Tiểu Yêu Tinh Của Bá Đạo Tổng Tài
Chương 17: Đi với tôi (3)
Dương Dương nhẫn nhịn ôm cái bụng đói của mình chạy quanh Quảng Trường xin ăn, cách đó vài phút, Dương Dương ” Đã ” trộm tiền của một tên hát rong ngoài phố… Cái nhục này đúng là chỉ có Âu Dương Dương cô mới dám viết lên mặt của mình…
Dương Dương đem tiền vừa trộm được chạy đến cửa hàng Subway gần đó mua một ổ bánh mỳ khá lớn, là dành cho 2 người ăn cũng dư. Cô thoả mãn gặm bánh mỳ rồi tiếp tục dạo quanh khu phố đông vui này. Những người xung quanh chỉ trỏ cô một cách kỳ lạ, không phải sao?
” Âu Dương Dương, Đồ đầu đất nhà cô mau trở về với tôi, tôi đợi cô ở Liberty Enlightening the World. ” ( Nữ Thần Tự Do đó bà con ~ dù gì người ta cũng đã tới NY nên NTTD cũng ko thể thiếu:vv). – Một giọng nói tiếng Trung hơi lai lái sang tiếng Ý, giọng nói có hơi dùng lực nhưng cũng không thiếu phần âm quãng ngắt đoạn mang ý Lãng Mạn của nam nhân Italia phát ra từ tấm bảng quảng cáo lớn nhất Quãng Trường Thời Đại, trước mặt cô xuất hiện nửa mình một nam nhân quen thuộc trên tấm biển quảng cáo khổng lồ đó… Hàn Tư Lâm.. Anh đến đón cô thật rồi!
Sau đó là một loạt biển báo quãng cáo xung quanh Quãng Trường liền đổi màu đen rồi lại xuất hiện nam nhân quen thuộc đó, nhưng điều khiến những người xung quanh kinh ngạc là hầu như những tấm biển quãng cáo đó đều xuất hiện một người đàn ông, hơn nữa là dùng nhiều thứ tiếng khác nhau, Anh, Hàn, Nhật, Pháp, Ý kể cả Trung,..ect* mà nói, bởi vì New York là nơi hút khách du lịch từ cả thế giới nhưng không có nghĩa mỗi người bọn họ đều có thể nghe và hiểu tiếng Anh hoặc tiếng Trung.
Ect nghĩa là vân vân mây mây theo Tiếng anh nhoé:33
Bỗng chốc lát sau khuôn mặt của Lâm là ảnh của cô với hắn, sau đó lại nghe giọng của Lâm:” Tôi treo giải thưởng $100.000 cho ai mang con nhóc đó nộp cho tôi! “
Bây giờ trong đầu óc Dương Dương hẳn là rất hoảng loạn? Lâm thực sự đến tìm cô! Hắn thực sự tìm ra cô rồi! Nhưng là bằng cách nào? Tâm trí Dương Dương bây giờ là lúc chứa nhiều câu hỏi hơn lúc nào hết. Cô hoảng loạn cũng có, sợ hãi cũng có, cảm động cũng có, vui mừng cũng có.. Liberty Enlightening the World? Cô cần phải tìm thấy Lâm ngay, Dương Dương liền chạy đi tìm nơi đó… trước khi mọi người xung quanh nhận ra cô… và sau đó là một màn rượt đuổi sứt đầu mẻ trán..
Lâm thật đáng chết.. hắn có nghĩ Liberty Enlightening the World cách đây bao xa hay không?? Cô không có tiền đi taxi đến.. cũng không có tiền mua vé để ra bến phà ra đảo…. Khốn Nạn!!
Nói thật ra cuộc đời Lâm sinh ra cũng chỉ là để đi tìm cô rồi lại ôm cô về, mỗi khi hắn ôm chặt cô vào vòng tay thì cô lại tìm cách lao đi.. Anh cũng không bắt ép cô, anh cho cô tự do, cho cô rong chơi, hơn nữa mọi hậu quả trước nay cũng đều đổ lên đầu anh, trước nay chưa từng cấm cản hay than phiền, nhưng cô lại tìm cách chạy đi. Điều đó anh hiểu rất rõ, Dương Dương Không Yêu Anh!
Anh ở bên cạnh Dương Dương, anh là chỗ dựa của cô, chỗ dựa vững chãi nhất. Dương Dương thường nói anh thật tốt, sau này vợ của anh không phải Mỹ nhân cũng là Bông Sen tinh khiết! Dương Dương thường nói anh đúng là bạn tốt của cô, là hảo ca! Dương Dương thường nói sau này tôi mà lấy được người chồng như cậu cũng mãn nguyện……
——————-
” Lão Đại, chiều nay có báo cáo rằng Âu Dương Dương đang bị truy nã, tất cả biển quãng cáo tại Time Square đều đồng loạt xuất hiện một người đàn ông phát lệnh truy nã cô ta với giá $100.000, còn có người thông báo đã tìm thấy cô ta lảng vãng quanh bến phà, tôi nghĩ cô ta đã nhìn thấy bảng quảng cáo!” – Tam Gia đứng bên cái sô pha màu đen bóng, bên cạnh là Nhị Gia đang kiểm tra tài liệu thống số.
Tần Mặc ngẩn đầu lên nhìn Tam Gia, liếc một cái:” Đây được gọi là Cướp người trong tay tôi?”
Tam Gia bị liếc còn hơi rùng mình:” Lão Đại, tôi không rõ, cô ta lảng vãng gần bến phà có nghĩa là muốn đến Điểm hẹn, có điều tôi chưa chắc chắn lại sao cô ta lại chần chừ không đi?”.
Tần Mặc ánh mắt hơi sắc bén nhìn Tam Gia rồi lại nhìn Nhị Gia, hắn đứng dậy, sải chân bước ra ngoài.
” A? Lão Đại!! Anh muốn đi đâu?? Thuộc hạ phải đi theo!” – Tam Gia ngơ ngác nhìn Tần Mặc ra khỏi phòng, không hiểu liền la ó lên.
” Câm mồm! Cậu đi theo lão đại lâu như vậy còn không học được cách thông minh. Âu Dương Dương cô ta lãng vãng quanh bến phà không phải là cô ta chần chừ không muốn đi đến điểm hẹn hay không mà là không có thứ tài sản gì trên người. Tiền mặt kể cả Phone của cô ta một là Tần Gia chúng ta nhất định là không dùng tiền mặt, hai là điện thoại của cô ta đã bị Lão Đại bẻ gãy như vụn. Biết địa điểm cũng không thể đi, đây là gọi Bất Tẩu Bất Lại! ” – Nhị Gia lườm lườm Tam Gia. ” Lão Đại bây giờ theo như tôi đoán thì đã đến bến phà Liberty tìm Âu Dương Dương, cậu cũng mau chóng cất đống dữ liệu đó rồi mau đi theo lão đại!”.
” Ô? Ra là vậy, vậy chúng ta mau chóng đi theo lão đại!” – Tam Gia níu ống tay áo sơ mi của Nhị Gia, cười cười.
Nhị Gia nhìn tiểu Bạch Thố trước mặt, nhíu mày:” Bỏ áo của tôi xuống, bằng không tối nay tôi sẽ xiên que vào cây hoa cúc mà cậu yêu thích đặt ở đầu giường!”. – Nhị Gia nói rồi lại bỏ đi theo Tần Mặc, trước khi đi còn gọi tài xế chuẩn bị xe cho Lão Đại anh ta.
( t ko có ý gì nhé:vv chỉ là ” xiên hoa cúc ” thoai nhé:vv)
—————–
Về phần của Lâm, tại sao anh lại ở New York? Tại sao lại biết cô ở đây?
Khoảng 1 ngày trước..
” Lâm, tôi nhận được định vị của Dương Dương, cô ta hiện ở New York! Còn nữa, điện thoại của cô ta mất liên lạc hoàn toàn rồi. ” – Davis dùng hết tốc lực mở cửa phòng Lâm, cậu la toáng lên.
Lâm đang ngái ngủ thì dật mình bật dậy:” New York ư?? Cái con nhóc này làm sao lại đến New York nữa? “. Lâm có hơi mất kiên nhẫn, cậu ta thật muốn buông thả Dương Dương bây giờ! Nhưng cậu biết, cậu không thể.. Hàn Tư Lâm cười gượng:” Davis.. mang cho tôi một cái trực thăng về đây.”
” Lâm, cậu biết rõ cha cậu đang rất không vừa lòng phải không? Vậy tại sao lại tiếp tục? Mỗi lần muốn một chiếc trực thăng liền phải huy động hơn 3 đơn vị, rất tốn kém!” – Davis nhăn mặt dạy dỗ Lâm, trực thăng của tổ chức tuy có hơn 30 cái, nhưng đây là rải rác vòng quanh thế giới, không thể chiếm làm của riêng.
” Tôi nói cho cậu biết Davis, Dù Cho Tôi Có Tốn Kém Thế Nào, Tôi Cũng Không Thể Chịu Đựng Được Việc Phải Tốn Kém Con Nhóc Đó..”. – Lâm khoác một chiếc áo mỏng rồi đi ra ngoài.
Davis còn đứng trân ở đó, xong rồi, Davis đi theo hai người bọn họ không ít thời gian, Dương Dương thì thích rong chơi, còn Lâm thì bị trói buộc bởi cái ghế gọi là Gia Đình và Tổ Chức… hơn nữa cậu ta mong muốn Dương Dương, là muốn giữ cô ta ở lại bên mình, nhưng cậu ta không hiểu.. Dương Dương mong muốn tự do, và cậu không có tự do.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!