[Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11] Sói Bắc Yến - Chương 164: Hậu phương vững chắc cho người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


[Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11] Sói Bắc Yến


Chương 164: Hậu phương vững chắc cho người


Ngày đoàn quân do Tú Lệ Vương dẫn đầu xuất thành Đường Kinh cũng là lúc Yến Tuân lên ngôi Hoàng Đế tại Sở Thành.

Sự kiện lên ngôi này của hắn giáng một đòn mạnh lên các thế lực không phục lân cận lâu nay nhăm nhe lấn át. Tuy bọn họ thừa biết hắn đánh chiếm Chân Hoàng thành công nhưng danh nghĩa vẫn là Bắc Yến Vương, trấn thủ một phương. Mà hôm nay xem như sói Bắc Yến hắn lại nắm một nửa thiên hạ đại lục Tây Mông, không tính đến Hoài Tống cũng được xem là đồng minh của mình.

Từ nay danh xưng Bắc Yến chỉ thuộc về Tú Lệ Vương cùng binh đoàn vũ bão Tú Lệ Quân là nòng cốt, tiên phong dẫn dắt vó ngựa thảo nguyên Nam chinh Bắc phạt. Và nói đến hoàng quyền nắm vùng rộng lớn phân nữa lãnh thổ trung nguyên chính là nguyên triều Sơ Nguyên thay thế cho Đại Hạ cũ. Có thể nói Tú Lệ Vương là cánh tay đắt lực của Yến hoàng và cũng là người nắm vị trí quan trọng trong binh quyền nhà nước Sơ Nguyên, bởi lực lượng của Tú Lệ Quân ngày càng lớn mạnh và ngang hàng với đội quân thiết giáp đen Hắc Ưng Nhân của Yến hoàng. Hai lực lượng này ngày một cân bằng, bổ sung và tương trợ nhau bởi hai vị chủ nhân thật sự của họ vốn là những người không thể tách rời, như hai người tri âm, hai người chiến sỹ đồng sinh cộng tử, hai người thân quyến thuộc không rời và cũng là hai linh hồn bất tử đại diện đế chế Yến thị kéo dài suốt mười ngàn năm sau.

Bởi vậy, sự kiện ngày hôm ấy bên hoàng triều Yến thị cũng đã tác động không lớn đến nghĩa khí đoàn quân viễn chinh do Tú Lệ Vương dẫn dắt.

Vô hình dung, phân nữa đại lục Tây Mông đã đứng về Biện Đường thì còn sự ủng hộ nào hơn cho lòng quân và sỹ khí? Cứ thế bọn họ đi trong hiên ngang và vũ bão, mặc dù trước đây chỉ là đám tướng sỹ nhếch nháng, binh hèn tướng mỏng.

Sở Thành.

Buổi sáng tinh sương, trước ba khắc tiến hành nghi thức đăng cơ Hoàng đế của Yến Tuân.

” Tú Lệ Quân đến diện binh với nàng chưa?” Yến Tuân ngồi trong thư phòng hỏi A Tinh.

” Bẩm Bệ hạ. Có lẽ vài ngày nữa sẽ kịp gặp mặt.”

Hắn không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ: Uh.

Hôm nay Tú Lệ Vương xuất chinh, hắn cố tình chọn ngày này đăng vị, âu cũng là một tay giúp nàng. Hắn biết A Sở sẽ không đành lòng bỏ rơi Lý Sách vì nàng vốn tình thâm nghĩa trọng. Nên cách duy nhất chỉ âm thầm hỗ trợ và khích lệ nàng. Nàng hết lòng vì tín ngưỡng và bằng hữu, hắn sẽ cho nàng những gì nàng khao khát.

Bởi lẽ hắn nợ nàng quá nhiều nên chút tâm tư này, hắn sao không thể vì nàng được chứ?

Nghĩ thế, bất giác Yến Tuân thấy nhẹ lòng. Tất cả thuận theo ý nàng, nàng vui, hắn tâm tư cũng nhẹ. Bây giờ thiên hạ đã có, thù nhà cũng đã trả. Hắn chỉ còn thực hiện một sứ mệnh cuối cùng và cũng suốt đời nữa mà thôi:

“Là làm một nam nhân.”

Biện Đường.

Doanh trại Thổ Phồn, cách thành Vạn Thành mười dặm.

Từ xa nhìn đến, đoàn quân viễn chinh Thổ Phồn binh hùng tướng mạnh. Mạnh về thực lực cũng có, về sức lực cũng không ngoa. Người Thổ Phồn vóc người đẫy đà, hình dáng thô kệch. Khác với Khuyển Nhung, vóc người cao lớn, da trắng, mắt xanh, mũi thè lè.

Thổ Phồn bao năm chiếm cứ toàn bộ khu vực ngoại bang trung nguyên đại lục Tây Mông. Có thể ăn thịt sống, uống sữa dê, tắm máu đời đời kiếp kiếp trên lưng ngựa.

Người Thổ Phồn thực chất là một nhánh của dân tộc tổ tiên Bồi La Đại Đế. Nhưng trong cuộc chiến tranh giành lãnh địa, tổ tiên người Thổ Phồn đã phản bội lại người anh em Bồi La, nên sau đó bị Bồi La Đại Đế kéo quân xua đuổi chạy mãi đến vùng đất phía Đông thượng nguồn, mãi mãi không về lại trung nguyên.

Cho nên từ rất lâu tổ tiên hai bên vốn có mâu thuẫn truyền kỳ. Cho nên cuộc chiến tranh xâm lược này cũng không phải một sớm một chiều nó diễn ra như ý nguyện của vị tân Khả Đôn mới lên.

Vốn có sẳn mồi lửa nên chỉ cần một luồng gió thổi, sẽ bắt mồi thật nhanh mà bùng cháy.

Một người chiến tranh vì thù dân tộc, một người kích động can qua cũng bởi tình riêng.

Suy cho cùng, anh hùng cũng không qua khỏi ải mỹ nhân. Câu nói đó đúng cho hắn. Tân Khả hãn: Thác Lý Đài.

Bên trong trướng Khả hãn có vẻ rất nhộn nhịp tiệc ăn mừng, vài âm thanh khèn khua cùng lời chúc mừng vang lên, nói nghe vui tai cũng không hẳn, mà bát nháo thì đúng hơn. Vị sữa dê thơm phức lại thanh sạch, nhưng khi kết hợp với mùi vị thịt sống của heo, ngựa được mổ xẻ trên giàn treo trước trướng làm con người liên tưởng đến một thiếu nữ tinh khiết cùng một tên đồ tể, trông không thể nào có được sự kết hợp hoàn hảo mà thậm chí người ta còn chua xót cho vị thanh khiết ấy đã bị sự thô tục kia làm vấy bẩn.

Tiếng tung hô và chúc mừng ngày càng lớn đậm vang lên từ bên trong.

” Chúc mừng Khả hãn.” Khả Đôn nói, một thân y phục đỏ rực, ánh mắt lạnh lẽo trong suốt nhưng khi gợn sóng cũng đủ làm người đối diện e dè, vì thật khó đoán người đang nghĩ gì, tâm cơ sâu ra sao. Khuôn mặt mỹ lệ cùng đường nét hài hòa, sống mũi cao cao, chân mày thu liễu uốn lượn gấp cong vểnh cao nơi cuối mày, khuôn miệng xinh xắn khoát màu đỏ tươi của son phấn. Nàng ấy chính là vị công chúa của nguyên triều Đại Hạ cuối cùng: Triệu Thuần.

” Khả Đôn, nàng thật biết ý ta. Nào cùng cạn.” Thác Lý Đài xoay người ôm choàng người đẹp, một tay giơ chung rượu về phía trước đám quan quân, tay hắn vắt ngang bả vai Triệu Thuần cùng vài ngón tay buông lơi, nhẹ nhàng xoa xoa người nàng.

Triệu Thuần cũng đáp lại bằng những cái nghiêng người, giọng lả lơi mời gọi vị Khả hãn trẻ.

” Chúc mừng Khả hãn, mã đáo thành công. Tốc nhanh tốc thắng.” Chúng quan quân đồng loạt tung hô xu nịnh vị quân chủ ngồi giữa trướng kia.

” Hôm nay Tú Lệ Vương đã đến thành. Mai chúng ta có thể xuất chinh, không đầy ba ngày ta sẽ thu phục được ả.” Người vừa mạnh miệng là tướng quân Ba Đề Cáp, vóc người cao lớn, râu ria xồm xoàm, nên ngẫu khí cứ theo đó mà tuôn ra như chính vẻ bề ngoài của hắn.

” Tốt lắm. Nâng ly chúc mừng mã đáo thành công một lần nữa.” Khả hãn lên tiếng cổ vũ sỹ khí tướng sỹ lần nữa.

Bấy giờ Khả Đôn mới chen vào:

” Chưa chắc. Ta tin tướng quân, nhưng Tú Lệ Vương, ả không phải người có thể khinh được. Ngài hãy nhớ hai trận tấn công của các huynh trưởng ta ở Bắc Sóc và Xích Nguyên. Ả cũng lợi hại không kém.”

” Việc này người yên tâm. Nay ả đang ở Biện Đường, sói Bắc Yến muốn tương trợ cũng khó khăn. Cho nên ta tin mình có thể thu phục được ả, thậm chí còn bắt sống ả về làm thê tử dưới trướng của mình.” Tướng quân A Lạc Cổn, nãy giờ đang ngồi cánh tả Khả hãn tiếp lời.

Triệu Thuần ném cái nhìn lạnh lùng về hắn, cũng chẳng qua ăn nói ngông cuồng trọng vọng. Nhưng dù sao cũng lưu dưới trướng Thác Lý Đài nên nàng không xuất khẩu khinh hắn được, nên xoay người qua nở nụ cười vừa đủ cử động cơ mặt, nâng ly nghiêng về hướng Ba Đề Cáp chúc mừng nghĩa khí của hắn.

” Được, chúc khanh công trạng đề danh. Sớm có thê tử tốt.”

Cả đám quan viên đều phá lên cười sau đó còn buông vài lời châm chọc hắn.

Sáng hôm sau. Trước chân thành Vạn Thành.

Đi về hướng Bắc, Vạn Thành là thành trì thứ hai giáp Thổ Phồn sau cửa khẩu Uyển Châu. Vạn Thành tuy nằm bên trong lãnh thổ của Biện Đường, nhưng hướng Đông giáp Hoài Tống ngăn cách bởi một cánh rừng bên cạnh. Rừng Nguyên Sắc. Rừng này quanh năm mặt trời không buồn buông ánh sáng chói chang, thêm vào cây cối rậm rạp, có vào nhưng khó ra. Mà hạ độc, xông khí hay đánh du kích, có thể nói là nơi lý tưởng để dụng binh và bày trận.

Cổng thành Vạn Thành vừa mở, một viên tướng Biện đường cưỡi ngựa tiên phong trận đầu tiên với Thổ Phồn. Bên trên thành là Tú Lệ Vương cùng Vương Chấn Khải và Nhạn Bình.

Người vừa một thân khôi giáp xanh xuất thành là tướng quân trấn giữ nơi đây, Đàm Thiếu Thu.

” Người trước mặt tên gì, xin báo tên để người đời còn biết người đến vì đâu trước khi xuống ba tấc đất.” Đàm Thiếu Thu buông lời giễu cợt trước dáng người thô kệch man rợ của Ba Đề Cáp.

” Cuồng ngôn. Ta là Ba Đề Cáp, Biện Đường chó nhà người nhớ cho kỹ đã chết dưới lưỡi đao của ta.”

Nói đoạn hắn thúc ngựa lao về phía trước. Đàm Thiếu Thu tuổi trẻ nhanh nhạy, xoay người lách kịp. Hai bên một đao một kiếm tranh nhau quyết liệt. Hai bên chiến đấu được hơn chục hiệp vẫn chưa phân thắng bại mà Đàm Thiếu Thu có vẻ đã hơi chật vật, mồ hôi tuôn như nước, khuôn mặt đỏ bừng.

Ba Đề Cáp, một thân to lớn, hơi thở phì phò bung đao như sấm chớp xuống người Đàm Thiếu Thu, mà hắn không kịp chuyển người thì đầu đã lìa khỏi cổ.

Trên thành, Sở Kiều cho người gióng trống mạnh mẽ để cổ vũ sỹ khí. Nhưng mặt nàng cũng căng thẳng không kém. Luận về võ công thì Đàm Thiếu Thu nhỉnh hơn. Nhưng Ba Đồ Cáp thật sự rất mạnh về thể lực. Mà đối với những người này nên dùng trí, không nên dùng sức. Nếu không chỉ có đường thiệt hại.

Nói đoạn, nàng ra hiệu thu binh. Nàng cần họp chúng tướng sỹ để vạch sách lược mới được.

Đang đánh nhau thừa sống thiếu chết, Đàm Thiếu Thu đã mệt rã rời. Này nghe tiếng thu binh liền quày ngựa trở vào mà sau lưng là tiếng chém chém giết giết và chửi mắng của tên đồ tể Ba Đồ Cáp: ” Tên nhát gan. Có gan quay lại, ông sẽ cho nhà người chết không toàn thây.”

” Đàm Thiếu Thu, nếu ta dời lệnh thu quân chậm hơn một khắc có lẽ người đã sớm đi gặp phụ mẫu.” Tú Lệ Vương nhìn Đàm Thiếu Thu một thân y phục ướt đẫm, mặt bừng bừng sắc đỏ, nên buông chút lời trêu ghẹo.

Đàm Thiếu Thu, hắn tuổi trẻ lại chân thật, nên khi nghe Sở Kiều nói thế cũng có chút bẽn lẽn và hổ thẹn: ” Ta đã để Tú Lệ Vương người chê cười. Thật xin lỗi.”

” Ta đùa, ta đùa cho người bớt mệt mỏi. Không sao hết. Không sao hết.”

Nhạn Bình bên cạnh nãy giờ im thin thít, có vẻ đang trong quân cơ nên nàng cũng kìm chế bản thân không làm mất mặt Sở Kiều.

” Được, ta vào chủ đề chính.” Sở Kiều nghiêm mặt lại, chỉnh đốn y phục, đưa hai tay lên chắp vào nhau trước mặt, nhìn chúng tướng quanh bàn mà nghị luận.

” Ba Đồ Cáp hay Thổ Phồn đều luận võ cônng không bằng chúng ta. Nhưng về sức lực bọn chúng rất mạnh. Cho nên, các người có cao kiến gì đề xuất không?

Vương Chấn Khải tiếp lời:

” Ta nghĩ chúng ta nên dùng trí để dụng bọn chúng, sau đó thừa cơ hội quật sau lưng.”

” Ta phát hiện, trong lúc các người đấu với nhau, Ba Đồ Cáp thường lơ là vùng bụng. Hắn thường chỉ dụng tay chân lên xuống nhưng bảo vệ vùng bụng lại rất mỏng. Nên ta nghĩ, đây là điểm yếu của hắn. Chúng ta có thể nhân cơ hội này mà ra tay.” Nhạn Bình đưa ra ý kiến của mình.

” Đúng, chính là thế.” Sở Kiều nhìn sang Nhạn Bình ánh mắt khen ngợi.

” Nếu vậy thì ngày mai ta sẽ ra trận ứng chiến.” Vương Chấn Khải xung phong, mặt đầy niềm tin.

” Được. Chúc ngươi công trạng cáo thành.”

” Đa tạ người, Tú Lệ Vương. Người quả thật con mắt tin tường và tầm nhìn tốt. Chúng ta thật khâm phục. Khâm phục.” Cả bọn tướng sỹ Biện Đường vây quanh đều giơ tay lên kính cẩn nàng.

Nàng nhìn sang Nhạn Bình mà vui vẻ. Cầu mong mọi sự thuận lợi, sớm ngày chiến thắng trở về.

Sáng hôm sau, vẫn Ba Đồ Cáp.

Lần này hắn ngông cuồng hơn, kêu thẳng Tú Lệ Vương ra ứng chiến. Trên thành, Sở Kiều nhìn cái dáng thô kệch như heo chọc tiết ấy mà phì cười. Ngươi hãy nguyện cho mình sớm siêu sinh mà không phải la hét khi bị cắt tiết đi còn hơn, Ba Đồ Cáp.

” Tú Lệ Vương là người dễ để các người gặp sao? Một mình Vương Chấn Khải ta là đủ.”

” Được, vậy ta tiễn ngươi đi trước sau đó cho người đến mang ả đi sau.”

Nói đoạn Ba Đồ Cáp cưỡi ngựa phi thẳng đến, phóng người lên không trung giơ lưỡi đao nặng nề của mình xuống theo thế móc đầu nhằm ra sát chiêu với Vương Tấn Khải. Không ngờ, tướng Biện Đường có phòng bị, giơ kiếm quét đường ngang trước mặt, nhắm mạnh vào vùng bụng, tử huyệt của hắn. Một đao người đứt làm đôi.

Chúng tướng sỹ hoan nghênh nhiệt liệt, chiêng trống khắp trời. Binh tướng Thổ Phồn thấy tướng quân chết trận liền quay người bỏ chạy trở lại.

Vạn Thành mã đáo thành công trận thứ hai.

Chiến trận cứ thế đánh kịch liệt, vì tướng Biện Đường không đông lại không hoàn toàn có nhiều trí sỹ nên muốn tốc nhanh thắng nhanh cũng cần thời gian. Mà bên Thổ Phồn đánh nhau cũng hơn mười trận vẫn lúc thắng lúc thua, nhưng Thổ Phồn giờ đã kéo viện binh đến lần thứ hai. Nếu trận còn kéo dài, bọn họ ắt không cầm chân được lâu.

Có lẽ bọn họ phải bắt tay với Khuyển Nhung. Triệu Thuần nghĩ thế.

Sau khi dùng lời ngon ngọt rót vào tai vị Khả Hãn trẻ, một đạo thư được truyền đi, gửi cấp tốc đến người Nhung.

Mấy ngày sau bọn người Hạ Tiêu dẫn Tú Lệ Quân đến diện binh với Sở Kiều. Nói diện binh thật chất Yến Tuân hắn âm thầm sắp xếp cho bọn họ đến hỗ trợ và bảo vệ nàng. Hắn là Hoàng đế một nước, không thể mạnh miệng bảo chúng thần cử người qua Biện Đường bảo vệ vị Sở Đại nhân, người đã tự ý rời Bắc Yến. Cho nên hắn chỉ ngầm bày tính trọn vẹn đôi đường mà Sở Kiều nàng đôi khi cũng quá vô tâm trước tính toán của hắn. Nhưng ít ra nàng cũng biết được Yến Tuân hắn đối với nàng vẫn tình thâm nghĩa trọng, mãi mãi không thay đổi.

” Tỷ tỷ, người ăn nhiều một chút đi. Nếu không sau này gặp Yến hoàng hay Biện Đường Bệ hạ, các người đó lại trách mắng ta không chăm sóc tốt cho tỷ.” Nhạn Bình lúc rày cứ theo mè nheo bắt ép nàng. Mà Sở Kiều nàng vẫn như thế, có khác chi nhiều đâu. Chỉ là, kén ăn một chút. Cứ nghe mùi tanh tanh là buồn nôn. Hương xông trong phòng, cũng làm nàng khó chịu. Quái lạ những món ngày thường không ăn, giờ lại thích thú và thèm ăn vô cùng. Đến nỗi nửa đêm cũng bật tỉnh muốn… ăn cơm nguội. Nhạn Bình chỉ có nước thở dài và bó tay với nàng.

Nàng cũng thấy mình hơi quái gở. Nhưng rốt cuộc cũng không biết tại sao.

Sáng nay bọn người Hạ Tiêu có đem chút thịt vịt bát bửu được chế biến từ đầu bếp Đại Hạ ngày trước đến mời nàng dùng vì biết nàng thật rất khoái khẩu chúng.

Ai dè, sau khi ăn xong nàng ói thốc ói tháo. Khiến ngày hôm đó quan y đến mặt mũi lo sợ. Hắn lo sợ vì Tú Lệ Vương này có vị trí rất đặc biệt đến tình hình giao bang giữa hai nước. Không khéo Biện Đường Bệ hạ và Yến hoàng đem hắn ra ngũ mã phanh thây cũng không thõa tức giận. Đấy là nếu như Tú Lệ Vương người gặp chuyện gì, hậu quả thì trời ơi đất hỡi.

” Tú Lệ Vương, người… thật ra không có bệnh.” Vị quan y mừng rỡ nhìn nàng. Nhưng thoáng lại, hắn có vẻ hơi hồ đồ, đăm chiêu ra chiều suy nghĩ điều gì khó nói.

Hạ Tiêu không khỏi lo lắng. ” Vậy Tú Lệ Vương, người thật thế nào mà luôn không khỏe thế này? Ngươi còn không nói rõ ràng.”

” Bẩm, thật ra, người đang mang thai.” Vị quan y chầm chậm đáp lời, ánh mắt dò xét thái độ của những người xung quanh, vì lời hắn vừa nói không hẳn là tin tốt cho vị vương trẻ xinh đẹp kia: ” Tính đến giờ cũng được gần ba tháng.”

Lúc này, Sở Kiều đang dựa mình vào vách gỗ phòng, tay cầm trà Nhạn Bình đưa cho, định giơ lên uống chút, ai dè muốn đổ nước vào người.

” Ta… ta…” ” mang thai?” Sở Kiều như sợ người đối diện nghe lầm trả lời nhầm nên mình cũng luống cuống hỏi lại nhưng đầu thầm mong người nọ nói nàng nghe nhầm thôi.

” Bẩm, hạ quan không dám nói sai lời. Người là do khí huyết không đều khi mang thai và cũng do thai kỳ nên cơ thể có thay đổi, không khỏe như thường ngày. Nhưng sức khỏe thai nhi vẫn rất tốt, không vấn đề đáng lo ngại.”

Quan y giờ đã lấy lại điềm tĩnh vốn có, nhìn vị Tú Lệ Vương anh dũng hiên ngang dẫn dắt quân lính Biện Đường đánh giặt ngoại xâm thì thầm ngưỡng mộ. Nhưng rõ hắn nghe người người nói rằng nàng chưa xuất giá qua cửa, thì cha đứa trẻ này là ai? Thật chỉ có Tú Lệ Vương nàng mới biết rõ. Nhưng giờ nhìn thái độ nàng ấy, xem chừng còn ngạc nhiên lẫn không muốn chào đón hỷ sự này. Có lẽ có nội tình nào đó. Hắn nghĩ thầm trong bụng nhưng vẫn an ủi nàng thêm vài câu cùng nhiều thang thuốc bổ dưỡng thai. Sau đó cũng dời đi với mớ câu hỏi hỗn độn trong đầu mà không có lời giải đáp.

” Tỷ tỷ, chuyện này là thật sao? Vậy phụ thân đứa bé trong bụng người là ai?” Nhạn Bình hấp tấp dò hỏi Sở Kiều. Bẵng đi gần một tháng không gặp, giờ người tỷ tỷ mạnh mẽ của nàng lại hoài thai. Nhưng dù có suy nghĩ đến suy nghĩ lui vẫn không thể nghĩ người đó là ai?

” Ta.. ta…” Sở Kiều cứ mãi ấp úng không thốt nên lời cũng không biết nói thế nào. Lòng nàng bây giờ rối bời. Nàng biết hắn là ai, nhưng sao nàng có thể mở lời hay giải thích ngọn nguồn chuyện này. Nàng thấy sự tình còn khó gấp vạn lần chuyện đánh giặt.

Hạ Tiêu hắn cũng nhìn nàng với hàng ngàn câu hỏi: Là ai? Ai là phụ thân hài nhi của nàng?

Không, không, nàng không muốn thừa nhận cũng không muốn nói, không muốn giải thích. Nếu nói ra sự thật nàng còn mặt mũi nào nhìn chúng tướng sỹ Biện Đường dưới trướng. Thật mất mặt. Nàng xua tay bảo mấy người Hạ Tiêu cũng Nhạn Bình ra ngoài. Còn mình thì âm thầm hoang mang tính kế sách cho chuyện này.

Tin nàng mang thai nhanh chóng được truyền khắp Biện Đường đến Lý Sách, qua Sở Thành đến Yến hoàng… thậm chí đến một người mà cũng khá lâu nàng bị thất lạc hắn.

Bọn họ ai cũng không muốn nàng bị ủy khuất trước chúng sỹ lẫn đại lục Tây Mông.

Nên…Tất cả họ đều tự nhận mình là phụ thân nhi tử của nàng.

Thế là cục diện thêm một mớ rối bòng bong bên cạnh chiến sự dai dẳng của Thổ Phồn.  

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN