Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu - Chương 6: Anh hùng cứu mỹ nhân hay vẫn là mỹ nhân kế?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu


Chương 6: Anh hùng cứu mỹ nhân hay vẫn là mỹ nhân kế?


Hôm nay, thời tiết rất đẹp, Lô Hán Thiên theo thường lệ tuần tra Hiên Viên thành, không thể không nói, tuy rằng Lô Hán Thiên yêu thích sắc đẹp, cũng chỉ là một ít khiếm khuyết của hắn, về chỉnh thể mà nói hắn vẫn là một Thành Chủ đủ tư cách, nếu không có lời nói của hắn, hiện tại Hiên Viên thành cũng không thể phồn vinh như vậy.

“Không cần… Buông ra ta, không cần… Ô ô ô…”

Đột nhiên nghe được một âm thanh nhu nhược, Lô Hán Thiên nháy mắt sửng sốt một chút, vì âm thanh rất mê người, cho dù hắn là nam nhân thân kinh bách chiến cũng thất thần nhất thời.

“Tiểu nương tử không nên cự tuyệt, chúng ta nhất định sẽ hảo hảo giúp ngươi an táng gia gia, ngươi liền đi theo thiếu gia chúng ta mà hưởng thụ đi!”

Sau đó là một trận cười vang, nghe thấy đoạn đối thoại, người có đầu óc đều hiểu, cái này tuyệt đối là cường thưởng dân nữ mà!

Quả nhiên, khi Lô Hán Thiên đi qua, liền thấy một tuyệt mỹ thiếu nữ ôm thi thể một ông lão, mắt rưng rưng, bên cạnh là vài tên xấu xa đang lôi kéo nàng muốn dẫn nàng rời đi.

“Không cần, các ngươi buông ta ra, ta muốn ở cùng gia gia, ta nơi nào đều không đi, ta muốn ở cùng gia gia…”

Cảm giác được thân thể lão nhân trong ngực dần dần lạnh đi, thiếu nữ có chút hoảng thần, khóc càng thêm thương tâm.

“Gia gia, ngươi mở mắt nhìn Tình Nhi đi, ngươi không thể bỏ lại một mình Tình Nhi được, ô ô ô…”

Ngay khi mấy nam nhân lôi kéo thiếu nữ chuẩn bị rời đi, Lô Hán Thiên chạy đến, chắn trước mặt thiếu nữ.

“Ban ngày ban mặt, giữa thanh thiên bạch nhật, mà lại làm ra những chuyện thấp hèn như vậy!”

Thấy người đến là Lô Hán Thiên, vài người nhanh chân bỏ chạy, bọn họ cũng biết Lô Hán Thiên là Thành Chủ Hiên Viên thành, đắc tội không được!

“Cám ơn đại nhân…”

Thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Lô Hán Thiên, trong mắt còn mang theo ẩn ý nhàn nhạt, bởi vì gia gia qua đời, thiếu nữ vẫn mặc trang phục ma chay, thế nhưng bộ dáng này lại có cảm giác đáng thương.

Liếc mắt một cái, Lô Hán Thiên liền bị nàng mê hoặc, hắn thật không ngờ trên đời này thật sự có người diện mạo lẫn khí chất đều có thể làm cho người ta liên tưởng hoa sen xinh đẹp mà cao thượng.

Cứ như vậy, cuối cùng Lô Hán Thiên trợ giúp thiếu nữ an táng gia gia, sau đó xem nàng cơ khổ không nơi để về liền đưa nàng Thành Chủ phủ

Hai người sau khi rời khỏi, những kẻ gây rối nguyên bản đã rời đi lại xuất hiện trở lại. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online. com

“Bạch cô nương thật là giỏi tính toán, giống như mọi việc đều nằm trong dự tính của cô ấy.”

Mà càng làm cho bọn họ không ngờ là khí chất trên người Bạch Hiểu Tình, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, mọi người đều cảm thấy nàng thanh lãnh, nhưng lần này lại khiến cho người ta thấy được khí chất cao thượng trên người nàng.

“Hiện tại ta thật sự tin tưởng Bạch cô nương sẽ ám sát thành công.”

Bởi vì Bạch Hiểu Tình là thật sự có bản lĩnh.

Mà lúc này khi đã vào Thành Chủ phủ Bạch Hiểu Tình cũng không có bất cứ hành động nào, tuy rằng Lô Hán Thiên mang nàng vào Thành Chủ phủ, nhưng nàng cũng không cho rằng hiện tại Lô Hán Thiên đã thật sự tin tưởng nàng.

Bạch Hiểu Tình cảm giác không có sai, kỳ thực cho đến bây giờ, Lô Hán Thiên cũng không hề tin tưởng nàng, mà lại cho người đi điều tra thân thế Bạch Hiểu Tình, ngoài dự kiến của hắn là kết quả điều tra dĩ nhiên cùng lời nói của Bạch Hiểu Tình giống nhau.

Điều này khiến hắn bất ngờ, vốn cho rằng tất cả những thứ này chẳng qua là mỹ nhân kế người khác thiết kế hắn, chẳng lẽ thật sự là một lần ngẫu nhiên sao?

Kế tiếp, Lô Hán Thiên luôn bí mật âm thầm quan sát Bạch Hiểu Tình, nhưng là càng quan sát càng không hiểu, bởi vì hắn phát hiện Bạch Hiểu Tình thật sự không biết võ công, nhưng nếu là thích khách làm sao có thể không biết võ công, chẳng lẽ bản thân thật đã đoán sai sao?

Có điều Lô hán thiên không nhìn thấy được, Bạch Hiểu Tình khóe miệng nâng lên một ý cười trào phúng, nàng đương nhiên biết Lô Hán Thiên sẽ không dễ dàng tin tưởng bản thân, cho nên nàng quyết định là sẽ không động thủ trong lúc này!

Hai bên cứ giằng co như vậy, biết ba ngày sau Lệ Vương sẽ tới, Bạch Hiểu Tình khóe miệng mỉm cười, xem ra ông trời giúp nàng, vốn cho rằng Lệ Vương sẽ chưa đến ngay, không nghĩ tới lại mau như vậy, xem ra lão thiên gia cũng xem Lô Hán Thiên không vừa mắt.

Giờ phút này Lô Hán Thiên cũng không có thời gian đi quan sát Bạch Hiểu Tình, hơn nữa thời gian dài như vậy nàng đều không làm ra việc gì, với cả nàng căn bản là không có võ công, Lô Hán Thiên không tin Bạch Hiểu Tình ở đây là để ám sát hắn, cho nên liền yên tâm, toàn bộ tâm ý đều đặt ở trên người Lệ Vương.

Lệ Vương là hoàng tử hoàng đế bệ hạ sủng ái nhất, chỉ cần có thể được Lệ Vương chiếu cố đến lúc đó tự nhiên là một bước lên mây!

Mà Bạch Hiểu Tình hiển nhiên liền bị hắn triệt để quẳng ra sau đầu, hắn tin tưởng một nữ nhân không biết võ công thì có thể làm gì hắn chứ, hơn nữa hắn thật sự là thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng, nghĩ đến ngày đó cũng chỉ là trùng hợp anh hùng cứu mỹ nhân.

Mà trên thực tế là anh hùng cứu mỹ nhân hay vẫn là mỹ nhân kế, chỉ sợ cũng chỉ có mình Bạch Hiểu Tình biết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN