Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ
Chương 30: Âm mưu
Đông cung.
Vòng qua bình phong thuỷ mặc, là được thấy trong Tử Thần điện một người dựa ở trên giường gần cửa sổ, Tử Y quanh co khúc khuỷu, mực phát như lụa, thân thể hết sức lười biếng, giữa hai lông mày cũng là vô tận phong lưu, khớp xương rõ ràng ngón tay thon dài đang nắm một quyển cổ thư, thấy phải nghiêm túc.
Bên cạnh chỗ ngồi ngồi một người, áo bào phi sắc rộng cẩn thận phô triển trên chiếu, tuyệt không có một nếp uốn. Một đầu thanh ti dùng kim quan cẩn thận bó được, đối lập rõ rệt với nam tử mặc áo tím. Quan tâm hình tượng cá nhân như thế, nhất định là Tứ hoàng tử Diệp Tễ rồi.
Diệp Tễ cau mày một hồi kiên trì nhìn sách người khác, Đông cung sự vụ bề bộn, lao tâm phí sức, lại có Phong Diệp khắp nơi gây trở ngại, nếu là đổi lại hắn, nhất định luống cuống tay chân đi sớm về trễ, nhưng cố tình người này giống như người không liên quan ngâm gió ngợi trăng, rất tiêu dao.
Hắn vốn tưởng rằng Diệp Lâm là đem tất cả công việc giao cho Thôi Thuật chiêm sự của Đông cung, nhưng ngày kia đi phủ Chiêm Sự chạy hết một vòng, cũng chưa thấy Thôi Thuật bận rộn, nghĩ đến chỉ có thể là người trước mắt này vận trù duy ác, có thể xử lý thỏa đáng tất cả mọi việc rồi.
Người so với người, thật đúng là tức chết người. Tam ca này của hắn, rõ rành rành là Hoàng đế bại hoại.
Nghĩ tới đây, Diệp Tễ thở dài, lên tiếng nói: “Tam ca chọc giận bệ hạ cũng không nghĩ biện pháp, ngược lại ở chỗ này nhìn sách tạp lục. Văn nhân phát bực tức, lại tốt như vậy sao?”
Diệp Lâm cũng không tính, lật qua một trang, thản nhiên nói: “Nàng rất thích nhìn.”
Cho nên hắn cũng muốn xem một chút, kiếp trước kiếp này lúc nhàm chán nàng xem những sách kia đến tột cùng có ý gì, vì sao có lúc Tô Nghiêu nhìn sách hăng hái lại quá mức hơn khi nhìn hắn.
Diệp Tễ ngẩn người, mới phản ứng được “Nàng” là chỉ Tô Dao. Nghĩ đến hôm nay ở hoàng cung gặp xe ngựa Tô gia, Diệp Tễ nói: “Lại nói, hôm nay Hoàng hậu giống như mở tiệc mời tỷ muội Tô gia.”
Hắn chỉ là thuận miệng nói, không ngờ người nọ thế nhưng “Pằng” một tiếng khép sách lại, ngồi dậy, mực phát quanh co khúc khuỷu một giường.
Người kia nói: “A Tễ, ta muốn ngươi đi làm một chuyện.”
Trong Minh Gia điện.
Tô Nghiêu ho nhẹ một tiếng, rủ xuống nói: “Nương nương nói đùa. A Dao chưa bao giờ nghĩ tới tiếc nuối hay không, thái tử điện hạ chọn trúng A Dao là phúc phận của A Dao, A Dao tin mệnh.”
Cái tay nắm chặt tay nàng bỗng dưng buông lỏng ra, Phong Hoàng hậu vẫn cười, chỉ là so với lúc nãy nhiều hơn một phần sơ đạm, chỉ trà cụ trước mặt, nói: “Nghe nói Tô đại tiểu thư rất tinh thâm nghệ thuật uống trà, không bằng châm cho bản cung một ly Yểu Sơn Ngân thôi.”
Tô Nghiêu chỉ biết mình không trả lời để Hoàng hậu hài lòng, cũng không hiểu vì sao Hoàng hậu đột nhiên đề nghị mình pha trà, nàng tất nhiên sẽ làm, nghĩ tới nghĩ lui châm Yểu Sơn Ngân cũng không có hàm nghĩa đặc biệt gì, chỉ đành phải ngoan ngoãn pha trà.
Một bộ trình tự làm xuống, Tô Nghiêu vẫn không có nghĩ ra, giơ tay lên nắm được Tam Tài ly muốn lọc nước trong chén, không ngờ một cỗ nóng bỏng khí nóng liền hướng về phía bàn tay phun ra ngoài. Tô Nghiêu cúi đầu “Ai nha” một tiếng, buông lỏng Tam Tài ly ra, chỉ nghe một hồi vang động thanh thuý, nước trà vẩy cả người. Ngón tay mới nắm Tam Tài ly đột nhiên nổi lên một dãy vết nước phồng.
Đây tuyệt đối không phải nước ấm châm Yểu Sơn Ngân, mà là nước sôi. Này Tam Tài ly cũng tuyệt đối có vấn đề.
Tô Nghiêu biết rõ đây là Hoàng hậu cố ý làm khó nàng, nhưng nàng có thể làm thế nào, chỉ có thể thừa nhận là mình sơ sót, nghệ thuật uống trà không tinh, mới phỏng mình, cũng may trà cụ cách Hoàng hậu rất xa, nếu là nóng Hoàng hậu, nàng mới tội đáng chết vạn lần đấy.
Chịu đựng ngón tay và trên người đau, Tô Nghiêu “Bùm” quỳ xuống, nói: “A Nghiêu ngu dốt, không thể tập nghệ thuật uống trà tinh luyện, kính xin nương nương tha lỗi…..”
Hoàng hậu ngược lại không làm khó khăn nàng, trực tiếp gọi cung nữ dẫn nàng đi thay quần áo đi, khiến Tô Nghiêu có chút gãi đầu hoà thượng.
Tô Nghiêu nghe lời đi theo cung nữ ra khỏi Minh Gia điện, gió vừa thổi, thế nhưng cảm thấy một hồi lạnh run, nơi trên người bị vẩy nước trà và ba ngón tay phải bị một ít vết nước phồng đáng thương, vì bị vừa nóng vừa lạnh nên hung hăng hắt xì. Hư, thân thể nhỏ bé này của Tô Dao, tuyệt đối đừng lại cảm. Tô Nghiêu nghĩ như vậy, mở miệng hỏi cung nữ trước mặt nói: “Đây là đi nơi nào thay quần áo?”
Trong điện Minh Đức thế nhưng chánh điện, thiên điện cũng coi là ở chung một chỗ cũng không có nơi thay quần áo sao? Làm gì nhất định chạy ra xa như vậy đi cung khác, Tô Nghiêu không thể không để tâm.
Này cung nữ ngược lại hễ hỏi thì đáp, nói: “Đang ở Hàm Quang điện, không xa. Nương nương tẩm điện, không có nơi để cô nương gia thay quần áo, chỉ đành phải uất ức Tô đại tiểu thư cùng nô tỳ đi Hàm Quang điện rồi.”
Tô Nghiêu gật đầu một cái, nghĩ đến Hàm Quang điện, chắc không xảy ra chuyện rắc rối gì, cũng liền theo cung nữ này đi.
Trên tay vết nước phồng, Tô Nghiêu giơ tay lên nhìn một chút, đau lòng hít vào một ngụm khí lạnh. Mặc dù tay Tô Dao này không phải trắng trắng mềm mềm, nhưng cũng coi như là một đôi tay xinh đẹp, một dãy vết nước phồng nóng xuống, mơ hồ hiện ra mấy phần dữ tợn. Thương tay phải, sợ rằng có mấy ngày hành động bất tiện rồi.
Đang suy nghĩ, không có để ý đi ngang qua một cánh cửa chợt mở ra, một cái tay nhanh chóng che miệng của nàng, kéo nàng tiến vào.
Tô Nghiêu trợn to hai mắt, giùng giằng lấy tay bắt khung cửa, sao đoán được tay phải bị thươn trong lúc kéo mài hỏng vết nước phồng, một cỗ tan lòng nát dạ ập vào lòng, nhẹ buông tay, liền bị im hơi lặng tiếng kéo vào. Bởi vì Tô Nghiêu vốn là ít nói, cung nữ cũng không phát giác, tự lo mà đi về trước đi. Tô Nghiêu trơ mắt nhìn cửa điện bị gắt gao đóng, trong lòng thầm kêu không được, cung nữ này đến tột cùng là thật sự không cảm thấy khác thường còn là để mặc cho cướp bắt xảy ra như vậy, Tô Nghiêu không thể xác định.
Nghĩ đến xa một chút, thì ra là ý của Hoàng hậu không phải làm khó nàng, là có tính để cho nàng ướt quần áo, tính toán nàng ở nơi này. Nghĩ đến đây, Tô Nghiêu không để ý tới trên tay, liều mạng giằng co.
Sau lưng người nọ xê dịch thân chuyển tới phía trước nàng, tuấn mỹ khác thường trên mặt lại tràn đầy bất đắc dĩ, Tô Nghiêu định thần nhìn lại, người bắt cóc nàng đến đây, lại là —— Tứ hoàng tử Diệp Tễ.
Diệp Tễ sầu mi khổ nhìn tây phải Tô Nghiêu đầm đìa máu tươi, trong giọng nói tràn đầy mệt mỏi, nói: “Tô đại tiểu thư cái người này vừa tội gì, gặp ngươi như vậy nhếch nhác, Tam ca lại muốn trách cứ ta.”
Tam ca….. Diệp Lâm? Thẳng thắn nói, nghe được cái tên này, Tô Nghiêu thế nhưng như kỳ tích yên tâm.
Tô Nghiêu dừng giãy giụa, hiển nhiên có chút mê man, vốn là bắt nàng như vậy cũng không phải là một sự việc, Diệp Tễ nhỏ giọng nói: “Lần này ta dẫn ngươi đến đây, là Tam ca phân phó, như thế này buông Tô đại tiểu thư ra, Tô đại tiểu thư tuyệt đối đừng thét.”
Thấy Tô Nghiêu sử dụng ánh mắt ý bảo đồng ý, Diệp Tễ lúc này mới chậm rãi buông tay ra, dò xét tính lui về sau một bước.
Tô Nghiêu bị buông ra, lập tức cắn răng chịu đựng nắm tay phải của mình cổ tay rút một hồi lãnh khí, một hồi lâu mới nước mắt lả chả nguýt nhìn Diệp Tễ. Không trách được Tô Anh nói đầu óc hắn có bệnh, là một người điên, Tô Nghiêu nhìn hắn còn không bằng “Tam ca” lúc nào cũng dở hơi của hắn. Diệp Lâm muốn gặp mình thì cho gọi, làm gì giống như là bắt cóc? Hại nàng vội vàng hấp tấp phá vết nước phồng, lần này nhất định phải lưu lại vết sẹo!
Diệp Tễ cũng biết mình có chút thô lỗ, nhưng sao hắn có thể nghĩ đến Tô Dao can trường như thế, thà bị đả thương tay cũng muốn gắt gao níu lại khung cửa không buông tay. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là buông tay nói: “Ngày sau Tễ nhất định tới cửa bồi lễ.”
Hắn bây giờ đã dự đoán được lúc Diệp Lâm thấy Tô Nghiêu, sẽ trút lửa giận lên đầu mình.
“ Sao Tứ điện hạ lại ra chuyện hạ sách này?” Lúc này Tô Nghiêu có thể tính là cực kỳ tức giận, giọng nói có thể nói ác liệt, ngón tay một khoét một khoét bị thương, đã đầm đìa máu tươi.
Diệp Tễ chỉ vách tường bị lấp kín bên người, nói: “Tô đại tiểu thư có biết người nằm trên giường chính điện Hàm Quang điện là người phương nào không?”
“Ngươi nói Hàm Quang điện còn có người khác?” Tô Nghiêu mở to hai mắt, Hoàng hậu đây là muốn phá hủy trong sạch của nàng?
“Chính thế.” Diệp Tễ nghiêm mặt nói: “Mới vừa nếu không phải ta dùng trước mê hương mê ngất hắn, lại cản ngươi đến đây, sợ rằng hiện tại Tô đại tiểu thư đã trăm miệng cũng không thể bào chữa rồi.”
Tô Nghiêu nghe vậy chỉ cảm thấy sợ, theo sau sống lưng dâng lên một cỗ lạnh lẽo. Ngày trước chỉ coi hiểm ác đấu tranh trong cung đình là trong phim truyền hình mà không phải thật, không ngờ có một ngày thế nhưng lại xảy ra ở trên người mình.
Đều là nữ nhân, Hoàng hậu nương nương thật không ngờ lòng dạ ác độc, khiến Tô Nghiêu cảm thấy lạnh cả tim.
“Người trong điện….. Nhưng…..” Trong lòng Tô Nghiêu xẹt qua ý nghĩ chợt loé lên, nhưng lại không dám tin tưởng, do dự thì Diệp Tễ đã cướp lời, nói: “Chính là Nhiếp Chính vương Thế tử, Phong Diệp.”
Phong Diệp….. Quả nhiên là hắn.
Tô Nghiêu nhắm mắt, Phong Diệp người này, mặc dù nàng không thích, không thân (cận) gần, tránh như xà hạt, nhưng cũng chỉ là bởi vì vấn đề lập trường. Nàng vốn là cũng không ghét Phong Diệp. Đó cũng là một người si tình, chỉ là lỗi giao thâm tình, khăng khăng một mực thôi. Chỉ là nàng không ngờ, Phong Diệp có thể làm ra chuyện như vậy.
Hoàng hậu khi đó hỏi trong lòng nàng có tiếc nuối không, nàng nói không tiếc, Hoàng hậu liền mang ra một màn kịch như vậy, để nàng thay y phục váy đụng với Phong Diệp, danh dự mất hết. Hoàng hậu tương lai làm sao có thể là một cô nương mất danh tiết, nghĩ đến hôn ước với Diệp Lâm cũng chỉ tới đó thôi, nàng cũng không thể không gả cho Phong Diệp phá huỷ trong sạch của nàng. Dù là Tô gia buông tha nàng, tuyệt không phản bội, cũng cuối cùng sẽ bởi vì thể diện không hỏi tới triều chánh nữa. Diệp Lâm mất Tô gia, chính là thu hoạch của phủ Nhiếp Chính vương.
Nếu như nàng bị ám hại thành công thì sao? Hoàng hậu lại sẽ giúp họ ám thông, coi nàng như mật thám gắn ở Đông cung?
Tô Nghiêu chỉ cảm thấy dọc theo ngón tay từng tấc lạnh xuống, cả người giống như đưa vào hàn băng địa ngục.
Diệp Lâm, đó là trưởng tử từ nhỏ nhìn đến lớn của bà ta, đã từng đối đãi giống như con trai ruột, trưởng tử duy nhất ghi dưới danh Hoàng hậu, vì sao bà ta tính kế hắn, nhất định cướp đi ngôi vị Hoàng đế vốn thuộc về hắn?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!