Manh Sủng Liệt Thê - Chương 1: Ngươi muội!*
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
192


Manh Sủng Liệt Thê


Chương 1: Ngươi muội!*


*Ngươi muội!: có thể hiểu là một câu chửi tục.

Edit: Hồ Điệp Nhi

“Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn qua đường, để lại tiền mua
đường.” Quân Tiểu Tà lẩm nhẩm lời kịch, mất tự nhiên khụ một tiếng:
“Thật ngượng quá, làm theo phép tắc thôi.”

Đột nhiên xuất hiện người cướp giữa đường, hai nam nhân đi ngang qua sắc mặt hơi đổi.

“Ách, xin hỏi cô nương là muốn cướp chúng tôi sao?” Một âm thanh ấm áp như
gió xuân mang theo sự kinh ngạc vang lên, nghe qua thực lễ phép, thực
trấn định, có vẻ là nhân vật lớn.

Quân Tiểu Tà cảm thấy xấu hổ,
nàng là người tốt, làm ra chuyện như vậy cũng là bất đắc dĩ. Nhìn thấy
đối phương nho nhã lễ độ, giọng điệu nàng ôn nhu: “Nhà ta có chút chuyện khó nói, huynh đài a, giang hồ giúp đỡ, các ngươi tự hiểu là được rồi,
ta sẽ không thương tổn các ngươi.”

Câu nói ‘có chút bất đắc dĩ’làm cho hắn dở khóc dở cười, cuối cùng là cướp hay là ăn xin đây?

“Không có.” Một tiếng nói lạnh nhạt khác nghe không ra hờn giận, xem ra thực không kiên nhẫn dây dưa với nàng.

Quân Tiểu Tà mặt nóng lên: “Thật sự không có sao?” Người này thực không nể
mặt a, nàng là tới cướp, không phải đến đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, làm
sao không chịu làm theo kịch bản chứ?

“Đao kiếm không có mắt, giữ tiền hay giữ mạng, chính mình chọn đi!”

“Ha.” Chủ nhân tiếng lạnh nhạt kia phát ra tiếng cười lạnh khinh thường, khiến cho Quân Tiểu Tà vô cùng nổi giận.

Đao đốn củi trong tay vung lên mạnh mẽ, một cái cây nhỏ xấu số gần đó phát
ra tiếng răng rắc rồi gãy xuống, đao lóe ra ánh sáng: “Nhìn rõ chưa?”
Trên tay bổn tiểu thư có vũ khí!

“Thì tính sao?” Nam nhân một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, ôm cánh tay, trêu tức nàng.

Không thể được, nàng hiện tại rất cần bạc để trốn chạy, hơn nữa ngồi đợi đến
chân đều đã tê rần mới gặp hai người, lần đầu tiên xuống biển, nói gì
cũng không thể tay không mà về, điềm xấu a.

Quân Tiểu Tà đổi
chiêu, không ngừng cố gắng: “Mọi người đều là ra đường gặp nhau, làm gì khó xử lẫn nhau. Giúp người chính là giúp chính mình, vị huynh đài này
hẳn là sẽ hiểu điều đó chứ.”

Nói cũng đã nói đến mức này rồi, nếu ngươi còn nói không, bổn tiểu thư đành phải buông đợi người khác thôi.

“Biết, chẳng qua, cô nương à, trên người chúng ta thật sự không có bạc a.” Nam nhân nhã nhặn tận tình khuyên bảo nói: “Cô nương, hay là như vậy đi,
chúng ta đang định đến phái Hoa Sơn làm khách.

Chưởng môn Phái Hoa Sơn có tấm lòng nhân hậu, sẽ vui lòng giữ cô nương ở lại.”

Quân Tiểu Tà hơi lui về sau sợ run cả người, “Cám ơn hảo ý của ngươi, ta không cần.”

Mới từ Hoa sơn trốn đi, nay lại theo các ngươi trở về, ta đâu có ngu!

“Ngượng ngùng, hai vị, ta đang vội, phiền toái phối hợp một chút.”

“Thật có lỗi, bản công tử không có hứng thú phối hợp hành vi ngu xuẩn của
ngươi.” Nam nhân lãnh khốc nói xong, phẩy tay áo một cái liền rời khỏi.

Quân Tiểu Tà tức giận a, vung đao ở trước mặt hắn, ánh sáng lóe lên, nháy
mắt thắp sáng tầm mắt, sau đó đồng tử Quân Tiểu Tà kịch liệt co rụt lại, một lát khôi phục bình thường, chỉ là trong lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh, muốn ngừng cũng không ngừng được.

Một đôi mắt rất lạnh, nếu không phải nàng có công phu phòng thân, chỉ sợ hiện tại đã bị nằm úp sấp.

“Huynh đài, ta không có ý hại ngươi, thỉnh thứ lỗi cho ta đã đắc tội.”

“Này, có chuyện từ từ nói, có chuyện từ từ nói.” Nam nhân nhã nhặn vội vàng
khoát tay áo, ý đồ ngăn cản tình thế chuyển biến xấu, lại bị nàng ra
tiếng ngăn lại: “Ta nói chuyện vẫn tốt lắm, là hắn không muốn hợp tác.”

“Buồn cười!” Giọng nam lãnh khốc nói: “Nửa đêm chặn đường đánh cướp bất thành liền động đao động thương, bản công tử là lần đầu tiên thấy người tốt
nói chuyện như ngươi vậy.”

Quân Tiểu Tà tức giận thật rồi, nàng cũng là lần đầu tiên thấy nam nhân mà nhỏ mọn như thế.

“Ta mặc kệ, hôm nay không giao tiền ra, ai cũng đừng mong rời đi.” Nói cái
gì thì nói, nàng là người xấu thì sao, nàng cũng không tin trong thiên
hạ không có tồn tại người xấu hơn nàng.

Nam nhân lãnh khốc xuy
cười một tiếng: “Hôm nay đừng nói ta không có, cho dù có ta cũng không
cho, bản công tử muốn nhìn, ngươi có thể làm gì ta.”

“Thực không cho?” Muốn đấu với ta đến cùng sao?

“Không cho!” Mạnh mẽ đáp.

“Coi như ngươi đang làm việc nghĩa đi.” Cúi thấp người, nàng nhõng nhẽo thay cho cứng rắn.

“Ngươi có tay chân đầy đủ, tay làm hàm nhai không phải càng đáng giá sao?” Lật lọng thuyết giáo.

“Hay là như vậy, ngươi đưa địa chỉ của ngươi cho ta, chờ ta có tiền trả lại
cho ngươi?” Quân Tiểu Tà cắn răng một cái, đau lòng nói: “Gấp bội!”

“Ha” nam nhân lãnh khốc đưa tay đẩy ra cây đao trước mặt, không chút để ý phun ra hai chữ: “Không có.”

Quân Tiểu Tà gần như muốn ngất, hôm nay xuất môn không coi ngày, gặp phải
thứ gì không biết. Đang muốn dùng sức mạnh, không nghĩ tới xa xa có ánh
lửa lóe ra, tiếng bước chân dày đặc hướng tới bên này mà đến.

“Ngươi, xem như ngươi lợi hại!”

Theo tiếng bước chân tới gần, Quân Tiểu Tà bỏ chạy, nếu như bị bắt trở về
thì thật xui xẻo. Nàng mới không muốn thay thế tỷ tỷ cùng cha khác mẹ gả cho đại ma đầu.

“Núi không chuyển nhưng mà đường chuyển, thời điểm chúng ta gặp nhau, ngươi chờ đó cho bổn cô nương.”

Xa xa truyền đến tiếng rống giận không cam lòng của Quân Tiểu Tà, nam nhân lãnh khốc khóe miệng khẽ nhếch: “Chúng ta rất nhanh sẽ lại gặp mặt.”

“Đi điều tra nàng cho ta.” Dám đánh cướp bổn tọa, ngươi là người đầu tiên ở Trung Nguyên này.

Không nghĩ tới lần đầu tiên đi vào Trung Nguyên, liền phát sinh chuyện thú vị này.

“Quân chủ, nha đầu kia rất thú vị.” Sơ Lâu hứng thú nhìn về phía trước.

Nguyên Thần Trường Không khẽ nhíu mắt, ánh mắt lợi hại như đao: “Ngươi có hứng thú với nàng sao?”

“Ách, tò mò mà thôi. Ha ha.” Sơ Lâu Anh cười một tiếng, bóng dáng như ma quỷ
lập tức biến mất tại chỗ, tàn ảnh còn chưa mất đi, người đã muốn về tới
vị trí vừa rồi, giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng rời đi.

Nếu một màn này bị Quân Tiểu Tà thấy, chắc chắn sẽ bị dọa hồn phi phách tán.

“Quân chủ, nàng là Quân Tiểu Tà, năm nay mười tám tuổi, là nữ nhi của chưởng
môn Hoa Sơn khi say rượu cùng một nô tỳ sinh ra.” Sơ Lâu Anh đổ mồ hôi
một phen, không ngờ một nữ nhi cá tính như thế lại có thân thể như vậy.

“Chỉ có nhiêu đó?” Nguyên Thần Trường Không híp mắt phượng lại, thản nhiên hỏi.

“Ha ha, lại nói tiếp cùng quân chủ có lẽ còn có chút quan hệ.” Sơ Lâu Anh
không dám khoe khoang, đem tin tức điều tra nói hết ra.

Thì ra,
phái Hoa Sơn bị thua tại Quần Anh hội, phải chuẩn bị cống phẩm tiến cống Yểm cung, trong đó bao gồm vàng bạc tài bảo cùng với mỹ nữ. Mà Quân
Tiểu Tà kia bởi vì không được cha sủng ái, chưởng môn phái Hoa Sơn liền
an bài nàng thế thân cho nữ nhi thứ hai của mình. Nói đến nói đi, nàng
cũng chỉ là một nữ tử đáng thương thôi.

“Đi thôi.” Nguyên Thần Trường Không nghe xong, đôi mắt hơi lóe lên.

Phía trước, Quân Tiểu Tà vội vã đào hôn chạy không kịp thở, thẳng đến khi
xác định chính mình an toàn mới dừng lại ở ven đường từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Người đang xui xẻo, uống nước lạnh cũng sẽ ê cả hàm răng.

Vừa dừng lại, chợt nghe phía sau một trận tiếng cười: “Cô nương, chúng ta lại gặp mặt.”

Quân Tiểu Tà liếm liếm môi khô khốc, đầu cũng không quay lại nói: “Ta với ngươi rất quen thuộc sao?”

Ai muốn gặp lại ngươi!

Sơ Lâu Anh đối với lời của nàng vào tai này ra tai kia, nhếch miệng cười:
“Người có nơi nào không thể không gặp lại,không ngờ chúng ta vừa mới gặp khi nãy giờ lại gặp nhau, điều này nói lên điều gì, nói lên chúng ta
rất có duyên a. Đã có duyên hay là cùng nhau kết bạn đi?”

“Không rảnh.” Quân Tiểu Tà mặc kệ hắn, tự cố gắng tiếp tục mục đích của bản thân, bước chân rời đi.

Vẫn giữ yên lặng, Nguyên Thần Trường Không thản nhiên nói: “Ngươi không phải nói ta chờ ngươi sao?”

Khiêu khích! Quả là khiêu khích!

Dù tính tình Quân Tiểu Tà tốt đến đâu, cũng nhịn không được mà tức giận.

Xoay người, thở hổn hển: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?” Bổn tiểu thư cũng không phải là dễ bị dọa.

“Chậc, những lời này nên để ta nói.” Vẻ mặt trêu tức, thập phần đáng đánh đòn.

Quân Tiểu Tà đỏ mặt tía tai, nghẹn một lúc lâu mới nghẹn ra một câu lời kịch kinh điển: “i Fuck You.”

Thời gian nói dài dòng với ngươi ta đã chạy thoát rồi.

Ủ rũ xoay người, bước chân nặng nề chậm rãi đi về trước.

Nhìn chung hai kiếp làm người lúc nào cũng gặp chuyện xui xẻo.

Kiếp trước, nàng sống an phận thủ thường, không ngờ tới lại bị người đàn ông mình yêu lừa gạt, lừa nàng không còn một xu, đã lỡ đi vay nặng lãi,
cùng đường mới làm ra quyết định sai lầm.

Vốn dĩ nghĩ rằng chết đi cũng tốt, dù sao cũng không có gì luyến tiếc, từ nay về sau xong hết mọi chuyện.

Không ngờ ông trời có mắt làm nàng sống lại. Có thể sống thêm một lần cũng tốt, coi như đi du lịch xuyên thời gian đi.

Thân phận xấu hổ, nàng không oán giận; bị người châm chọc khiêu khích khi dễ nàng cũng nhịn, nhưng lại gả nàng cho một ma đầu giết người không chớp
mắt thì vạn lần không được. Kiếp trước đã không nắm chắc cuộc sống của
chính mình đã thật đáng tiếc, chẳng lẽ đời này còn muốn để người người
khác sắp xếp?

Cho nên nàng suốt đêm chạy trốn, đi quá vội vã, không đem theo lương khô cùng bạc, bất đắc dĩ mới xuống tay đánh cướp.

Nàng cũng là nhất thời nảy lòng tham không được sao? Nàng cũng không nghĩ tới muốn đả thương người khác.

Nhưng hai nam nhân này cũng thật đáng giận, so với vắt cổ chày ra nước còn
khó hơn, lúc này còn khi dễ trên đầu nàng, nàng đã trêu ai chọc ai?

Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng thương tâm, Quân Tiểu Tà bất giác đỏ hốc mắt.

“Nàng làm sao vậy? Nhìn thực bi thương a.” Sơ Lâu Anh vuốt cằm, biểu tình vô tội.

Nguyên Thần Trường Không liếc mắt một cái e sợ cho thiên hạ không loạn, bước
nhanh đi đến bên cạnh Quân Tiểu Tà cùng nàng sóng vai mà đi, giọng lạnh
lẽo nói: “Ngươi đang khóc.”

“Liên quan gì ngươi?” Quân Tiểu Tà
lau đi nước mắt sắp rơi xuống, căm giận nói: “Ta khóc hay không là
chuyện của ta, ai cần ngươi lo.”

Từ khi sinh ra đến giờ nàng chưa thấy nam nhân nào đáng ghét như hắn.

“Chậc, gặp chuyện nhỏ như vậy đã khóc, đợi lát nữa làm sao mà nàng chịu được.”

Không biết vì sao, nhìn thấy nàng khóc, hắn lại có chút chột dạ. Hung hăng
nói một câu, liền nắm cánh tay Quân Tiểu Tà bay lên trời, hành động đột
ngột của hắn dọa Quân Tiểu Tà sắc mặt trắng bệch, theo bản năng ôm sát
lưng áo của hắn, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần.

“Ngươi làm vậy là sao? Có tin ta đánh ngươi hay không?”

“Ha ha, đã quên nói cho nàng, kỳ thật ta với nàng giống nhau.” Thanh âm
trên đỉnh đầu như bay bay nhẹ nhàng, nhưng Quân Tiểu Tà vẫn ngửi được
mùi gì đó nguy hiểm trong câu nói của hắn.

Cái gì giống nhau? Ai muốn vô sỉ giống ngươi?

Nguyên Thần Trường Không không nghe thấy nàng đáp lời, môi gợi lên một chút ý cười xấu xa: “Bản công tử, cướp sắc.”

Quân Tiểu Tà ngây ngốc, ngơ ngác ngẩng đầu, tầm mắt xuyên qua gió, nhìn về
phía Nguyên Thần Trường Không, dưới ánh mắt hoa lệ thâm thúy tràn ngập
tà khí của hắn hôn mê bất tỉnh.

Trước khi ngất xỉu, môi run run tràn ra hai chữ: Em gái ngươi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN