Con Đường Theo Đuổi Nam Thần
Chương 43: Theo bác sĩ Thẩm ăn cơm chùa
Vốn dĩ cuối tuần rảnh rỗi, nhưng Lục Chi Ưu lại phải ra ngoài hứng nắng chụp ngoại cảnh.
“Chị Chi Ưu, tạo dáng, tạo dáng nào!”
Lục Chi Ưu sửng sốt.
OMG, em gái Giang Nam này sao tinh mắt thế, ngay cả lúc cô không tập trung mà cô ấy cũng có thể nhận ra, có để người ta sống không chứ?
Cười áy náy với cô ấy xong cô lại tập trung tạo dáng.
Bởi vì đây là bộ ảnh cá nhân, cho nên chỉ cần chụp ảnh một mình cô.
Cô mặc một bộ quần áo mới nhất năm 2016, chiếc váy họa tiết hoa viền ren, hai màu trắng và hồng nhạt kết hợp, pha thêm chút đỏ, phần cổ và tay áo đều có tua rua, chân váy xếp li, chân mang đôi giày vải màu trắng, dây giày đen thắt hình nơ bướm rất xinh đẹp.
Mái tóc dài được vén ra sau, thả xuống thắt lưng.
Cô kiễng mũi chân, rướn người về phía đóa hoa mới nở trên bức tường đối diện, gương mặt nở nụ cười rực rỡ nhìn về ống kính.
“Được rồi, chúng ra nghỉ một lát.” Lâm Giang Nam ra dấu OK với Lục Chi Ưu.
Lục Chi Ưu buông cánh tay, xoa xoa vài cái, tay sắp bị phế rồi.
Cô bước tới ghế ngồi nghỉ, vừa ngồi xuống liền cầm di động lên, mở app Beauty Cam lên, chụp một tấm tự sướng, đã lâu rồi cô chưa phát phúc lợi cho mấy bà xã của mình rồi, mở VSCO lên chỉnh màu, rồi mới đăng lên weibo.
Lục Chi Ưu V: Nữ thần của các em đã Login, Sơn Chi Hoa, các em ở mô?
Sau đó kèm theo tấm ảnh chụp vừa nãy của mình.
OK, bấm đăng.
Cô vừa mới đăng Weibo, trong nháy mắt, tất cả Sơn Chi Hoa đều đã login.
Comment, lượt share tăng vèo vèo như bão, lượt share đã lên 40 vạn, comment đã hơn 75 vạn.
Phía dưới là một chuỗi bình luận.
Sơn Chi Hoa Khai: Mấy ngày không gặp, nữ thần ngày càng đẹp.
Lục Chi Ưu đẹp nhất: Nữ thần xõa tóc lại càng thêm nữ thần.
Chỉ yêu Lục Chi Ưu: Báo cáo nữ thần, Sơn Chi Hoa của chị đã login rồi nè.
Lục Chi Ưu lướt weibo một lúc, lại lướt ít thông tin, vừa ngẩng đầu đã thấy người đại diện của Khương Trừng đang phát nước uống cho nhân viên.
Người đại diện của Khương Trừng – Tần Hiểu Thiên là người đại diện vàng có tiếng trong giới người mẫu, gà trong tay anh ta mà ra mắt thì chắc chắn sẽ nổi tiếng, có người hot ở giới người mẫu, có người chuyển sang làm diễn viên, rất có tương lai.
Một người đại diện có nhiều nghệ sĩ là điều bình thường, nhưng mấy năm trước, sau khi Tần Hiểu Thiên nhận Khương Trừng, liền buông hết mấy người mẫu trong tay mình, dồn hết tinh lực vào người Khương Trừng, mà Khương Trừng cũng không làm anh thất vọng, dựa vào đôi chân dài và gương mặt không có góc chết kia, rất nhanh đã bộc lộ tài năng trong giới người mẫu, do đó tiến quân vào giới, thậm chí bước vào con đường siêu mẫu quốc tế.
Lúc Tần Hiểu Thiên đang phát nước cho nhân viên, cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình, anh ngẩng đầu nhìn lại vừa lúc bắt gặp ánh mắt tìm tòi của Lục Chi Ưu.
Lúc này, Lục Chi Ưu vô cùng xấu hổ.
Tần Hiểu Thiên nhìn cô một lát, sau đó cầm một chai nước bước đến.
Anh đưa chai nước trong tay cho cô, “Cô Lục, uống nước đi.”
“Cám ơn” Cô đưa tay nhận lấy.
Tần Hiểu Thiên mỉm cười nhìn cô sau đó tiếp tục phát nước cho nhân viên công tác.
*
So với Lục Chi Ưu, cuối tuần của Thẩm Trường An lại nhàn rỗi hơn nhiều, bởi vì tuần này anh được nghỉ, thế nên bây giờ đang ở võ quán của Thẩm Lạc Dương.
Trên võ đài to to, mấy người đàn ông ngồi thành một vòng trên đó.
“Phắc, em còn chưa đi mà!” Tay Mục Lạc cầm bài, ồn ào với Thẩm Lạc Dương.
“Vậy thì mày nhường anh đi trước đi!” Thẩm Lạc Dương hút một hơi thuốc, gắt gỏng nói.
“Tiểu vương!” Mục Lạc đắc ý đưa bài mình ra.
“Đại vương!” Thẩm Lạc Dương nhìn anh ghét bỏ, sau đó đánh ra đại vương.
“Có bản lĩnh thì mày đánh đi, đánh cho anh mày xem thử!”
“Emem.”
“Em em em cái gì hả, mày thử nói thêm câu nữa coi?” Mém tí nữa là Thẩm Lạc Dương bụp vào mặt Mục Lạc.
“Được rồi, đánh bài thôi mà, không để yên cho người ta đánh bài nữa hả?” Thẩm Ngọc Luân không chịu nổi, lên tiếng.
“Ăn”
Anh vừa nói dứt câu, bỗng dưng có một âm thanh.
Thẩm Trường An đem bốn lá bày trên tay mình đánh xuống.
“DM!”
“Phắc!”
“Bố nhà nó!”
Ba âm thanh đồng thời vang lên.
Thẩm Trường An bình tĩnh nhìn ba người bọn họ, nhàn nhã phủi phủi tay sau đó đứng dậy.
“Nhận thua đi, từng người từng người một bước ra được rồi đó.” Thẩm Trường An mỉm cười.
Thẩm Lạc Dương, “A, anh đột nhiên nhớ ra, anh còn chưa huấn luyện mấy học viên mới tới nữa.”
Thẩm Ngọc Luân, “Mình… mình bỗng dưng nhớ ra, hôm nay mình phải ra ngoài mua đồ ăn, đã trễ rồi, mình phải về…”
Mục Lạc cầm điện thoại trong túi ra, vài giây sau.
“Hả? Phẫu thuật gấp hả? Mạng người? Không có tôi không được? Được được, tôi lập tức đến ngay!”
Thẩm Trường An bình tĩnh nhìn ba người đang ra sức diễn trò này.
“Huấn luyện người mới, hôm nay võ quán đóng cửa, trong đây trừ bốn người chúng ta thì còn có người khác sao?”
“Đi mua đồ ăn? Nếu tôi nhớ không lầm, thứ sáu hàng tuần cậu đều đi mua, hôm qua còn thấy có người đăng lên tường khoe đã mua rồi.”
“Giải phẫu liên quan đến mạng người không có cậu không được? Cậu có chắc là giải phẫu một ca liên quan tới mạng người thì cậu còn cầm được cái giấy phép hành nghề của mình không?”
Thẩm Lạc Dương, mợ nó, đây có phải là em ruột của anh không? Hay là mẹ anh ẳm lộn con rồi?
Thẩm Ngọc Luân, mợ nó, thế mà nói đến độ anh không còn gì để chối.
Mục Lạc, mợ nó, có thể vui vẻ làm bạn được không hả?
“Thế nên, mấy người còn chờ gì hả? Ra ngoài mau!” Thẩm Trường An ném ba cái khăn lụa cho bọn họ.
Ba người thở dài thật sâu, sau đó nhìn nhau, từng người bước ra.
Ba người đàn ông đứng ở ven đường, ai cũng đẹp trai, người đi ngang đều dừng lại ngắm, chu choa, ba anh này đẹp trai quá~
Mọi người đều mơ mộng.
Kết quả, vài giây sau, ba người cùng nhau rút khăn lụa ra.
Bức tranh xinh đẹp bỗng chốc biến mất.
Thẩm Lạc Dương, “Niềm vui ơi đến đây nào ~ Dù sao chúng ta cũng chỉ có một thời tuổi trẻ!”
Thẩm Ngọc Luân, “Tình yêu ơi đến đây nào ~ Dù sao thì thế gian đâu thiếu kẻ khờ dại!”
Mục Lạc, ” Đến đây nào những lưu lạc ~ Đâu thiếu phương trời cho chúng ta ngao du!”
Ba người cùng hát, “Hãy đến đây những tạo hóa ~ Có biết bao phong cảnh trên đời! Ôi thật nóng lòng Phóng phóng khoáng khoáng, say sưa trong ảo ảnh tình yêu ~ Quanh quanh co co ~ đắm chìm trong giấc mộng mãnh liệt ~ Càng hoảng sợ, càng khao khát lại càng hoảng sợ ~ Càng ngứa càng gãi lại càng ngứa ~ ey da ey da~.”
(Bài Ngứa – Trans: Dạ Yết.
Trong chốc lát, bầu không khí bỗng chốc im lặng, vài giây sau, cả đám đông bùng nổ, mọi người cười sắp lăn ra đất rồi.
“Ha ha ha ha.”
Cay mắt.đỏ tai..
*
Ngay lúc mọi người chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, vừa tới nhà hàng, mọi người vừa ngồi xuống, trừ Thẩm Trường An, ba người còn lại đều nhận được weixin của mẹ già nhà mình.
Tâm can của mẹ, hôm nay con đẹp chết mất!
A Ngọc à, không ngờ con múa lại đẹp như thế ~
Lạc Lạc ơi, vẻ đẹp ngày hôm nay của con không ai dám địch lại hết!!
Ba người không hiểu chuyện gì đã xảy ra, mẹ mình đang nói gì vậy, sao bọn họ không hiểu gì hết?
Ba người nhìn nhau khó hiểu, lại nhìn Thẩm Trường An, Thẩm Trường An vẫn rất bình tĩnh nhìn lại sau đó ngồi nghịch ấm trà đặt bên cạnh.
Bọn họ dường như phát hiện ra điều gì đó, ấn mở tường nhà Thẩm Trường An.
Một video mới nhất được đăng lên.
“Niềm vui ơi đến đây nào ~”
Đậu xanh!!!
Ba người mặt tái mét, bỏ di động xuống, định cho Thẩm Trường An một trận tơi bời.
Ngay lúc đó, di động của Thẩm Trường An đột nhiên vang lên.
Anh ra dấu bảo bọn họ im lặng.
“Alo?”
“Bác sĩ Thẩm, em tan làm rồi ~” Điện thoại truyền đến âm thanh vui vẻ của Lục Chi Ưu.
“Sao hôm nay tan làm sớm vậy?” Thẩm Trường An hỏi.
“À, hôm nay chụp ngoại cảnh, cho nên trời vừa tối đã kết thúc.”
Lúc Lục Chi Ưu gọi cho Thẩm Trường An chính là cô vừa gọi điện thoại vừa thay đồ, thế nên bên đây Thẩm Trường An có thể nghe được âm thanh “xoạt xoạt.”
Thẩm Trường An nhìn đồng hồ, vừa đúng 5 giờ rưỡi.
“Bác sĩ Thẩm, anh có ở nhà không?”
“Không có, anh đang đi cùng bạn.”
Lục Chi Ưu đang thay đồ bỗng dừng lại.
Hả? Không có ở nhà, cô còn đang muốn đến nhà anh ăn chực, thế là hôm nay cô không có bữa cơm đặc biệt của mình rồi ⊙﹏⊙
“Được rồi” Lục Chi Ưu hơi mất mát.
“Em cúp đây”
“Em đang ở đâu?”
“Hả?”
“Anh hỏi em đang ở đâu?”
“Minh Cung.”
“Đứng ở đó chờ anh.”
“Hả? Dạ được…”
Sau khi cúp điện thoại, anh nói với bọn họ, “Mấy cậu gọi món trước đi, mình đi đón người”
Nói xong liền lấy áo khoác vắt sau ghế dựa rồi rời khỏi.
Thẩm Lạc Dương và Thẩm Ngọc Luân ngơ ngác, rốt cục là thần thánh phương nào, lại có thể để Thẩm Trường An tự mình đi đón?
Mục Lạc bình tĩnh hớp một ngụm trà lúa mạch, bọn họ không biết chứ trong lòng anh rất rõ.
Người kia ngoại trừ Lục Chi Ưu thì còn ai khác chứ?
“Lão Nhị, em có biết là ai không?” Thẩm Lạc Dương hỏi Thẩm Ngọc Luân đang ngồi bên cạnh, Thẩm Ngọc Luân lắc đầu, sao anh biết được chứ?
“Lão Tứ, em biết ai không?” Thẩm Lạc Dương quay đầu hỏi Mục Lạc.
Mục Lạc cười đắc ý, trưng ra vẻ mặt hai người không biết nhưng tôi biết.
Thấy thế, Thẩm Lạc Dương xoay xoay cổ tay, Thẩm Ngọc Luân lắc lắc cái cổ.
“Này… đừng thế chứ”
“Vậy thì mau khai ra”
“Là Lục Chi Ưu đó.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!