Bổn Tướng Bị Câm - Chương 2: Mất Trí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Bổn Tướng Bị Câm


Chương 2: Mất Trí


“Phượng Tô Nhược” thay xiêm y xong liền được hai nha hoàn đưa đến trước bàn trang điểm.

Lúc trước nàng có biết dùng gương đồng để soi, bụng nghĩ đồng như thế nào mới đạt cấp độ toả sáng như vậy. Bây giờ “Tô Nhược” liền cảm thấy nghi ngờ những tấm gương ở thời đại của nàng có thật là do chính bản thân mình làm được hay không.

Trước mặt nàng, chiếc gương đồng quả thật nhìn cổ kính nhưng lại rất sáng. Mặt gương được lau chùi cẩn thận, láng bóng đến mức nàng có thể nhìn thấy chính mình trong đó.

“Phượng Tô Nhược” hết quan sát tấm gương rồi nhìn chính thân thể này, lập tức muốn ngất đi.

Trong gương là một nữ tử có dung mạo tuyệt hảo mỹ lệ. Mày ngài thanh dài cong cong, đuôi mày hất cao qua kẽ mắt, bén nhọn như mũi kiếm. Đôi mắt hơi hẹp, dài dài dưới tầng mi dày và dài, mắt kéo xuống u buồn mà tinh xảo. Cánh mũi nhỏ nhắn thẳng tấp cao ngạo đầy kiêu hãnh. Môi mỏng mềm mím lại như cánh hoa anh đào. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, từng đường nét uyển chuyển mềm mại rung động lòng người.

“Phượng Tô Nhược” nhìn chính mình trong đó đến ngây cả người, đây không phải nàng. Nàng vươn tay sờ vào gương đồng, miết từng bộ phận trên khuôn mặt xa lạ kia. Lại lấy tay còn lại áp lên khuôn mặt mịn màng không tỳ vết của mình.

Lúc còn ở trong thân thể cũ khi trước, nàng cũng được xếp vào hàng ngũ đẹp trong bộ phận công tác. Vẻ đẹp sắc xảo và uy nghiêm, khác hẳn với vẻ đẹp này, mềm mại, kiều diễm, bén nhọn mà buồn buồn.

Hành động này của Phượng Tô Nhược chỉ là ngạc nhiên về dung mạo xinh đẹp mới lạ này, nhưng lọt vào mắt Hoà Diễm lại là ý nghĩa khác.

Hoà Diễm thở dài một tiếng, bước lên chải tóc cho Phượng Tô Nhược, đau lòng nói: “Quận chúa, danh hiệu Phùng Linh Đệ nhất mỹ nhân vẫn là của ngài. Ngài xem, ông trời thật có mắt, may mắn khi ngã xuống nơi kinh khủng đó ngài vẫn bình an vô sự, chỉ ngất rồi lại hồi phục. May mắn a may mắn…”

“Phượng Tô Nhược” giật mình, nàng không biết chuyện gì đang xảy ra với thân thể này, nghe được những gì mà Hoà Diễm nói kể cả lời của một vài trước đó đến đây, hình như là thân thể này động phải một nam nhân tàn bạo nào đó, để rồi phải nhận một chưởng rơi thẳng xuống vực thẳm. Nhưng không ngờ là may mắn tìm được thân xác, các thái y tai giỏi nhất cung đến chữa trị, đều nói nàng chỉ còn một tia hơi thở, mau chóng báo cho vị Hoàng đế nào đó rồi lại nói cái gì gì đó, rất nhiều rất nhiều mà nàng chẳng thể nhớ nỗi. “Phượng Tô Nhược” càng nghĩ càng nhức đầu, nàng không hiểu một chút gì về cái thế giới mà nàng đang sống.

“Tô Nhược” vừa thầm cảm thán dung mạo tuyệt trần này, vừa nâng mi hỏi Hoà Diễm: “Hoà Diễm, ta bị mất trí nhớ, ngươi nói ta biết một chút gì đó về nơi này đi.” Nói xong nàng lại tự cảm nhận tóc gáy mình nâng lên từng chút một, giọng nói này như thế nào cũng không thể nào mềm mại hơn được nữa, cũng là khiến nàng thương tiếc thay cho bản thân chính mình.

Bàn tay đang đặt trên bộ tóc dài mượt hơi run lên. Hoà Diễm đau lòng đến cực hạn, nàng đã ở bên chủ tử từ khi mới lên bảy, tiến cung liền được triệu đến làm nha hoàn thiếp thân, đại cung nữ nhất đẳng bên người, luôn bên cạnh chủ tử. Hầu hạ Tô Nhược đã là mười năm, nàng không cha không mẹ, lòng hướng về chủ tử như là cha mẹ của chính mình, hôm nay lại nghe “Tô Nhược” nói không nhớ một chút gì cả, đương nhiên lòng buồn bã đau đớn, hận không thể thay nàng nhận một chưởng của Bình Mạn Vương gia mà rơi xuống vực.

Hoà Diễm cố kiềm hãm cỗ nước đang cuồn cuộn nơi khoé mắt, nàng nhẹ nhàng vừa chải mái tóc đẹp đẽ của “Tô Nhược”, vừa cất giọng ôn nhu nói hết mọi thứ cho chủ tử nhớ lại.

Phượng Tô Nhược là Cửu quận chúa của Phùng Linh quốc, hiệu Bình Trân. Hai năm trước được Hoàng huynh của nàng, là Phùng Đức đế đưa nàng đến Tề quốc để học tập hữu quốc. Bởi vì trong hoàng thất Phùng Linh quốc chỉ có một mình nàng là Quận chúa, các Công chúa còn quá nhỏ, Vương gia thì không thể đi được, nên nàng – một viên ngọc quý trên tay các Hoàng huynh, được sủng hạnh đến cực điểm buộc phải đi đến hữu quốc đây. Một phần khác, Phùng Đức đế và Thư Thiên đế khi xưa là sư huynh đệ đồng môn, vì chiến sự mới buộc phải tách rời ra thành hai đất nước. Đối với Thư Thiên đế mà nói, nàng không khác gì một thân muội của mình, cũng rất yêu thương nàng như muội muội. Nhưng mục đích nàng đến đây không chỉ đơn giản là thế, chiến sự chưa ngừng, tứ quốc muốn yên thì phải nổ chiến, một trận chiến có thể đau thương, nhưng nó sẽ kết thúc chiến tranh, mà Phùng Linh quốc cùng Tề quốc nếu giao hữu với nhau sẽ tạo thành một liên kết không thể tách rời được. Phượng Tô Nhược được đưa đến đây cũng với mục đích hoà thân, chỉ có như vậy mới có thể hàn gắn mối quan hệ của hai nước rõ ràng hơn để các nước khác phải suy sụp. May mắn trước đó, Phượng Tô Nhược được xem là Đệ nhất mỹ nhân Phùng Linh quốc, vì vậy mà việc hoà thân sớm muộn này tương đối dễ dàng.

Kể từ khi bước chân vào hoàng cung, nàng liền biến thành bằng hữu duy nhất của Thất công chúa Ngạo Mạc Linh, hiệu là Như An Công chúa. Đến đây được vài tháng thì nàng phải lòng Bình Mạn Vương gia, dâng sớ muốn được Hoàng thượng tứ hôn mình cho hắn. Nhưng Bình Mạn Vương gia một mực không chấp nhận nàng, nói rằng hắn đã có nữ nhân trong lòng, một đời một thê là nàng ta, quyết không nạp thiếp. Thư Thiên đế không biết phải xử sự như thế nào. Một bên là đích muội của sư huynh, một bên là đích đệ của mình, không biết làm thế nào, đành phải để cả hai tự giải quyết theo ý của Bình Mạn Vương gia. Phượng Tô Nhược theo chân hắn cũng gần được một năm, thời gian không dài khôn ngắn nhưng đối với một nữ tử hoàng tộc đó là một sự khác biệt khác lớn. Thế mà Bình Mạn vương vẫn không có ý gì với nàng, ngược lại còn khinh ghét ghẻ lạnh nàng.

Hơn nửa năm trước, Phượng Tô Nhược thân là Quận chúa, lại bị một nữ nhân không thân không phận phỉ báng, trong lúc tức giận nàng đã đẩy ngã nàng ta, làm cho nàng ta sẩy thai, mà cái thai đó lại là của Bình Mạn Vương gia.

Nói đến đây, Hoà Diễm lập tức tỏ thái độ căm hận, bàn tay siết thành một quyền, lửa giận ngút trời hận không thể cắn xé nàng ta cho hả giận.

“Phượng Tô Nhược” nghe xong thì nhíu mày, mặc dù chẳng hiểu gì nhưng lòng vẫn nghĩ chủ nhân thân thể này quả thật là ngu ngốc. Nàng thấy nha hoàn của mình nghiến răng nghiến lợi, cũng không muốn tự mình sinh thêm nhiều chuyện, vỗ vỗ nàng ta tiếp tục.

Bình Mạn Vương gia vì việc này mà tức giận. Lại thêm ngọn lửa từ phía nữ nhân kia, lập tức đưa lời đến Phượng Tô Nhược.

Phượng Tô Nhược nghĩ rằng đây là một cuộc hẹn của riêng hai người, liền ăn mặc khác thường một chút, cũng không thiết mang theo trường tiên hơn mười năm làm bạn kề thân, một mình đi đến nơi hẹn là Hoàng Kinh nhai. Bên cạnh đó là một vực thẳm sâu tận như không có đáy, mặc dù hơi ngạc nhiên vì điểm hẹn nhưng nàng vẫn vui mừng đến đấy.

Hoà Diễm nghe lời lúc đó cũng không đi theo chủ tử, chỉ đứng từ phía xa, không nghe rõ cuộc đối thoại của chủ tử và Vương gia. Nhưng từ xa lại thấy Bình Mạn Vương gia vung một chưởng hướng đến Phượng Tô Nhược, Hoà Diễm không chạy đến kịp, nàng liền theo đà đổ người xuống vực.

Sau đó biến mất dưới vực, Hoàng thượng hoảng hốt báo tin cho Phùng Linh Đế, dốc hết sức tìm kiếm dưới đáy vực, sống thấy người chết phải thấy xác.

Lực lượng khá lớn, kể cả Vương gia Phùng Linh quốc thương yêu tiểu muội cũng bước chân xuống vực tìm người. May mắn chỉ hơi ba tháng liền tìm được nàng. Khi đó nàng được tìm thấy từ một căn nhà nhỏ bằng trúc, thân thể chỉ suy yếu một chút, dung mạo cả thân mình đều không có một vết thương, thế nhưng lại bất tỉnh đến gần năm tháng trời không chịu tỉnh.

Tề quốc Hoàng đế nổi giận, hạ chỉ tứ hôn cho Bình Mạn Vương gia và Phượng Tô Nhược như đúng ý nguyện lúc trước của nàng.

Bình Mạn Vương gia gây ra tội lớn, đành phải chấp nhận nhưng lòng không cam, khi biết tin nàng được cứu lên, tâm càng nổi tia lãnh ý, không một tia áy náy hay gì cả.

Hoà Diễm nói xong liền khóc. Bình Trân Quận chúa chủ tử của nàng, thật bi ai…

“Phượng Tô Nhược” lại không một tia cảm xúc. Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp trong gương. Đệ nhất mỹ nhân như vậy, Bình Mạn Vương gia gì đó lại không có tình ý, dối lừa chuyện gì vậy, chắc chắn phải có nguyên do gì đó mới đúng.

Nàng nhắm mắt, thật ra, nàng chẳng có một chút cảm giác gì với cái thế giới này. Phượng Tô Nhược thực sự đã chết rồi, còn chết thảm nữa, nàng cũng chết rồi, chẳng qua là không xuống âm phủ mà là đến đây thôi.

Nhưng nói sao thì nói, bây giờ nàng mượn xác người ta như một con ốc mượn hồn, vậy thì cuộc sống của nàng sẽ là cuộc sống của “Phượng Tô Nhược”. Nói cách khác, từ nay về sau nàng là “Phượng Tô Nhược”, không còn là Mã Nghi nữa.

Tâm can đau đớn, sự thật này đúng là khó chấp nhận được mà.

Nàng thở dài một tiếng, vỗ vỗ tiểu nữ tử đang khóc sướt mướt kia. Miệng muốn hỏi vậy nam nhân lần trước nằm trên giường nàng là ai, nhưng ngẫm lại lời lại nuốt hết vào bụng, tự mình tìm hiểu thì hơn.

Phượng Tô Nhược đứng lên, liền cảm thấy choáng váng, bộ tóc này thật nặng, lại còn thêm hàng tá trâm cài. Nàng nhíu mày, tay nhẹ nhàng chậm rãi rút từng cây trâm một, rồi tháo cả búi tóc cao ra, lập tức suối tóc bung xoã mê người. Tô Nhược cầm lên một sợi dây buộc tóc, vươn tay ra sau mặc kệ ánh mắt trợn tròn của Hoà Diễm, rất thong thả buộc nhẹ phía dưới, thả dài phía sau là một suối tóc mượt mà. Nàng nhìn ngắm một lượt các cây trâm trên bàn, quyết định lấy ra một cây trâm bằng ngọc đơn giản nhất, trơn bóng dưới thân, phía trên điểm một bông hoa bằng thạch, tinh xảo đẹp đẽ, rồi nhẹ nhàng cắm nhẹ sợi buộc tóc phía sau, nhìn ngắm một lượt, tóc tai nhẹ nhàng thanh tao, đúng theo phong cách của nàng, lúc này mới hài lòng nở nụ cười.

“Đi thôi, ra ngoài dạo chơi một lúc.”

Vừa động thân, cả người cứng ngắc bước đi. Phượng Tô Nhược có chút đau mỏi thắt lưng, mặc dù lúc trước khi còn trong thân xác thực, nàng rất thích mặc trang phục ôm sát người, cảm thấy như vậy rất tôn dáng, thậm chí còn rất yêu thích thể loại thời cổ đại, nghĩ chỉ có những người cao quý mới phải ăn mặc gọn gàng, hơi ôm thân thể lại vô cùng kín đáo.

Nhưng như thế nào nàng cũng không thể nào nhập được sự thật trang phục Trung Hoa cổ xưa quá mức nặng nề thế này. Khỏi phải nói lúc có cung nữ giúp nàng mặc y phục đã qua bao nhiêu lớp áo, ban đầu Tô Nhược như bị dọa sợ, thế nhưng dù mặc như thế nàng cũng không cảm thấy nóng, lại nói bao lâu nay chỉ nằm yên một chỗ. Bây giờ thì khác, từng bước chân Tô Nhược lại như đeo theo thêm chì bên người, thắt lưng mảnh khảnh muốn gãy đến nơi.

Nàng ngắm mình trong gương lần nữa, hơi xoay người hỏi Hoà Diễm: “Có bộ váy nào đơn giản một chút không?”

Vì chưa tiếp nhận thấu đáo được lối xưng hô cùng ngôn ngữ nơi mình đang sống, Phượng Tô Nhược đến bây giờ nói chuyện vẫn không có chủ ngữ xưng hô.

Hoà Diễm tỏ vẻ khó hiểu, nhưng nhìn tay nàng xoa xoa thắt lưng liền vâng một tiếng chạy vòng phòng trong. Nàng ta cùng một vài cung nữ khác mang theo vài khay lớn trang phục, các cung nữ lại hành lễ rồi bắt đầu nhanh nhảu giúp Phượng Tô Nhược thay áo váy.

Trong một khoảng thời gian không dài không ngắn ở đây, nàng được biết chức vị của mình tương đối cao, có thể so sánh đứng dưới hai người mà trên vạn người. Hai người đó tất nhiên là hai vị Hoàng đế, thế nên việc nàng được hầu hạ, tay không chạm vào bất cứ thứ gì chỉ cần yên lặng ở đó để được phục vụ, dù nàng nói thế nao cũng không thể nào thay đổi thì cứ mặc kệ, đó là việc của bọn họ, muốn làm thì cứ việc làm đi.

Phượng Tô Nhược thay ra một váy, xoay xoay mấy vòng, cảm thấy lưng không mỏi, bụng không thắt mới chậm rãi đi ra ngoài.

Nàng lệnh chỉ cho một mình Hoà Diễm theo sau, còn lại không cần đi theo. Một mình thong thả đi như vậy, yên tĩnh lại để tiếp nhận cuộc sống mới. Tô Nhược tự nói trong lòng, nếu như yên phận sống, không chừng có thể sẽ trở về nhà thật của mình, dù gì đây cũng không phải nhà chính của thân thể này, làm việc ở đây cũng không tiện. Đành phải mặc số phận mà sống thôi.

Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, Phượng Tô Nhược ngẩng đầu nhìn bình minh trên cao. Ánh nắng xuyên khe lá hạ xuống chân loài người.

Nơi nàng đang đứng là Thanh Hoàn cung, cung Bình Trân quận chúa.

Xung quanh được trồng một vài khóm hoa màu sắc sặc sỡ, chói mắt dưới ánh trời dịu nhẹ.

Thanh Hoàn cung nói lớn có lẽ vẫn chưa đủ, phải là cực kì lớn, có thể so sánh ngang ngửa Tiêu Mê cung của Thái hậu nương nương, cung điện lớn thứ ba trong hoàng cung đồ sộ Tề quốc này.

Phượng Tô Nhược thấy trời còn chưa sáng hẳn, liền tham lam hít thở không khí trong lành, vòng vèo cũng không rõ phương hướng, chỉ biết nhớ rõ đường đi.

Dọc đường, Tô Nhược đi đâu cũng thấy những khóm hoa tươi mát, nhìn có vẻ được chăm sóc tỉ mỉ, đủ màu kì dị, cả những ngọn núi giả sừng sững hùng vĩ nhưng nhìn mãi như thế nào cũng cảm thấy quá lạ. Khắp nơi toàn là những thứ kì trân dị bảo đủ màu đa sắc được bày biện khắp nơi hết sức diêm dúa.

Tô Nhược đi được một chút lại thấy một chút. Không nơi nào là không có những thứ quý báu, nàng tự hỏi có phải chủ nhân thân xác này rất thích những thứ diêm dúa hay không, khiếu thẩm mỹ tại sao lại tệ đến mức này.

Nghe Hoà Diễm nói, trong hoàng cung rộng lớn tổng cộng có hơn mấy trăm cung điện, được phân ra thành nhiều nơi. Thanh Hoàn cung gần với Như Hoa cung, cung Thất công chúa Ngạo Mạc Linh, mục đích là để nàng cùng công chúa có thể thuận tiện qua lại với nhau hơn. Hoàng cung có rất nhiều điện. Hoà Diễm không kể nàng về các điện, nhưng nàng một phần có thể biết được quy mô của hoàng cung này là đủ lắm rồi.

Trong lúc xem xét tìm tòi xung quanh, không biết là đã có bao nhiêu người thấy nàng như thấy quỷ. Có người vui mừng, có người sợ hãi, có người ghét bỏ, cũng có người ngưỡng mộ.

Tô Nhược không để tâm mấy, vốn lúc còn ở thân thể cũ đã quá quen thuộc với việc người khác nhìn mình chăm chú, nên nàng một mắt vẫn hướng về phía trước, cao đầu hạ mi nhàn nhạt bỏ qua, tai thì vẫn chú ý nghe Hoà Diễm đi phía sau nói.

Nàng theo lời Hoà Diễm nói, mỗi khi thức dậy việc đầu tiên là đến điện Thái hậu để thỉnh an người. Hoà Diễm còn nhấn mạnh, “nàng” rất được Thái hậu sủng ái, yêu thương. Bởi vì trong tất cả các Hoàng nhi của bà, chẳng có một nữ nhi nào cả, đó cũng là chuyện khá tốt. Nhưng đến lúc lớn tuổi, ngày ngày trong nơi hậu cung hẻo lánh, chỉ mãi nhìn cái phi tần tranh sủng, bà cũng chẳng thể nào vui vẻ được, việc nàng đến đây đã khiến Thái hậu rất vui mừng, cho nên hằng ngày đến thỉnh an Thái hậu cùng bà bầu bạn là việc mà trước đây “nàng” vẫn hay làm.

Tô Nhược ậm ừ qua loa. Đi qua vài hành lang gấp khúc, nàng cùng Hoà Diễm đến Tây Hoàn uyển dùng điểm tâm.

Tây Hoàn uyển rất thanh trang, bố trí rất nhẹ nhàng, khác hẳn dáng vẻ toàn viện bên ngoài, đặc biệt có một bức họa treo trên tường. Bức họa đó là một nam nhân rất đẹp. Mày kiếm kéo dài cao ngạo, mắt phượng hẹp dài toả ra ôn nhu nhẹ nhàng, nhếch cao mạnh mẽ, môi mỏng hơi cười dịu dàng. Tóc cột lỏng phía sau, tuỳ ý có một vài sợi tóc phiêu dật phía trước. Nam tử đang đứng thẳng trong một bộ hắc bào rộng rãi, thân hình cao lớn hơi lộ quyến rũ. Phượng Tô Nhược càng nhìn càng thấy quen thuộc. Nàng nhíu mày một cái, cuối cùng lại không nghĩ ra đã gặp qua ở đâu.Tô Nhược hơi nheo mắt, nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn mỹ của nam nhân trong hoạ.

Nàng chép chép miệng, nam nhân này thật đẹp, nhưng nhìn kĩ lại, nam nhân này ánh mắt không hướng về phía trước, mà nghiêng sang một phía khác. Tô Nhược khi còn ở thời hiện đại của nàng đã từng chuyên sâu về hội hoạ trong khi học Cao học, nhưng sau thời gian vì vấn đề sức khoẻ lại bỏ. Cho nên khi nhìn bức hoạ này liền thấy ra điều đó, dường như phát hoạ ra khi đang lén lút ngắm nhìn chứ không phải là làm mẫu để hoạ ra.

Hoà Diễm thấy chủ tử chăm chú nhìn bức hoạ Bình Mạn Vương, thở dài một hơi, mắt rưng rưng nói: “Quận chúa, nô tỳ không muốn ngài phải đau lòng vì một nam nhân tồi tệ như vậy, nhẫn tâm như vậy… Quận chúa đừng buồn nữa…”

Phượng Tô Nhược giật mình, dời mắt nhìn Hoà Diễm, không hiểu gì chỉ cười mà không nói. Mặc dù rất muốn hét lớn rằng mình chẳng phải là Quận chúa gì, lại càng không biết nam nhân mà Hoà Diễm nói là ai. Nhưng nàng biết nếu nói ra nàng thật sự là ai và tại sao lại phải nhập hồn vào thân thể này, chắc chắn sẽ không ai tin nàng, sẽ nói nàng bị điên, nàng sợ thậm chí có thể thiêu nàng vì nghĩ rằng nàng là yêu nghiệt…

Hoà Diễm cúi đầu, nhìn thấy nụ cười của nàng cũng không an tâm hơn. Chỉ biết đi xuống mang điểm tâm lên để Tô Nhược dùng, cả buổi không nói thêm một câu, lẳng lặng đứng sau chủ tử đợi nàng sai bảo.

Phượng Tô Nhược chán nản nhìn bàn điểm tâm, đều là những món kì lạ mà nàng khi trước chưa bao giờ được thấy. Nhưng khi nhìn thấy Hoà Diễm cúi đầu muốn gọi lại thôi, đành chậm rãi nhâm nhi từng món một.

Mặc dù không quen với những món ăn nơi này, nhưng nàng cũng rất điềm tĩnh mà dùng, trong lòng thầm thán rất vừa miệng, rất ngon.

Nhưng ăn một chút nàng liền dừng, ngon thì ngon nhưng cũng không quen ăn ở nơi hoàn toàn xa lạ, lại trong tâm trạng bất ổn như vậy. Phượng Tô Nhược đứng lên, lập tức muốn đến Tiêu Mê cung nơi Thái hậu nhanh chóng một chút, có lẽ Thái hậu có thể cho nàng biết một chút gì đó hay ho cho kế hoạch nàng sắp bày ra để trở về nơi thuộc về mình.

Đi theo Hoà Diễm cùng một vài cung nữ khác, bước ra khỏi Thanh Hoàn cung, Phượng Tô Nhược chán nản nhìn xung quanh.Khắp nơi toàn là những thị vệ canh giữ nghiêm ngặt, nàng đi đến đâu, toàn cả cúi đầu một cái chứ không quỳ lạy như những người mà trước nay Tô Nhược gặp mặt.

Nàng chậm rãi lướt qua từng hành lang gấp khúc, mắt chỉ thấy ngoài thị vệ vẫn là thị vệ, khắp nơi im ắng không người.

Tô Nhược cũng chẳng chú ý mấy, có lẽ là nàng dậy quá sớm nên không có ai. Nàng thẳng lưng đi tiếp, cũng không để ý được phía sau là những ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng cùng tia sợ hãi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN