Ngược Duyên
Chương 2: Thương lượng
Đạo diễn Vương, ba mươi tuổi có bộ phim đầu tiên xuất đạo, là người nổi tiếng nghiêm khắc. Trong bộ phim mới của ông, nam nữ chính đều là
diễn viên có thực lực, đang thiếu một vai “bình hoa” hết lòng yêu nam
chính. Vai diễn cần người có nhan sắc nổi bật, khí chất thanh thuần, tự
nhiên, tuổi đời không quá nhỏ, cũng không thể vượt quá ba mươi.
Chỉ là vai một bình hoa thôi mà, “tiểu hoa” sẽ không muốn đóng. Đại
hoa đa số đã trên 30 càng không để ý vai diễn kia. Các diễn viên đáp ứng được độ tuổi chịu đóng lại có nhan sắc” kiểu Hàn”, mặt hình quả trứng,
mắt long lanh, làn da trắng ngần. Người đạo diễn Vương muốn tìm ngoài
khí chất phải có sắc đẹp “không đi theo lối mòn phổ thông”. Nhìn thấy Ân Tĩnh, ông đã ấn tượng. Nhưng diễn viên bây giờ lên phim vẫn chỉnh sửa
hình ảnh được. Ông muốn gặp ngoài đời một lần xem thế nào.
-Chào đạo diễn Vương,tôi là Ân Dĩnh, rất hân hạnh được gặp ông.
-Cô Ân, rất hân hạnh được găp cô.
Buổi nói chuyện diễn ra không như tưởng tượng của Ân Dĩnh. Đạo diễn
Vương nói với cô khá nhiều về sở thích, còn dạy Ân Dĩnh cách thưởng trà
nữa. Vai diễn Đào Hoa trước đây từng là đệ nhất danh kỹ, Ân Dĩnh cũng
từng nghiên cứu qua trà đạo. Tuy nhiên, đạo diễn phim trước không coi
trọng việc đó, cách rót trà chỉ thể hiện qua loa, tập trung vào diễn tả
đôi diễn viên chính nên Ân Dĩnh cũng chẳng có không gian thể hiện sự
nghiên cứu của mình.
-Cô từng học qua cách pha trà à?
-Dạ. Có đến chỗ Trần sư phụ tìm hiểu mấy ngày. Nhưng tôi vụng về, chưa học được mấy.
-Tôi thấy vai Đào Hoa của cô cũng rất có khuôn có dạng, vai lần này
tương tự Đào Hoa, cũng si tình nam chính như vậy. Nếu giao cho cô diễn,
cô có diễn thành một Đào Hoa nữa hay không?
Ân Dĩnh bất giác dừng lại, thoáng ngẩn người.
Kịch bản cô còn chưa đọc nên cũng chưa thể hình dung nhân vật mới thế nào. Tuy nhiên mỗi người trên thế gian này đều có cuộc sống và tâm tình riêng, dù là một loại người, cá tính, con đường cũng không thể giống
nhau.
-Đào Hoa có lý do si tình của cô ấy. Cô gái này cũng có lý do si tình khác. Hai người vốn không phải là một, làm sao có thể giống nhau.
Đạo diễn Vương cười nhẹ, đưa tay nhận tách trà Ân Dĩnh mới rót. Ông ra hiệu, trợ lý bên cạnh nhanh chóng lấy xấp kịch bản ra.
-Vai diễn của cô là Điêu Thuyền. Trong bộ phim này cô ấy không phải
là nữ chính, bề ngoài như một bình hoa bên cạnh Lữ Bố. Nhân vật chính là Tào Tháo, từ trẻ đến già và người vợ tào khang của ông ta. Cô xuất hiện ở khoảng 10 phân cảnh, nổi bật nhất là cảnh Bạch môn lầu. Tôi sẽ thêm
cho cô một ít đất diễn. Tôi muốn cô khắc họa thật tốt hai trạng thái của nhân vật, một mong manh yếu đuối và một thật kiêu hãnh, tự tin vì mình
đã góp phần thay đổi thế cuộc. Cô làm được không?
Ân Dĩnh nhìn kịch bản. Không mỏng như tưởng tượng của cô. Không phải nói chỉ là một vai bình hoa thôi sao?
-Đạo diễn à, tôi…tôi nghe nói là một bộ phim về y nữ cơ mà, sao giờ lại thành Tào Tháo và Điêu Thuyền vậy ạ? Tôi…
-Bộ phim kia là tôi hợp tác với đạo diễn Hà Tầm, sắp khởi quay vào
đầu tháng này. Tào Cơ là dự án của tôi, sẽ quay vào tháng 3 năm sau.
-Tào Cơ ạ?
Dự án này đã râm ran trong giới phim ảnh lâu rồi. Nam nữ chính đã xác nhận, là một đại hoa đán nổi tiếng trong nước và một ngôi sao lâu rồi
không đóng phim. Với không ít diễn viên, được tham gia một vai đã là
vinh dự lớn, huống gì lại là vai có đất diễn như Điêu Thuyền. Nhưng quan trọng nhất, phim tháng 3 mới quay.
-Cô nghĩ sao?
-Tôi đương nhiên là rất hân hạnh. Nhưng mà….
-Thế nào?
Tháng 3 năm sau quay thì hơi thảm. Còn tới nửa năm nữa, nếu nhận thì
ngay từ bây giờ phải nghiên cứu kịch bản. Điêu Thuyền chắc không thể
thiếu phần vũ đạo, trang điểm, học trà đạo, cách đi đứng, rót rượu. Cuối tháng 01 là Tết nguyên đán, không thể không về nhà.
-Nói thật với đạo diễn -Ân Dĩnh hít một hơi thật sâu rồi mới thả ra
từng tiếng- Đóng Tào Cơ là cơ hội lớn nhất mà tôi từng được nhận. Nhưng
hiện nay tài chính của tôi không khá giả lắm. Nếu nhận được vai diễn kia thì tôi mới có được chi phí duy trì đến Tết. Còn phải học múa, học đàn
nữa. Nếu đến tháng 3 mới khởi quay thì hơi kẹt cho tôi ạ. Thường thì
phim đóng máy, công ty mới trả thù lao cho tôi.
Đạo diễn Vương khựng lại. Lần đầu tiên có người thương lượng mà lại
nhắc đến vấn đề thù lao với ông. Đa số người cộng tác đều là các tiểu
hoa có tên tuổi, tài nguyên không thiếu, đại hoa thì càng không thể bàn
về chuyện kiếm tiền. Các diễn viên mới đều muốn lấy lòng ông, không ai
dám đề cập đến vấn đề thù lao cả, càng không có chuyện vì thù lao mà từ
chối cơ hội hợp tác với ông.
-Chuyện này thì…
-Đạo diễn Vương nếu không ngại thì….-Ân Dĩnh lấy hết can đảm, có hơi
rụt rè nói ra đề nghị của mình- Ông để tôi nhận vai diễn trong bộ phim
nói về y nữ kia trước đã. Thời gian quay chỉ có một tháng rưỡi, ông có
thể nhân dịp đó quan sát biểu hiện của tôi, sau đó hãy quyết định về vai Điêu Thuyền kia. Công ty đã thương lượng, nói là thù lao nhận được là
ba vạn, trừ chi phí đi, tôi có thể kiếm đủ tiền duy trì cuộc sống và đầu tư tham gia vài lớp học theo yêu cầu. Ông thấy có được không?
Một tiếng vỗ tay vang lên khiến không khí buổi thương lượng đang yên
tĩnh bị phá vỡ. Người bước vào có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt anh tuấn,
theo sau là hai người có vẻ như trợ lý. Người đi sau cùng cũng nhìn Ân
Dĩnh đầy thú vị. Cô nhận ra đó là Biên kịch vàng Phí Tư, vốn là một tác
giả ngôn tình nổi tiếng. Theo thông tin, cô ấy sẽ là biên kịch cho bộ
phim mới này.
-Nếu cô Ân đã nói như vậy, với tư cách nhà đầu tư của bộ phim, tôi
cũng mong đạo diễn Vương cho cô ấy một cơ hội. Phim sẽ chiếu vào dịp
Tết, đúng lúc sẽ làm tốt công tác quảng bá cho phim Tào Cơ nếu cô Ân
diễn thành công.
Tập đoàn dược liệu Vạn Thành lần đầu tiên tài trợ cho đạo diễn Vương
đã gặp người thú vị như vậy, Vạn Tư Minh nhìn khuôn mặt xinh đẹo của Ân
Dĩnh mà khóe môi thoáng nhếch lên. Phí Tư nhận ra ý nghĩa của cử chỉ đó. Cô cũng cảm thấy tiếc vì một người đẹp như vậy sớm muộn gì cũng sa vào
tay kẻ chuyện sưu tập tình nhân minh tinh như Vạn Tư Minh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!