Ta Chỉ Muốn Sống Nhàn Nhã Thôi Mà
Chương 7: Đề nghị
Cả đại sảnh khách sạn im lặng nhìn bốn tên ăn quỵt đang nằm lăn lộn dưới sàn mà không ai dám hó hé câu nào, bỗng một bàn tay vỗ vào nhau “ đôm đốp “ khiến tất cả mọi người vỗ tay theo.
– Hay, hay lắm. Phải đánh như vậy mới chừa được cái thói ăn quỵt. Quý vị, tiền cơm hôm nay bổn công tử sẽ trả thay các vị.
Người vừa nói vừa vỗ tay là một nam tử vận lam y, tay cầm quạt giấy nhìn mọi người nói, tất cả hoan hô nhiệt liệt. Nam tử vận lam y cười cười rồi quay đầu lại nhìn Dương Khả Lạc nhưng không thấy người đâu, đảo mắt một cái thì chỉ thấy bóng lưng nàng quẹo vào cuối hành lang xong mất hút, y định đi theo thì bị Nhị Nương cản lại.
Dương Khả Lạc một đường đi thẳng ra sân sau ngồi phịch xuống ghế, thở ra một hơi. Vương béo vừa lúc định đi lên sảnh thấy vậy, bèn tới hỏi.
– Ta nghe nói ở đằng trước có người ăn quỵt, tình hình sao rồi?
Dương Khả Lạc nhìn hắn rồi lắc đầu.
– Không sao rồi, sau này bọn họ không dám ăn quỵt nữa đâu.
– Sao vậy, ai ra tay thế?
Vương béo thắc mắc hỏi.
– Ta.
– Muội á?
Vương béo khó tin nhìn Dương Khả Lạc, nàng gật đầu. Như chợt nhớ ra điều gì nàng lại hỏi.
– Vương béo ca, cuộc thi ăn uống là sao ạ?
Vương béo nghe Dương Khả Lạc gọi mình một tiếng “ ca “ thì khóe miệng cười tươi nhưng lại nghe nàng nhắc tới chữ “ béo “ thì xịu mặt, nói.
– Cái gì mà béo, ta chỉ là mũm mĩm thôi. Lần sau không được nói nữa đấy.
– Vậy thì Vương ca ca.
Nàng cười mỉm chi với Vương béo. Lúc này y mới cười lên, nghiêm túc nói.
– Cuộc thi ăn uống là cuộc thi được tổ chức hằng năm, nó còn có tên gọi khác là vua phàm ăn. Cuộc thi chỉ dành cho những ai ăn khỏe, không bệnh tật. Rất nhiều người tham gia nhưng điều bị loại ngay vòng sơ tuyển, sao thế, muội muốn tham gia?
Vương béo nhìn nàng hỏi. Dương Khả lạc lắc đầu.
– Không biết nữa, nếu cuộc thi diễn ra tại đây thì ta sẽ thử xem sao, nhưng xa quá thì thôi.
Lời vừa nói xong thì một thanh âm hơi bị quen thuộc truyền tới.
– À há, chính ngươi nói đó nhé.
Không cần quay đầu, Dương Khả Lạc cũng biết là ai, tại sao cái tên này lại có thể vào được tới tận đây?
Trông thấy Nhị Nương theo sau vào, Vương béo vội đứng dậy khiến nàng cũng đứng dậy theo.
Phong Thiên Lãng tươi cười nhìn Dương Khả Lạc rồi lại nhìn Bạch Kiến Vân.
– Hai ngày nữa ta mượn người của ngươi một ngày nhé. Không được từ chối.
– Hai ngày nữa?
Thấy nàng thắc mắc, Phong Thiên Lãng nói tiếp.
– Ngươi không biết sao, hai ngày nữa là ngày diễn ra cuộc thi Vua phàm ăn đó. Và ngươi là người đại diện cho phủ của ta đi thi.
Phong Thiên Lãng kích động nắm tay Dương Khả Lạc khiến nàng khó chịu ra mặt. Nàng rút mạnh tay ra. Phong Thiên Lãng còn muốn nói gì thì Nhị Nương lại cản lại.
– Phong thiếu gia, người ta dù sao cũng là nữ nhân chưa chồng, ngài không nên tiếp xúc thân mật như vậy?
– Ngươi nói cái gì? Tên tiểu tử đó là nữ nhân?
Phong Thiên Lãng như không tin vào tai mình. Hỏi lại Nhị Nương.
Nhị Nương gật đầu.
– Vậy thì thôi, ta không cần nàng ta nữa. Là nữ nhân thì sao thắng được chứ?
Phong Thiên Lãng thất vọng nói, cứ tưởng nam nhân, ai ngờ lại là nữ. Y thất tha thất thiểu định đi thì một giọng nói châm chọc từ sau lưng vang lên.
– Hóa ra Phong đại thiếu gia lại không dám tin một nữ nhân có thể thắng nam nhân.
Phong Thiên Lãng cùng tất cả mọi người quay đầu nhìn lại. Người tới không ai khác là Tô công tử.
– Ngươi đừng khích tướng ta, làm sao một nữ nhân có thể thắng cuộc được chứ?
Phong Thiên Lãng khinh thường nói, y thay đổi thái độ nhanh như chớp sau khi biết Dương Khả Lạc là nữ nhân. Tô Lĩnh Trạch phe phẩy quạt cười nói.
– Vậy ngươi có dám cược với ta không? Nếu cô nương đây thắng thì ngươi phải đáp ứng một điều kiện do nàng đề ra, còn nếu thua ta tùy ngươi xử lý, thế nào?
Phong Thiên Lãng gật đầu.
– Được thôi, Tô Lĩnh Trạch, ta muốn xem xem ta thắng hay ngươi thắng.
Dương Khả Lạc cười khuẩy. Dám lấy ta ra đánh cược.
– Xin lỗi, hôm đó ta không tham gia nữa. Các ngươi tìm người khác đi.
Nói rồi, nàng xoay người vào bếp. Vương béo cũng đi theo bỏ lại đám người đang kinh ngạc không thôi. Bạch Kiến Vân nhìn Phong Thiên Lãng với Tô Lĩnh Trạch rồi xoay người đi ra đại sảnh.
Dương Khả Lạc thắp hai ngọn nến lên bàn rồi ôm một sấp vải mới mua ra, đo đạc rồi cắt. Đang cắt thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
– Vào đi.
Nhị Nương đẩy cửa đi vào. Thấy Dương Khả Lạc đang cắt vải liền tươi cười đi tới.
– Tiểu Lạc, muội định may gì sao?
– Ta muốn may một cái túi tiện dụng ấy mà. Tỉ tới có chuyện gì không?
Dương Khả Lạc xỏ kim hỏi. Nhị Nương cười.
– Ta đến để thông báo cho muội một chuyện. Trong cuộc thi Vua phàm ăn sắp tới muội được chủ nhân chọn làm ứng cử viên đại diện cho khách sạn của chúng ta tham gia cuộc thi.
– Chủ nhân? Chủ nhân là ai?
Dương Khả Lạc thắc mắc hỏi, Nhị Nương vẫn cười điềm đạm nói.
– Chính là vị vận Bạch y lúc sáng. Người đó là chủ khách điếm này, sau này có gặp thì cũng đừng vô lễ với người. Gặp người thì gọi Bạch thiếu gia, nghe không?
Dương Khả Lạc gật gật đầu, Nhị Nương lại bồi thêm.
– Bảo muội tham gia cuộc thi thì chắc chắn không để muội bị thiệt đâu, hơn nữa trước giờ đều là Vương Bản đi thi nhưng toàn đứng thứ hạng cuối. Vốn dĩ ta không nghĩ muội có thể ăn nhiều đâu nhưng ta lại nghe người ta nói, muội thắng cược của Phong thiếu gia nên đề nghị chủ nhân cho muội thử một lần. Muội cứ từ từ suy nghĩ. Ngủ sớm đi.
Nhị Nương nói xong thì đứng dậy ngáp một cái xong thì đi ra ngoài, khép cửa lại không đợi nàng mở miệng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!