Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)
Quyển 2 - Chương 6: Hứa Niệm Dương (6)
Lần này Hứa Niệm Dương không phải ngồi tù.
Thanh Nhược gặp lại hắn đã là chuyện của tháng ba mùa xuân năm sau.
Hắn mặc một chiếc áo len màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu xám nhạt, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng nhưng hơi rối.
Hắn vẫn rất gầy, nhưng nhờ những đường nét rất đẹp nên gương mặt góc cạnh ấy vẫn tràn ngập tinh thần.
Khoảnh khắc hắn đứng chờ bên xe nhìn cô đi tới, ánh mắt luôn dịu dàng ấm áp, những sắc màu lạnh trên quần áo càng làm nổi bật khí chất ôn hòa như ngọc của hắn.
Thanh Nhược vừa tan học, buổi tối cô còn phải dự lớp tự học nữa nên bước chân có chút gấp gáp.
Nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy hắn là cả gương mặt nho nhỏ ấy bỗng sáng bừng lên, hai tay cô ôm lấy cặp sách chạy thật nhanh về phía hắn.
“Niệm Dương!”
Hứa Niệm Dương mỉm cười dịu dàng, khẽ gật đầu, đỡ lấy cánh tay cô, thuận tay cầm lấy chiếc cặp sách, cũng không nặng lắm.
Giọng nói hắn ôn hòa, “Chậm một chút, đừng chạy.”
Thanh Nhược vui vẻ cuốn lấy cánh tay hắn, “Niệm Dương, sao anh lại tới đây thế?”
Cuối tháng 10 năm ngoái Hứa Niệm Dương đã quay về Chương gia, đã gần 5 tháng rồi cô không được gặp hắn.
Dường như cảm giác u ám luôn vây quanh hắn đã tan biến đi khá nhiều, trở nên ôn hòa và khá dễ chịu.
Hứa Niệm Dương không trả lời câu hỏi cô, hắn kéo cửa sau xe ra đặt cặp sách của cô vào đó, rồi lại kéo cửa phụ ra, “Anh đã xin phép dì rồi, ăn cơm tối xong anh sẽ đưa em đến lớp tự học.”
“Ừm.” Thanh Nhược ngoan ngoãn gật đầu ngồi vào trong.
Bất kể hiện giờ Hứa Niệm Dương nhìn có vẻ ôn hòa đến thế nào đi chăng nữa, sự tàn nhẫn và lạnh lùng ẩn sâu trong nội tâm hắn không hề giảm đi chút nào, ham muốn chiếm hữu cũng lên tới mức đáng sợ.
Chương gia ở đế đô, quãng đường từ đế đô tới thành phố K, nói xa không xa, nói gần cũng không gần.
Sau khi Hứa Niệm Dương ngồi vào xe lập tức quay người sang giúp cô thắt chặt dây an toàn, khởi động xe xong mới vươn tay ra nắm lấy bàn tay nho nhỏ của cô. Tay cô rất ấm lại hơi mập mập, sự mơ hồ ẩn giấu sâu dưới đôi mắt hắn dường như hơi tản đi một chút.
“Lúc trước tới đó anh phải làm quen với công việc mới, cũng mất một ít thời gian, nên bây giờ mới trở lại thăm em được. Gần đây Nhược Nhược có ngoan không nào?”
“Có chứ!” Thanh Nhược nói rồi lập tức quay sang nhìn hắn, không có quầng thâm, da dẻ cũng hồng hào khỏe mạnh, nhưng quanh đôi mắt u tối lại chằng chịt mạch máu hồng hồng, chỉ cần nhìn là biết người này không nghỉ ngơi đầy đủ.
Thanh Nhược véo nhẹ một cái vào cánh tay Hứa Niệm Dương, hắn cụp mắt xuống nhìn theo, khóe môi hơi nhếch lên, “Nhược Nhược ngoan, đợi anh một thời gian nữa, anh sẽ quay trở lại thành phố K.”
Thanh Nhược không muốn hỏi hắn hiện tại Chương gia thế nào rồi, đương nhiên cô biết mục đích Chương gia nhận hắn về là gì, giờ chuyện hắn ngồi tù không xảy ra, có lẽ là tốt, hoặc có lẽ là không tốt.
Nhưng mà, chẳng sao cả.
Chiếc xe dừng tại bãi đỗ xe của khu chung cư, bãi đỗ xe rộng mênh mông có vẻ khá trống trải, thỉnh thoảng mới có một hai chiếc đỗ lại.
Tòa chung cư nằm gần khu vui chơi giải trí đã xây dựng xong, hiện tại bên trong đã có lác đác vài hộ gia đình chuyển vào sinh sống.
Hứa Niệm Dương dừng xe lại, sau khi xuống xe thuận tiện cầm luôn cặp sách của cô theo, lại đi vòng qua cửa bên kia nắm lấy tay cô.
Do gần đây có rất nhiều hộ gia đình đều đang lắp đặt thiết bị và tu sửa nhà cửa, người ta sợ những nhân viên tu sửa này bê đồ vào thang máy nên đã vây những tấm gỗ quanh thang máy khiến nơi này có vẻ nhỏ lại.
Phím bấm hiển thị tầng ba vừa lóe sáng, Hứa Niệm Dương đã buông tay cô ra, thay vào đó là vòng ra đằng sau ôm lấy eo cô.
Cô nhóc của hắn còn nhỏ, cánh tay hắn phải vươn thật dài xuống dưới mới vòng lấy được eo cô. Hứa Niệm Dương không nén nổi những ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu, cũng không biết sau này cô sẽ cao tới đâu, nhưng dù cô không cao hơn mà vẫn như hiện tại cũng rất tốt, ôm rất tiện.
Thanh Nhược kinh ngạc “a” lên một tiếng, cô quay người lại đối diện với hắn, vòng eo nhỏ nhắn xoay đúng một vòng trong lòng bàn tay nóng ấm.
“Niệm Dương, anh mua nhà ở đây thật ư?”
Ánh mắt Hứa Niệm Dương rơi xuống vùng gần eo cô, ngón tay cách một lớp quần áo không chạm được đến làn da cô, nhưng hắn vẫn cảm thấy dường như có một ngọn lửa truyền qua lớp vải mềm tới tận sâu trong tim.
“Ừ.” Câu này hắn nói có vẻ không tập trung cho lắm, “Anh đã trả khoản thu đầu rồi, nhưng vẫn chưa sửa sang được nhiều.”
Hứa Niệm Dương rút chìa khóa từ túi áo ra mở cửa, sau đó rất tự nhiên nhét chìa khóa vào cặp sách cô.
Hắn nắm tay Thanh Nhược đi sâu vào trong, căn phòng rất tối, đúng là chưa được trang trí bày biện gì cả, thậm chí bốn mặt bức tường vẫn còn thoang thoảng mùi xi măng mới khô.
Hai người đi dạo vài vòng, Thanh Nhược hơi mẫn cảm với mùi này nên hắt xì liền hai cái.
Ý cười trong mắt Hứa Niệm Dương càng ngày càng sâu, cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô, ở trong căn phòng này một lúc, trên tóc cô cũng bắt đầu có mùi tro bụi.
Hắn khẽ liếm môi, kéo tay cô đi ra ngoài cửa, “Em thích trang trí theo phong cách nào?”
Thanh Nhược dùng một tay bịt chặt mũi và miệng, giờ ra ngoài mới bắt đầu thấy dễ thở, cô quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt sáng lóa: “Sơn màu hồng đi! Phải có thật nhiều hình dâu tây nữa!”
Cô bây giờ mới có 14 tuổi, 14 tuổi thích màu hồng và dâu tây là chuyện hết sức bình thường.
Hứa Niệm Dương vốn dĩ còn rất nghiêm túc nhìn cô, đợi cô trả lời xong lại chậm rãi ngoảnh đầu sang chỗ khác, “Chúng ta đi thang máy xuống thôi.”
“Vâng.” Thanh Nhược chu môi, một tay bị hắn cầm, cô lắc lắc tay hắn, giọng làm nũng vang lên có phần khá kì lạ. “Niệm Dương, anh không thấy màu hồng đẹp sao?”
“Đẹp đẹp, em muốn ăn gì?”
Quả nhiên đã chuyển dời sự chú ý của cô thành công, Thanh Nhược bắt đầu xòe tay đếm xem nên ăn món gì, thèm thuồng nuốt mấy ngụm nước miếng.
Hứa Niệm Dương khẽ thở phào một hơi, nghe thấy cô nói thứ muốn ăn chưa cần suy nghĩ đã gật đầu đồng ý.
———-
Đương nhiên Hứa Niệm Dương biết rõ mục đích Chương gia nhận hắn về.
Nhưng sự thờ ơ của hắn, cuối cùng lại sụp đổ trong nước mắt của Thanh Nhược.
Quân lính tan rã, lúc nhìn thấy nước mắt Thanh Nhược hắn đã vui biết bao, dường như có một thứ cảm giác tà ác nào đó đang càn quấy trong trái tim.
Có lẽ, hắn nên chế tạo virus zombie sớm hơn trước kia, nếu như thế giới này chỉ còn lại hai người họ, vậy thì sẽ không còn ai có thể chia cắt họ nữa.
Nhưng, Thanh Nhược thích ăn bánh kem, thích uống sữa bò vị dâu, thích kẹo đường vị dâu.
Hắn lại không biết làm những thứ này, phải làm sao đây.
Hắn trở về Chương gia, thảo luận với gia chủ, cũng là cha ruột của hắn một cuộc giao dịch.
Có kinh nghiệm từ đời trước, những công trình chế tạo sinh vật hay thuốc men này đối với hắn mà nói quả thực là quá đơn giản, hắn đã chứng minh được giá trị của mình, lấy bán mình làm điều kiện trao đổi, hắn giúp đỡ Chương gia làm nghiên cứu, đổi lại Chương gia không được đẩy hắn ra chịu tội thay.
Gia chủ Chương gia không chỉ có mình hắn là con riêng, chỉ là tình hình khá gấp, chỉ có hắn là kẻ dễ dàng chà đạp nhất.
Nhưng hiển nhiên là năng lược kiệt xuất mà Hứa Niệm Dương biểu hiện ra ngoài đã vượt xa dự tính của gia chủ Chương gia, cho dù có bỏ thêm mấy trăm vạn, chỉ cần kĩ thuật của Hứa Niệm Dương dung nhập vào dây chuyền sản xuất của Chương gia, chưa đầy một tháng sau đã có thể thu về cả vốn lẫn lãi.
Hứa Niệm Dương đã đàm phán thành công, sau đó là lần đầu tiên hắn chứng minh giá trị của mình, hắn cần lấy ra kĩ thuật thực sự có thể đổi lấy tiền, phải khiến gia chủ Chương gia nghĩ rằng cuộc giao dịch bắt đầu có hiệu lực.
Kĩ thuật mà hắn đưa ra còn chưa phải là kĩ thuật mà hắn sáng chế khi được nhóm người kia cứu thoát và bồi dưỡng sau 3 năm ngồi tù, so sánh về các loại phương diện đều còn lạc hậu, một công trình vốn dĩ rất đơn giản, Hứa Niệm Dương lại hao phí khá nhiều sức lực và tâm huyết.
Nhằm đảm bảo cho giá trị của mình tại Chương gia, hắn không thể để người của gia tộc len vào công trình nghiên cứu này, chỉ có thể tự mình bắt tay vào làm từ đầu đến cuối.
Gia chủ Chương gia nhận được thành quả, cuộc giao dịch giữa họ bắt đầu có hiệu lực, việc đầu tiên Hứa Niệm Dương làm đó chính là lái xe về thành phố K tìm Thanh Nhược.
Đã gần một tuần rồi hắn không được ngủ một giấc đầy đủ, trước khi xuất phát hắn đã tự tiêm cho mình một mũi adrenaline với liều lượng nhất định.
Nhìn qua thì tinh thần không mệt mỏi chút nào.
Trẻ con rất nhanh quên, đặc biệt là những đứa trẻ sống trong một gia đình hạnh phúc, nếu như gặp lại cô nhóc hắn nhung nhớ bao ngày, cô nhóc ấy lại nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ…
Hứa Niệm Dương không dám nghĩ tiếp, đây là một kết quả rất đáng sợ, thậm chí nó còn đáng sợ tới mức khiến hắn nghĩ rằng, dù thế giới này có bị hủy diệt cũng không đáng sợ bằng điều đó.
Ăn xong cơm tối rồi lại đưa Thanh Nhược đến lớp tự học, Hứa Niệm Dương chợp mắt một lúc trong bãi đỗ xe.
Ngồi trên ghế lái phụ, dường như vị trí này vẫn còn thoang thoáng mùi hương thuộc về cô, đây là chiếc xe hắn mới mua, hắn đã cho sát trùng toàn bộ, chỉ có mùi hương của hai người họ.
Đã quá lâu rồi Hứa Niệm Dương không nghỉ ngơi đầy đủ, chỉ vừa chợp mắt lại chóp mũi đã ngửi thấy mùi hương của cô, còn chưa kịp nghĩ tới chuyện khác thì đã ngủ thiếp đi.
Chỉ đến khi Thanh Nhược kết thúc buổi học đi tới gõ cửa xe, rất lâu sau hắn mới tỉnh lại.
Hứa Niệm Dương lim dim mở mắt ra, khi nhìn thấy cô đứng bên ngoài liền vươn người đẩy cửa xe bước ra ngoài, chợt nhớ ra cô vẫn còn đứng bên cạnh, lại vội vàng kìm lại lực đẩy của mình.
Thanh Ngược thấy hắn mở cửa xe bèn tự giác đứng tránh ra một bên, Hứa Niệm Dương vừa bước ra ngoài, một câu cũng không nói, mím chặt môi lại, vươn tay kéo cô vào lòng ôm thật chặt.
Thanh Nhược không kịp chuẩn bị tinh thần bị kéo thẳng vào lòng hắn, cặp xách cô đeo trên vai va vào sườn xe đến “cốp” một tiếng.
“Ai da~” Mũi cô va mạnh vào lồng ngực hắn, cứng quá.
Hứa Niệm Dương siết chặt lấy eo cô, mím chặt môi, đáy mắt ẩn hiện thứ cảm giác máu tanh tàn bạo, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên tóc cô.
Cảm giác âm u hoàn toàn tan biến, hắn buông cô ra để cô đứng thẳng, mỉm cười vươn tay xoa xoa đầu cô, “Cô ngốc này.”
Thanh Nhược còn đang bận xoa mũi, liếc hắn một cái đầy vẻ hờn giận, hừ một tiếng không thèm đáp lời.
Có vẻ tâm trạng Hứa Niệm Dương rất tốt, cũng không quan đến mũi cô, hắn nhấc tay nhéo nhéo má cô rồi quay người đi về phía ghế lái.
“Niệm Dương, tối nay anh định ngủ ở đâu thế?” Thanh Nhược quay đầu hỏi hắn.
“Ngày mai anh còn có việc, anh đưa em về nhà xong sẽ quay trở lại đếđô ngay.”
“Ừm.” Thanh Nhược cúi đầu ậm ừ trả lời.
Hứa Niệm Dương liếc cô một cái, dịu dàng hỏi cô, “Nhược Nhược sao thế? Không vui à?”
Thanh Nhược bĩu môi lắc lắc đầu, nhưng cả gương mặt viết đầy hai chữ “không vui”.
Hắn vươn tay ra nhéo nhéo tay Thanh Nhược, đầu ngón tay vạch nhẹ một đường vào lòng bàn tay cô, không mạnh không nhẹ, đủ để Thanh Nhược phải ngứa mà rùng mình một cái.
Thu tay về đặt lên vô lăng, Hứa Niệm Dương dịu dàng dỗ cô, “Không sao, Nhược Nhược ngoan, mỗi cuối tuần anh đều sẽ về thăm em. Được không?”
Thanh Nhược mím môi, “Ngày mai anh mới đi có được không, lái xe khi trời tối như vậy nguy hiểm lắm, hơn nữa anh nhất định là rất mệt rồi, vừa rồi còn ngủ say như thế.”
“Anh đâu có ngủ, chỉ nhắm mắt nghĩ vài chuyện thôi, là do cửa xe cách âm tốt quá đấy.” Hứa Niệm Dương dừng xe dưới chung cư nhà Thanh Nhược ở, nghiêng người qua cởi dây an toàn cho cô, “Anh sẽ lái xe cẩn thận.”
Thanh Nhược cầm lấy quai cặp xách, hiển nhiên là không muốn xuống xe ngay, cô nghiêng đầu sang hỏi hắn rất cẩn thận, lại mang theo chút mong chờ: “Ừm, anh có muốn lên nhà ngồi một chút không? Uống tách trà đã rồi hãy đi, giờ cha mẹ em chắc đang ở nhà.”
Hứa Niệm Dương khẽ nhếch khóe môi, nhéo nhéo mặt cô, nhóc mèo ngốc.
“Anh không lên đâu, sau này anh sẽ tới thăm cô chú đàng hoàng hơn. Anh về đây.”
Cô nhóc hờn giận hừ một tiếng rồi quay đầu đi, mở cửa xe bước ra ngoài.
Cửa xe vừa mở được một nửa thì cô lại quay người về, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào hắn, long lanh trong bóng đêm như đôi mắt của một chú mèo nhỏ, cũng giống như hòn đá thủy tinh có hình trái nho.
Đôi môi mềm mềm mím chặt lại.
Rõ ràng là đang đợi hắn xuống nước dỗ cô.
Hứa Niệm Dương khẽ thở dài một hơi, hắn vươn người qua hôn lên trán cô, ôm cô vào lòng, vừa vuốt tóc cô vừa dịu dàng dỗ dành, “Giờ này muộn quá rồi, anh đi lên sẽ làm phiền cô chú, như thế là không tốt, ngày mai em còn phải đến trường, mau về nhà ngủ sớm nhé. Lần sau chọn một ngày thật đẹp anh sẽ lại đến thăm cô chú, như thế hai người họ mới cảm thấy vui lòng. Được không, Nhược Nhược?”
“Thôi được rồi…” Cô nhóc trong lòng miễn cưỡng trả lời, cô ngẩng đầu lên vươn ra một ngón tay, “Chúng ta ngoắc tay đi.”
“Ừ.” Hứa Niệm Dương vươn ngón út ra ngoắc lấy ngón trỏ của cô, cô còn đang mải mê niệm một trăm năm cũng không được thất hứa.
Ánh mắt hắn dừng lại trên môi cô, trong xe rất tối, nhưng môi cô vẫn cứ đẹp tới mức không gì sánh được như vậy.
**
Nhược Nhược,
Anh còn chưa nghĩ ra,
Phải đối mặt thế nào với cha mẹ em,
Hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của em,
Anh lại muốn,
Xóa sạch như thế.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!