Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại) - Quyển 2 - Chương 7: Hứa Niệm Dương (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)


Quyển 2 - Chương 7: Hứa Niệm Dương (7)


Lô thuốc mới ra lò cùng kĩ thuật chỉ thuộc về một mình Hứa Niệm Dương đã khiến Chương gia nổi đình nổi đám. Lúc trước do dính vào scandal vào tù nên Chương gia định áp dụng chiến lược kìm nén các hoạt động bên ngoài lại, lẳng lặng chờ sự việc qua đi, nhưng hiện giờ thì chiến lược ấy đã bị đảo ngược hoàn toàn.

Hứa Niệm Dương không đổi họ, mặc dù trước đó gia chủ Chương gia từng nhắc đến chuyện này với hắn, người thừa kế của họ phản ứng vô cùng gay gắt, bên gia tộc có hôn ước với Chương gia đương nhiên cũng không đồng ý.

Sau khi Hứa Niệm Dương đạt thành giao dịch với gia chủ Chương gia, hắn cũng chưa bao giờ nhắc đến họ của mình, vấn đề này cứ thế được bỏ qua.

Hắn bật lên nhanh chóng như vậy, lại còn là một đứa con riêng, đương nhiên bên người thừa kế sẽ coi hắn là cái gai trong mắt, đã mấy lần ra tay ám hại hắn, gia chủ lại bảo vệ người thừa kế, không hề khiển trách hay mắng nhiếc gì nặng nề, đến mấy lời giáo huấn cũng chỉ nói nhẹ bẫng như cho có.

Mỗi cuối tuần Hứa Niệm Dương đều lái xe về thành phố K, việc này chưa bao giờ thay đổi, có một lần hắn gặp phải đám người do kẻ thừa kế kia phái đến ám hại, một cánh tay phải bó bột chắc nịch, ấy vậy mà vẫn cố lái xe ba tiếng đồng hề về đây.

Ông Hứa khi còn làm việc tại công ty dù đã hơn 50 tuổi nhưng cũng chỉ được liệt vào hạng xoàng xĩnh, chẳng có tài cán gì cho cam, cũng không có kinh nghiệm làm ăn. Bây giờ ông ta vừa nhận được tiền của Chương gia đưa đã bị người ta dỗ ngọt gọi hai ba câu ông chủ Hứa, tiền đầu tư ra ngoài không bao lâu đã mất hết, chẳng biết là do bị người ta lừa hay vốn dĩ chuyện làm ăn này đã bết bát từ lâu.

Lần này lỗ cũng kha khá.

Những bộ trang phục bà Hứa đặt làm còn đang đợi thanh toán.

Hứa Triều Dương quen biết một đám bạn ăn chơi trác táng, không biết từ bao giờ đã bị nghiện ma túy.

Căn nhà mới mua chưa ở được một năm đã sắp phải bán đi, Hứa gia chạy tới tìm Hứa Niệm Dương, hiện giờ hắn đang được Chương gia trọng dụng, bọn họ nghĩ rằng tìm hắn muốn một chút tiền là rất dễ dàng, Hứa Niệm Dương cũng đồng ý cho.

Mỗi tháng Hứa Niệm Dương lại dùng 80% số tiền hắn kiếm được ở Chương gia đưa cho Hứa gia.

Ông Hứa nuôi một người tình bé nhỏ ở bên ngoài, thường xuyên ở chỗ cô ả này, mỗi ngày đều uống rượu xịn rồi chơi cờ bạc.

Bà Hứa thì lại điên cuồng shopping và đánh mạt chược.

Hứa Triều Dương tiếp tục ăn chơi phè phỡn và hút đủ loại ma túy.

Một nhà ba người này giờ đây đã trở thành một chuyện kì lạ đến mức khó hiểu trong lòng mấy người dân quen biết họ từ trước, nói mãi nói mãi rồi lại tự hỏi không biết tổ tiên nhà Hứa gia đã tích phúc đức bao nhiêu đời nên giờ mới được Hứa Niệm Dương nuôi như thế.

____

Bà Phương đặt món cuối cùng lên bàn, tháo chiếc tạp dề vắt sang một bên, bà rút một tờ giấy ăn ra vừa lau nước trên tay vừa đi về phía phòng khách: “Niệm Dương tới chưa con?”

Thanh Nhược đang ngồi cầm điều khiển đổi kênh tivi trong phòng khách, cô đặt chiếc điều khiển sang một bên, liếc nhìn đồng hồ, “Chắc anh ấy sắp đến rồi ạ, lúc 12 giờ anh ấy có gọi cho con, nói là đã đến trạm thu phí rồi mẹ.”

Hôm nay là thứ bảy, hiện giờ Thanh Nhược đã học lớp 11, thứ bảy nào cô cũng phải đi học, một tháng mới có một ngày cuối tuần được nghỉ ngơi.

Cha mẹ cô đều ở nhà, bà Phương không để dì giúp việc làm cơm mà tự mình xuống bếp, đợi Hứa Niệm Dương từ đế đô tới thì sẽ mời hắn sang ăn cơm.

Bà Phương khẽ cau mày, đi tới ngồi cạnh Thanh Nhược, vuốt nhẹ lên lớp lông ngoài áo khoác cô, nghe giọng bà có vẻ không được yên lòng cho lắm, “Sợ là lại gặp phải đám người kia ngoài cửa rồi.” Nói xong bà ngẩng đầu lên nói với cha Thanh Nhược, “Ông thử chạy xuống dưới xem sao đi.”

Tình huống thế này đã xảy ra rất nhiều lần, bình thường Hứa gia chẳng bao giờ gặp được Hứa Niệm Dương, chỉ cần vừa hết tiền, mỗi cuối tuần đứng đợi ở trước cửa chung cư nhà Thanh Nhược là có thể gặp được hắn.

Cha Thanh Nhược cũng cau mày lại, ông nghĩ một lát rồi gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

Tiếng đóng cửa vừa vang lên, mẹ Thanh Nhược lại thở dài một hơi, bà kéo tay Thanh Nhược qua nắm chặt lấy, làm cô khó hiểu nghiêng đầu nhìn, “Mẹ, mẹ sao thế ạ?”

Nhìn cô con gái luôn ngây thơ đến mức vô tâm này của mình, bà Phương có chút không vui, “Tiểu Nhược à, con xem đứa bé Niệm Dương này đúng là mềm lòng quá rồi.”

Khóe miệng Thanh Nhược giật giật, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đợi mẹ nói tiếp câu sau.

Bà Phương thật sự là lo lắng chết đi được, trong lòng cũng vô cùng chán ghét một nhà ba người kí sinh trùng họ Hứa kia, “Nhỡ sau này đám người Hứa gia kia cứ tiếp tục đòi tiền như thế, chẳng lẽ Niệm Dương định nuôi chúng cả đời ư, chưa kể đến thằng nhóc Hứa Triều Dương kia nữa, lại còn nghiện cả ma túy, trời ạ đúng là đáng sợ.”

Thanh Nhược vỗ nhẹ lên tay mẹ mình an ủi, “Mẹ đừng lo.”

Sao có thể không lo chứ, bắt đầu từ khi Thanh Nhược học cấp hai, mỗi lần họp phụ huynh chỉ cần cô giáo vừa nói đến vấn đề yêu sớm là bà và cha Thanh Nhược đã phải ngại ngùng ngẩng đầu lên.

Nhưng mối quan hệ giữa Thanh Nhược và Hứa Niệm Dương, nói đến lại không giống như yêu sớm, ngược lại cho bà cảm giác hai đứa giống một cặp đôi đã kết hôn nhiều năm hơn. Đừng nói là không đồng ý, chỉ cần nhìn là biết đời này bất cứ thứ gì cũng không thể chia rẽ được hai đứa tụi nó, huống hồ Hứa Niệm Dương tốt như vậy, đối xử với Thanh Nhược lại càng không có gì phải chê trách, bà có hâm mới để hai đứa chia tay.

Chỉ là Hứa gia, đúng là khiến người ta phải lo mà.

Bà Phương còn muốn nói tiếp, chuông cửa bất ngờ vang lên, cha Thanh Nhược bước vào trước, ông còn đang nói chuyện với ai đó, đằng sau đúng là Hứa Niệm Dương rồi.

Cha Thanh Nhược và hắn đều tay xách nách mang một đống đồ.

Bà Phương ngừng lại không nói nữa, vội đứng dậy nhận lấy đống đồ từ tay Hứa Niệm Dương, cằn nhằn không thôi: “Sao còn mang đồ tới đây làm gì, nhà sắp bị cháu nhét đến chật ních rồi, mau tới ăn cơm đi, có đói không con?”

Hứa Niệm Dương mỉm cười gọi một tiếng “dì”, đổi dép lê xong mới đi tới xoa xoa đầu Thanh Nhược, cầm điều khiển lên tắt tivi đi, dắt tay cô nhóc còn đang hậm hực đi về phía bàn ăn.

Bà Phương và cha Thanh Nhược bận rộn đi xếp gọn đống đồ hắn mang tới, trên bàn ăn đã bày đủ bát đũa, Hứa Niệm Dương tự động đứng dậy xới cơm cho mọi người.

Thanh Nhược thì lại chiễm chệ cầm đũa lên nhón vài miếng, bà Phương vừa đi qua đã gõ nhẹ một cái lên đầu cô, cũng chẳng còn cách nào khác với cô con gái này nữa, điều quan trọng là những thói quen này đều là do Hứa Niệm Dương chiều chuộng mà ra, thằng bé ấy còn vui vẻ chấp nhận, bà có thể làm gì được chứ.

Bốn người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, không khí khá là vui vẻ.

Cha Thanh Nhược và Hứa Niệm Dương cùng cụng một chén rượu thuốc nho nhỏ, loại rượu thuốc này là do chính tay hắn ngâm rồi mang tới biếu cha Thanh Nhược, do nghiện phải thuốc lá từ sớm, phổi của cha cô không được tốt, mùa đông tới ông thường bị ho khan rất lâu, loại rượu này có tác dụng chữa bệnh, hiện giờ mỗi khi ăn cơm cha cô đều sẽ uống một ít.

“Niệm Dương à.” Cha Thanh Nhược lên tiếng, ông lại ngần ngừ giây lát, muốn nói nhưng không biết phải mở miệng thế nào.

“Dạ.” Hứa Niệm Dương trả lời, thuận tiện gắp một đũa rau vào bát Thanh Nhược, “Chú cứ nói ạ.”

Cha Thanh Nhược khẽ cau mày, cuối cùng ông vẫn quyết định nói ra, “Con và Hứa gia, cứ tiếp tục nuôi họ như thế cũng không phải biện pháp hay.”

Dù sao ông cũng là cha của Thanh Nhược, tất nhiên là phải bênh vực con gái mình, Hứa Niệm Dương đúng là quá quá quá tốt mới đối xử như vậy với Hứa gia. Tuy rằng hoàn toàn không cần lo lắng về sau thằng bé sẽ đối xử tệ với Thanh Nhược, nhưng ông vẫn cứ cảm thấy không yên lòng, một nhà ba người Hứa gia đó thực sự là quá ghê tởm.

Đôi mắt Hứa Niệm Dương đầy vẻ ôn hòa, hắn khẽ gật gật đầu, nhẹ giọng trả lời, “Cháu biết rồi ạ, cô chú đừng lo lắng.”

Từ trước tới giờ Hứa Niệm Dương luôn rất nghe lời cha Thanh Nhược, thái độ cũng vô cùng tốt, bà Phương thấy hắn như thế cũng bắt đầu chuyển sang chế độ nhiếc móc của mấy bác gái trung niên, lôi một nhà Hứa gia ra mắng từ đầu cuối, cuối cùng bà tổng kết, “Niệm Dương à, con không cần phải quan tâm họ sống hay chết, con nuôi họ nhiều năm như thế cũng không họ nói một câu cảm hơn, huống hồ lúc nhỏ con…”

Nói đến đây bà lại ngừng lại, giờ đây sự nghiệp của Hứa Niệm Dương chói sáng như mặt trời, cả Chương gia đối xử với hắn như cung phụng thần tài, bà Phương chưa từng thấy dáng vẻ của Hứa Niệm Dương khi đứng trước người ngoài bao giờ, nhưng bà đã nghe một nữ đồng nghiệp ở công ty nói qua.

Chồng của nữ đồng nghiệp này là một quan chức làm việc tại ủy ban thành phố, thành phố K và Chương gia có một vài hạng mục hợp tác, người đại diện chính là Hứa Niệm Dương.

Đích thân thị trưởng ra mặt tiếp đón, nhưng nghe nói Hứa Niệm Dương cũng không để ý mấy đến ông ta, nhưng ông ta cũng chỉ có thể gắng gượng cười làm lành.

Hứa Niệm Dương khi ở nhà hai ông bà hoàn toàn giống như con trai của họ vậy, hai người có thể khuyên răn, thậm chí khi tức giận còn có thể trách mắng vài câu.

Như thế là đủ rồi.

Căn nhà trước đây Hứa Niệm Dương bỏ tiền mua thời gian gần đây bắt đầu được sửa sang lại, lần trước sau khi Thanh Nhược nhận được chìa khóa từ tay hắn thì luôn để ở chỗ cha cô.

Hứa Niệm Dương thường xuyên ở đế đô, còn Thanh Nhược lại phải đến trường, dường như cũng chưa bao giờ cô quan tâm đến việc này, mọi việc trang trí nhà cửa đều là do Hứa Niệm Dương và cha Thanh Nhược trao đổi ý kiến với nhau qua điện thoại, sau đó cha Thanh Nhược sẽ phụ trách quản lý tiến độ bên này.

Đương nhiên, cô nhóc giờ đã học tới cấp 3 cũng không còn kiên trì muốn ngôi nhà của mình phải đi theo phong cách phấn hồng cộng dâu tây nữa.

Hứa Niệm Dương cũng mời nhà thiết kế nội thất đến thảo luận qua về cách bài trí căn nhà, ngoài ra còn có rất nhiều nhà thiết kế khác đều là được mời đến từ thủ đô, cũng không biết hắn đã nói như thế nào với cha Thanh Nhược, hai người rất ít khi nhắc đến chuyện này với cô.

Buổi chiều cuối tuần cha mẹ Thanh Nhược lại đến chỗ kia kiểm tra tình hình sửa sang nhà cửa, hai người đâu chỉ là yên tâm về Hứa Niệm Dương, phải nói là vô cùng vô cùng yên tâm ấy chứ, ném con gái yêu lại ở nhà một mình với hắn, bà Phương xách túi lên thoải mái khoác tay chồng mình đi ra ngoài.

Thanh Nhược đã ngủ trưa thành thói quen, giờ cô đang ngồi lả trên sô pha lim dim. Hứa Niệm Dương lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người cô rồi ngồi xuống bên cạnh.

Thanh Nhược híp mắt cười nhìn hắn, sau đó dứt khoát đá dép lê đi, kéo theo cái chăn rồi gối đầu lên đùi hắn ngủ.

Hứa Niệm Dương cúi đầu nhìn cô, ngón tay cuốn lấy một ngọn tóc của cô, da đầu Thanh Nhược hơi tê tê, cảm giác rất dễ chịu, cô híp mắt chép chép miệng, “Niệm Dương, em ngủ một lát nhé.”

Như mèo vậy.

Hứa Niệm Dương nhếch khẽ khóe môi không trả lời, Thanh Nhược đã nhắm mắt vào rồi.

Trong phòng rất yên tĩnh, rèm cửa phòng khách vẫn còn buông xuống, đằng sau chiếc sofa có đặt một hàng chậu hoa, những chậu có hoa văn đơn giản sạch sẽ là do hắn và cha Thanh Nhược mua, còn những chậu có hoa văn hơi nữ tính đều là do bà Phương mua, còn có mấy chậu xương rộng hoặc hoa đá gì đó, chậu hoa còn đẹp hơn cả hoa, là do Thanh Nhược thấy thích nên mua về.

Rõ ràng từ trước đến nay những cây cô mua về rồi đều sẽ chỉ để đó không thèm quan tâm, nhưng chính những chậu cây ấy về sau lại trở nên tươi tốt nhất, bởi vì tất cả mọi người đều sẽ giúp cô chăm sóc chúng.

Bên cạnh sofa có một chiếc lồng nhỏ, bên trong có mấy nhóc hamster béo mập.

Thanh Nhược muốn nuôi một chú mèo hay chú cún gì đó, nhưng cha mẹ cô lại ngại phiền phức, hơn nữa sợ sẽ ám mùi trong nhà, vì vậy đành mua mấy con hamster này dỗ cô.

Cô nhóc đang còn học cấp 3, lấy đâu ra nhiều thời gian chăm sóc mấy chú chuột nhỏ này, lúc nào có hứng thì tới đùa giỡn với chúng một lúc, còn khi phải chuẩn bị cho kì thi hay gặp kì nghỉ, có khi đến hai ba tuần đều không nhớ tới đám chuột này.

Buổi sáng đúng là hắn có gặp được Hứa Triều Dương và mẹ hắn ở cửa khu chung cư.

Từ sau khi hút ma túy Hứa Triều Dương càng ngày càng gầy, mặc một bộ đồ đen từ đầu đến chân, tròng mắt trắng nhợt xen lẫn vài tia máu đỏ hồng, nhìn qua trông không khác gì một con ma đói. Nhưng bà Hứa lại trang điểm rất lộng lẫy, có điều dù sao tuổi tác bà ta cũng đã cao rồi, điệu đà như thế nhìn chẳng thuận mắt chút nào.

Sáng nay Hứa Niệm Dương lại đưa cho họ một khoản tiền.

Tại buổi tiệc dành cho người trong gia tộc được tổ chức không lâu trước đó, gia chủ Chương gia kéo hắn đi gặp mọi người, giới thiệu cho họ biết hắn là đứa con trai làm ông ta nở mày nở mặt nhất, người thừa kế trước đó lại rụt lùi đằng sau, ánh mắt đầy vẻ căm hận nhưng không dám tiến lên phía trước.

Sự “chăm sóc đặc biệt” mà tổ chức có thù với Chương gia kia dành cho hắn đời trước, hắn vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết một. Để làm quà đáp lễ, hắn muốn chúng tự thể nghiệm một chút loại thuốc thử gần đây hắn mới nghiên cứu ra. Vừa hay, người thừa kế luôn làm chút chuyện vặt vãnh sau lưng hắn được “mời” đến quan sát.

Chương gia bây giờ, không phải người của hắn thì cũng là người không dám động đến hắn.

Căn phòng bên cạnh khu vui chơi giải trí kia còn hai ba tháng nữa là sẽ sửa sang xong, học kì sau là cô nhóc của hắn sẽ lên lớp 12. Ngón trỏ Hứa Niệm Dương lướt qua những lọn tóc mượt mà của Thanh Nhược, dịu dàng giúp cô sửa sang lại những chỗ bị rối.

Hình như, có thể thu lưới rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN