Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)
Quyển 9 - Chương 6: Tả Thịnh Diễn (6)
Cuối tháng sáu, Tả Hữu không đi quân bộ huấn luyện nữa, Tả Thịnh Diễn lúc trước đi sớm về trễ, hiện tại lại thường xuyên trắng đêm không về.
Vali đặt ở phòng khách bên cạnh, Thanh Nhược, Tả Hữu, dì Phương, đồ đạc của ba người đều bỏ vào đó, hai ngày trước Tả Thịnh Diễn đã dặn, lúc nào cũng có thể rời đi, thành phố này, theo chiến hỏa lan tràn, cho dù là khu dân cư của quân bộ cũng không hề an toàn.
Vừa ăn xong cơm trưa không lâu, dì Phương vẫn ở một bên thêu thùa, Thanh Nhược đang dạy bài học lúc trước bị cắt ngang cho Tả Hữu.
Thanh Nhược chỉ vào trên sách, cô đọc mẫu, Tả Hữu đọc theo, tay đồng thời viết lên tập, Thanh Nhược nhìn nó viết, khoa tay múa chân sửa những chỗ chưa đúng.
Cửa phòng khách mở ra, xe của Tả Thịnh Diễn tiến vào sân.
Trên thân xe màu đen dính không ít tro bụi, dưới ánh nắng giờ ngọ trông càng dơ.
Lâu lắm rồi Tả Thịnh Diễn không trở về giữa trưa, gần như đã vài ngày không về nhà, sáng sớm vội vội vàng vàng thay một bộ quần áo dặn dò hai câu lại đi mất.
Hơn nữa lúc này về còn dẫn theo Trình Cẩn.
Phía sau có một chiếc xe màu đen khác nối đuôi theo, sau khi dừng lại mới thấy người lái là Lưu Thừa.
Không cần hắn lên tiếng, cảnh tượng như vậy đã chứng minh rất rõ là có việc.
Dì Phương buông đồ vật trong tay xuống, có chút khẩn trương ngồi trên sô pha nhìn Tả Thịnh Diễn cùng hai người rảo bước đi nhanh vào.
Tả Hữu còn cầm bút trong tay, quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tả Thịnh Diễn.
Tả Thịnh Diễn vào nhà, hai người phía sau chào hỏi với Thanh Nhược và dì Phương, Tả Hữu cũng từ trên ghế đứng lên chào.
Tả Thịnh Diễn xua xua tay, Trình Cẩn và Lưu Thừa đi thẳng đến góc đã đặt sẵn vali.
Dì Phương thở dài, bàn tay siết chặt ống tay áo.
“Dì Phương, còn muốn mang theo thứ gì thì bây giờ đi lấy đi ạ.”
Dì Phương lắc lắc đầu, nghĩ lại vẫn đứng dậy đi về phòng mình, “Tôi đi nhìn lại một lần xem.”
Tả Thịnh Diễn đi đến bên người Tả Hữu, thân hình hắn cao lớn, nhìn từ trên cao xuống, “Tiểu Hữu, con cũng đi thu thập, mười phút.”
Tả Hữu nhấp môi, gương mặt nhỏ nghiêm túc, gật gật đầu, quay lại dọn dẹp sách vở trên bàn trước tiên.
Tả Thịnh Diễn thở ra một hơi thật dài, xoay người đối mặt với Thanh Nhược, từ lúc hắn bước vào cửa, người này liền nhìn hắn bằng ánh mắt nhu hòa, hắn giơ tay vuốt vuốt tóc cô, cô cười khẽ, Tả Thịnh Diễn trực tiếp bế ngang cô ôm vào trong lòng.
Lưu Thừa và Trình Cẩn còn ở phòng khách, thấy Tả Thịnh Diễn có hành động như vậy thì vẫn không nói gì, ánh mắt cũng không hề thay đổi, bọn họ đều rất mệt mỏi, đôi mắt ba người đều đầy tơ máu, ai cũng cố gắng vực dậy tinh thần, gương mặt cương nghị tựa như tường thành cổ xưa, vĩnh viễn không bao giờ sụp đổ.
Một tay Thanh Nhược đặt lên vai Tả Thịnh Diễn, tùy ý để hắn bế cô lên lầu.
Bước chân Tả Thịnh Diễn rất rộng, hai nấc thang chỉ cần một bước, dẫm thịch thịch thịch bế cô lên tầng ba, vào phòng.
Vật dụng của Thanh Nhược đã từ tầng hai dọn lên phòng của Tả Thịnh Diễn gần hết, vốn dĩ đồ vật mang tới không nhiều lắm, lại xếp một cái vali dưới phòng khách, bây giờ cơ bản chỉ còn hai bộ sườn xám treo trong tủ quần áo, và cả áo choàng móc trên giá.
Tả Thịnh Diễn đóng cửa lại, thả Thanh Nhược xuống, để cô dựa vào trên cửa, lập tức ôm chặt lấy cô.
Không nói một lời, cánh tay không ngừng siết chặt, chặt đến nỗi Thanh Nhược muốn hít thở không thông.
Tả Thịnh Diễn cúi đầu hôn cô, triền miên rồi lại hung ác, nửa là liếm láp nửa là xé rách, hô hấp lạnh lẽo trở nên vừa nặng nề vừa kéo dài.
Thanh Nhược vòng tay ôm lại, trấn an vỗ vỗ lưng hắn.
Tả Thịnh Diễn dần dần bình tĩnh, hơi cong eo, dựa đầu vào vai cô, nhắm hai mắt, giọng vô cùng nhẹ, “Thanh Nhược, thực xin lỗi.”
Rốt cuộc, hắn vẫn phải nói xin lỗi với cô.
Thanh Nhược cười khẽ, lại vỗ vỗ lưng hắn, tựa như cỏ lau trong gió, mềm mại lại cứng cỏi, “Đừng lo lắng, em sẽ bảo vệ họ thật tốt.”
Tả Thịnh Diễn ngẩng đầu, hai tay ôm lấy cơ thể cô, cúi đầu nhìn, tầm mắt ngang với cô, hắn muốn hỏi rằng em có thể làm được ư, lời nói đến miệng, bỗng đổi thành một câu khác, “Em có sợ không?”
Thanh Nhược gật gật đầu, khóe miệng còn mang theo độ cong nhẹ nhàng, “Sợ chứ, lại không sợ chút nào, có Tiểu Hữu và dì Phương đi cùng mà, em không được phép sợ hãi.”
Tả Thịnh Diễn giơ tay vuốt vuốt tóc cô, “Anh chỉ có thể thừa dịp tình hình vẫn chưa hoàn toàn mất khống chế mà đưa ba người đi, đến đại bản doanh bên kia, đó là nơi đảm bảo cuối cùng của bọn anh.”
Thanh Nhược gật gật đầu, giơ tay nắm lấy bàn tay trên đỉnh đầu mình, gần đây chẳng thể nào nghỉ ngơi được, sự mệt mỏi của Tả Thịnh Diễn không chỉ hiện trên gương mặt, mà ngay cả làn da cũng mang theo dấu vết.
Cô nhẹ nhàng xoa xoa cái tay to của hắn giữa hai lòng bàn tay mình, nhìn đôi mắt đầy tơ máu của hắn, đau lòng dặn dò, “Anh cẩn thận một chút nhé, bọn em chờ anh.”
Tả Thịnh Diễn cứ như thế nhìn cô, trong ánh mắt kia là sự đau lòng, sự bao dung, lòng dũng cảm không sợ hãi, khuôn mặt cô vẫn luôn mềm nhẹ mang theo gió xuân, bỗng có ánh mắt như vậy đáng lẽ là nên mâu thuẫn, nhưng hiện tại, thật giống như ngày nhạt đi đêm buông xuống trăng xuất hiện, tự nhiên thấm đẫm sức mạnh luân hồi của sinh mệnh.
Tả Thịnh Diễn đột nhiên bật cười thành tiếng, “Thanh Nhược, trước khi về nhà anh đã rất sợ, thật đó.” Hắn lui về sau hai bước, kéo rộng khoảng cách với cô, trong hô hấp quyện vào nhau vừa rồi của hai người có không khí mới mẻ nhanh chóng tràn vào, “Nhưng mà giờ đây anh được nhìn thấy em, anh đột nhiên tin tưởng vững chắc rằng cuối cùng chúng ta sẽ chiến thắng.”
Thanh Nhược cười gật gật đầu, “Vâng, đất nước này cuối cũng sẽ là của chính chúng ta.”
“Ai.” Nửa là thở dài nửa là đáp lại, Tả Thịnh Diễn nhéo nhéo mặt cô, xúc cảm thật tốt, làn da cô non mịn, ngón tay hắn lại thô ráp, véo hai cái lấy ra đã có vệt đỏ nhợt nhạt.
Có lẽ là hơi đau, Thanh Nhược nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, chẳng qua chưa nói gì cả, vòng qua hắn đi đến cạnh bàn trang điểm trống rỗng.
Tả Thịnh Diễn không biết cô định làm gì, cũng không lên tiếng, yên lặng đi theo cô, Thanh Nhược ngồi xuống, hắn đứng ở phía sau.
Thanh Nhược lấy một cây kéo, thả mái tóc của mình ra, mái tóc suôn mượt nháy mắt buông xuống, đã dài gần đến eo.
Thanh Nhược soi gương, tự mình khoa tay múa chân một chút, cầm tóc lên không hề do dự từ cổ cắt ngang qua.
Tả Thịnh Diễn cứng đờ cả người đứng sau, ngay cả tầm mắt cũng không dời đi được.
Thanh Nhược tìm thấy một sợi dây thừng trong ngăn kéo, không có màu đỏ, cầm dây thừng đen buộc phần tóc vừa cắt lại, dùng ngón tay chải hai cái rồi bỏ vào hộc tủ.
Tóc rất dài, ngăn kéo hơi nhỏ nên không vừa, phải gấp khúc ở bên trong.
Thanh Nhược cầm kéo nhìn gương tỉa lại tóc, những vụn tóc nhỏ lả tả rơi xuống, dừng trên chiếc cổ trắng ngần của cô, trên vai sườn xám tối màu, và cả trên sàn nhà bằng gỗ.
Tiếng kéo cạch cạch xen lẫn lời nói dịu dàng mà kiên định của cô, “Hy vọng lần tóc dài tiếp theo em có thể gặp lại anh, em sẽ chờ anh về buộc nó lên.”
Bàn tay để sau người của Tả Thịnh Diễn siết chặt thành nắm đấm, rồi thả lỏng vươn ra đưa đến gần đỉnh đầu cô, vuốt hai cái thật khẽ, thu hồi tay, ổn định giọng nói run rẩy, gật gật đầu đồng ý, “Được.”
Thanh Nhược tỉa tóc xong, thả kéo lại ngăn tủ, đứng một bên vừa lắc mình để rớt vụn tóc trên người xuống, vừa xoay người mở miệng, “Nếu phải đi, tóc dài quá phiền phức, cắt thì tốt hơn.”
“Ừ.” Tả Thịnh Diễn gật gật đầu, tiến lên khom lưng phủi vụn tóc rải rác trên cổ cô.
Thanh Nhược dừng tay, chỉnh lại quân trang cho hắn, cúi đầu tùy ý để ngón tay thô ráp của hắn từng chút từng chút lấy vụn tóc trên cổ giúp cô.
Quân trang đã vài ngày không thay, bề mặt không sạch sẽ, rất nhiều dấu vết bụi đất, Thanh Nhược thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên quần áo hắn, cũng không phủi được gì, vươn tay vòng lấy eo hắn dựa vào trên ngực.
“Thịnh Diễn.”
Tả Thịnh Diễn dừng động tác, duỗi tay ôm cơ thể mảnh khảnh của cô, muốn ôm thật chặt, lại bởi vì cô quá gầy quá non mềm mà không dám dùng sức.
Hắn hắng giọng trả lời, “Ừm, anh ở đây.”
“Em sẽ bảo vệ Tiểu Hữu thật tốt. Trước khi em chết.”
Một giọt nước mắt của Tả Thịnh Diễn từ hốc mắt lăn ra, theo đường cong gương mặt rơi xuống đỉnh đầu cô.
“Thanh Nhược……”
Thanh Nhược dựa vào ngực hắn lắc lắc đầu, ý bảo hắn đừng nói gì cả.
Tả Thịnh Diễn im lặng, ôm lấy cô, hô hấp giữa cánh mũi tràn ngập hương vị của cô, trong lồng ngực là xúc cảm của cô.
Hai người lẳng lặng ôm nhau một hồi, Thanh Nhược lui ra khỏi vòng tay hắn trước, “Đi thôi, Tiểu Hữu và dì Phương chắc là đang chờ ở dưới.”
Tả Thịnh Diễn trầm mặc gật gật đầu theo cô đi ra ngoài.
Thanh Nhược vươn tay định mở cửa phòng, Tả Thịnh Diễn kéo tay cô lại, Thanh Nhược xoay người, ánh mắt mang theo ý cười nhu hòa, giọng nói dịu dàng, “Làm sao vậy?”
Tả Thịnh Diễn mím môi, tóc ngắn càng khiến cô trông có vẻ trẻ hơn nhiều so với số tuổi thật, khuôn mặt nhỏ xinh xắn tinh xảo, hắn cố gắng đè xuống sự âm u trong lòng, giọng thật trầm, “Nếu như anh chết……”
Thanh Nhược cười ngắt lời hắn, một tay nâng lên làm tư thế đảm bảo, “Em sẽ nuôi nấng Tiểu Hữu trưởng thành.”
Tả Thịnh Diễn kéo kéo khóe miệng, đột nhiên có chút cảm xúc ác độc lan tràn, “Sau đó thì sao, tái giá hay là đến tìm anh?” Vừa dứt lời, hắn lại tự dùng ngữ điệu châm chọc mở miệng, “À, không cần dùng từ tái giá này, bản thân em vốn dĩ chưa từng gả cho ai.”
Thân thể Thanh Nhược hơi cứng đờ, tay đặt trên nắm cửa thả xuống, xoay người đối diện với hắn.
“Anh hy vọng em đến tìm anh ư?”
Giọng cô thật sự rất nhẹ, không có oán hận, thậm chí tức giận cũng không có.
Ánh mắt nhìn qua, thanh đạm, tựa sương mù.
Tả Thịnh Diễn híp mắt nhìn cô, đột nhiên bế người nện lên trên cái giường phía sau, nhào tới một tay giữ cằm gặm cắn môi cô, giọng nói lạnh lẽo nặng nề lại tàn nhẫn, “Anh hy vọng, anh hy vọng em lúc nào cũng ở bên cạnh anh, không rời khỏi cho dù chỉ một giây……”
Hắn cắn rất mạnh, khóe miệng Thanh Nhược rách ra, mùi máu tươi lan tràn giữa môi hai người.
Tả Thịnh Diễn đè lên người cô vươn tay muốn cởi sườn xám của cô ra, bàn tay dừng ở cổ áo, nước mắt bỗng lộp bộp rơi xuống, liếm nơi bị rách trên môi cô, không làm gì khác nữa.
Thanh Nhược quay đầu, nước mắt chảy xuống dra giường.
Nước mắt hắn rơi lên mặt cô, hòa lẫn với nước mắt của cô lăn đầy mặt, phần giường phía dưới cũng ướt một mảnh.
Tả Thịnh Diễn ngừng khóc, không nói một lời ngồi dậy ôm cô vào trong ngực, môi đặt trên đỉnh đầu cô, tựa như tư thế ôm trẻ nhỏ mà nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Đây chính là nỗi hận của nước nỗi thù của nhà, tất cả những tên Nhật Bản kia nhất định phải chết không toàn thây.” Tả Thịnh Diễn nhắm mắt cúi xuống, từ đỉnh đầu hôn một đường tới cổ cô, một ít vụn tóc nhỏ dính lên môi hắn, Tả Thịnh Diễn cọ rớt trên cổ áo cô, “Nếu anh chết, tìm một người đối tốt với em mà gả. Tiểu Hữu…… Tìm người đối tốt với em, còn phải đối tốt với Tiểu Hữu.”
Thanh Nhược không nói gì, Tả Thịnh Diễn bế cô đặt xuống đất, sửa sang lại váy vuốt thẳng tóc cho cô, nhìn gương mặt khóc đến lem luốc của cô, thò tới gần hết hôn lại liếm, miệng mặn chát, cay đến trái tim hắn cũng đau.
Kéo cô đi ra ngoài.
Lúc hai người đi ngang qua tầng hai sắp đến tầng một, Tả Thịnh Diễn xoay người lại, hắn đứng ở hai nấc thang phía trước, hơi ngẩng đầu nhìn Thanh Nhược, nhíu chặt mày, giọng khô khốc, “Nếu anh chết, em thật sự sẽ tìm một người khác để gả sao?”
Thanh Nhược cười rộ lên, nghiêng nghiêng đầu vươn đầu lưỡi liếm liếm nơi bị hắn cắn chảy máu, không đáp.
Tả Thịnh Diễn nhấp môi nhìn cô, đợi hơn nửa ngày không nghe cô trả lời.
Đôi mắt mới khóc nên sáng lấp lánh trong veo, vành môi rướm máu trông càng đẹp kinh tâm.
Hắn thở dài, dùng tay cách lớp quần nhéo đùi mình một cái, quay đầu lại tiếp tục dẫn cô xuống cầu thang.
**
Tôi hối hận.
Sống là người của tôi, chết là quỷ của tôi.
Không cho phép gả.
— 🍀 —
Mỗi lần định ra khỏi phòng ròi cái tự nhiên kéo lại là ta lại =.=
Thiệt tình, hai người này cứ dây dưa miết thấy mệt hà, làm gì dứt khoát làm luôn một lần đi =)))))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!