Độc Sủng Tiểu Nương Tử - Chương 3: Phong gia gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Độc Sủng Tiểu Nương Tử


Chương 3: Phong gia gia


Đại sảnh

Bên trong đại sảnh có một nam nhân đang nhàn nhã ngồi uống trà, ăn điểm tâm. Thấy có người vào nam nhân kia không có ý định đứng lên, chỉ cười cười tay vẫn bốc điểm tâm ăn, rất tự nhiên.

Chu tổng quản nhìn nam nhân kia không biết nên nói gì liền đi ra cửa

“Chủ tử”

Nhan Dạ gật đầu với Chu tổng rồi đi vào trong, Diệp Thiên Thu đi vào theo không biết đang suy nghĩ gì.

Nhan Uyển Nhã nhìn nam nhân kia rồi đi đến gần

“Lão lão, ngươi không sao chứ?”

Nam nhân nhìn Nhan Uyển Nhã híp mắt cười, tay xoa đầu nàng.

“Nha đầu, ta vẫn còn trẻ lắm, cú ngã vừa rồi không có gì to lớn.”

“A” Nha Uyển Nhã khẽ a một tiếng rồi quay ra giới thiệu: “Kia là cha ta, bên cạnh là nương, đằng sau là ca, còn muội muội thì lão đã biết rồi.”

Nam nhân kia theo lời Nhan Uyển Nhã nói mà nhìn theo, bên này Nhan Dạ cũng đang đánh giá vị nam nhân kia. Diệp Thiên Thu khẽ nhướng mày, con ngươi lộ rõ sự ngạc nhiên, thích thú.

Nhan Dạ khẽ nhíu mày, người kia rõ ràng hắn cảm thấy rất quen thuộc, hắn cũng không đánh giá được thực lực của người trước mắt. Người này thực lực rõ ràng cao hơn hắn!!!

“Nhan Dạ ra mắt tiền bối.” Nhan Dạ chắp tay, không siểm nịnh nói.

Nam nhân nhìn Nhan Dạ bĩu môi: “Lâu không gặp mà đã quên lão nhân ta. Đúng là vô tâm.”

“Phong lão, biệt lai vô dạng.” Diệp Thiên Thu tủm tỉm cười.

“Tiểu Thu vẫn còn nhớ ta sao?” Phong Bình ngạc nhiên hỏi.

“Ta tất nhiên là nhân ra. Phong lão, 10 năm không gặp người càng ngày càng trẻ ra nha, đúng là anh tuấn tiêu sái.”

“Ha ha.” Phong Bình vuốt cằm, rung đùi cười vui vẻ. “Nha đầu, ngươi thật đáng yêu.”

“Thu nhi nói đúng, Phong lão khiến người gặp người mừng, hoa gặp hoa nở.” Nhan Dạ ngạc nhiên chút, sau lấy lại tinh thần cũng không ngại cùng nương tử hắn vuốt mông ngựa.

Phong Bình nghe được lời Nhan Dạ liền hớn hở, cười rung cả người, ngày càng dữ dội.

Diệp Thiên Thu nhìn Phong Bình cười cũng tủm tỉm cười theo. Sau đó liền khéo Nhan Dạ đi đến ghế ngồi đợi Phong Bình.

Nhan Uyển Nhã cùng Diệp Sở Vân không giấu nổi ánh mắt tò mò nhìn Diệp Thiên Thu.

Diệp Thiên Thu sờ đầu hai nữ nhi của mình, ánh mắt lộ sự ôn nhu, trìu mến.

Nếu như năm ấy không có Phong Bình thì đã không có Nhan Uyển Nhã. Đối với nàng Phong Bình là ân nhân cũng là người thân của nàng. Phong Bình tuy tính khí có chút trẻ con, tùy tiện nhưng lại là con người có nghĩa khí, đã giúp nàng rất nhiều lần.

Phong Bình sau một hồi cười liền bình tâm lại, thấy Nhan Hạo Nhiên đang nhìn mình liền cười cười: “Nhiên Nhiên, nhớ Phong gia gia không?”

Nhan Hạo Nhiên nghe Phong Bình gọi liền nhíu mày. “Nhiên Nhiên” tên này không phải là quá nữ tính đi.

“Không nhớ.”

“Đúng là tiểu tử vô tâm.” Phong Bình bĩu môi nói.

Nhan Hạo Nhiên cũng không thèm để ý. Không phải hẳn không nhớ, mà không muốn nói.

“Phong lão, đây là hai nữ nhi của ta Nhan Uyển Nhã và Diệp Sở Vân. Nhã nhi, Vân nhi mau chào Phong gia gia.” Diệp Thiên Thu kéo Nhan Uyển Nhã và Diệp Sở Vân lên phía trước.

“Phong gia gia.”

“Phong gia gia.”

“Thu nha đầu, sao Sở Sở mang họ của người.” Phong Bình không khỏi tò mò nhìn Diệp Thiên Thu hỏi.

“A, Vân nhi là nghĩa nữ của ta.”

Phong Bình nghe Diệp Thiên Thu giải thích cũng không nói gì. Vẫy Nhan Uyển Nhã và Diệp Sở Vân song đánh giá từ trên xuống dưới, mặt hắn lộ rõ sự vui vẻ.

“Hai nha đầu này có tư chất, lại là tiểu mỹ nhân, lớn lên không khuynh thành cũng khuynh quốc.”

“Đương nhiên a.” Diệp Thiên Thu tự hào nói. Con của nàng là vừa có sắc vừa có tài, muốn gì có lấy nha.

Phong Bình bĩu môi: “Có gì mà tự hào, hai nha đầu này lớn lên là mỹ nhân chứ có phải ngươi là mỹ nhân.”

“Nha, đấy là nữ nhi của ta. Ta không tự hào thì chắc ngươi tự hào?!!”

Phong Bình không thèm để ý Diệp Thiên Thu, giang hồ nói hắn trẻ con chắc nha đầu kia là trẻ mới sinh. Lần nào cũng muốn đôi co với hắn.

Chuyển tầm mắt sang Nhan Hạo Nhiên vẫn đang nhìn hắn chằm chằm kia nói chuyện.

“Nhiên Nhiên, là Tôn huyền đỉnh sao? Chặc, không tồi.”

“Vâng, vốn muốn đột phá nhưng không có cơ hội.” Nhan Hạo Nhiên hơi nhíu mày nói. Vốn dĩ huyền lực của hắn tới Tôn huyền đỉnh, chỉ cần chút xíu thôi là lên Thiên huyền nhưng không hiểu sao khong thể đột phá được.

“Hạo Nhiên, không được nóng vội.” Nhan Dạ nghe vậy liền lê tiếng nhắc nhở.

Con đường tu luyện vốn là gian nan, chịu nhiều tác động kích thích bên ngoài mới có thể tăng trưởng được. Nhưng là với nhi tử của hắn thì việc tu luyện cực kì dễ dàng, không cần kích thích cũng không cần tác động. Nhan Hạo Nhiên mới có 15 tuổi mà đã chuẩn bị đột phá Thiên huyền, chuyện này mà nói ra ngoài cũng khiến người ta bàn luận một phen.

Nhan Hạo Nhiên nghe Nhan Dạ nói khẽ gật đầu. Hắn đâu có muốn nóng vôi, vốn dĩ nó là như thế a.

Phong Bình cười ha hả nói: “Không sao, nắm vững năng lực của mình là được. Nhiên Nhiên lúc nào rảnh đến Phong gia gia chỉ cho người.”

“Vâng.” Nhan Hạo Nhiên vui mừng gật đầu.

“Tiền bối, đã chuyện gì sao?” Nhan Dạ nhẹ giọng hỏi.

Nhất định có chuyện gì đó xảy, Phong Bình đột nhiên sau 10 năm trở lại nhưng lại không đi hẳn vào trong mà lại núp ở bên ngoài và cố tình để nữ nhi của hắn nhìn thấy. Hơn nữa trong suốt thời gian lâu như vậy không hề thấy Phong Bình gửi một bức thư hỏi thăm, việc này không hợp với tính cách của lão đầu này. Hắn cảm thấy dường như Phong Bình từng bị giam và đang bị theo dõi!!!

Nghe Nhan Dạ hỏi mặt Phong Bình trầm xuống: “Có chuyện.”

Diệp Thiên Thu liếc Nhan Dạ khẽ nhíu mày. Có thể làm cho Phong Bình trở nên thâm trầm như vậy hẳn không phải là chuyện nhỏ đi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN