Hương Dạ Thảo
Quyển 1 - Chương 19: Vài chuyện bên lề nho nhỏ ^_^ _(Phiên ngoại a~~~)
1.
Ngày nọ, hội nghị họp kín lần 3 của hội đồng nguyên lão được tổ chức tại tư gia của thái sư. Nội dung cuộc họp “Làm sao để bệ hạ lấy Mai tướng quân mà không bị dị nghị?”
Thừa tướng, người được giao chủ trì hôn lễ, đã phát biểu một câu xanh rờn như sau:
– Đơn giản thôi! Chỉ cần nàng ta chết đi là được!
– Trời!
– Cái gì!?
– Ngài muốn bệ hạ tức chết sao?
Bị một đám người lập tức nhao nhao phản đối, thừa tướng cười gian đáp:
– Hà hà, các ngài đừng quên bệ hạ giao cho ta toàn quyền xử lý nhá!
– Ồ?- Thành vương trong lòng giận sôi gan, ngoài mặt thì vô cảm hỏi- Thế thừa tướng đại nhân định giết Dạ Thảo nhà ta thế nào?
– Rất đơn giản!- Thừa tướng xoa xoa tay, vui vẻ nói- Ta chỉ cần phao tin Mai tướng quân đã tử trận trong cuộc truy quét phản tặc. Người được bệ hạ chọn làm hoàng hậu là em họ của nàng, dung mạo hai người giống nhau y đúc. Lúc đó, ta chỉ cần cho nàng một cái tên và một cái tuổi khác là ổn!
– Ý ngài là bệ hạ lấy nàng nhưng không lấy Mai tướng quân?- Lý Giang Thành cười lạnh.
– Đúng vậy!- Thừa tướng gật gù- Mai Dạ Thảo dùng thân phận giả kết hôn với bệ hạ là nhất cử lưỡng tiện. Nàng cũng không cần phải xông pha chiến trường chém giết nữa.
Ý kiến này không tồi. Đám lão yêu vỗ tay tán thưởng không thôi. Nhưng, Thành vương đập bàn phủ quyết tức thì:
– Ta phản đối! Ta có cách khác hay hơn nhiều!
– Hả?- Thừa tướng tròn mắt- Ý vương gia là…
Hai tháng sau, một cuộc trưng cầu dân ý được thực hiện. Bất ngờ là đa số dân chúng đều tán đồng việc Thừa Triết lấy Dạ Thảo. Trong cuộc họp kín lần 4, thừa tướng không phục, run run hỏi:
– Sao ngài có thể khiến bọn họ đồng ý? Ngài có đổi ngược kết quả không đấy?
– Hừ, dân chúng quan tâm gì hoàng hậu là ai chứ!- Anh hừ mũi- Chỉ cần ngài hỏi “Bệ hạ lấy Mai tướng quân sẽ giảm thuế ba năm, ngươi đồng ý không?”. Ta đố ai dám không chịu!!!
Đám lão yêu đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt cam bái hạ phong.
– Thành vương quả nhiên mưu trí hơn người!
Lý Giang Thành bật cười ha hả. Không được hoàng đế phê chuẩn thì giảm thuế được sao? Mưu này vốn là của Hàn Thừa Triết nhưng công lao anh hưởng hết. Ha ha ha!!!
2.
Để chúc mừng Lý Giang Thành lên làm Thành vương, đám lão yêu nhất trí yêu cầu anh mở tiệc chiêu đãi.
Thành vương khóc ròng. Lần trước vì minh oan cho mình anh đã hy sinh ba tháng bổng lộc, thêm lần này anh sẽ sạt nghiệp mất. Thế là, anh vác gương mặt ai oán đi tìm đầu sỏ tội ác kiêm hoàng đế để tố khổ. Xét cho cùng, anh bị làm vương gia là do hắn ép, hắn phải chịu trách nhiệm nha!
Kết quả, đám lão yêu vào vương phủ hoan hỉ bao nhiêu thì khi nhìn đám tì nữ bê mâm cỗ ra ảm đạm bấy nhiêu. Thật không tin được! Đám tì nữ đó ăn mặc quê mùa như thôn nữ mang ra toàn đậu hủ, rau xanh và trà nhạt để đãi khách!
– Thời buổi kinh tế khó khăn phải tiết kiệm các ngài ạ!- Thành vương dùng khăn chấm chấm nước mắt, kể lể- Ta vốn muốn đãi các ngài một bữa thịnh soạn, rượu ngon thịt thơm nhưng ta nhìn thấy bữa ăn của bệ hạ rồi thì đứt từng đoạn ruột. Mỗi bữa, bệ hạ cũng chỉ ăn như thế! Ta thật hổ thẹn, hổ thẹn a…
– Cái gì? Ngài nói thật?- Đám lão yêu kêu lên làm chấn động cả một góc trời.
– Các ngài không thấy dạo này bệ hạ hơi gầy à?- Thành vương tiếp tục sụt sùi- Còn không phải tại vụ miễn giảm thuế sao? Tân vương đăng cơ miễn thuế ba năm, lấy hoàng hậu giảm thuế ba năm. Tổng cộng là sáu năm đó nha! Các ngài nghĩ quốc khố còn gì đây???
Đám lão yêu tan nát cõi lòng vì cảm động.
Từ đó, yến tiệc bị giảm từ chất lượng đến số lượng đáng kể. Bá quan tiêu xài tiết kiệm triệt để. Bọn họ có kẻ vừa làm quan vừa làm nông, lại có kẻ làm thương nhân kiếm thêm thu nhập. Tất nhiên, tham quan không còn một mống!
Sáu năm sau, vương quốc vươn lên thành đại cường quốc. Rất nhiều quan lại trở thành phú hào hùng bá một phương, đóng góp quốc khố không tiếc tay.
Thành vương ngồi trong vương phủ rùng mình nghĩ, tiểu quỷ đấu lão yêu, trăm trận trăm thắng!!!
3.
Chuyện xảy ra vào một ngày nào đó tại tẩm cung của hoàng hậu…
Ngô y sư: Chúc mừng bệ hạ! Chúc mừng bệ hạ! Hoàng hậu đã có mang long chủng!
Hàn Thừa Triết: Ha ha ha! Người đâu thưởng vàng cho y sư!
Ngô y sư: Bệ hạ… dám hỏi bệ hạ đã mời cao nhân nào chữa trị cho hoàng hậu? Có thể cho thần thỉnh giáo được không?
Hàn Thừa Triết: Chuyện này cần gì y sư! Trẫm chữa cũng được
Ngô y sư: Sao ạ? Bệ hạ biết y thuật?
Hàn Thừa Triết: Ha ha! Thuốc hay không bằng kiên trì. Trẫm và hoàng hậu không quản ngày đêm hao tổn tinh lực còn sợ không thành công sao!!!
Mai Dạ Thảo: Khụ… khụ… bệ hạ…
Ngô y sư: ….
—-
Phía sau cánh gà….
Lý Giang Thành: =”= Tác giả! Cô xạo quá đi!!!
Mèo ta: He he! Ta bảo Dạ Thảo khó có khả năng có con chứ đâu nói không thể có đâu~~~~
Lý Giang Thành: Á a a! Vì cái gì ta lại làm mấy chuyện ngốc nghếch kia chứ! Tác giả, ta hận cô aaaa!!! Hey, mọi người, huynh đệ, tỷ muội mau giúp ta xử tác giả này đi!!!
Mèo ta: Hừ hừ (-_-)#, đối xử không tốt với tác giả tất có báo ứng! Thành ca, (vỗ vỗ vai đối phương) số khổ của huynh chưa hết đâu~~~~
Lý Giang Thành: TT^TT
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!