Hiền Hậu Thực Nhàn
Chương 114: (Ngoại truyện 2 - Phần 5) Kinh mộng
Bùi Nghi nâng chân, cẩn thận bước từng bước về phía trước.
Edit: Jia Thục Viện
Beta: Dương Tu Dung
Bùi Nghi chấn động cả người, đôi mắt chậm rãi mở ra.
Lọt vào trong tầm mắt là bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, không biết có phải bởi vì thân ở nơi cách chân trời cực gần hay không mà màu lam kia so với khi hắn ở kinh thành nhìn thấy càng sâu, càng đậm, càng thêm thuần túy hơn.
Hắn lấy tay che mắt, cảm thấy ánh nắng mặt trời rực rỡ có chút chói mắt, dưới ánh nắng chói chang như vậy, cũng không biết làm thế nào mà ngủ mất.
Ngủ rồi, hắn mới có thể mơ thấy chuyện cũ mười mấy năm về trước.
Bùi Nghi ngồi ngay ngắn lại, xoa xoa đôi mắt hơi đau nhức do bị ánh mặt trời chiếu vào, hít một hơi thật sâu.
Hắn dõi mắt nhìn lại, nơi đây là Thập Vạn Đại sơn. Núi non trùng trùng điệp điệp, bóng cây xanh biêng biếc trải rộng tầng tầng lớp lớp trên bầu trời xanh ngọc cho đến hết tầm mắt.
Bình tĩnh mà sâu xa, hắn đứng ở nơi đó, cảm giác như giơ tay ra là có thể chạm đến trời nhưng rồi lại chẳng thể chạm được gì hết.
Nơi này xa xăm trống trải làm người ta cảm thấy bản thân như bụi bậm phù tỳ [1], đặt mình giữa núi non trùng điệp, tâm cảnh rộng mở, rồi lại nhỏ bé.
[1] Phù tỳ:hay Tỳ phù, nghĩa là kiến càng, ở đây hiểu là người ta cảm thấy mình nhỏ bé như con kiến.
Một ngày ở trong núi mà cảm giác không biết đã qua bao nhiêu năm tháng trên đời.
Hắn ở chỗ này, không biết hôm nay là ngày nào, dường như hồng trần thế tục đều bị ngăn cách bởi tinh khí núi rừng, không thể lây dính đến hắn dù chỉ một chút.
Bùi Nghi ở trên ngọn núi cao nhất của Thập Vạn Đại sơn.
Gỗ thô xây thành mộc lâu [2], không trang trí dư thừa, chỉ treo ở trên cửa một cái đầu hươu trắng thật lớn, sừng hươu treo đầy những pháp khí màu bạc dài ngắn khác nhau, một khi gió núi thổi qua sẽ vang lên leng keng leng keng không ngừng.
[2] Mộc lâu: Toà nhà bằng gỗ.
Hồi Bùi Nghi vừa tới nơi này, hắn luôn bị tiếng vang quá mức thanh thúy này làm bừng tỉnh, nhưng đến bây giờ, nếu buổi tối không nghe thấy thanh âm này thì hắn sẽ không thể nào ngủ say được.
Mộc lâu có một đoạn lan can duỗi ra bên ngoài, phía trên đặt một cái ghế mây, là nơi Bùi Nghi thích ngồi nhất.
Mỗi khi trời chiều ngả về tây, ánh nắng màu vàng cam phủ kín ngọn núi, che một tầng sương chiều ấm áp lên mỗi một khoảng xanh biếc chỗ đậm chỗ nhạt, phía chân trời biến ảo ra từng áng mây lửa đỏ tạo nên một vẻ đẹp tuyệt mĩ mà dày nặng tang thương không thể miêu tả được.
Bây giờ vẫn cách hoàng hôn khá lâu.
A Nỗ Na lướt qua trạm gác được phòng thủ cực kỳ nghiêm mật, ngựa quen đường cũ mà vòng qua cửu trọng bẫy rập, nhìn thấy phía xa xa nam nhân kia đang đứng trên lan can của mộc lâu, bị gió núi thổi bay tóc dài và vạt áo.
Cây cối trong phạm vi trăm trượng của mộc lâu đều bị san bằng, trên mặt đất trồng các loại hoa cỏ thấp bé, ở trên đường còn dùng đá màu trắng đen lát thành hình đồ án long phượng trình tường mà người Đại Tề rất yêu thích. Nơi này tầm nhìn vô cùng tốt, người đứng trên mộc lâu liếc mắt một cái có thể thấy bất cứ ai đang tiến vào sân này từ giao lộ được thủ vệ nghiêm ngặt.
Bùi Nghi chỉ nhàn nhạt nhìn A Nỗ Na một cái, đối với vết thương dữ tợn trên mặt nàng hoàn toàn không thèm để ý.
A Nỗ Na nghĩ, có lẽ trong mắt nam nhân này, chẳng ai có thể khiến hắn chú ý được.
“Hầu gia, mời dùng”. Nàng ngồi trên chiếu, bày hộp đồ ăn ra bàn lùn.
Vị quý tộc Đại Tề tôn quý này không quen ẩm thực Miêu Cương, mỗi một món cháo món cơm hắn ăn đều do chính tay Đại Vu làm.
Nhìn Bùi Nghi ưu nhã cầm đũa ăn cơm, nàng nghĩ, tuy rằng nam tử người Hán này thoạt nhìn yếu đuối mong manh nhưng bộ dạng và quý khí của hắn thật sự rất xứng đôi với Đại Vu.
Nhưng vị này dù sao cũng là hầu tước nhất phẩm của Đại Tề, là cữu cữu ruột của Hoàng Hậu Đại Tề, cho dù Đại Vu thích đến thế nào thì hắn cũng sẽ không nguyện ý ở lại lâu dài nơi núi rừng như Miêu Cương mà vứt bỏ vinh hoa phú quý có được bên ngoài kia.
Mỗi khi nghĩ đến đây, tự đáy lòng A Nỗ Na liền sinh ra cảm xúc phẫn uất và bi thương.
Đại Vu và hắn giống như người của hai thế giới khác nhau, một người là băng, một người là hỏa, vĩnh viễn không thể giao hòa bên nhau.
Nhưng A Nỗ Na sẽ không hận hắn, tuy rằng nam nhân này sẽ không lưu lại nhưng nếu không phải bởi vì hắn, Tiêu Mặc Ngâm cũng sẽ không đồng ý trở lại núi làm Đại Vu của Miêu Cương một cách thống khoái như vậy.
Tất cả người Miêu đều phải cảm tạ hắn.
“Đại Vu của các ngươi hôm nay không tới sao?” Nam nhân buông chiếc đũa, cầm khăn tay thong thả lau khóe miệng, sau đó bưng chén trà lên.
“Vâng, Ô Miêu Sứ thần đến thăm, Đại Vu không thể rời đi được.”
Mi mắt Bùi Nghi rũ xuống.
“À, Ô Miêu.”
A Nỗ Na cúi đầu thu thập chén đũa: “Đại Vu nói Triền Kim cổ [3] của Ô Miêu rất quan trọng”. Nàng ngẩng đầu, nhìn Bùi Nghi: “Đó là vật quan trọng có thể trị bệnh của ngài.”
[3] Triền Kim cổ: Tên một loại cổ độc.
Còn phải có một giọt tâm đầu huyết [4] của Đại Vu các ngươi.
[4] Tâm đầu huyết: Máu trong tim.
Khóe miệng Bùi Nghi khẽ nhúc nhích, không nói gì.
A Nỗ Na nhịn một lát, rốt cuộc vẫn không thể nhịn xuống.
“Đại Vu đã đáp ứng người đứng đầu của Ô Miêu, chỉ cần hắn chịu giao Triền Kim cổ ra, vào lễ tân nguyệt sang năm, Đại Vu sẽ thành thân với người đứng đầu của Ô Miêu, sinh cho hắn một nhi tử.”
Nam nhân đối diện cũng không lộ ra biểu cảm mà nàng hy vọng, hoặc có thể nói căn bản hắn không có bất kỳ biểu cảm nào.
A Nỗ Na hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói: “Người đứng đầu của Ô Miêu, tuổi trẻ tài cao, anh tuấn dũng cảm. Bạch Miêu chúng ta và Ô Miêu đối địch đã hơn trăm năm, nói không chừng lần này có thể hóa giải thù hận, lần nữa trở thành người một nhà.”
Nói xong, nàng đứng lên khom người thi lễ với Bùi Nghi, xách theo hộp đồ ăn xoay người rời đi.
Lúc đi ra sân, theo bản năng nàng quay đầu nhìn lại, thấy nam nhân kia dáng người thon gầy nhưng lưng vẫn luôn thẳng tắp đứng trên lan can. Đôi tay hắn vịn rào chắn bằng gỗ của lan can, gió núi thổi tóc hắn bay loạn, quần áo rộng thùng thình căng ra, giống như ngay sau đó hắn sẽ lập tức theo gió bay đi.
Một bên mặt mỹ lệ bị ánh mặt trời mạ lên tầng kim sắc làm ngũ quan hắn nguyên bản đã thập phần tuấn mỹ nay càng thêm thần bí và thần thánh.
Chỉ là A Nỗ Na vô cớ cảm thấy dưới khuôn mặt không có biểu tình kia, như đang có thứ gì đó lao nhanh quay cuồng.
Nhìn, làm người tâm toái (tim nát), nỗi bi thương giày xéo tâm can chậm rãi tản ra, hòa nhập vào dãy núi.
A Nỗ Na nheo đôi mắt, nhìn trong núi xa dần dần tràn ngập mây mù màu tím nhạt khắp một vùng, nàng khe khẽ thở dài, xoay người rời đi.
Bùi Nghi nằm trên giường, bên tai là tiếng leng keng, hắn mở to hai mắt, chỉ thấy một màu đen tăm tối, xà nhà hòa làm một với bóng đêm, suy nghĩ dần dần bay xa.
Ban ngày vì sao lại mơ thấy chuyện của mười mấy năm trước? Kia chẳng qua chỉ là một ngày cực kỳ bình thường trong hai mươi mấy năm nhân sinh của hắn.
Hiện tại hắn đã hiểu, bởi vì sau lần đó, Vinh Vương Lý Khác thuyết phục hắn, hai thiếu niên bàn tay to nắm bàn tay nhỏ, lặng lẽ chuồn khỏi kinh thành, chạy một mạch từ bắc vào nam.
Bùi Nghi chậm rãi nhắm mắt lại, bên tai tựa hồ còn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Bình Hương Hầu khi bị trượng trách.
Lần đó thật sự là hả giận, khóe miệng Bùi Nghi chậm rãi nhếch lên một độ cong nhỏ không thể thấy.
Chẳng qua chỉ là một câu nói vô tâm, tình cờ bị người có tâm nghe thấy, lại bị tên kia truyền tới tai người kia, kết quả đúng là xuất sắc ngoạn mục.
Đừng nói đòi lại công đạo, trong cơn thịnh nộ, thiếu chút nữa Hoàng Đế đem mấy tên tiểu tử đánh đến tàn phế.
Các gia trưởng đều bị liên lụy, thật sự ứng với câu nói kia của Bình Hương Hầu: Nuôi con mà không giáo là tội dạy con không nghiêm.
Người khác bị phạt ba năm bổng lộc, chỉ có Bình Hương Hầu là bị con của hắn hại thảm.
Tiền Vinh Vương phi là người ngoại tộc, là Quận chúa chân chính của Tây Lương quốc, lại là vợ cả của Vinh Vương, là tôn thất phụ [4]. Người làm Hoàng Đế sao có thể chịu đựng được thần tử có ý đồ với thẩm tử của mình, việc này quả thực là phạm thượng!
[4] Tôn thất phụ: Vợ của người trong tôn thất.
Mông Bình Hương Hầu bị trượng trách đến nở hoa, nếu không phải lo lắng việc này truyền ra không dễ nghe, tổn hại thanh danh hoàng thất, chỉ sợ dưới cơn thịnh nộ Hoàng Đế có thể chém luôn đầu của hắn.
Cuối cùng vì nhớ đến Bình Hương Hầu cũng từng lập công cho quốc gia nên Hoàng đế không đánh chết hắn, tuy nhiên hắn cũng bị thương gân động cốt phải ở trên giường tĩnh dưỡng hơn nửa năm.
Thế nhưng không quá mấy tháng, Hoàng Đế tìm ra sai lầm của Bình Hương Hầu nên đã trực tiếp thu hồi tước vị, biếm hắn làm Thủ vệ Giáo úy quan.
Lúc này mới thật kêu ăn trộm gà không thành ngược lại còn mất nắm gạo, Bình Hương Hầu vừa đau đớn vừa hối hận, không quá hai năm liền đi tìm tổ tiên, hóa thành bụi đất.
Đương nhiên, Bùi Nghi cũng hoàn toàn đắc tội với Thái tử.
Khi đó hắn còn tuổi trẻ khí thịnh, hành sự lỗ mãng, nếu đổi lại hôm nay, tất nhiên hắn sẽ thay đổi một phương thức khác tốt hơn, lặng yên không một tiếng động đả kích thế lực của Thái tử chứ không phải bởi vì không thích Thái tử mà dùng thủ đoạn thô bạo, trực tiếp lấy cứng đối cứng.
Ước chừng chính là khi đó, từ Nam Cương truyền đến tin tức Đại Lý Vương tạo phản, Chương Sĩ Tiên đang xuất quân bình định.
Sau đó Lý Khác tới tìm, hỏi hắn có muốn cùng đi phía nam hay không, nhìn xem chiến trường thật sự như thế nào.
Khi đó hắn vì sao đáp ứng nhỉ? Hắn còn chưa tới mười hai tuổi, còn không thể một mình đảm đương một phía, cũng không biết vì sao hắn lại ma xui quỷ khiến đáp ứng Lý Khác một cách thần kỳ như vậy, gạt người nhà, mang theo bạc, ngựa rời kinh thành.
Bùi Nghi nặng nề ngủ, trong bóng đêm cảm giác như thân thể đang bị xóc nảy, một đường bụi mù, non sông trước mắt, trai thanh gái lịch, những người buôn bán nhỏ, mười dặm bờ sông, liễu rủ trong gió, ngàn dặm trăng trong mây, cho rằng những đồ vật sớm đã quên mất đều hiện lên từ miền ký ức thăm thẳm, theo sau phút chốc biến mất.
Cuối cùng chỉ còn lại mây mù vùng núi trắng ngà mờ ảo, hắn ở trong núi rừng tràn đầy hơi ẩm, ưu nhã mà buông tà áo.
Hắn cởi áo ngoài, cao hứng chạy về phía có tiếng nước chảy, ở trong núi vài ngày không có cơ hội tắm gội sạch sẽ, người hắn ngứa đến độ muốn nổi điên.
Tiếng gầm rú vang lên bên tai, thân mang khinh công từ phía chân trời đáp xuống, đánh vào trên tảng đá, cùng lúc phát ra tiếng vang điếc tai, tảng đá cũng nát thành mảnh nhỏ, trở thành hư không.
Nước trong hồ lành lạnh không đến mắt cá chân làm hắn phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, đúng lúc này, dường như hắn nghe thấy thanh âm gì đó, trong màn sường mù tiên cảnh như ngăn cách trần thế kia, hắn thấy một thân ảnh nhỏ xinh.
Tóc dài đen nhánh buông xuống đến eo, phản xạ ra thủy quang trong suốt. Khi tóc đen lay động, có thể thấy phần lưng trần trụi trắng nõn nà.
Một cái ngoái đầu nhìn lại, hai người đều thất thần.
Nàng tựa như tiên đồng đột nhiên xuất hiện giữa núi rừng, khuôn mặt do bị kinh hách cũng không cách nào che lấp vẻ đẹp mỹ lệ siêu thoát thế tục này. Môi hồng tươi đẹp ướt át hơi hé, một đôi mắt hạnh mở lớn, trên lông mi thật dài còn dính bọt nước.
Trong nháy mắt đó, Bùi Nghi cho rằng mình thấy được tinh linh trong núi rừng.
Hắn nhớ tới khi còn nhỏ mẫu thân thường kể những câu chuyện xưa cho hắn nghe. Nhóm tiên nữ trên trời sẽ nương theo sương mù yểm hộ bay đến phàm trần tắm gội chơi đùa, chỉ cần lấy đi tiên y của các nàng, các nàng sẽ không thể bay trở về Thiên cung, chỉ có thể lưu lại trần gian thành thân với người đã cầm tiên y của nàng.
Người này, chính là tiên nữ trong truyền thuyết sao?
Bùi Nghi nâng chân lên, thật cẩn thận bước từng bước về phía trước.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!