Thiên Duyên Kiếp - Chương 12: Đại hội đan sư
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Thiên Duyên Kiếp


Chương 12: Đại hội đan sư


Tây Minh trấn hôm nay náo nhiệt khác thường, từng dòng tu sĩ lần lượt kết thành đoàn đội cưỡi các loại phi hành yêu thú đi lại trong thành, hoặc là phi hành trên các loại pháp khí, pháp bảo. Đặc biệt là, đa số bọn họ trên y phục đều đeo huy hiệu lò đan và ngọn lửa, đại biểu cho thân phận luyện đan sư của bọn họ.

Ở trong tu luyện giới, luyện đan sư là một trong các chức nghiệp cao quý. Một vị luyện đan sư có thể kiêu ngạo đi lại trong cùng cấp. Luyện đan sư thường thì cảnh giới thấp nhất cũng là nửa bước tụ nguyên cảnh mới có thể tu luyện được. Mà muốn tu luyện thuật luyện đan, tu sĩ không những cần phải có linh căn phù hợp, còn phải có thiên phú nhất định kèm theo rất nhiều cơ duyên. Đa số các luyện đan sư linh căn thường là hoả linh căn hoặc là mộc Linh căn, chỉ có một số ít thủy linh căn có thể luyện đan được. Nói như thế để biết được rằng, đại hội luyện đan sư lần này có sự quan trọng như thế nào.

Đại hội luyện đan sư lần này còn một ngày nữa mới diễn ra, nhưng trong Tây Minh trấn đã tập trung hơn mấy ngàn luyện đan sư. Đại hội lần này chủ yếu là tổ chức dành cho có luyện đan sư cấp thấp nên tu sĩ về tụ hội cũng rất đông. Nhưng để duy trì an ninh trong thành cũng không gặp bất kỳ khó khăn gì. Lục gia tuy chỉ có một vị kim đan cảnh toạ trấn, nhưng tu sĩ chân nguyên cảnh cùng gần hơn trăm người, tụ nguyên cảnh có gần mấy ngàn, đệ tử luyện khí cảnh thì có tới mấy vạn. Kết giới bảo vệ thành cũng được duy trì liên tục.

Mấy ngày này Trần Lâm ở Lục gia cũng có mấy phần thông thả. Tuy nhiên, không biết là do vô ý hay cố ý mà từ lúc ờ tửu lâu trở về, ngoài Lục Lân ra cả hai mẹ con trưởng lão Lục Thiến đều không có gặp qua hắn. Hôm nay đại hội đan sư chính thức bắt đầu, nên từ sáng sớm Lục Lân đã đi đến tìm hắn:

– Lâm sư đệ, ngươi hôm nay giúp ta đi qua dược khố phân phó đệ tử sắp xếp lại dược liệu chuẩn bị cho đan hội, còn đây là lệnh bài của ta. Chỉ cần cầm lệnh bài này ở trên tay, mọi sự ở dược khố Lâm sư đệ có thể tùy tiện sắp xếp. Ta với Tiểu Thành sẽ đứng ra duy trì đại hội lần này, còn ông ngoại thì sẽ âm thầm toạ trấn ở phía sau. Mẹ ta lần này cũng là giám khảo của đan thi. Không biết Lâm sư đệ còn có ý kiến gì không?

Trần Lâm cầm lấy lệnh bài Lục Lân đưa cho, cũng không có ngày lập tức rời đi, mà nhìn Lục Lân hỏi dò:

– Không biết trong dược khố có mấy loại dược thảo năm trăm năm trở lên hay không? Đệ đang cần một số dược liệu để tu luyện, hy vọng là có thể tìm được một ít. Nhưng không biết là làm thế nào mới có thể đổi được dược liệu đây này?

Trần Lâm vừa nói vừa lấy ra đánh sách của mười tám loại dược liệu. Lục Lân vừa đảo mắt qua xem thì có chút cười khổ:

– Ta nói Lâm sư đệ này, mười tám loại dược liệu mà đệ yêu cầu đa số là loại quý hiếm khó gặp. Nếu như chỉ yêu cầu một trăm năm dược liệu thì ta có thể lấy ra hơn một nửa số này. Vì đây là dược liệu mẹ ta dùng để điều chế linh tửu nên trong lúc rảnh rỗi ta có nhờ một số đệ tử trong tộc đi thử thập. Hiện tại trên người ta cũng còn lại mấy cây, đệ xem có dùng được không?

Lục Lân lấy từ trong người bà cái hộp băng ngọc, bên trong lắc ba cây linh dược năm trăm năm dược lực. Trần Lâm cầm lấy ba cây linh dược trong mắt không khỏi có mấy phần cảm kích:

– Dược liệu này không biết làm thế nào mới có thể đổi được? Chỉ cần Lân đại ca có yêu cầu, tiểu đệ nhất định sẽ hoàn thành.

Lục Lân vỗ vỗ vai hắn, rồi lắc đầu nói:

– Ngươi chính là hy vọng cuối cùng của Lục gia, hai năm nữa là kỳ đại hội năm năm một lần của tứ đại gia tộc. Đại hội này ngươi đừng tưởng là tầm thường, thật ra nó quan hệ rất trọng đại với bốn đại gia tộc ở U Minh này. Chỉ cần gia tộc nào có thể có một từ sĩ đứng đầu là gia tộc đó có quyền quyết định lợi ích lớn nhất. Gia tộc của chúng ta ở hai kỳ đại hội trước đều nằm ở vị trí cuối cùng, nếu như lần này không thể dẫn đầu được, chắc chắn sẽ mất vị trí trong bốn đại gia tộc. Ngoài bốn đại gia tộc toạ trấn ở bốn toà thành quanh U Minh thành, xung quanh U Minh lâm còn có sáu đại gia tộc khác. Mà một trong sáu đại gia tộc đó nghe nói có một gia tộc được Đỗ giá nâng đỡ, có ý định ngồi lên vị trí của Lục gia chúng ta. Nếu như thông thường, mấy gia tộc đó chẳng là gì so với Lục gia. Nhưng quy cũ ở U Minh thành đã đặt ra, mỗi lần đại hội diễn ra chỉ cho phép đệ tử dưới tụ nguyên cảnh trở xuống tranh đấu, tu sĩ tụ nguyên cảnh trở lên không được phép xen vào. Điều này còn liên quan đến cái danh ngạch đi vào bí cảnh ở U Minh tông mỗi năm năm mở ra một lần. Mà trong số đệ tử luyện khí cảnh của Lục gia hiện tại chẳng có một người nào thực sự bản lĩnh. Có người thì đó có linh quá ba mươi nên không thể nào tham gia đại hội được. Có người thì từ vi còn quá thấp. Muốn tiến vào vị trí đầu của đại hội, chí ít cũng cần phải có tu vì luyện khí cảnh hậu kỳ. Vì vậy, Lâm sư đệ chính là hy vọng của Lục gia chúng ta, nên mọi yêu cầu của ngươi dù bất cứ giá nào Lục gia cũng sẽ giúp ngươi hoàn thành.

Lục Lân nói xong liền vỗ vỗ vai Trần Lâm rồi rời đi:

– Ta phải đi ra ngoài rồi, mọi chuyện còn lại giao hết cho đệ đó!

Trần Lâm khẽ gật đầu rồi cũng xoay người đi đến dược khố. Ánh mắt Lục Lân lúc này mới rời khỏi bóng lưng của Trần Lâm, hắn âm thầm thở dài:

– Tất cả mọi hy vọng của Lục gia đều đặt ở trên người của ngươi, ngươi tốt nhất là đừng để cho Lục gia thất vọng, Lâm sư đệ!

Trần Lâm vừa đi đến dược khố đã có vài tên đệ tử có tu vì luyện khí cảnh sơ kỳ ra tiếp đón. Một tên đệ tử mặt trắng, dáng người cao gầy hơi cúi người, chắp tay để trước ngực cũng kính nói với Trần Lâm:

– Để tử ra mắt trưởng lão!

Trần Lâm nhìn hắn có chút kỳ quái hỏi:

– Ngươi đang nói ta sao?

Tên đệ tử đó liền cùng kính gật đầu:

– Vâng ạ, trên người trưởng lão có đeo lệnh bài của dược khố phòng, là loại lệnh bài trưởng lão của dược khố phòng, nên chúng đệ tử đều phải gọi người là trưởng lão. Đó là quy định của tổ tiên Lục gia để lại.

Trần Lâm hơi khẽ gật đầu, rồi nói:

– Kỳ đại hội lần này chỉ còn khoảng một cánh giờ nữa là bắt đầu rồi, các ngươi đã chuẩn bị dược liệu đầy đủ hết chưa? Ta muốn đi kiêm tra một vòng.

Tên đệ tử cao gầy vội vàng cúi đầu nói:

– Dạ, bẩm trưởng lão! Chuyện sắp xếp dược liệu trong dược khố đều do Lục Tốn tổng quản dược khố chủ trì, để tử chỉ có nhiệm vụ coi cửa dược khố nên không được rõ ràng cho lắm!

Trần Lâm hơi liếc mắt nhìn hắn, rồi phất tay nói:

– Vậy thì ngươi dẫn ta đi gặp tổng quản trở coi dược khố đi!

Tên đệ tử cao gầy vội vàng gật đầu dẫn đường. Trần Lâm vừa mới bước chân vào bên trong nơi để dược liệu của dược khố, đã nghe trong một gian phòng văng vẳng tiếng người mắng chửi:

– Còn bà nó chứ? Tên tiểu tử Trần Lâm đó là cái thá gì mà dám đảm nhiệm chức vụ trưởng lão dược khố kia chứ? Chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa mà cũng dám quản ông à? Ta nhổ vào.

Hai tên đệ tử đứng ở bên cạnh liên tiếp phụ hoạ:

– Đúng vậy, đúng vậy! Tên tiểu tử đó không biết từ đâu được tiểu thư nhặt về, thường ngày hắn ở lì trong phòng thì thôi đi, lại đâm chen chân vô cái chức trưởng lão dược khố này hay sao? Đáng lý ra nó phải là của Thạch trưởng lão, sư huynh của tổng quản đại nhân mới đúng!

– Hừ, điều đó còn cần ngươi nói nữa hay sao? Đại ca ta tài trí hơn người, chỉ hơn năm mươi tuổi đã là tụ nguyên cảnh tầng bày hậu kỳ. Các ngươi nói xem, không phải vì đại ca ta không thuộc dòng chính của gia tộc, liệu có đến lược thằng oách con Trần Lâm kia ngồi vào cái chức trưởng lão dược khố hay sao. Thật là tức cười, một cái luyện khí cảnh tầng bốn mà cũng muốn ngồi vào cái ghế trưởng lão này hay sao? Hắn mà dám đến đây ta nhất định sẽ cho hắn biết sự lợi hại của Lục Tốn này.

– Thật sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN