Thần Võ Chiến Vương - Chương 35: Dược Sơn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Thần Võ Chiến Vương


Chương 35: Dược Sơn


– Ngươi ỷ vào một cái linh cung thì có thể chống đỡ được bao lâu cơ chứ? Còn sót lại mấy mũi tên đây?

– Không đủ để giết toàn bộ các ngươi, vấn đề là ai trong các ngươi sẽ dùng tính mạng để tiêu hao tên của ta đây?

Giang Thần hỏi.

Các đệ tử phái Thanh Thành ở phía sau nham thạch trầm mặc, bọn họ muốn bắn tên phản kích, thế nhưng lại phát hiện ra khoảng cách của Giang Thần đã vượt qua tầm bắn.

Chỉ là linh cung của Giang Thần lại có thể bắn tới chỗ của bọn họ.

– Nếu cứ giằng co như vậy nữa, đối với bên nào cũng không có chỗ tốt.

Một lát sau, Tào Tùng kia lại nói.

– Cho nên ngươi định làm gì?

– Tốc chiến tốc thắng, không dùng cung, ngươi thấy thế nào?

Giang Thần có chút khinh thường nói:

– Sau đó để cho các ngươi phát huy ra ưu thế nhiều người hay sao?

– Cũng không thể bởi vì các ngươi ít người mà để người bên ta tự sát chứ?

Giang Thần suy nghĩ một chút rồi hỏi:

– Như vậy phải làm sao mà không dùng cung đây?

– Rất dễ.

Tào Tùng gọi người ném ra tất cả tên, đồng thời còn gọi một tên đệ tử phái Thanh Thành đứng ra bên ngoài nham thạch.

– Hiện giờ ngươi có thể gọi người tới kiểm tra xem chúng ta có còn tên nữa hay không, nếu như có lừa gạt thì ngươi cứ bắn chết vị đệ tử này.

Tên đệ tử phái Thanh Thành kia không nghĩ tới mình bị gọi ra là dùng để làm chuyện này. Làm cho hắn sợ đến mức hai chân như nhũn ra, chỉ có điều kiêng kỵ Tào Tùng cho nên hắn không dám trở về.

– Ngay cả một cây cung các ngươi cũng không có sao?

Nhìn mũi tên ở trên đất, Giang Thần hỏi đám người Hỏa Ngưu.

– Trước tiên bọn họ công chiếm kho vũ khí, ngoại trừ người canh gác ra chúng ta đều không có cung.

– Khó trách bọn hắn lại dám vứt tên ra ngoài.

Hơn nữa khoảng cách ném ra rất có huyền cơ, không thể để cho Giang Thần dễ dàng nhặt được.

Một tên chiến sĩ Giang gia được Hỏa Ngưu ra hiệu, lập tức chạy đến phía đối diện, cẩn thận kiểm tra một phen, sau đó hô về phía bên này:

– Không có mũi tên.

Người này rất cơ linh, không có gọi tên của Giang Thần, không có xưng hô gì khác, như vậy sẽ không bại lộ thân phận của hắn.

– Hiện tại chúng ta sẽ làm thế nào đây?

– Sau đó thì sao?

Giang Thần hỏi.

– Tới phiên ngươi ném tên của ngươi ra!

Hỏa Ngưu lập tức lắc đầu, nói:

– Thiếu gia, làm như vậy chúng ta sẽ chết.

– Không, ngày hôm nay ai trong các ngươi cũng sẽ không chết.

Giang Thần giao trường cung cho Hỏa Ngưu rồi đi tới.

– Đã như vậy, chúng ta đến quyết đấu một cách công bằng đi, nếu như các ngươi bắt được ta thì sẽ thu được vùng mỏ này.

– Tại sao?

– Bởi vì ta là Giang Thần.

Các đệ tử phái Thanh Thành nhìn nhau, Tào Tùng từ phía sau nham thạch đứng dậy, nói:

– Hóa ra là Thần thiếu gia, thật không nghĩ tới bằng vào tuổi tác như ngươi lại chạy tới đây làm việc.

– Ít nói nhảm đi.

– Ngươi muốn quyết đấu? Vậy ta sẽ đến quyết đấu với ngươi.

Tào Tùng không cho hắn cơ hội để lựa chọn mà đứng ra trước mặt Giang Thần.

– Ngươi là Tụ nguyên cảnh trung kỳ, thiếu gia nhà ta là Tụ nguyên cảnh sơ kỳ, có người bắt nạt người khác như ngươi sao?

Hỏa Ngưu bất mãn kêu to.

– Ai bảo các ngươi nằm ở thế yếu tuyệt đối cơ chứ? Còn có thể có một trận quyết đấu một chọi một đã là ta nhân từ rồi.

Tào Tùng nói.

– Ngươi nghĩ mình chiếm ưu thế hay sao?

Giang Thần hỏi.

– Không phải vậy sao? Người của ngươi cũng đã nói rồi, cảnh giới của ngươi chỉ là Tụ nguyên cảnh sơ kỳ, bọn họ cũng không thể ra mặt. Xem ra ngươi định hi sinh chính mình, thực sự là hành động vĩ đại a.

– Ta không định hi sinh mình.

Giang Thần khẽ cười nói.

– Ồ?

Tào Tùng không nhìn ra được hắn còn có thể làm được cái gì nên hồn.

– Ta muốn giết sạch đám người các ngươi.

Giang Thần nói.

Các đệ tử phái Thanh Thành lớn tiếng cười nhạo, một tên đệ tử trong đó cũng có cảnh giới là Tụ nguyên cảnh sơ kỳ viên mãn đứng ra.

Hắn nghênh ngang đứng ở trước mặt Giang Thần, nói:

– Ngươi sẽ giết ta thế nào? Ta cũng có thể bắt được ngươi đó.

– Như vậy!

Giang Thần phun ra hai chữ, nhanh chóng chém ra Xích tiêu kiếm.

Một đạo quang mang lóe lên, tên đệ tử phái Thanh Thành này đã thống khổ che lấy cổ mình, thân thể ngã xuống mặt đất.

– Là linh kiếm, hắn có một thanh linh kiếm, nhanh, cùng tiến lên!

Tào Tùng di chuyển, trong mắt bắn ra ánh sáng cực nóng, hận không thể nắm thanh kiếm này vào trong tay.

Sưu! Sưu! Sưu!

Hỏa Ngưu liên tục bắn ra ba mũi tên, khiến cho đám đệ tử phái Thanh Thành đang kích động này tỉnh táo lại.

Nhìn thi thể trên đất, Tào Tùng khẽ cắn răng, ra hiệu cho những người khác lùi về phía sau.

– Sau khi ngươi chết ta sẽ mang thi thể ngươi về trong phủ các ngươi, để cho người nhà ngươi cẩn thận ngắm nghía một chút.

Tào Tùng đằng đằng sát khí, hoàn toàn không còn vẻ trêu tức như vừa nãy nữa.

– Thật sao?

Giang Thần cười lạnh một tiếng, kiếm khí sắc bén khiến cho hắn giống như pho tượng chiến thần đứng ở đó, không thể lay động.

– Xem kiếm!

Tào Tùng rút kiếm ra khỏi vỏ, trường kiếm rất nhanh, vô cùng mau lẹ.

Không giống như tên Huyết Thủ đồ tể kia, kiếm pháp của Tào Tùng rất tuyệt, dưới ưu thế cảnh giới, kiếm của hắn trong chớp mắt đã chỉ đến yết hầu của Giang Thần.

Giang Thần nhanh chóng lui ra, ở trên tốc độ, bởi vì chịu cảnh giới hạn chế cho nên hắn đã rơi xuống thế hạ phong.

Hắn nhanh chóng vận chuyển chân nguyên tạo thành Loa tòa thức, tay trái cầm kiếm. Lại thêm Xích tiêu kiếm, hai kiếm va chạm vào nhau, kiếm của Tào Tùng không chịu nổi gánh nặng cho nên lập tức vang lên một tiếng giòn giã.

– Ồ?

Tào Tùng thấy có vẻ không đúng, tinh quang trong mắt tức thì lập lòe.

– Kiếm của hắn rất nhanh, nếu như đấu tốc độ sẽ rất nguy hiểm, nhân cơ hội hắn chưa hoàn toàn phản ứng lại, phải giết chết hắn trước!

Trận chiến với Lôi tộc đã giúp Giang Thần tích lũy không ít kinh nghiệm.

Vừa nhìn ánh mắt của Tào Tùng thì Giang Thần đã biết đây là một cơ hội.

– Trường Hồng kiếm pháp thức thứ ba: Hồ trạng hồng nghê!

Chiêu thức này dưới sự phối hợp của Xích tiêu kiếm, ở dưới ánh kiếm chói mắt, một đạo quang mang như trăng lưỡi liềm bay lên, phạm vi bao trùm cực lớn.

– Sao hắn có thể sử dụng được một kiếm chiêu kinh người như vậy chứ?

Tào Tùng hoàn toàn biến sắc, hắn có thể cảm nhận được uy năng của kiếm chiêu này.

Hắn liếc mắt nhìn chằm chằm vào Giang Thần, đột nhiên trừng mắt, miệng hét lớn:

– Không được! Hắn nắm giữ mô hình kiếm ý, nhanh! Tất cả mọi người nhặt tên về cho ta!

Cuối cùng hắn đã hiểu rõ lời nói của Giang Thần, mình đã tính sai!

Không trách được hắn, ai có thể nghĩ đến ở trong Thập vạn đại sơn sẽ xuất hiện thiếu niên đáng sợ như Giang Thần cơ chứ?

Bây giờ nói cái gì cũng đã muộn, mũi tên trên đất đã bị ánh kiếm đảo qua, tất cả đều bị hỏng.

Tào Tùng quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, tiếp theo hắn phát hiện ra đây không chỉ là đả kích trên phương diện tinh thần mà còn là ở phương diện thân thể.

Ngực hắn cơ hồ đã bị chém đứt, một kiếm kia của Giang Thần chỉ là tiện thể hủy diệt mũi tên, hắn mới là mục tiêu chính.

– Ta không cam lòng a…

Chết ở trên tay của Tụ nguyên cảnh sơ kỳ viên mãn, có thể nói là Tào Tùng chết một cách không rõ ràng.

– Sư huynh!

Một vị đệ tử phái Thanh Thành có tu vi Tụ nguyên cảnh trung kỳ khác là một vị nữ tử, nhìn thấy Tào Tùng chết thảm, nàng lập tức tức giận nhảy ra!

Chỉ có điều lại bị Hỏa Ngưu tìm đúng cơ hội, dùng một mũi tên bắn thủng lồng ngực của nàng.

Lần này, đệ tử phái Thanh Thành không biết làm sao, không biết nên làm gì bây giờ.

Chợt, có một phần người không quá thông minh lựa chọn chạy trốn. Chỉ có điều đều bị Giang Thần ngăn cản, vung kiếm lên giết chết.

Hành động này của hắn làm cho những người khác nhanh chóng ném vũ khí đi, quỳ trên mặt đất xin tha.

Đám người Hỏa Ngưu ý thức được bên mình đã thắng lợi, tất cả đều rất hưng phấn chạy tới.

– Thần thiếu gia, thì ra ngươi mạnh như vậy a.

Hỏa Ngưu trả lại linh cung, vẻ mặt tràn ngập sự kính nể.

Giang Thần gật đầu ra hiệu, lại phân phó xuống dưới:

– Trói những người này lại cho ta.

Sau khi giải giáp hết vũ trang của các đệ tử phái Thanh Thành, Giang Thần đi tới trước mặt một tên đệ tử.

– Ta chỉ cần một người trả lời vấn đề của ta. Nếu như có bất kỳ một chút do dự và chần chờ nào thì thanh kiếm này của ta sẽ chém xuống dưới.

Giang Thần nói.

Các đệ tử phái Thanh Thành gật đầu một cái.

– Sau khi chiếm cứ vùng mỏ, đám người các ngươi định làm gì nữa?

Một tên đệ tử không chút do dự, lập tức nói:

– Đi vào sơn thành, thừa thế xông lên phá tan Giang phủ.

– Ba thế lực khác cũng chỉ có đám người như các ngươi thôi sao?

– Không, Hỏa Sư Bang và Huyết Thủ Môn phụ trách chiếm lĩnh Dược sơn.

– Dự tính rất hay! Ta lại hỏi ngươi, bên Dược sơn có bao nhiêu người?

– Ít nhất cũng gấp đôi bên chúng ta, hơn nữa Nhị đương gia của Huyết Thủ Môn cũng ở đó, hắn là Tụ nguyên cảnh hậu kỳ.

Giang Thần lại hỏi mấy tin tức quan trọng, sau đó mới sai người giam đám người này lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN