Thần Võ Chiến Vương
Chương 110: Cự Thú Hồng Hoang
Những ngày gần đây, biểu hiện của Giang Thần ở hoàng lăng đã bị người ta gọi là người thông hiểu ngôn ngữ và chữ viết của thời đại anh hùng, đã cứu tất cả mọi người.
Bây giờ nói mình thu được chí bảo, không phải là không có khả năng.
Trước đó khi Giang Thần lấy được Càn Khôn huyền hỏa chỉ có chúng nữ Sở Lạc và Sa Lan biết.
Đám người Sở Lạc sẽ không nói, Sa Lan cũng không có lý do báo cho người khác.
Sau đó tượng đá của Đại tướng quân, đám người Phương Bình rời khỏi Hộ Quốc điện trước, cho nên cũng không biết hắn đã lấy đi tượng đá.
Nếu không đã sớm có cường giả tìm đến hắn đòi bảo vật rồi.
– Bảo vật gì, lấy ra nhìn xem?
Sát thủ nói.
Giang Thần lấy ra Càn Khôn Huyền Hỏa đăng, giơ lên cao đưa về phía đối phương.
Cảm nhận được cỗ bảo khí xông vào mặt, rõ ràng hô hấp của sát thủ đã biến đổi, con ngươi bên trong mặt nạ để lộ ra ánh sáng cực nóng.
– Đây là bảo vật gì?
Người này đang hỏi hắn.
– Ngưng thần đăng, đốt lửa lên, ngồi dưới đất tu luyện, không chỉ làm chơi ăn thật mà linh hồn của bản thân cũng nhận được tăng cường rõ rệt, mà thần thức của ta mạnh là do nó.
Giang Thần cố ý nói ra hiệu quả tăng cường linh hồn, đây là mê hoặc mà Thần du cảnh không có cách nào chống cự được.
– Ngươi thử đi là biết.
Nói xem, Giang Thần muốn cầm đèn trong tay ném qua chỗ đối phương.
– Chậm đã! Trước tiên ngươi làm mẫu một chút đi, để ta xem một chút.
Sát thủ kẹp phi đao ở trong hai ngón tay, trong con ngươi hiện lên ý lạnh, hắn biết rõ có chút linh khí dùng phương thức chạm để giết địch, một khi Giang Thần dám ném đèn tới đây, phi đao trong tay hắn sẽ vô tình ném ra ngoài.
– Được rồi.
Giang Thần bất đắc dĩ nhún vai một cái, đặt đèn ở trước mặt, nói:
– Đầu tiên, để ta nhóm lửa cho nó.
Chân nguyên được truyền vào, hoa sen và cánh hoa cùng nhau tỏa ra, ánh lửa ở dưới ban ngày cũng rất là chói mắt.
Giang Thần dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thổi ra một hơi, lửa vô cùng vô tận như một cái miệng to như chậu máu, muốn nuốt chửng lấy sát thủ.
Ở bên ngoài hoàng lăng càng có thể rõ ràng cảm nhận được sự đáng sợ của lửa, nham thạch trên mặt đất hóa thành dung nham, cây cỏ tự cháy, trong nháy mắt xung quanh đã biến thành biển lửa.
– Đáng chết!
Không phải tên sát thủ này không nghĩ tới Giang Thần đang đùa giỡn chơi chiêu, thế nhưng cũng bị lửa như vậy dọa cho phát sợ, không chút do dự bứt ra thoát đi ra ngoài.
Giang Thần cầm Huyền Hỏa đăng trong tay, không sợ lửa, từng bước ép sát một.
Rất nhanh, y phục trên người sát thủ đã tự cháy, hắn ý thức được tuyệt đối không thể bị ngọn lửa này đụng tới.
Không như hắn mong muốn, trên đỉnh đầu có hai quả cầu lửa đột nhiên rớt xuống, hắn tránh thoát một quả trong đó, lại bị một quả khác nện lên trên khuôn mặt.
Tức thì, tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên.
Vốn Giang Thần muốn thừa thế xông lên giết chết hắn, đột nhiên lại dừng lại, tóc gáy cả người dựng đứng, hắn liều mạng lùi về phía sau.
Từ dưới y phục của sát thủ có vô số đạo hàn mang bay ra, bắn về bốn phương tám hướng, đó là từng thanh phi đao. Thân đao dài chừng ba tấc, nhưng lại có phong mang màu trắng bạc, cây cối liên tục ngã xuống, trong đó có ba thanh phi đao hướng về phía Giang Thần.
Đây là bản lĩnh thật sự của sát thủ, trong lúc bước ngoặt sinh tử hắn cũng không cố bắt giữ Giang Thần nữa.
Mỗi thanh phi đao đều có chứa lực lượng Thần Du cảnh, tuyệt đối không phải là thứ mà Giang Thần có thể chống đối.
Lúc này, lửa của Càn Khôn Huyền Hỏa đăng dần dần yếu bớt, bấc đèn cũng sắp tắt.
Giang Thần dừng lửa lại, dấu hiệu bấc đèn tắt dừng lại, bắt đầu chậm rãi khôi phục lại như cũ.
Càn Khôn Huyền Hỏa đăng không thể vĩnh viễn cháy mà không dừng, cũng có khoảng cách súc lực.
– Ta muốn ngươi chết!
Sát thủ đã hoàn toàn thay đổi nhìn lại, con ngươi màu đen tràn ngập vẻ oán độc, hai chân lướt qua mặt đất vọt tới, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của hắn mà thôi.
Giang Thần không chờ được Huyền Hỏa đăng hoàn toàn khôi phục, cho nên hắn lần nữa thổi lửa.
Lần này mục tiêu không phải là sát thủ, mà là hình thành một bức tường ở trước người, sau đó hắn lại xoay người chạy trốn.
Sát thủ đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của lửa cho nên không dám làm xằng làm bậy. Hắn cẩn thận từng li từng tí một vòng qua tường lửa, lại phát hiện ra đã không thấy tăm hơi của Giang Thần đâu nữa.
– Muốn chơi trò mèo vờn chuột với ta sao? Rất tốt, rất tốt!
Sát thủ muốn đuổi theo, lại bỗng nhiên dừng lại. Hắn giơ tay sờ về phía gò má, lòng bàn tay khẽ chạm vào khuôn mặt, lập tức cảm thấy đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Mặt nạ mà trước đó hắn mang đã bị hòa tan cùng máu thịt, hiện tại gương mặt của hắn là thịt rữa hai màu trắng đen, nhìn qua giống như ác ma vậy.
Xử lý chậm, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời buông tha Giang Thần, lấy ra thánh dược chữa thương.
Giang Thần chạy đến lúc lực kiệt, hầu như đã thâm nhập vào trong sơn mạch. Sau khi xác định sát thủ không đuổi kịp thì hắn mới dừng lại nghỉ ngơi.
– Nếu như Văn Tâm đi theo là tốt rồi.
Giang Thần lẩm bẩm nói, như vậy là hắn có thể ngồi thuyền rời đi.
Chỉ có điều, rất nhanh hắn đã lắc đầu, hắn không thể bảo đảm sát thủ không có đạo cụ phi hành, một khi đến không trung bản thân sẽ hoàn toàn nằm ở thế bị động, sẽ càng thêm nguy hiểm.
– Trốn một chút rồi nói sau.
Giang Thần vừa nghĩ ngợi, một bên lấy ra Hoàn linh đan rồi ăn vào.
Chỉ có điều, rất nhanh Giang Thần đã phát hiện mặt đất dưới chân đang chấn động, cách đó không xa truyền đến động tĩnh kinh thiên động địa.
Không chờ hắn đi thăm dò thì động tĩnh đã lan tràn về phía bên này, Giang Thần đã nhìn thấy hai đầu yêu thú to lớn đang chiến đấu.
Một đầu cự lang, đuôi ngẩng lên so với đại thụ còn cao hơn, một thân lông dài màu bạc nhiễm máu tươi, ở chân mày còn có một đống lông tơ màu vàng, giống như vương miện đội ở trên đầu.
Vật chiến đấu cùng cự lang chính là một đầu ác viên, hình thể cao to, hai tay mạnh mẽ vung vẩy, răng nanh vừa dài lại nhọn lộ ra ngoài, trong tay giơ thân cây lên, giống như là trường côn.
Một côn đập vào trên đầu của cự lang, đánh cho thân thể khổng lồ kia chìm xuống dưới đất, thân cây biến thành mảnh vỡ, ác viên ném cái cây đi, lại dùng hai tay nắm lấy đầu của cự lang.
Cự lang cũng không phải ngồi không, tuy rằng thân thể bị đánh cho không lên nổi, thế nhưng vẫn trực tiếp cắn một cái vào chân của ác viên, tiếp theo lại xé ra một khối thịt ở bắp đùi.
Ác viên thống khổ kêu to, tiếng gào chẳng khác nào sấm sét, chấn động đến mức làm cho đám đại thụ xung quanh run lẩy bẩy, chút suýt nữa Giang Thần đã ngã chổng vó.
Chợt, một tay của ác viên nhổ cây đại thụ lên, sau đó điên cuồng đập lên trên người của cự lang.
Cuối cùng, song phương đều chật vật lui về phía sau, thân thể lảo đảo, làm cho vô số đại thụ bị đổ xuống dưới đất.
– Gay to rồi, nơi này là chỗ sâu trong sơn mạch!
Giang Thần cảm thấy kinh hãi vì mình đã xông vào lĩnh vực càng nguy hiểm hơn. Bởi vì hắn chưa từng có qua lại với yêu thú, cho nên mới khiến hắn cho rằng thú loại đều không đáng sợ.
Bây giờ nhìn thấy hai đầu yêu thú đáng sợ này thì hắn mới biết nhân loại nhỏ bé ra sao.
Đầu ác viên kia tùy tiện rống một tiếng đã có thể làm cho tứ chi của hắn vô lực, một quyền đã có thể biến mình thành thịt nát.
Cự lang kia cũng không đơn giản, từng cái răng nhọn to bản giống như thanh kiếm có thể cắn nát bất kỳ giáp bảo vệ nào. Dù cho là linh giáp tam, từ giai cũng không chịu được nữa.
– Đây là yêu thú thần cấp sao?
Giang Thần vui mừng vì sự nhỏ yếu của mình không dẫn nổi sự chú ý của hai đầu vương giả rừng rậm này, cho nên hắn lập tức chạy trốn đi rất xa.
Chỉ có điều, cự lang và ác viên đã nhắc nhở nguy hiểm mà hiện tại Giang Thần phải đối mặt, nếu như chạy ra khỏi phạm vi chiến đấu của cự lang và ác viên, không chừng sẽ gặp phải các yêu thú mạnh mẽ khác.
Hiện nay, đám yêu thú trong khu vực này đã sớm bị doạ chạy, đây cũng là nguyên nhân làm cho Giang Thần có thể một đường an toàn chạy ra ngoài.
Giang Thần quyết định bí quá hóa liều, hắn sẽ ở lại chỗ này, bảo đảm mình không bị lan đến gần là được.
Sau đó, Giang Thần đã nhìn thấy trên không trung có những cây đại thụ che trời bay tới bay lui, giống như đứa nhỏ đang đùa giỡn ném cục đá lên trên không trung. Bất kể tảng đá kiên cố tới cỡ nào, chỉ cần bị lan đến gần thì sẽ lập tức sẽ bị đánh nát.
Mặt đất dưới chân liên tục chấn động, trong khoảng thời gian ngắn, Giang Thần chỉ cảm thấy như mình đang đưa thân vào bên trong hồng hoang.
Một lúc lâu qua đi, động tĩnh dần dần lắng lại, Giang Thần thò đầu ra nhìn, hắn phát hiện ra chiến đấu đã có kết quả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!