Thần Võ Chiến Vương - Chương 123: Bảo khí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Thần Võ Chiến Vương


Chương 123: Bảo khí


– Đinh Bạch!

Giết người xong, Tô Tú Y không có ý tứ dừng tay, mà lại gọi đường chủ Hình Pháp đường Đinh Bạch tới.

– Chưởng giáo.

Đinh Bạch vội vàng tới, nơm nớp lo sợ, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của Tô Tú Y.

– Có Hình Pháp đường ngươi, tại sao trong môn phái có chuyện xấu xa bẩn thỉu, thị phi không phân như vậy chứ?

Tô Tú Y hỏi.

– Chưởng giáo.

Đinh Bạch không dám trả lời, mồ hôi lạnh xuất hiện đầy trên trán.

– Vị trí Đường chủ Hình Pháp đường, ngươi nhường lại đi.

Tô Tú Y lạnh lùng nói.

– Vâng.

Đinh Bạch không có bất kỳ ý kiến gì.

Sau đó, Tô Tú Y vừa nhìn về phía An trưởng lão, nói:

– An Ngọc, tiến lên.

Tuy rằng An trưởng lão đã sớm có dự liệu, nhưng cũng khó tránh khỏi cả kinh, hắn nhắm mắt đi tới trước người của Tô Tú Y.

– Ngươi dung túng đồ đệ, không để ý tới môn quy, đây là do người sư phụ như ngươi thất trách, mặt khác, ngươi và Lý Thấm công kích Xích tiêu phong, đây là chỗ thất trách của trưởng lão như ngươi.

Tô Tú Y nói.

– Chưởng giáo, ta nhận sai!

– Thỉnh cầu muốn trở thành Thái Thượng trưởng lão của ngươi bị kéo dài vô thời hạn, cũng phạt ngươi xuống làm bán trưởng lão, chuyện sau này phải nhìn biểu hiện của ngươi rồi tính tiếp.

Tô Tú Y nói.

Nghe thấy hắn nói như thế, trong lòng không ít người nổi lên sóng to gió lớn, trừng phạt này không phải là nhẹ nhàng gãi ngứa, đối với An trưởng lão mà nói, là thương gân động cốt.

Không chỉ vô vọng trở thành Thái Thượng trưởng lão mà còn trở thành bán trưởng lão, địa vị xuống dốc không phanh.

Thêm vào vừa nãy lại đổi đường chủ Hình Pháp đường, tất cả mọi người đều biết Tô Tú Y đã thật sự muốn chỉnh đốn Thiên Đạo môn.

– Lý Thấm!

Tô Tú Y quát lên.

Lý Thấm cả kinh, thân thể run lẩy bẩy.

Vừa nãy Tô Tú Y nói tên người khác, ngữ khí đều rất bình thản, chỉ có nàng là không giống.

Bởi vì so với những người khác, nàng đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng nhất.

– Ngươi thân là đệ tử Thiên Đạo môn, xông vào gia tộc của sư đệ đồng môn, ý đồ sát hại mẫu thân của người khác, biết pháp phạm pháp, tội ác tày trời! Vốn nên chém giết tại chỗ, nể tình ngươi đã từng có biểu hiện ưu tú, lại tặng cho ta cổ thụ ngàn năm… Hả? Cây của ta đâu?

Tô Tú Y đang nói, đột nhiên hắn phát hiện ra bạch quả thụ đã bị đốt thành than đen, hắn không khỏi sửng sốt, nhìn về phía Giang Thần, ánh mắt càng mang theo một tia u oán…

Chợt, Tô Tú Y dừng một chút, nghiêm nghị nói:

– Hiện tại phế tu vi của ngươi, trục xuất ngươi ra khỏi Thiên Đạo môn!

Vừa nói lời này, toàn trường trở nên rối loạn, Lý Thấm thì lại ngã xuống mặt đất, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Nàng không có Thần mạch, sau khi bị phế, Thái Ất môn sẽ không cho nàng Tạo hóa đan.

– Chưởng giáo, không thể, thiên tư của Lý Thấm trác việt, là thiên tài hiếm thấy!

An trưởng lão hoảng hồn, vội vã tới cầu xin.

– Đúng vậy, chưởng giáo cân nhắc, trừng phạt này quá nghiêm nặng nề.

– Lý Thấm là người được Thiên Đạo môn ta tốn vô số tài nguyên để bồi dưỡng lên, quá lãng phí!

Không chỉ có An trưởng lão, rất nhiều trưởng lão đều mở miệng.

– Chính bởi vì các ngươi có thái độ như vậy cho nên mới khiến cho từng đệ tử thiên tài kiêu căng, không nói đạo lý, đây không phải là chuyện tốt. Thiên tư quan trọng, môn quy càng quan trọng hơn.

Tô Tú Y tâm ý đã quyết, sẽ không thay đổi nữa.

Mãi đến khi một người mở miệng.

– Chưởng giáo, không nên phế nàng.

Người nói chuyện chính là Giang Thần, hắn đưa tới vô số ánh mắt kinh ngạc, chỉ nghe hắn lại nói:

– Ta muốn nàng chết, ta muốn tự tay chém giết nàng.

Thâm cừu đại hận, Giang Thần không muốn để cho người khác làm giúp như vậy!

– Ồ?

Tô Tú Y chưa từng nói chuyện nhiều với Giang Thần, dù cho là sau khi Giang Thần lên án thì hắn cũng trực tiếp lấy ra Như ý toán bàn.

Lúc này, hắn chăm chú đánh giá Giang Thần.

– Đổi lại là đệ tử bình thường, ta sẽ không đổi ý, thế nhưng người nàng muốn giết chính là thân nhân của ngươi, do ngươi định đoạt. Như vậy đi, giam cầm Lý Thấm ở Lưu Vân phong, chờ đợi quyết chiến sinh tử cùng Giang Thần.

– Chưởng giáo, vậy thì lúc nào quyết chiến? Sau khi quyết chiến thì sao? Nếu như Lý Thấm thắng thì sao?

An trưởng lão quan tâm nói.

Tô Tú Y không nói gì, nhìn về phía Giang Thần.

– Sau ba tháng, nếu như ta thất bại, ta không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào của nàng nữa.

Giang Thần lạnh lùng nói.

– Được!

An trưởng lão vội vã đồng ý.

Lý Thấm như đã nhìn thấy hi vọng, nàng không thể tin được Giang Thần lại ngu xuẩn như vậy.

Nàng đứng thứ mười Thiên tử bảng, Thần du cảnh sơ kỳ viên mãn, Giang Thần chỉ là Tụ nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh cao mà thôi.

Đừng nói sau ba tháng, sau một năm cũng không có hi vọng.

Dường như Tô Tú Y cũng bị kỳ hạn ngắn như thế làm cho sợ hãi, có điều lời Giang Thần đã nói ra khỏi miệng, hắn không thể nói tiếp về chuyện Lý Thấm được nữa.

Cuối cùng, hắn dời ánh mắt nhìn về phía Ninh Hạo Thiên.

Thời khắc này, hô hấp của tất cả mọi người đều dừng lại.

Tất cả những chuyện này, khởi nguồn đều là bởi vì Ninh Hạo Thiên và Giang Thần.

Những người khác đều chịu trừng phạt nghiêm khắc, Ninh Hạo Thiên sẽ ra sao đây?

– Hạo Thiên.

Thanh âm của Tô Tú Y không mặn không nhạt, khiến cho người ta cân nhắc không ra, chỉ nghe hắn chậm rãi nói:

– Sư phụ ngươi nói ngươi thành thục thận trọng, xứng đáng với chức trách lớn, ta mới cho phép ngươi trở thành Phó chưởng giáo. Bây giờ nhìn lại, ngươi không phân công và tư, trẻ tuổi nóng tính, từ giờ trở đi, chức Phó chưởng giáo này, ngươi không có tư cách nắm giữ nữa.

Mọi người lại phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Ninh Hạo Thiên trở thành Phó chưởng giáo không bao lâu, thậm chí còn chưa kịp chính thức tuyên bố ở môn phái đã trực tiếp cho miễn chức, một chút tình cảm cũng không giữ lại.

– Vâng.

Mặt của Ninh Hạo Thiên không hề có cảm xúc, chỉ nói một chữ.

Trong lòng hắn còn xa không phải bình tĩnh như vậy, mà là thù hận ngập trời!

Nếu như không phải Giang Thần vạch trần chuyện Thần mạch của hắn biến mất, mà Thần mạch của bản thân một lần nữa sinh trưởng, như vậy tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy.

Nhưng mà, trong lòng hắn có phẫn nộ như thế nào đi nữa thì cũng không dám phản lại Thiên Đạo môn, hoặc là trong lòng bất mãn đối với Tô Tú Y.

Thiên Đạo môn quá mạnh mẽ, hoàn toàn không phải biểu hiện của hắn bây giờ đã có thể áp chế được.

Đương nhiên, hắn có thể rời khỏi Thiên Đạo môn, đầu nhập vào làm môn hạ môn phái khác.

Nhưng hắn sẽ không làm như vậy, nguyên nhân cũng giống như Giang Thần vậy.

Hắc Long thành và Thập vạn đại sơn đều ở tỉnh Thương Uyên, so với toàn bộ Hỏa vực mà nói, là địa vực cách Thiên Đạo môn gần nhất.

Nếu như hắn đi tới những môn phái khác, Giang Thần đắc thế ở Thiên Đạo môn là lập tức có thể mang theo một nhóm lớn cường giả đi Hắc Long thành cứu người.

– Mặt khác, Thiên Vương phong ngươi gây chuyện thị phi, Lý Tùng chết, Lý Thấm làm bừa, đều có quan hệ với Thiên Vương phong. Ngươi phải chỉnh đốn lại, không chỉnh đốn được thì giải tán đi.

Tô Tú Y lại nói.

– Vâng.

Sau khi nói xong, Tô Tú Y mới nói với Giang Thần:

– Ngươi là đệ tử của Thiên Đạo môn, là hài tử của Thiên Đạo môn, chịu chút oan ức, nhưng sau lưng mây đen là ánh mặt trời, tất cả sẽ tới.

Giang Thần gật gù, chưởng giáo làm những chuyện này, hắn không còn lời nào để nói.

Có điều, Giang Thần nghĩ đến cái gì đó, hắn nhìn chằm chằm vào Ninh Hạo Thiên không tha, nói:

– Chưởng giáo, Ninh Hạo Thiên hủy diệt ba bảo vật của ta.

Tô Tú Y còn chưa mở miệng thì Ninh Hạo Thiên đã không phản đối nói:

– Ngươi cứ ra một cái giá đi.

– Chưởng giáo chí tôn, tượng đá và Huyền Hỏa đăng là ta đoạt được từ trong hoàng lăng dưới lòng đất, không biết là cấp bao nhiêu. Mà sách nhỏ của ta không phải là linh khí, mà là Bảo khí!

Giang Thần nói.

– Bảo khí? Ngươi nói là Bảo khí? Ngươi thật không biết xấu hổ!

Ninh Hạo Thiên tức thì biến sắc, tức đến nổ phổi mắng.

Linh khí, chỉ tới cấp chín.

Bên trên cấp chín là Bảo khí.

Trên Bảo khí còn có Pháp khí, Tiên khí, Thần khí.

Giá trị của một món Bảo khí không thể đo đếm, tuyệt đối không phải là thứ mà linh khí có thể so sánh được.

Ninh Hạo Thiên có thể bồi thường hắn mấy chục, hơn trăm kiện linh khí cấp chín, nhưng không bỏ ra nổi một món Bảo khí.

Hắn cũng không tin Giang Thần nắm giữ Bảo khí, cho rằng hắn là ỷ vào chưởng giáo để lừa đảo.

Giang Thần không nói lời nào, yên lặng chờ đợi Tô Tú Y mở miệng.

Tô Tú Y lần nữa lấy ra Như ý toán bàn, khép hờ hai mắt gảy bàn châu, nhìn qua rất giống như đang thực sự tính toán Bát bộ thiên long có giá trị bao nhiêu.

– Là Bảo khí.

Dưới ánh mắt căng thẳng nhìn kỹ của Ninh Hạo Thiên, Tô Tú Y nói ra một câu để cho hắn biến sắc.

Nhưng mà, câu phía dưới lại làm cho Ninh Hạo Thiên tuyệt vọng.

– Không chỉ có sách nhỏ, tượng đá và Huyền Hỏa đăng đều là Bảo khí.

Suýt chút nữa đã làm cho Ninh Hạo Thiên sợ hãi mà rơi từ trên trời xuống đất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN