Thần Võ Chiến Vương - Chương 127: Truyền nhân kiếm đạo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Thần Võ Chiến Vương


Chương 127: Truyền nhân kiếm đạo


Không chỉ có người Xích tiêu phong nghe thấy nàng nói như thế, đệ tử ở các ngọn núi xung quanh cũng nghe thấy được.

Tin tức nhanh chóng truyền ra ở bên trong môn phái.

Giang Thần trở thành Thần du cảnh, Lý Thấm theo sát phía sau, nửa bước bước vào Phong chi tiểu đạo.

Sau khi hết khiếp sợ, mọi người đều cảm thấy tiếc hận.

Không sai, chính là tiếc hận.

Giang Thần đột phá cảnh giới, phong quang vô hạn, tiền đồ vô lượng, đáng tiếc, nửa tháng sau, hắn sẽ phải chết rồi!

Đây là chuyện rõ ràng rành mạch.

Vốn thực lực của hai người cách xa, mọi người kỳ vọng Giang Thần, sau khi hắn trở thành Thần du cảnh mới có thể đối địch được với Lý Thấm.

Nhưng mà khả năng này còn không lớn, thuộc về loại khả năng rất xa vời kia.

Bây giờ Lý Thấm lại đột phá, còn không phải là đột phá nho nhỏ gì cả.

Phong Tâm ý cảnh và võ học chân chính có phân chia cao thấp.

Nói thí dụ như phong điểm, phong ý và phong đạo vậy.

Ba cách gọi này không êm tai, hơn nữa là võ học ý cảnh, sự khác biệt của hai thứ phía trước rất khó nói ra được, vì vậy đều là không gọi.

Chỉ có phong đạo là khác biệt.

Phong chi tiểu đạo giống như lúc Giang Thần còn không nắm giữ được kiếm đạo vậy, đối với lực lượng của bản thân có tăng phúc rất to lớn.

Đột phá vào lúc mấu chốt này, thực sự là đủ bi kịch.

– Giang Thần thực sự là đáng thương, thật vất vả mới khổ tận cam lai, nhưng phải rơi vào kết cục như vậy.

– Cũng là hắn tự mình tìm chết, nếu như không phải hắn mở miệng thì Lý Thấm đã bị phế đi tu vi, trục xuất ra khỏi môn phái.

– Như vậy cũng đúng, nếu như Giang Thần vì vậy mà chết đi, e rằng sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong Hỏa vực.

– Ngươi nói xem Giang Thần nghĩ như thế nào chứ? Chẳng lẽ là ỷ vào Bảo khí giết được Thần du cảnh cho nên cho rằng thực lực của bản thân cũng có thể chống lại Thần du cảnh.

– Ai biết được?

Đệ tử trong môn phái nghị luận sôi nổi, hoặc là cười trên sự đau khổ của người khác, hoặc là tiếc hận đồng tình.

Thiên Vương phong, mấy ngày nay Ninh Hạo Thiên nhốt mình ở trong động phủ không ra biết được tin tức này, khóe miệng hắn mở một nụ cười lạnh như băng.

– Giang Thần à Giang Thần, không nói Thần mạch vẫn chưa hoàn toàn biến mất từ trong cơ thể ta, coi như là vậy thì thứ ta hôm nay nắm giữ cũng có thể xoá bỏ ngươi dễ như ăn cháo.

Hắn đưa thần cốt của hung thú thượng cổ cho Lý Thấm, cũng không nghĩ tới sẽ có trợ lực lớn như vậy.

Thân là người từng trải, hắn hiểu rõ Giang Thần sẽ phải đối mặt với nguy cơ như thế nào.

Không nói Lý Thấm vốn đang súc lực vì xung kích vị trí thứ chín Thiên tử bảng, bây giờ lại có đột phá lớn như vậy, muốn giết Giang Thần, dễ như trở bàn tay.

Điều làm cho Ninh Hạo Thiên cao hứng nhất chính là, cơ hội này là Giang Thần cho hắn.

Trên Xích tiêu phong, Giang Thần đối mặt với ánh mắt lo lắng của người bên cạnh, vẻ mặt nghiêm nghị, tuy rằng hắn vừa trở thành Thần du cảnh, nhưng mà hắn hiểu rõ đột phá của Lý Thấm lợi hại tới bao nhiêu.

– Không cần lo ngại, toàn lực ứng phó chiến một trận, phân sinh tử!

Đúng như trước đó Giang Thần đã nói với Văn Tâm, Mạnh Hạo vậy. Hắn sẽ không bó tay bó chân nữa, cũng sẽ không dễ dàng bị doạ, chiến ý không giảm mà lại còn tăng.

Những ngày kế tiếp, Giang Thần chữa trị Xích tiêu kiếm, trả lại khí văn trước đó đã dùng cho Bát bộ thiên long, cũng biến nó thành linh khí cấp ba.

Xích tiêu kiếm có thể sinh ra kiếm linh, chính là chí bảo bên trên Bảo khí.

Chỉ là hiện tại nó đã rơi xuống đến cấp bậc linh khí, khí văn cũng thoái hóa theo đến trình độ linh khí cấp bảy.

Ngoài ra, Giang Thần ngưng tụ ra thần huyệt, chuyển hóa một thân chân nguyên.

Rất nhanh Giang Thần đã phát hiện ra, chuyện này so với trong tưởng tượng còn khó khăn hơn nhiều.

Một người đánh đổi để lấy thần huyệt, hầu như không đào ra được khí huyết, nội tạng, cốt tủy cùng với tất cả tinh hoa trong đầu.

Ngưng tụ ra thần huyệt, thân thể giống như bị một trận bệnh nặng vậy.

Cũng là nhờ có Giang Thần giàu nứt đố đổ vách cho nên mới mua được một lượng lớn linh đan, máu thịt yêu thú trong Thiên Đạo môn, còn có xương của hung thú.

Sau khi thần huyệt ngưng tụ, Giang Thần lại được đại bổ, mới khôi phục lại được khí sắc.

Nắm giữ thần huyệt, Giang Thần lập tức cảm nhận được sự mạnh mẽ của Thần du cảnh, một thân chân nguyên cuồn cuộn không ngừng chuyển hóa thành thần nguyên.

Thân thể dường như có một lò nung đang cháy hừng hực, một khi bạo phát lên đặc biệt đáng sợ.

– Đáng tiếc thần huyệt chỉ có một cái, tất cả chân nguyên thông qua nơi này chuyển hóa, hiệu suất rất chậm.

Thần nguyên không phải vĩnh cửu, sau khi thông qua thần huyệt, sẽ lại một lần nữa biến thành chân nguyên.

Chỉ khi nào thần huyệt đạt đến số lượng bảy bảy bốn mươi chín, thần huyệt sẽ hình thành một vòng tuần hoàn, mới sẽ nắm giữ lực lượng thần nguyên vĩnh cửu.

– Tuy rằng chỉ có một đạo, thế nhưng tiêu hao không nhỏ, trước đây chỉ cần tu luyện thì thân thể sẽ tự động thu được linh khí để bổ sung. Thế nhưng hiện tại mỗi ngày đều phải thu nạp linh khí bên ngoài một phút thì mới có thể bổ sung số lượng mà thân thể cần.

Đương nhiên, cũng không nhất định phải thu nạp linh khí, linh đan hoặc là máu thịt của yêu thú cũng có thể bổ sung.

– Nếu muốn đánh bại được Lý Thấm thì nhất định phải ngưng tụ ra hai thần huyệt, cũng may ta đã nắm giữ bốn Thần mạch, có thể liên tục trùng kích bốn lần.

Giang Thần dành thời gian, bắt đầu ngưng tụ ra đạo thần huyệt thứ hai.

– Mỗi lần ngưng tụ ra thần huyệt đều không khác gì đào thân thể một lần, nếu như không đủ tích lũy thì sẽ rất dễ xuất hiện gánh nặng. Cũng may Thần nhi có Thần mạch, tạm thời không cần phải lo lắng.

Cao Nguyệt thầm nghĩ.

Chợt, nàng để Phạm Đồ trắng trợn đi chọn mua linh vật.

– Thần du cảnh tu luyện thực sự là tiêu hao kinh người, mấy ngày nay thiếu chủ đã gần tiêu hết điểm cống hiến rồi!

Phạm Đồ thầm nói, lập tức, hắn lại cảm thấy thoải mái, dưới tiêu hao như thế, lợi ích mà Thần du cảnh mang đến cũng rất là to lớn.

Không mấy ngày sau, Giang Thần đã ngưng tụ ra đạo thần huyệt thứ hai.

Đối với người vừa trở thành Thần du cảnh như hắn, cảm giác lúc này rất giống như trên ngực có hai mặt trời treo cao vậy.

Khoảng cách tới ngày quyết chiến cùng Lý Thấm chỉ còn lại ba ngày.

– Ta tu luyện Thái cực hoàn và kiếm thuật, còn có một thức Quỷ kiến sầu kia nữa. Cũng nên tích lũy cơ sở Phong Tâm ý cảnh nhất định vì bản thân mình. Cảnh giới cũng đã đạt đến yêu cầu, có thể tu luyện công pháp huyền bí kia, không cần sợ sệt Lý Thấm phi hành nữa.

– Sau đó, tu luyện kiếm pháp và thần nguyên phối hợp với nhau.

Không giống như suy nghĩ của người ngoài, Giang Thần đã có kế hoạch đâu vào đấy, không có sợ sệt và kinh hoảng gì cả.

Điểm tiếc nuối duy nhất chính là, hắn không có cách nào tiến thêm một bước nữa ở trên kiếm pháp.

Bởi vì kiếm cảnh của hắn đã đủ cao, rất nhiều lão tiền bối cũng không sánh nổi. Trong khoảng thời gian này hắn cũng không chuyên tâm nghiên cứu kiếm thuật.

Không phải là hắn không muốn, là hắn biết có muốn tăng thêm một bước, từ kiếm ý đến kiếm đạo thì cũng không phải vùi đầu vào khổ luyện mới có thể thành công được.

Kiếm đạo, cực kỳ kỳ diệu, rất có thần uy.

Mục tiêu to lớn nhất của kiếm khách chính là nắm giữ kiếm đạo.

Nhưng mà, kiếm đạo, kiếm cảnh này, không phải hoàn thành một cái điều kiện nào đó là có thể đạt đến được.

Cần truyền thừa hoặc là tự nghĩ ra mới được.

Mỗi một loại kiếm đạo đều là do kiếm khách mạnh mẽ tập hợp đại trí tuệ, đại nghị lực, cơ duyên lớn lao mới sáng tạo ra được.

Giang Thần là kỳ tài bên trong kiếm đạo. Thế nhưng nếu muốn sáng tạo ra kiếm đạo của chính mình, ít nhất cũng cần mấy chục năm.

Không phải là thiên tư của hắn không đủ, mà là thiếu mắt thấy, kiếm đạo mạnh mẽ, nếu như không có lực lượng trên Thông thiên cảnh thì sẽ không có cách nào cảm nhận được uy lực hủy thiên diệt địa kia. Như vậy sao có thể sáng tạo ra được cơ chứ?

Tự nghĩ ra không được, vậy chỉ có thể làm mà thôi.

Nhưng mà, Giang Thần đi đâu tìm truyền thừa đây chứ?

Toàn bộ Hỏa vực, chỉ có Quy nhất kiếm đạo của Quy Nhất kiếm phái đó là căn cơ chính thức mà thôi.

Trước đó đối phương đã nói là có thể truyền cho Giang Thần, tiền đề là gia nhập Quy Nhất kiếm phái.

Ở Thánh vực có tứ đại kiếm đạo, đã truyền thừa được mấy ngàn năm.

Chia làm đa tình, sát lục, vĩnh hằng, chớp mắt.

Tứ đại kiếm đạo, mỗi một đời truyền nhân kiếm đạo xuất thế, đều sẽ quấy nhiễu làm cho Thánh vực đại loạn.

Đáng tiếc, kiếm đạo chỉ có thể truyền thừa, không có cách nào ghi nhớ bằng văn chương được.

Lăng Vân Điện không có tứ đại kiếm đạo, nói đúng ra, không có bất kỳ đại đạo võ học nào cả. Chỉ có người mang đại đạo võ học mà thôi.

– Nếu như ở kiếp trước, lúc này, nhất định phụ thân ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để ta trở thành truyền nhân của tứ đại kiếm đạo.

Giang Thần thầm nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN