Nghịch Thiên Hệ Thống - Chương 7: Khởi đầu mới (Hạ)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Nghịch Thiên Hệ Thống


Chương 7: Khởi đầu mới (Hạ)


Hoàng Thiên tỉnh dậy, mở mắt ra một cách mệt mỏi……

Màn đêm hoang vu ở Trần gia có lẽ là yên tĩnh đến lạ thường. Vì thế mà hắn nghe rõ nhịp thở đều đều kế bên. Người ấy ngủ, ngủ rất say là khác….Rồi hắn chợt nhận ra đây là một nữ tử. Không những thế mà còn là 1 tuyệt sắc mĩ nữ,..

Hắn khẽ nhấc tay đưa lên, là một bàn tay nhỏ xíu, hắn thở dài ngao ngán, mà chính hắn cũng chẳng hiểu sao mình lại có những biểu hiện “người lớn” đến như vậy. Có lẽ đành chấp nhận cuộc sống “già trước tuổi ” này đi vậy..

Nguyệt Nga giật mình tỉnh giấc, thấy hắn đã tỉnh, không những thế mà hắn còn mở mắt thao láo nhìn nàng nữa.

“Tiểu tử ngươi, nhìn cái gì chứ hả? có phải đói rồi đúng không? để mẫu thân đi gọi người đến” Nàng quay lưng đi,….

“Mẫu thân sao,……”hắn trầm mặc hồi lâu rồi hắn lại chảy xuống hai dòng nước mắt, chính hắn cũng bất ngờ khi mình khóc….

một lát sau Nguyệt Nga quay về, dẫn theo 1 nữ tử sau đó, hắn lại được cho bú no nê ( là bú đó, tại sao chứ TvT:<)

…..

Một tuần sau đó, Hoàng Thiên cũng dần thích ứng với cuộc sống “Trẻ sơ sinh” này. Hắn từ đó mà cũng hiểu sơ sơ họ nói cái gì rồi,cũng biết là mình đang ở Trần gia, hết ngày hôm nay thì mình cùng với mẫu thân sẽ về một chi tộc sinh sống nhầm trốn tránh thị phi…

“Phụ thân à, đã đến lúc phải đi rồi, chào tạm biệt người, sau này rảnh nhớ đến thăm ta và Thiên nhi a” Nguyệt Nga thỏ thẻ..

“Hảo hảo, ta sẽ đến thăm 2 mẹ con ngươi thường xuyên, cố gắng mà sống nhé con gái, nếu thấy khó khăn quá thì cứ về đây, một tên bàn thì ta giết một tên…”

“Không cần đâu, ta cũng thích đơn giản mộc mạc thôi. Đến đây thôi, tạm biệt người”

Nói xong lời từ biệt, nàng bế Hoàng Thiên lên xe, xuôi theo dòng người…..

……

Nơi ở mới của họ nằm ở Phủ Đà Nẵng, Sơn Trà trấn,…

Nơi đây là một vùng thiên nhiên đẹp, núi rừng trải dài, không khí yên bình thích hợp với những ẩn sĩ, lão quái tiềm tu,…

Đoàn xe của Hoàng Thiên sau hơn 7 ngày di chuyển cũng đã đến nơi. Cảm nhận đầu tiên của Hoàng Thiên là hai chữ “Yên bình” và “Tươi mát”. Nó tạo cho ta một cảm giác sâu thẳm trong tâm hồn cảm thấy thoải mái,vui vẻ hẳn đi. Làm con người ta muốn buôn bỏ tất cả mà yên yên ổn ổn sống đến già.

Vừa đến nơi, họ được chi tộc trưởng chào đón nồng nhiệt, họ được xếp vào một gian nhà rộng rãi thoáng mát. Trước nhà có một ao cá với đầy các loại cá khác nhau, sau nhà còn có một mảnh sân với cây cối tươi mát tạo không khí trong lành. Có thể nói đây là một biệt viện tĩnh dưỡng hoàn hảo.

Cuộc sống cứ dần dần trôi, Hoàng Thiên lớn lên được mọi người trong tộc cũng yêu mến vô cùng, đặc biệt là tộc trưởng. Ông chẳng có con trai, nên đối xử với Hoàng Thiên chẳng khác nào con mình, nuông chiều mọi thứ,….Đăc biệt tiểu Hoàng Thiên của chúng ta rất ngoan. 3 tháng đã biết đi, 5 tháng biết nói, không bao giờ khóc vô cớ và đặc biệt là không tè dầm,….Có thể nói hắn là 1 tiểu thiên tài

Cuộc sống yên bình tươi đẹp của hắn cứ thế trôi qua theo năm tháng…..

Cho đến một ngày, đó là một ngày trời đẹp, hôm ấy là sinh nhật 5 tuổi của hắn. 5 tuổi là độ tuổi hầu hết linh căn thức tỉnh.Vì thế ai cũng mong tiểu thiên tài này sẽ thức tỉnh linh căn gì. Ngay cả Trần gia chủ cũng có mặt với bộ dạng lo lắng. Nói một chút về linh căn, linh căn có thể nói chính là Thiên phú của tu luyện giả, nó là mầm mống, là nền tảng sau này để giúp tu luyện lên cao hơn. Tu sĩ không nhất thiết phải có linh căn mới có thể tu luyện, nhưng tốc độ sẽ chẳng bao giờ bằng với người sở hữu linh căn. Linh căn còn chia thành từ Nhất Phẩm -> Cửu Phẩm và Linh căn biến dị, và có những trường hợp có linh căn nhưng chẳng thể tu luuyện, người ta gọi đó là Phế linh căn, cho dù cố gắng cách mấy đi nữa thì thành tựu Phế linh căn là Luyện Thể đỉnh phong, hay may mắn thì đột phá Trúc cơ nhưng đó cũng là giới hạn của Phế Linh căn…..

Linh căn bình thường thì thường chia thành 8 hệ ( Nguyên Tố, không tính Phế linh căn và Linh căn biến dị): Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Quang, Ám, Phong….

Đây là thế giới cường giả vi tôn, nắm tay ai bự thì thằng đó đúng. Thế nên hôm nay là một ngày vô cùng quang trọng đối với Hoàng Thiên, nó quyết định hắn có thể tiến bao xa trên con đường tu luyện, cũng là quyết định địa vị của hắn sau này. Bởi Trần gia chủ đã cược vào một cửa này, hắn cũng sẽ chẳng ngu đến mức cược lên người 1 tên phế vật không có tiền đồ.

Hoàng Thiên đã xuất hiện. Hắn được mẫu thân chọn cho một bộ đồ có thể nói là đẹp tuyệt. Đó là một bộ cẩm bào màu trắng, được thêu lên một bông hoa hướng dương, kết hợp với bộ dáng tiểu soái ca của hắn đã khiến cho không biết bao nhiêu chị em rụng trứng:>>.

Sau một hồi làm lễ rườm rà thì cũng đến phần mọi người mong chờ nhất, chính là phần xác định linh căn của Hoàng Thiên. Trần lão gia ngoắc tay một cái, một thị nữ mang một cái khay tiến lên. Trên cái khay này có một quả cầu trong suốt. Đó chính là “Trắc linh cầu”, vật được dùng để trắc thí Linh căn…

“Thiên nhi, con đặt tay lên quả cầu này đi, tập trung hết tinh thần vào quả cầu,…. hít thở đều nhé…”Trần lão gia dặn dò cẩn thận

“Vâng, con biết rồi ạ”

Hoàng Thiên đặt tay mình lên quả cầu rồi tập trung hết tinh thần vào quả cầu như Trần lão gia đã nói…

5 giây…. 10….20…30…..40….50….5phút…..

Mọi người đều nín thở mong chờ kết quả, chưa bao giờ thời gian trôi chậm như bây giờ, toàn trường lặng yên đến nỗi nếu bây giờ có người làm rớt cây kim thì cũng có thể nghe rõ…

5 phút rồi 10 phút trôi qua, chợt có người lên tiếng:” Có khi nào tiểu thiếu gia chưa thức tỉnh linh căn không nhỉ?” câu nói tuy chỉ là thì thầm nhưng trong tình huống như thế này thì nnó rõ hơn bao giờ hết, rồi cũng có người đáp lại:” Không thể nào a, tiểu thiếu gia là thiên tài mà…” rồi từng tiếng bàn tán xôn xao nổi lên….

Trần lão gia không tin và cũng chẳng muốn tin sự thật này, nhưng sự thật là thế. Chợt mọi người dần muốn từ bỏ thì quả cầu lại phát sáng, trên đầu Hoàng Thiên là một hình tròn với nhiều màu khác nhau….Đây là một tạp hệ linh căn và cũng là một phế linh căn. Nếu đếm kĩ thì nó là một bát sắc linh căn nhưng tiếc là nó không đồng bộ với nhau, cái nhiều cái ít. Thật sự là khó mà tu luyện. Nếu như cùng là bát sắc linh căn mà các màu đều nhau thì hắn là thiên tài chính hiệu _ Hoàng mĩ Linh căn trong truyền thuyết….Con đường tu luyện của hắn bây giờ thế mà bị trở ngại,… quả là đáng tiếc a

“Này, ngươi thấy chứ? Là một phế linh căn, xem ra hắn cũng chẳng phải là cái gì thiên tài a, có lẽ hắn không có duyên với tu luyện giới rồi….”

“Thật đáng tiếc a, nhưng ngươi cũng không nên nói thế, biết đâu hắn lại là một ma pháp sư thiên tài sao?”

Trần lão gia vừa nhìn thấy linh căn của Hoàng Thiên thì đứng trơ ra như người mất hồn, còn Nguyệt Nga thì thiếu điều xỉu mà thôi. Nhưng vừa nghe được câu nói ấy thì hắn nhủ thầm:” Đúng vậy a, biết đâu lại lòi ra một ma pháp sư?”

Hắn lại lấy trong giới chỉ một quả cầu khác, nó là Ma pháp cầu. Nếu như người có linh phú ma pháp sư thì nó sẽ sáng lên, tùy theo thiên phú mà nó sáng mạnh hay ít…

“Này Thiên nhi, đừng buồn, hay là thử lại với quả cầu này xem?” Trần lão gia nhẹ nhàng khuyên nhủ

Từ lúc biết mình mang phế linh căn thì hắn đã ngồi thẩn ra, như người mất hồn vậy, hắn nhìn như một lão bất tử trải qua biết bao tuế nguyệt chứ không phải một đứa nhóc 5 tuổi…

“Dạ vâng” Hắn cũng chẳng biết nói gì hơn

Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên quả cầu thì nó vẫn cứ trơ ra như vậy 1 phút… 5 phút… vẫn chẳng có gì khác……

Trần lão gia thất vọng, lần này là triệt để thất vọng và mất niềm tin hoàn toàn vào Hoàng Thiên rồi……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN