Thái Tử Phi Rắc Rối - Chương 16: Gặp gỡ quý nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Thái Tử Phi Rắc Rối


Chương 16: Gặp gỡ quý nhân


Sảnh đường Huyền Băng biệt cung, không khí đang căng thẳng vô cùng. Đêm khuya thanh vắng, gió thổi, côn trùng kêu, thú hoang gầm rú nhưng tuyệt nhiên không có tiếng người. Khách lẫn chủ nhìn nhau đấu nhãn lực một cách cuồng nhiệt và có thể nói là giành toàn bộ tâm tư tình cảm lên ánh mắt của mình. Là kẻ nào mà có tình cảm tốt quá vậy, nhìn nhau đắm đuối cả giờ đồng hồ rồi mà vẫn còn lưu luyến. Thật khâm phục quá.

–        Phi cung chủ cũng thật biết nói đùa. Ngài cho rằng ta lặn lội ngàn dặm từ kinh thành xa xôi đến đây chỉ để nghe ngài nói muội muội của ta lại mất tích nữa ư?

–        Phi mỗ không đùa với công tử, đích thực Chiêu Văn tiểu thư đã rời khỏi đây.

E hèm, hai nhân vật nhìn nhau đắm đuối lộ diện rồi nha. Chẳng phải nam nữ nhìn nhau âu yếm gì hết á, hai tên nam nhân đẹp trai thôi.

–        Ngài bảo đảm an nguy cho muội muội của chúng tôi mà giờ lại buông một lời nói thiếu trách nhiệm như vậy. Xin hỏi cung chủ chuyện này ngài còn gì biện giải?

–        Chiêu Văn công tử bình tĩnh nghe Phi mỗ nói đã.

–        Mời.

…. Lùng bùng…. Lào xào…. (kể chuyện đó mà).

Văn Hoa thành.

–        Lão gia gia à, ngài bắt ta qua đây chi vậy? Ta với ngài chẳng quen biết gì, cùng lắm là ngài tông trúng ta thôi mà. Mà ta cũng có bắt ngài bồi thường cái gì đâu. Ngài lại còn không biết điều…

–        Tiểu nha đầu nhiều chuyện, ngươi lải nhải nãy giờ không biết mệt sao?

Ta đang gân cổ lên phàn nàn với lão già tóc bạc nhìn như yêu quái kia. Hắn là cái tên mù đã tông phải ta lúc chiều rồi còn lôi ta theo bất kể ta có đồng ý hay không. Lão già này dọa ta xuýt đứng tim chết bởi cái hình dáng… e hèm hình dáng thấy mà sợ run người. Hắn từ trên xuống dưới trắng xóa như tuyết á, không phải trắng bình thường đâu, trắng đến mức không thể trắng hơn được nữa. Với vốn từ ngừ non kém của ta, ta cũng chẳng biết mô tả ra làm sao để nó minh họa sống động cái bộ dáng dọa người của lão cho các vị sợ chung với ta. Da dẻ trắng bệch, mắt trắng dã, môi bạc thếch, râu tóc cũng không chịu kém cạnh đã thế hắn còn “chơi nổi” choàng lên một bộ đồ cũng màu trắng nốt. Từ trên người lão tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, đứng cách cả mét vẫn còn thấy lạnh. Hắn kéo tay ta đi có một đoạn đường mà khiến tay ta tê tái gần như đóng băng luôn. May mà cặp Tiên ngọc tỏa ra khí nóng bù lại nhiệt lượng cho nếu không ta bây giờ đã biến thành tượng băng, ngậm thêm một cái que nữa thì ta sẽ trông giống cây kem đá.

–        Lão gia gia à, ngài đừng vô lý thế chứ, bắt ép ta đi theo ngài đã vi phạm luật pháp đủ để tống lão vào tù rục xương rối đấy. Lão lại còn cấm đoán ta nói chuyện nữa, sao mà lão khó khăn vơ…

–        Im lặng để ta ăn cơm nào, ngươi không đói nhưng ta đói lắm.

–        Hứ. Ta không im đấy xem lão la…

Ngáp ngáp… không ra tiếng. Hắn búng một hòn sỏi vào giữa ngực ta kêu cái kịch khiến ta bị câm luôn. Lão yêu quái ỷ mình có võ công dám điểm huyệt câm của ta. Lão già này ta nể mặt hắn tóc tai bạc phơ, ta kính cẩn với người lớn gọi hắn một tiếng “gia gia” hắn lại đối xử “cạn tàu ráo máng” với ta thế này. Vậy đừng thì có trách ta ra tay độc ác, Chiêu Văn Như Ý ta là kẻ có thù không trả thì ăn không ngon mà ngủ cũng không say.

Lão ta nhìn râu tóc thế kia thì cũng biết là “già khú đế” lắm rồi, lão già đầu mà vẫn chưa được khôn lắm. Lão muốn gây sự với ai thì cứ ra đường mà gây, hà cớ gì lại đâm đầu vào ta thế nhỉ? Chắc lão nghĩ ta “mặt mũi non choẹt” nên không đặt ta vào trong mắt đây, đã vậy ta cho lão mở rộng tầm nhìn. Khinh địch thì ráng mà chịu đi, xem ta trừng trị ngươi ra làm sao?

Thường thì trước khi “bão bùng” nổi lên “trời biển” sẽ rất yên ắng, người ta gọi là công tác chuẩn bị trước khi xuất thủ. Nhưng mà ta trước giờ làm việc không giống số đông hay làm cho lắm. Khi người ta làm việc này mà “đánh trống khua chiêng” ầm ĩ thì ta cứ len lén mà làm. Ngược lại những việc dân tình cứ muốn giấu diếm hành động không cho ai biết thì ta lại cứ muốn quảng cáo cho nó oai. Không phải ta khinh người, coi thường quy luật số đông đâu, các vị đừng vội kết luận mà nhầm to. Thực tế thì ta có muốn ồn ào cũng không được thế mới “cú” chứ, tại sao lại như thế? Che mặt hơi xấu hổ một tí (he he) tự thú là Như Ý ta sống 22 năm gần chẵn những việc làm được nói nhiều thì là nói khoác, nói ít thì là nói phét. Những việc ta làm được kể tới kể lui cũng quanh quẩn trong phạm vi “chơi xấu” người khác là nhiều thôi. Con người ta khi làm việc mờ ám thì có một quy tắc “luật bất thành văn” là làm cho nó cẩn thận, càng ít người biết càng tốt. Như Ý ta có làm tương tự như thế không? Trả lời là “làm gì có”, hớ hớ. Không tin hả, cũng không sao, ta không ép các vị tin. Mấy chuyện mờ ám ta từng làm, có cơ hội ta sẽ kể từ từ cho các vị nghe, he he đảm bảo các vị không tấm tắc “khen” ta  “Như Ý ác độc” ta thề không làm người xấu ( hèm hèm, thề gì kỳ vậy?).

–        Tiểu nha đầu ngươi đừng có nhìn ta đắm đuối thế, ta nuối không trôi nổi đâu.

Ngươi nuốt không trôi bị nghẹn chết ta càng mừng.

–        Ta mời ngươi đi theo là có lý do, mệnh ngươi tốt lắm lọt vào mắt xanh của ta chắc kiếp trước ngươi ăn ở cũng không tệ.

Mời cái mặt mo của ngươi á, biết chữ “mời” viết ra làm sao, dùng trong trường hợp nào, ý nghĩa gì không vậy?

–        Thiên hạ người ta xếp hàng dài cả mấy dặm mong được ta để mắt tới mà không được đấy. Tiểu nha đầu ngươi biết ta là ai không? Chắc là không, nhìn mặt sáng sủa đấy nhưng chắc không tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài nên không biết ta.

Biến thái yêu quái, hóa ra lão khoái độc thoại thảo nào điểm huyệt câm của ta, sợ nói không lại ta nên hạ thủ trước đây mà. Lão ta trong đầu có được bao nhiêu gram não nhỉ, ăn nói ngớ ngẩn không chịu được. Lão là ai thì liên quan gì đến ta, với lại cái mặt ta mà không sáng sủa chẳng lẽ giống như lão đợi đến “tối” mới “sủa” hả.

–        Mà sao ngươi không nói gì đi, khi nãy huyên thuyên nhiều lắm mà?

Biết ngay mà, lão vừa già vừa kém minh mẫn. Lão điểm huyệt câm của ta không chịu giải thì ta nói như thế nào? Lão tưởng ta hâm mộ kịch câm lắm hay sao?

–        Oái, ta quên.

Kịch. Thêm một hòn sỏi nhắm vào người ta đau điếng. Lão già vừa hâm vừa sĩ diện, sợ người ta không biết lão công phu cao cường không cần dùng tay cũng điểm huyệt được người khác nên khoe mẽ mãi. Lão rõ ràng là muốn ta nói chuyện với lão mà còn điểm huyệt câm ta, định thị uy khoe tài với ta chắc. Thừa thãi, cao thủ võ lâm đầy ngoài đường, xếp tầng tầng lớp lớp đi một bước thấy một đàn, đi hai bước gặp cả đống, có cái gì quý hiếm đâu mà ra vẻ ta đây chứ.

–        Lão già kia, lão thấy cuộc ống nhàm chán quá rồi hay sao mà gây sự với ta thế hả?

–        Khẩu khí lớn nhỉ, ta thích gây sự đấy, tiểu nha đầu ngươi làm gì được ta?

–        Cần gì ta phải ra tay, lão nhìn xem lại mình đi, coi bộ cái ngày “xuống lỗ” cũng không xa nữa đâu.

–        Ta nhìn thì như thế nào?

Lão nhướng mày, nhếch mép hỏi “đểu” ta một câu. Cái vẻ mặt dương dương tự đắc ra chiều rất tự hào về bộ dáng của mình của lão nhìn thấy ghê.

–        Lão già, ta nể lão già cả nói thật cho lão biết cái chuyện này. Lão muốn nghe không?  Tốt nhất lão nên nghe ta nghĩ thế.

–        Vậy tiểu nha đầu ngươi nói đi.

Đương nhiên là ta phải nói rồi, ta không nói thì lấy cơ hội trả mối nhục bị lão điểm huyệt câm thế nào được. Ta vươn tay qua phía bên kia bàn túm một lọn tóc của lão, dí nó sát mắt lão ta.

–         Thấy không, lão thấy tóc lão có vấn đề gì không?

–        Tóc ta có vấn đề gì đâu? Rất đẹp mà.

–        Ừ, đẹp thì đẹp đấy. Nhưng lão nhìn thấy tóc của mấy người trong quán ăn này không? Nhìn kỹ đi.

Ta bỏ cái tay trái cầm tóc của lão ra, lướt qua bình rượu của lão để trên bàn. Tay phải chỉ người ngồi phía sau lưng lão, lão quay đầu nhìn theo hướng ta chỉ, còn ta mừng thầm miệng thao thao bất tuyệt.

–        Tóc cũng trắng, đúng không? Người ngồi cạnh cửa sổ đó nữa thấy không?

–        Thấy. Tóc trắng thôi mà có gì lạ đâu.

–        Vấn đề là ở chỗ đó.

Ta lui lại chỗ ta ngồi, mặt tỉnh bơ. Khi nãy lão quay mặt đi ta đã “thêm gia vị” cho bình rượu của lão một chút Thủy Băng Độc điển hình “hương đồng gió nội” của ta. Đó là một trong những độc môn truyền của Huyền Băng Cung mà tên Phi mỗ tự xưng kia cho ta. Không phải hắn bỗng dưng cho ta đâu, ta xin xỏ mãi mới được đó. Tên đó xin tiền thì không keo lắm nhưng ta hỏi xin một tý Thủy Băng Độc thì cứ dùng dằng mãi không đưa. Lý do hắn đưa ra “củ chuối” vô cùng, nào là Thánh nữ thì trị độc là sứ mạng lớn, cao cả, trữ độc dược trong người không tiện lắm. Cả 8 Thánh nữ trước kia không ai có dính dáng gì đến hạ độc thủ người khác cả, các nàng thanh danh trong như nước, uy vũ lưu truyền… gì gì đó một tràng dài. Ta nghe mà tức anh ách rốt cuộc phải “muối mặt” đi chôm chỉa rồi bị hắn bắt tận tay mới nhục chứ hix. Hắn thấy Thánh nữ ta mà đi “chôm chỉa” chuyện này lộ ra thì còn nguy hại hơn đành phải chìa ra vài viên. Ta đã nói trước, ta mà trở thành Thánh nữ thì Huyền Băng Cung của hắn sẽ có kịch miễn phí coi, ai bảo hắn ép ta.

–        Ta có thấy vấn đề gì đâu.

Lão cầm bình rượu lên tu một hớp ngon lành không nghi ngờ gì. Sao lại không có vấn đề gì kia chứ, cứ bình tĩnh xem sẽ thấy ngay.

–        Lão có công nhận là ở đây chẳng có ai sở hữu một bộ tóc trắng bằng một nửa tóc của lão không? Đành rằng già cả thì tóc ai mà chả bạc đi, có điều tóc người khác bạc một cách tự nhiên, tóc của lão ấy hả so với người tóc bạc bình thường họ có đổ thêm cả mấy lọ nhuộm tóc màu bạch kim lên cũng còn thua xa.

–        Nha đầu này có con mắt tinh ý đấy chứ, hiển nhiên là muốn có được bộ tóc như ta đâu có dễ.

Ặc, ta sặc chết mất, lão tưởng ta đang khen ngợi bộ tóc của lão. Răng với tóc là gốc con người, tóc lão quái dị thế rõ ràng là mắc bệnh lạ, chết đến nơi mà còn cười được, có phải sống lâu quá mãi không “ngỏm” nên khao khát với ước ao cái chết chăng?

–        Lão chắc chắn là bệnh nặng sắp “tong đời” rồi nên tóc nó mới không giống người thường. Lão chắc chẳng còn cầm cự thêm được mấy ngày.

–        À, ra tiểu nha đầu ngươi đang lo lắng cho cái sự sinh tử của ta.

Ây, trên đời này cái gì là nguyên nhân khiến con người ta nhiễm bệnh hoang tưởng thế nhỉ? Ta rõ ràng đang trắng trợn “trù ẻo” lão một cách công khai mà lão lại không “nghiệm” ra được, đúng là trọng lượng của não không được nặng.

–        Đương nhiên rồi, lão gia gia người già cả sắp chết rồi có vàng bạc đá quý gì mang ra cho ta, ta xài dùm cho, chết rồi có mang theo được cắc bạc nào đâu, giữ khư khư làm gì.

–        Ta chết rồi thì có bao nhiêu tiền ta cho tiểu nha đầu ngươi hết.

–        Tuyệt, thế lão đưa ra ngay bây giờ đi, đến thời điểm rồi đó.

Lão dốc cái bình rượu hớp ngụm cuối cùng, đặt cái vỏ rỗng xuống bàn nhìn thẳng vào mắt ta.

–        Ngươi chắc chắn?

–        Đúng.

–        Nếu ngươi sai lầm thì sao?

–        Ta sai thì ta sẽ bái ngươi làm sư phụ.

Ta cao giọng tuyên bố. Lão già yêu quái tiền của lão nhất định phải thuộc về ta, con đường tài vận của ta dạo này đỏ chói mắt xém chút nữa là sánh ngang với mặt trời. Sau cái tên Phi mỗ tự xưng kia thì ngươi là minh chứng hùng hồn tiếp theo. Ngươi tưởng Thủy Băng Độc của ta là muối ăn hay đường trắng hay sao?

–        Tốt. Vậy ngươi quỳ xuống bái ta làm sư phụ đi là vừa. Ta sẵn sàng rồi đây.

–        Đợi chút đi chưa biết ai sẽ bái ai đâu.

–        Nha đầu ngươi “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, ngươi tưởng chỉ với một chút độc nhãi nhép, độc tính gãi ngứa kia mà hạ gục được ta sao?

Á, lão ta nói cái gì vậy? “Một chút độc nhãi nhép” ư? Lão ta biết hết à, vậy thì…

–        Ôi không.

–        Không cái gì?

Ta đắc ý nhìn tiểu nha đầu mặt mũi thất thần thì khoái trá vô cùng. Tiểu nữ này đúng là gan cùng mình, dám ngang nhiên hạ độc ngay cả ta. Thiên hạ những kẻ gặp qua ta được chia làm hai loại: một là đám người bu lại xin bái kiến ta làm sư phụ; hai là đám người tránh xa ta như tránh bệnh dịch. Nhóc con này khiến ta chú ý ngay lúc ta bất cẩn đi không nhìn đường tông phải. Bộ dáng dọa người của ta đi trên đường, người dân bình thường nhìn thấy đều sợ hãi tránh ra vì nó rất kinh khủng. Ta soi gương nhìn hơi lâu một tý cũng lạnh hết cả người nữa là người khác. Cô bé chỉ nhìn ta chớp chớp mắt, há miệng định quát tháo gì đó rồi khép miệng lại câm luôn. Trong khoảnh khắc đó ta không nhìn thấy một nét sợ hãi, chỉ là một sự kìm nén cơn tức giận. Ta rất ấn tượng.

–        Tiền của ta.

–        Ngươi nói cái gì?

–        Tiền chứ gì nữa, lão gia gia ngươi không bị độc chết thì tiền đâu chạy dễ dàng vào túi ta nữa hả trời?

Ta… hình như ta nghe nhầm thì phải?

–        Tiền gì?

–        Tiền lão hứa cho ta sau khi lão chết chứ tiền nào nữa.

Lần này thì chắc chắn là không nhầm được, nha đầu không biết trời cao đất dày này hạ độc dược người ta bị bắt quả tang tại trận, không lo cho tính mạng của mình mà chỉ lo nghĩ đến tiền. Tiền với cái mạng, cái nào quan trọng hơn cũng nhận thức không được sao? Thật đúng là ngốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN