Thái Tử Phi Rắc Rối - Chương 30: Giấu biệt bảo bối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Thái Tử Phi Rắc Rối


Chương 30: Giấu biệt bảo bối


Ngọc Băng Ngàn Năm tương truyền là viên ngọc trong suốt có khả năng giữ cho người ngậm thể xác hoàn hảo không bao giờ bị hủy hoại. Ngọc này chỉ nghe đồn tồn tại trong truyền thuyết chưa từng xuất hiện trong nhân gian bao giờ nên không mấy ai tin nó có thật. Nhưng ta tin bởi vì ta tình cờ biết ai đang giữ nó. Khi biết Như Ý thật sự đã chết ta ngồi trong phòng thẩn thờ cả một ngày rồi bỗng nảy ra ý nghĩ đi lấy viên ngọc đó đem về cho nàng. Ta phải mất cả hai ngày gần như toàn di chuyển bằng khinh công mới đến nơi lấy được nó và quay về kịp thời trước khi quá trễ. Chỉ là để mang được nó về cái giá ta phải trả không phải tầm thường nhưng ta chấp nhận. Nếu có thể giữ nàng lại bên ta, trả giá nào ta cũng thấy xứng đáng.

–        Chủ nhân.

–        Chuyện gì?

–        Vị cô nương trong phòng …

Ta quắc mắt liếc nhìn hắn đe dọa, ngươi nói một câu nàng chết rồi xem, ta sẽ cho ngươi biết địa ngục nó chứa đựng cái gì dưới đó. Ảnh Long cúi đầu run người trước ánh mắt như muốn giết người đó ấp úng. Chủ nhân bất ngờ đến Sơn Lang còn mang theo một vị cô nương bất tỉnh, nhìn qua người giống y trong bức họa vẽ tiểu thư Như Ý mà Bạch Hoàng Các treo giải tìm kiếm hai năm nay. Nàng bị bệnh gì sao chủ nhân không đưa về kinh thành chữa trị, đưa đến thủ phủ của Bạch Hoàng Các làm gì? Chàng đưa tay lau mồ hôi đang túa ra trên trán, vừa thưa chuyện vừa cầu mong trời cao phù hộ mạng nhỏ.

–        Nàng nóng hầm hập thuộc hạ đã gọi Duệ Chi tới rồi.

–        Nóng?

Ta bổ nhào quay trở lại vào phòng cầm tay nàng lên, tay phải đưa lên trán nàng sờ thử. Trong suốt quãng đường đưa nàng đến đây, cơ thể nàng lạnh ngắt. Ngọc Băng Ngàn Năm chỉ có tác dụng giữ cho cơ thể không bị tàn phá không thể khiến thân nhiệt nóng lên được. Nhưng mà trán nàng bây giờ nóng như phát sốt, hơn nữa nàng còn… ta run rẩy đưa một ngón tay trước mũi nàng. Như Ý thở lại rồi nàng chưa chết. Ta mừng rỡ đến nỗi tưởng chừng tim mình ngừng đập luôn rồi.

–        Như Ý… Như Ý nàng không sao rồi, nàng sẽ không sao đâu.

Ảnh Long đi theo chủ nhân nhiều năm chỉ thấy ngài không giận dữ thì mặt mũi cũng lạnh lùng như băng tuyết. Chàng chưa từng thấy chủ nhân kích động như vậy bao giờ. Hóa ra vị này đích thị là Như Ý cô nương, vậy đây chẳng phải là nữ chủ nhân tương lai của chàng sao?

–        Sao Duệ Chi còn chưa tới? Ngươi ra giục cô ta nhanh lên.

–        Vâng,… à không cần nữa chủ nhân, cô ta tới rồi kìa.

Đại phu đóng đô sẵn sàng tại đại bản doanh của Bạch Hoàng Các danh tính dĩ nhiên  đồng thời là sát thủ. Dịch Duệ Chi nghe tin chủ nhân cho gọi lại loáng thoáng biết tới để xem bệnh thì hoảng hồn tưởng ngài ấy không khỏe. Nàng ba chân bốn cẳng chạy tới phòng ngài. Cảnh đầu tiên đập vào mắt là chủ nhân đang cầm tay một cô nương rối rít gọi tên nàng ấy. Gương mặt tuấn tú của ngài hiện rõ sự khẩn trương lo lắng, ánh mắt đó chứa đầy sự quan tâm khiến tim nàng bỗng dưng nhói lên.

–        Chủ nhân, thuộc hạ đã tới.

–        Ngươi mau tới xem nàng ấy thế nào rồi.

Duệ Chi nghe hắn nói thì cũng không dám chậm chễ đi nhanh tới bên giường cầm tay bắt mạch cho cô gái kia. Mạch của nàng không hề đập nhưng thân nhiệt nóng bừng. Ta nhíu mày nhăn trán, chuyện này là sao? Chỉ có xác chết mới không có mạch đập nhưng tử thi sẽ không có thân nhiệt nóng. Người vừa tắt thở lìa đời thân nhiệt còn lưu lại cũng không thể nào nóng đến thế. Ta ngước lên nhìn gương mặt của cô gái, không có sự tái trắng mà hây hây đỏ hồng như người sống đang ngủ say. Dựa vào bao nhiêu năm y thuật của ta cũng không thể giải thích được trường hợp này. Duệ Chi ta cuối cùng  phải làm một động tác ngớ ngẩn là đưa tay lên mũi cô ta xem nàng còn thở hay không? Thân là đại phu mà bắt mạch rồi vẫn không chuẩn đoán được bệnh nhân của mình còn sống hay đã chết thật sự là nỗi xỉ nhục trong đời ta. Nàng ấy… ta nhăn mặt… không thở nữa.

Bạch Trường nhìn vẻ mặt của Duệ Chi thấy cô ta biểu hiện biến chuyển liên tục thì nỗi sợ hãi lại dâng lên. Khi thấy cô đưa tay lên mũi nàng để kiểm tra thì trong lòng hãi hùng, vô thức đẩy nhanh tay cô ta ra hét lên.

–        Ngươi làm gì vậy?

–        Thuộc hạ kiểm tra xem nàng còn thở hay không?

Trong nháy mắt Duệ Chi thấy cổ họng mình bị hai bàn tay bóp chặt, một gương mặt đỏ au tức giận kề sát mặt nàng. Ánh mắt của chủ nhân tóe lên độc ác, miệng lạnh lùng phun ra câu nói áp đảo.

–        Ngươi nói xem là nàng còn sống hay đã chết.

–        Nàng… khụ khụ… nàng…

–        Chủ nhân, ngài bình tĩnh, ngài buông cô ấy ra trước đã.

Ảnh Long há hốc mồm trước cảnh tượng trước mắt, mãi mới hoàn hồn xông tới năn nỉ giải vậy cho Duệ Chi. Chủ nhân sao có thể hành động lỗ mãng không giống với ngài trước nay như thế. Chàng nãy giờ đứng đây chứng kiến không xót một tình tiết thấy Duệ Chi không làm hay nói gì phạm thượng không chấp nhận được khiến chủ nhân phải nổi điên lên.

–        Tạ ơn… chủ nhân… khụ khụ… tha mạng.

Duệ Chi ôm ngực thở dốc khi Bạch Trường buông tay ra. Nàng kinh ngạc không hiểu mình nói gì sai khiến chủ nhân kích động thẳng tay trừng trị như vậy.

–        Nàng ấy sao rồi?

–        Cô nương… thuộc hạ bất tài không biết nàng mắc bệnh gì nữa.

Duệ Chi rùng mình nói tránh đi. Nàng bây giờ mà nói cô nương đã tắt thở thì chỉ có nước chết. Chủ nhân hiếm khi tức giận nhưng khi ngài mất kiểm soát tâm trạng sẽ hạ thủ không lưu tình đâu. Nhưng mà…

–        Chủ nhân, vị cô nương này không thở nữa rồi.

Duệ Chi liều mình nói ra câu này, nói xong co rúm người chờ đợi trừng phạt. Nàng căn bản không thể vì lo sợ cho tính mạng mà lừa dối chủ nhân được. Ngài ấy cần phải biết rõ tình trạng của cô gái để còn biết phải ứng phó, hành động tiếp theo ra làm sao. Duệ Chi cúi đầu thấp thỏm mãi cũng không thấy có động tĩnh gì thì ngước mặt lên. Nàng thấy chủ nhân đang tự thân kiểm tra lời nói của mình, ngài ấy bàng hoàng khi sự thật được sáng tỏ.

–        Không thể, khi nãy nàng còn thở mà. Như Ý nàng tỉnh lại cho ta, tại sao lại ngừng thở nữa rồi. Nàng…

–        Chủ nhân.

–        Cút ra ngoài hết.

Ảnh Long và Duệ Chi liếc mắt nhìn nhau rồi khe khẽ lui ra. Khép cảnh cửa lại rồi mà cả hai vẫn ngẩn ngơ chẳng hiểu mô tê ất giáp gì hết. Chủ nhân như biến thành người khác vậy, ngài ấy vì một nữ nhân mà to tiếng quát nạt thuộc hạ không nói làm gì, lại còn cho nàng ấy ngủ trong phòng trên giường của mình nữa chứ.

–        Cô nương ấy rất quen mặt.

–        Ngươi không nghe thấy ngài ấy gọi nàng là Như Ý sao?

–        À, hóa ra là nữ nhân ấy.

Duệ Chi nuốt cục ghen tức quay trở lại trong bụng, khuynh thành mỹ nhân có khác, gương mặt kiều diễm khiến người ta vừa nhìn đã đem lòng yêu thích. Như Ý cô nương kia thật sự có khuôn mặt khả ái, diễm lệ mà nàng chưa từng thấy ai có thể so sánh với. Người thật so với bức tranh mà chủ nhân lúc nào cũng đem theo bên người kia còn xinh đẹp xuất sắc hơn gấp bội.

–        Nàng ấy thật sự chết rồi sao?

–        Người chết rồi mới không có mạch đập, không có thở. Ngươi cũng đừng hy vọng gì nữa.

Ảnh Long nhìn theo dáng điệu coi thường, kênh kiệu của Duệ Chi ngúng nguẩy bỏ đi thì nhíu mày khó hiểu. Nữ nhân này bữa nay bị trúng tà hay sao mà ăn nói sóc óc quá thể. Ngươi là nữ tử thì vị cô nương xấu số kia cũng vậy, thấy người ta chết thảm thế không sót xa một tý lại còn vui mừng ra mặt, thật sự là muốn chủ nhân hái đầu ngươi xuống mà. Chủ nhân…

–        Đi nhanh là tốt nhất.

Ảnh Long nhún mình thoát nhanh khỏi phạm vi gần cửa phòng của chủ nhân. Người thông minh nên đánh hơi được mùi nguy hiểm khu vực quanh mình rồi chuồn cho lẹ. Lạng quạng lởn vởn gần đó không khéo rước họa vào thân. Duệ Chi là minh chứng tốt nhất rồi, nàng ta đâu phải thuộc hạ bình thường của chủ nhân đâu. Thông minh, y thuật cao, võ công chưa có nam sát thủ nào trong Các dám khinh thường nên rất được chủ nhân tin tưởng. Xưa nay những nhiệm vụ quan trọng và khó khăn nhất lúc nào nàng cũng được nhúng tay vào thế mà hôm nay phải tức tưởi lãnh đủ. Ta chẳng dại gì dẫm vào vết xe đổ.

Bạch Hoàng Các đại bản doanh không có một tên khờ nào dại dột đến mức bén mảng đến cửa phòng của Các chủ. Một đám sát thủ đang rỗi hơi không ai thuê mướn, tạm thời tá túc tại Sơn Lang đang quây lại buôn chuyện. Thân phận của chủ nhân bọn họ ngoài những nhân vật chủ chốt trong Các được biết thì họ mù tịt. Các chủ khi xuất hiện luôn dùng mặt nạ nên mặt mũi của ngài ra sao số đông đều tò mò như nhau. Nhưng tính cách của Các chủ nhẫn tâm, lạnh lùng, công tư phân minh thì ai nấy cũng biết vừa nể lại vừa sợ. Hôm nay Các chủ lạnh lùng vô tình của họ ôm đến một nữ nhân không phải chuyện động trời sao, nhất là vị cô nương có gương mặt xinh đẹp kia.

–        Các người biết cô nương ấy là ai không?

–        Ai? Ngươi thấy mặt nàng sao?

–        Như Ý cô nương đó.

–        Thật sao?

Những cái đầu với chỉ số thông minh thường thường bậc trung kia nhanh chóng kết nối sự kiện. Như Ý cô nương không phải là vị cô gái mà Các chủ bọn họ và Huyền Băng cung chủ cùng nhau giành giật sao. Hai năm trời giang hồ nhân sĩ võ lâm tìm kiếm lòi mắt cũng gục đầu chào thua bây giờ lại nằm trong tay Các chủ. Nể phục ngài ấy thật.

–        Ngài ấy đem nàng về đây giam lỏng sao? Không định tuyên chiến với Huyền Băng Cung chứ?

–        Nói bậy, cô nương ấy tự nguyện theo ngài ấy về đây, Các chủ đời nào ép uổng nàng ấy mà các ngươi dùng từ giam lỏng.

–        Ngươi không thấy nàng ấy ngất xỉu sao, là Các chủ bế vào đây chứ tình nguyện cái nỗi gì.

Cái đám này “nhàn cư vi bất thiện” chê mạng quá dài muốn rút ngắn xuống bớt hay sao mà dám tụm năm tụm bảy tán phét chuyện của chủ nhân. Ảnh Long vừa nhanh chân chuồn khỏi khu vực nguy hiểm tiến vào sảnh đường lớn thấy cái cảnh chướng mắt này thì khẽ run người. Mấy tên khờ này ngày thường đâu có nhiều chuyện đến mức mất cảnh giác vậy, ăn gan hùm hay sao mà ban ngày ban mặt dám bình luận hành động của Các chủ. Dựa vào phản ứng của chủ nhân với Duệ Chi khi nãy nếu để chủ nhân nghe cái đám ngốc này nói chuyện sẽ giết sạch không sót một tên mất.

–        Các ngươi chán sống rồi sao?

–        Phó chủ.

Sảnh đường im lặng ngay lập tức, sếp lớn tới không thể làm càn. Kẻ dưới dám bình luận chuyện của chủ nhân thì tội cũng không nhẹ đâu. Bọn họ hôm nay vô tình mất cảnh giác bị bắt tại trận xem ra thêm thảm đến nơi rồi. Cái miệng nó hại cái thân, câu này ông bà nói cấm có sai.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN