Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn - Chương 25: Xung Đột
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn


Chương 25: Xung Đột


Đặt ra thời gian 3 ngày về sau. Kim Nguyên Soái liền ẩn mình vào chiến hạm không lộ diện nữa. Thế nhưng là quân đội bắt dâud triển khai. Bọn hắn đem thần hạm vây kín lại. Chính là phòng ngừa người trên hạm trốn đi.

Về phần đám người Doanh Thiên lúc này vẫn một bộ thần định nhàn nhã yên lặng chờ đợi ở một góc. Mỗi người đều phần mình nhắm mắt dưỡng thần. Không ai làm phiền ai. Nếu nói có người lúc này khẩn trương nhất thì chính là Hoằng Cát. Hắn liên tục nhìn về phía Doanh Thiên, hắn muốn đem nhìn ra một chút manh mối gì đó. Thế nhưng tất cả đều là một đoàn mê vụ.

Lúc này. Có một đội ngũ đi tới gần chỗ đám người Hoằng Cát. Sau đó một tiếng cười nhạo vang lên “Nha, đây không phải là chư vị cao thủ Tinh Vẫn Các sao”.

Bên cạnh Hoằng Cát một cái nam đệ tử mở mắt ra hừ lạnh “Dục Hoá, ngươi tới đây làm gì”.nam đệ tử này chính là người đã tỏ thái độ khó chịu khi Hoằng Cát mời đám người Doanh Thiên lên thảm. Hắn tên là Vương Khôi, là Đại sư huynh của Tinh Vẫn Các.

Nam tử gọi là Dục Hoá kia nở nụ cười châm biếm sau đó lại nói tiếp. “Vương Huynh đâu cần như vậy căng thẳng. Lẽ nào lần đó bị ta sư muội đánh cho răng rơi đầy đất nên giờ nhìn thấy chúng ta Phong Lôi Các người liền sợ, ha ha”.

Vương Khôi bị cười nhạo. Tức giận đến muốn phát tác, thế nhưng là bên cạnh mấy vị sư đệ cản lại. Dù sao Dục Hoá nói là sự thật. Lần đó bị đánh hắn liền không còn mặt mũi. Hắn cái này Thiên Sư đỉnh Phong cường giả bị một cái nha đầu mới tấn cấp Địa Sư đánh cho không có lực hoàn thủ. Đây là hắn vết nhơ cả đời.

Hoằng Cát rốt cuộc phải lên tiếng. “Vũ Hoá huynh. Huynh đem chư vị đệ tử đến đây hẳn là có việc chứ”. Hoằng Cát nói với một vị khác lão giả.

Lão giả này đứng phía sau nhất. Đầu trọc, nhưng lại có một bộ lớn râu trắng. Nhìn qua liền thấy buồn cười vô cùng. Hắn tên là Vũ Hoá. Chính là người chấp đội của Phong Lôi Các đệ tử.

Vũ Hoá cười nói “Hoằng Huynh hiểu lầm, chả là thấy người quen nên lại gần hỏi thăm thôi, ha ha”.

“Vậy chúng ta liền nhận hảo ý”. Hoằng Cát nói xong liền không để ý nữa.

Dục Hoá trên miệng một nụ cười khinh thường nhìn quanh đệ tử Tinh Vẫn Các một lượt, đến khi nhìn tới Ma Âm thì mắt sáng lên. Hắn đứng nghiêm lại sau đó khí thái mười phần hỏi thăm “Không biết vị cô nương này là ai. Ta nhớ không lầm thì trước đây Tinh Vẫn Các chưa hề gặp qua cô nương”.

Ma Âm chính là liếc hắn một cái. Đến trả lời cũng không. Nàng chỉ yên lặng đứng đó. Cái này hành động của Ma Âm làm Hoá Dục có chút mặt mo xấu hổ. Thế nhưng là hắn lại có nói tiếp “Ta là Hoá Dục, là nhi tử của Đại Trưởng Lão Phong Lôi các, có thể hay không mời cô nương về làm khách, ta sẽ chiêu đãi thật tốt cô nương”. Hoá Dục nở nụ cười thân thiện mời mọc. Thế nhưng đáp lại Ma Âm lần này chính là không thèm nhìn hắn. Trực tiếp đem hắn coi như không khí.

Hoá Dục liền có chút thẹn quá hoá giận. Bên cạnh hắn một vị sư đệ mở miệng nịnh nọt quát. “Đừng có cho mặt mũi mà không biết hưởng. Hoá sư huynh chính là đại thiên tài của Phong Lôi các chúng ta. Được sư huynh để mắt chính là phúc phận của ngươi”.

Hoá Dục ngăn lại vị sư đệ kia của hắn “không sao. Nếu cô nương đã không muốn chúng ta liền không ép”. Sau đó hắn nhìn lại một chút liền trông thấy Mộng Điệp, dựa vào hắn kiến thức liền có thể rõ ràng cô nương che mặt này nhan sắc tuyệt đối không hề thua kém Ma Âm. Thậm chí còn hơn. Hắn cũng không phải là kẻ ngốc. Liền lập tức lần nữa quan sát. Sau đó hắn lập tức liền nhận ra 2 cái này nữ tử, con gấu và nữ hài tử kia.thêm cái tên phàm nhân này là một nhóm. Chỉ là đi chung với đám người Tinh Vẫn Các mà thôi. Hắn lại quan sát thật lâu lần nữa liền thấy rằng 2 nữ tử kia đứng phía sau thanh niên phàm nhân này. Điều này rõ ràng thanh niên này tuyệt đối có địa vị.

Điều làm hắn không rõ là thanh niên này rốt cuộc vì sao không có tu vi. Nhìn đi nhìn lại hắn chỉ là thuần tuý một cái phàm nhân. Hắn khẳng định 2 nữ tử kia và nữ hài kia tuyệt đối là tu chân giả. Hơn nữa tu vi không đơn giản. Bởi vì hắn nhìn không thấu, hắn nhìn không thấu cả nhóm người này. 2 nữ tử kia tu vi tuyệt không thua kém hắn, thậm chí là hơn. Nữ hài kia tu vi chỉ có Linh Nguyên Cảnh, thế nhưng lại mang cho hắn một cỗ cảm giác mờ mịt. Liền ngay con gấu kia hắn cũng không rõ chỉ là gấu hoang dã hay là ma thú. Chính là một hồi đau đầu sau đó hắn dứt khoát không nghĩ nữa.

Hoá Dục đến trước mặt Doanh Thiên dạo “Vị này công tử có thể hay không giới thiệu một chút tôn tính đại danh”.

“Doanh Thiên”.

Hoá Dục thầm nghĩ “có thể là một vị thiếu chủ tông môn hoặc thế gia nào đó đi ra ngoài kiến thức”.

Nghĩ tới đây hắn liền muốn dò xét Doanh Thiên, liền đặt tay lên vai Doanh Thiên nói tiếp “có thể hay không cho phép ta kết hảo hữu”.

Từ đầu đến cuối giấu bên trong áo choàng Mộng Điệp lập tức quát khẽ “Bỏ ra tay chó của ngươi, dám mạo phạm công tử”. Giọng nói Mộng Điệp mang theo sóng âm trùng kích khiến Hoá Dục bay ra ngoài, sau đó thổ huyết. Hiển nhiên bị thương không nhẹ.

Ngay lập tức Vũ Hoá đỡ được Hoá Dục. Sau đó dò xét thương thế của hắn. Vũ Hoá mặt phát lạnh lạnh giọng nói lớn “các hạ đây là có ý gì. Tại sao lại đả thương hắn. Lại còn phế đi một cánh tay của hắn. Đây là muốn cùng Phong Lôi các làm khó dễ sao”.

“Cùng các ngươi khó dễ thì thế nào. Thức thời liền cút. Bằng không liền chém hết các ngươi”. Mộng Điệp giọng đanh thép đáp lại. Nàng rõ ràng Doanh Thiên là không thích bị làm phiền, nếu thật để hắn không vui. Nói không chừng liền để mấy trăm vạn người ở đây tan thành mây khói.

“Hừ, Hoằng Cát huynh, mấy vị này là Tinh Vẫn Các mời tới sao”. Vũ Hoá quay ra chất vấn Hoằng Cát.

Thế nhưng là Hoằng Cát chỉ cười nhẹ đáp lại “Vũ Hoá huynh hiểu lầm. Mấy vị này chỉ là trên đường gặp nên đi nhờ mà thôi. Không có liên quan tới chúng ta Tinh Vẫn Các”. Hoằng Cát thực tế không phải là sợ dây dưa mà phủ nhận, chỉ là hắn thật muốn biết vị này Doanh Thiên công tử thật ra là cái gì hạng người. Thế nên hắn sẽ không nhúng tay.

Doanh Thiên rõ ràng Hoằng Cát ý đồ. Hắn cũng chỉ là lắc đầu nói nhẹ “Nàng nói đúng, thức thời liền cút, đừng làm phiền ta. Nếu không chỉ có thể đem các ngươi đập chết”.

Nge Doanh Thiên nói vậy. Vũ Hoá chính là nổi giận. Hắn một cái Linh Hoàng cường giả,bao giờ lại bị một cái phàm nhân doạ giết. Mặc dù nói tu chân giả sẽ không đụng phàm nhân, thế nhưng là nếu bị xúc phạm thì hoàn toàn có thể đem xử lý.

Linh Hoàng khi tức lập tức phát ra. Đem kinh động rất nhiều các môn phái thế lực khác. Cái này động tĩnh khiến mọi người đều chú ý vào đây. Tất cả mọi người đều ôm tư tưởng xem náo nhiệt. Dù sao chờ đợi cũng nhàm chán, nếu có trò vui xem thì tội gì không xem.

“Phong Lôi các ta mặc dù không phải cái gì siêu cấp đại thế lực. Thế nhưng là ở tây vực cũng có chút danh tiếng. Nào có thể chấp nhận một cái phàm nhân nhục nhã. Lại còn đả thương chúng ta đệ tử. Hôm nay ta phải lấy lại mặt mũi cho Phong Lôi Các”. Vũ Hoá hùng hồn nói ra.

“Chỉ là một cái Phong Lôi Các mà thôi, khi nào liền đem các ngươi diệt môn”. Doanh Thiên hời hợt một câu.

Vũ Hoá tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, hắn nhấn mạnh “Tốt,,,Tốt,,,Tốt, đã như vậy liền xem ngươi thế nào diệt môn ta”. Dứt lời liền một chưởng vỗ tới phía Doanh Thiên. Một chưởng này là hắn tức giận một kích. Liền xem như Linh Tôn cũng không giám đón đỡ. Có thể tưởng tượng một chương này vỗ xuống có thể đem phương viên cả mấy ngàn trượng đập bể. Tất nhiên đối với Linh Hoàng dạng này cường giả đều là khống chế rất tốt lực lượng của mình. Nên điều đó sẽ không xảy ra.

Ngay khi tất cả những người xung quanh đều nghĩ Doanh Thiên dưới một chưởng này sẽ bị đánh thành huyết vụ thì một màn xảy ra. Chỉ thấy Mộng Điệp chắn trước mặt Doanh Thiên sau đó liền vung tay đem một chưởng kia đánh tan. Bên dưới mũ choàng của nàng lúc này vén lên để lộ ra một con mắt. Con mắt này kỳ lạ ở chỗ đồng tử của nó có hoa văn kì lạ (sharingan trong nar cho các bạn dễ tưởng tượng:v).

Vũ Hoá mắt vừa chạm liền cảm thấy mình giống như là rơi vào luyện ngục, hắn chính là cảm thấy vô cùng thống khổ. Đau đớn đến từ linh hồn khiến hắn muốn chết đi. Thế nhưng bên ngoài chỉ thấy rằng Vũ Hoá thẫn thờ đứng đó. Ai cũng đều không rõ hắn bị làm sao. Chỉ có vài cái nhân vật không đơn giản có thể nhìn ra mánh khoé.

“Hắn trúng huyễn thuật”

“Thật mạnh mẽ huyễn thuật, là nhãn thuật”

“Người này….. không đơn giản”

Bên trong một chiếc chiến hạm. Kim nguyên soái cũng nhìn một màn này, hắn lầm bẩm “Tả Luân Nhãn, trong truyền thuyết một loại thiên nhãn”.

“Nguyên Soái, nhãn thuật này thật lợi hại sao”. Một vị cấp dưới tò mò hỏi.

“Lợi hại. Vô cùng lợi hại. Sở hữu nhãn thuật so với thánh thể, thần thể các loại còn muốn hiếm”. Kim Nguyên Soái nói xong liền nhắm mắt dưỡng thần.

Về phần Vũ Hoá. Hắn ở trong huyễn thuật 7 ngày 7 đêm bị đủ loại tra tấn. Chỉ thấy hắn quỵ xuống miệng phun máu. Đôi mắt hắn vô thần sợ hãi. Thực tế tâm trí của hắn bị vây trong huyễn thuật của Mộng Điệp để cho hắn cảm nhận đã qua 7 ngày. Thế nhưng thực ra chỉ là trải qua một chút thời gian mà thôi.

Một màn này khiến tất cả người ở đây đều khiếp sợ. Nữ tử này tu vi thật khủng bố. Có thể vô thanh vô tức làm một vị Linh Hoàng mất đi ý thức. Đây là cỡ nào đáng sợ. Thử nghĩ nàng trong bóng tối ra tay liền có thể đem rất nhiều người ở đây gạt bỏ. Lập tức ai nấy đều cảnh giác lên.

Ngay lúc mọi người đang khiếp sợ, thì một cỗ lạnh lẽo kỳ lạ từ phía đông kéo tới. Hàn khi lạnh lẽo này làm mặt đất kết lên từng tầng băng tinh.nhiệt độ lập tức giảm xuống. Vừa rồi sa mạc còn nắng nóng. Hiện tại lại lạnh lẽo vô cùng. Tuyết cũng đã rơi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN