Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó - Chương 37: Đừng nên ăn trước khi xem kinh dị!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó


Chương 37: Đừng nên ăn trước khi xem kinh dị!


Ở một quán mì ven đường người đến người đi tấp nập, một thiếu niên mù đang ngồi trên một chiếc ghế thấp lụp xụp, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thỉnh thoảng lại rung động một chút vì hơi nóng từ tô mì bốc lên.

Bên cạnh hắn là một vị lão nhân rung đùi đắc ý, đang nhìn hắn chằm chằm bằng đôi mắt từ ái. Tất nhiên là từ ái trong suy nghĩ của lão mà thôi, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy ánh mắt kia như là muốn nuốt chửng thiếu niên ngoan ngoãn trước mặt.

Tịch Diệt đạo tổ thấy A Nhất đốn ngộ, trong lòng vui vẻ:

– Thiên tư không tệ!

Lão vung tay lên, bóng hình của lão và A Nhất dần dần tiêu thất. Thứ duy nhất chứng minh họ đã từng ở đó là hai tô mì còn đang bốc khói nghi ngút và một thỏi vàng trên chiếc bàn gỗ.

………………..

Trong lúc mà Tịch Diệt đạo tổ đang vui vẻ ăn mì cùng người đồ đệ bất đắc dĩ thì môn nhân của Âm Ảnh tông vẫn đang phải tản ra khắp nơi, khổ bức lặn lội đến những nơi hoang vu nhất của đại lục, chỉ hận không thể xới từng thửa đất lên để tìm Thiên Âm chi hồn.

Vị đạo tổ tìm được đồ đệ liền lập tức bỏ quên đám đồ tử đồ tôn đáng thương của mình đang phải khóc than tìm kiếm người đang ở cạnh lão.

Đáng thương thiên hạ Âm Ảnh tông!

…………………..

Đông Thắng Thần Châu là châu lớn và sầm uất số một số hai của Huyền Không đại lục. Nơi đây địa hình bằng phẳng, khí hậu ôn hòa nên thu hút rất nhiều tu sĩ tụ tập. Cũng có nhiều tông môn đã khoanh vùng lập tông tại đây hàng vạn năm.

Ở một góc của Đông Châu.

Trên thảo nguyên xanh ngát bạt ngàn hoa cỏ, có bốn nam tử thi triển thân pháp ma mị, thoắt ẩn thoắt hiện nhanh chóng vượt qua vùng thảo nguyên trống trải không có một chỗ trú ẩn để tiến vào khu rừng trước đó không xa. Trên vai họ cõng một cỗ quan tài đỏ tươi như viêm hỏa. Người nằm trong cỗ quan tài là đường chủ Hỏa Dung đường, một trong năm đường của Âm Ảnh tông.

Bốn người cật lực khiêng cỗ quan tài chạy tới như là phía sau có yêu thú đang đuổi theo họ vậy. Nếu họ có thể nói, nhất định là họ sẽ cải chính, cái thứ đang đuổi theo họ còn đáng sợ hơn cả yêu thú nữa.

Một thanh niên khiêng kiệu bởi vì hao phí quá nhiều linh lực khiến mặt mày hắn tái nhợt, căm giận nói:

– Mấy ả đó thật quá đáng, chẳng phải chúng ta chỉ là vô tình nhìn thấy bọn họ tắm thôi sao? Lại không phải là chúng ta cố ý, ai bảo thanh thiên bạch nhật lại đi tắm ở ngoài trời?

Người đàn ông trung niên phía sau lưng hắn cũng mệt quá sức, thở hổn hển, hùa theo:

– Đúng vậy! Lại còn truy sát chúng ta bảy ngày bảy đêm. Mấy ả tưởng mình có chút nhan sắc thì muốn làm gì thì làm mà!

Ở phía trước, một thanh niên có ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm liếc nhìn lại, lạnh lùng nói:

– Các ngươi đều im miệng cho ta! Đến tình thế này còn có mặt mũi đổ lỗi cho người khác sao? Nếu không phải tại các ngươi dục hỏa công tâm, tiết lộ hơi thở làm bại lộ hành tung thì chúng ta còn có thể trú tại Kinh Hồng môn một thời gian dài nữa.

Người thanh niên còn lại có vẻ ngoài trang nhã, lắc đầu thầm nghĩ:

– Người ta sắp đuổi giết đến nơi, đại sư huynh ngươi còn luyến tiếc sắc xuân sao?

Hỏa Dung chân nhân ở trong quan tài đang bế sinh tử quan để đột phá Nguyên Thần cảnh, hoàn toàn không hay biết mình đã bị đạo tổ đá khỏi tông môn, lại còn bị mấy tên đệ tử dẫn đi ngao du sơn thủy, ngắm cảnh xuân.

Chẳng bao lâu nữa, Nhất Vấn lâu sẽ đưa tin tức lão già biến thái của Âm Ảnh tông rình coi đệ tử Kinh Hồng môn tắm rửa, bị đuổi giết chạy vắt giò lên cổ suốt bày ngày bảy đêm.

Có lẽ cũng sẽ được tiên giới truyền lưu thêm vài thập kỉ nữa cũng nói không chừng.

Vết nhơ này cho dù có tát sạch nước của Vô Tận hải cũng khó lòng rửa sạch.

– —

Bầu trời đỏ tươi.

Mặt đất đẫm máu.

Một con Tham Lang thuần chủng đang chạy lao nhanh trong đấu trường. Tứ chi đen kịt của Tham Lang đều đều dẫm đạp vào mớ dịch lỏng đang vương vãi trên khắp mặt đất tạo nên thanh âm bì bõm. Máu bắn tung tóe khắp nơi, nhuộm loang lổ khắp thân thể của nó, nhuộm đầy cái miệng rộng và hàm răng nhọn đang nhe ra kia, lây dính lên cả người đang ở phía trên lưng nó.

A Nhất ngồi trên Tham Lang, một tay vịn sợi xích trên cổ của con yêu thú, một tay khác cầm roi xích dài. Hắn đang cố kiềm chế con Tham Lang này, nhưng có vẻ âm thanh mới tìm lại được của hắn không thể át được tiếng hô hưng phấn đến từ bốn phía khán đài. Con Tham Lang hoàn toàn không có ý định ngừng lại.

Con Tham Lang hưng phấn lao về phía một người đàn ông mặc y phục nô lệ đang ngồi run rẩy trong bóng tối. Miệng nó gầm gừ từng tiếng như đe dọa, sau đó há rộng cái miệng đỏ như bồn máu của mình ra rồi nuốt chửng ông ta.

Người đàn ông không phản kháng được, chỉ tích tắc đã biến mất trong miệng con yêu thú, chỉ để lại một vũng máu tanh chứng tỏ nơi này vừa có thêm một sinh mệnh nhỏ bé tiêu tán khỏi thiên địa.

A Nhất hét lớn nhưng không thành lời. Hắn muốn kéo cái sợi dây xích trên cổ Tham lang lại để ngăn cản nó thế nhưng tay của hắn lại không nghe theo hắn điều khiển.

Nhưng hắn làm sao có thể thay đổi quá khứ cơ chứ?!

Ở nơi này, hắn đơn thuần chỉ là một khán giả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN