Nghịch Mệnh Lộ
Quyển 1 - Chương 37: Hỏa thánh
Tiếng cười châm chọc của Huyễn Vân đột nhiên lọt vào tai khiến ba người giật mình, lập tức quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện pháp bảo hình rùa vẫn nằm trên Thiên Chu La Võng khổng lồ nhưng vị trí của nó lại ở phía đối diện với công kích của Đạo Quang, ba người đồng loạt biến sắc, Tử Ngạn không thể tin được hô lên thất thanh.
“Không thể nào, ta đã dùng đến cả Hạo Dương Kính, tại sao lại…”
Không chỉ ba Tử Ngạo không thể tin được mà cả Lý Phi Yến và Vinh Cơ lúc này cũng cảm thấy khó tin, hai người ở bên cạnh Huyễn Vân đã chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối. Ngẩng đầu nhìn Huyễn Vân, Lý Phi Yến đã chân chính kính phục cùng khiếp sợ tu sĩ hóa thần kỳ, từ công kích kinh khủng khiến nàng có cảm giác bản thân nhỏ bé đến tư cách làm con kiến cũng không có của ba tu sĩ hóa thần kỳ phe địch đến huyễn thuật quỷ dị của Huyễn Vân. Dù đối phương đã xuất ra cả linh bảo nhưng vẫn không phá nổi huyễn thuật người này bày ra.
Huyễn Vân cười cười không nói, đối với công kích của Đạo Quang hắn cũng rất ấn tượng nhưng dù công kích có cường đại như thế nào nhưng một khi không thể đánh trúng địch nhân thì cũng vô dụng mà thôi. Huyễn Vân đột nhiên biến sắc mạnh ngẩng đầu nhìn lên không trung, hắn hơi nhíu mày, sau đó giơ tay ra, trên tay hắn trống rỗng xuất hiện một cái bác màu đen, bên trong chứa một loại khí màu đen đang liên tục di động, ngay lúc này một tiếng hừ khẽ vô thanh vô tức vang lên bên tai ba người.
“Huyễn Vân tiểu tử, đừng dùng đến Ngân Huyễn Bát làm gì, với ta vô dụng mà thôi.”
Lý Phi Yến nhảy dựng nhìn ra xung quanh nhưng kỳ quái là không nhìn thấy một người nào, thế nhưng giọng nói vừa rồi lại rõ ràng truyền vào tai như người nói chỉ đang đứng bên cạnh. Huyễn Vân sau một giây ngạc nhiên, hắn lấy lại vẻ mặt như thường cười khẽ nói:
“Ngay cả Thái Âm chân tôn cũng đến, xem ra Âm Dương Cung là nhất quyết muốn diệt Huyễn Vân ta.”
“Huyễn Vân, để mạng hai tiểu nha đầu này lại, ta tha ngươi rời đi.”
Lúc này, bên cạnh ba người Quỳnh Tiêu đột nhiên xuất hiện một nam tử trẻ tuổi mặt y phục màu vàng, dù trông hắn không đến ba mươi tuổi nhưng không ai sẽ cho rằng hắn thật sự chỉ là một thanh niên, vì ánh mắt bình đạm như bị sương mù che khuất cùng khí tức trầm trọng cổ lão của hắn không thể nào xuất hiện trên người một thanh niên được.
“Sư phụ!”
Quỳnh Hoa và Tử Ngạn mừng rỡ hô lên một tiếng, Thái Âm chân tôn nhìn hai đồ đệ của mình liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói:
“Chân giả đại đạo của Huyễn Vân đã tiểu thành, không phải Hạo Dương Kính không phát huy tác dụng mà là các ngươi bị huyễn thuật của hắn che mắt, không nhìn ra biến hóa của Hạo Dương Kính, các ngươi không phải là đối thủ của hắn, lui ra!
“Đệ tử tuân lệnh!”
Hai người Quỳnh Tiêu và Tử Ngạn sắc mặt khó coi lui ra đứng một bên, Đạo Quang cũng tiến lên chấp tay hành lễ.
“Tham kiến Thái Âm tiền bối.”
“Đạo Quang… Ừm! Rất không tệ, ngươi cũng lui xuống đi.”
Thái Âm chân tôn sau khi phân phó đám người Đạo Quang thì sự chú ý lại chuyển đến pháp bảo hình rùa bị mắc vào Thiên Chu La Võng.
“Huyễn Vân, ngươi quyết định thế nào?”
“Ha ha… Thái Âm tiền bối, ngươi cũng xem thường Huyễn Vân ta quá rồi, giao nộp đệ tử để cầu sinh không phải là hành động đệ tử Hỗn Độn Tiên Ma Tông ta có thể làm.”
Thái Âm chân tôn lạnh nhạt nhìn về phía pháp bảo hình rùa, ánh mắt của hắn như có thể xuyên qua pháp bảo nhìn thẳng vào Huyễn Vân, một áp lực âm trầm như có như không, Huyễn Vân dù thân thể căng cứng nhưng vẻ mặt cũng không hề đổi một chút, hắn vẫn cười cười như thường, thấy vậy Thái Âm Chân tôn hơi nhướng mày, cười lạnh nói:
“Huyễn Vân, ngươi nghĩ là bổn tọa không dám giết ngươi sao?”
Huyễn Vân không trả lời, hắn chỉ yên lặng nhìn đối phương.
“Hừ! Đệ tử của Vũ Ma Thần quả đúng toàn là đứa cứng đầu giống y như hắn, nếu đã vậy bổn tọa sẽ thay hắn dạy dỗ ngươi một phen.”
Thái Âm chân tôn vừa nói dứt câu thì trên bầu trời ban ngày đột nhiên xuất hiện một mặt trăng khổng lồ, từ mặt trăng kia bắn ra một cột ánh sáng màu nguyệt bạch chiếu đến pháp bảo hình rùa dính trên Thiên Chu La Võng. Tu sĩ độ kiếp kỳ vừa ra tay, không gian lập tức run rẩy như sắp vỡ vụn.
Huyễn Vân khẽ nhíu mày, vung tay lên ngay lập tức một hộ thân linh tráo xuất hiện trên người Lý Phi Yến và Vinh Cơ, dưới áp lực của độ kiếp kỳ tu sĩ như Thái Âm chân tôn, dù công kích vẫn còn chưa thật sự rơi xuống, pháp bảo hình rùa đã bắt đầu xuất hiện vết nứt, nếu không có sự bảo vệ của Huyễn Vân, người phàm như các nàng chỉ có con đường chết, dù vậy cả hai vẫn cảm thấy kinh hãi như cũ, mặt không còn giọt máu, cảm giác hai chân nhũn ra muốn ngã quỵ, thế nhưng đứng trước tuyệt lộ, hai người tính cách quật cường không muốn khuất phục, cắn răng đứng thẳng sống lưng, Huyễn Vân dù phải chịu đựng toàn bộ áp lực của ba người vẫn phải cười ha ha khen một câu.
“Tốt! Đứng trước cường địch vẫn không khuất phục mới là đệ tử Hỗn Độn Tiên Ma Tông ta.”
Lý Phi Yến không nói được lời nào, nàng đỏ mắt gắt gao nhìn chằm chằm lên thương khung, trong lòng phức tạp và không cam. Ta phải chết tại đây sao?! Không, ta không cam tâm a!
Ngay lúc này, Lý Phi Yến trợn tròn mắt.
Ầm!
Chỉ thấy một bàn tay hỏa diễm to như một ngọn núi lớn đột nhiên xuất hiện phía trên pháp bảo của bọn họ, nó mạnh mẽ cùng với quang trụ của Thái Âm chân tôn va chạm vào nhau sau đó cả hai cùng lúc trống rỗng biến mất vô cùng ảo diệu, phải nói tu sĩ độ kiếp kỳ khống chế lực lượng hoàn mỹ đến một tia cũng không lọt.
“Thái Âm tiền bối, sư đệ của ta có sư phụ và ta đây dạy bảo rồi, không dám làm phiền đến ngươi.”
Một giọng nam tử có vẻ lười biếng vang vọng cả không trung, Thái Âm Chân Tôn cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt sắc bén đảo qua xung quanh.
“Hỏa Thánh, đã đến rồi thì lộ mặt đi.”
Ngay khi nhìn thấy bàn tay hỏa diễm xuất hiện, ba người Đạo Quang sắc mặt lập tức biến khó coi đồng thời sâu trong ánh mắt còn ẩn hiện một tia sợ hãi. Ngược lại, Huyễn Vân lại bày ra vẻ mặt bất mãn lẩm bẩm.
“Cuối cùng cũng chịu lộ diện.”
Áp lực mà Thái Âm chân tôn gây ra lúc này đã biến mất, Lý Phi Yến thầm thở phào nhẹ nhõm, nghe đoạn đối thoại vừa rồi Lý Phi Yến có thể đoán được người đến là sư huynh của Huyễn Vân đồng thời còn là tu sĩ độ kiếp kỳ, nếu không cũng không khiến Thái Âm chân tôn kiêng kỵ như vậy. Hỏa Thánh vẫn không có dấu hiệu sẽ hiện thân, chỉ nghe hắn cười khẽ một tiếng rồi nói.
“Thái Âm tiền bối, cần gì tự tìm xấu hổ trước mặt tiểu bối chứ, để bọn hắn đi trước, ta sẽ bồi tiếp ngươi.”
Vừa dứt lời, Thiên Chu La Võng đang giam hãm pháp bảo hình rùa đột nhiên bốc cháy, ngọn lửa màu đỏ thẳm quỷ dị vừa xuất hiện, Thái Âm chân tôn liền tức giận gầm lên.
“Hỏa Thánh, ngươi dám phá hủy linh bảo của đệ tử ta.”
“Ngươi cũng vừa làm tổn hại pháp bảo phi hành của sư đệ ta, ta chỉ đáp lễ một chút mà thôi.”
“Pháp bảo phi hành rách nát này làm sao có thể so sánh với linh bảo của ta chứ?!”
Quỳnh Tiêu thấy Thiên Chu La Võng của mình bị Hỏa Thánh thiêu đốt, đau lòng liền đánh bạo hô lên, Hỏa Thánh vẫn lạnh nhạt lười biếng như thường.
“Pháp bảo hay linh bảo trong mắt ta đều là đồ chơi giống nhau.”
“Ngươi…”
Mấy người Thái Âm chân tôn nghiến răng nghiến lợi, nói về độ vô sĩ đáng hận thì Hỗn Độn Tiên Ma Tông là vô địch. Trong lúc đó, Thiên Chu La Võng đã bị hỏa diễm của Hỏa Thánh đốt cháy rách nát loan lỗ, ánh sáng trên đó ảm đạm như có như không, Huyễn Vân cười ha ha, từ trong pháp bảo hình rùa nói vọng ra.
“Đại sư huynh, giao lại cho ngươi, chúng ta đi trước.”
Nói xong hắn phát động pháp bảo nhanh chóng bay đi, ba người Đạo Quang không cam lòng hô lên
“Thái Âm tiền bối, sao có thể để cho bọn hắn bỏ trốn.”
“Hừ! Chỉ là mấy con kiến mà thôi, bổn tọa chỉ tiện thể đến, nếu không bắt được thì thôi, mấy người các ngươi cũng về trước đi, bổn tọa phải cùng Hỏa Thánh luận bàn một phen, xem xem Vạn Hỏa Chi Vương của hắn thành tựu đến đâu.
“Nhưng mà vận mệnh của hai đứa trẻ kia sẽ là khắc tinh của hai tông chúng ta trong tương lai.”
Đạo Quang gấp gáp hô lớn, Thái Âm chân tôn liếc mắt khinh thường nhìn hắn.
“Vô Cực Thiên tông các ngươi mỗi lần mở miệng là vận mệnh gì đó ta nghe liền đau đầu, tương lai thì để tương lai tính đi, hôm nay bổn tọa phải cùng đệ nhất thiên tài Đông Thiên thử sức.”
“Ha ha… Tiền bối đã đề cao Hỏa Thánh ta như vậy, ta cũng xin được lãnh giáo Thái Âm Thần Thuật của ngươi.”
…….
Trong lúc này, pháp bảo hình rùa đã ở ngoài trăm dặm, Lý Phi Yến không khỏi thở phào một hơi, Vinh Cơ lúc này lại ngã ngồi ra đất.
“Nguy hiểm thật, cứ tưởng là toi mạng đến nơi.”
“Ha ha ha… Có ta ở đây, các ngươi sao có thể toi mạng chứ.”
Lý Phi Yến và Vinh Cơ quay đầu nhìn Huyễn Vân, nếu là trước đây nhất định các nàng sẽ nói mấy câu đã kích hắn, rõ ràng cứu tinh của bọn họ là Hỏa Thánh, người này cũng suýt mất mạng còn gì?! Thế nhưng lúc này cả hai biết điều không dám ăn nói bậy bạ, mới vừa rồi đã chứng kiến qua hóa thần kỳ tu sĩ khủng bố, có điên mới lại đi khiêu chiến độ rộng lượng của Huyễn Vân.
“Huyễn Vân sư thúc, Hỏa Thánh tiền bối lúc nãy là đại sư huynh của ngươi sao?”
Huyễn Vân nở nụ cười, gật đầu nói:
“Thế nào? Cảm thấy hắn thật oai phong?”
“Đúng vậy, Hỏa Thánh tiền bối vừa đến, ngay cả cái Thái Âm chân tôn kia cũng không dám vọng động.”
Hai mắt Vinh Cơ tỏ sáng nói, Huyễn Vân liền bất mãn.
“Hắn được ta truyền tin sớm đã đến, chỉ là không chịu lộ mặt mà thôi.”
“Hỏa Thánh tiền bối lợi hại như vậy, cũng là tu sĩ độ kiếp kỳ sao?”
“Không sai.”
Lý Phi Yến nhận được đáp án, trong mắt không khỏi hiện lên tia nóng bỏng, nàng biết độ kiếp kì gần như là đỉnh của tu chân giới rồi, vì đại thừa kỳ trong truyền thuyết đã một nửa là tiên nhân, gần như là thoát ly thế tục.
VntHoaTinhKhoi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!