Nhóc Con! Em Tính Trốn Tôi? - Chương 2: Lại gặp em! Cô nhóc nhỏ bé!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Nhóc Con! Em Tính Trốn Tôi?


Chương 2: Lại gặp em! Cô nhóc nhỏ bé!


Reng…reng…reng..

Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên âm ĩ. Cô đưa tay quơ quơ chiếc đồng hồ nhỏ hình con mèo con rất dễ thương. 

Bụp! Rầm! Đồng hồ hình con mèo báo thức bị cô làm rớt xuống dưới nền nhà. Cau có lật tung chăn, cô nhìn nhìn xung quanh phòng. Ánh sáng mờ ảo của sáng sớm hắt vào phòng cô, cửa sổ mở toang mang theo hơi sương mát lạnh của bầu trời buổi sớm. 

Ngáp một cái thật dài, cô cầm điện thoại vào facebook onl. Nick cô vừa sáng đèn liền lập tức có vô số người nhảy vô hỏi cô tới tấp khiến cô ong ong đầu. 

– Em là cô bé hôm qua đã mắng Hàn thiếu đúng không? 

– Xin hỏi: Em là gì của Hàn thiếu mà dám mắng anh ấy như thế?

– Cô bé à! Em thật có gan đó. Sao mà em lại dám mắng Hàn thiếu như thế a.

– Này cô bé! Là học sinh mới à? Em là con nít hay sao mà không biết Hàn thiếu nổi danh thế giới a.

– Cô bé! Có biết phép tắc không vậy? Sao dám mắng Hàn thiếu nhà chúng tôi?

– …. Bla…. Bla….

Điện thoại cô bị lag, phải off gấp để tu sửa lại cái điện thoại a ~ Sao mà số cô khổ thế này a~ Mới được một hôm đi học ở trường mới thôi mà. Sao cô cứ bị tai họa tìm gặp vậy nhỉ? Thật xui xẻo quá mất a. Cô đi làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồng phục. 

Bước xuống nhà, cô không thấy mẹ đâu, chỉ thấy một tờ giấy trên bàn ăn: “Con gái yêu! Mẹ hôm nay phải tới công ty sớm, con tự lo bữa sáng nha ~ Yêu con nhất!” 

Azz! Ba cô đâu rồi nhỉ? Đi vòi tiền mới được. 

Gõ cửa thư phòng ba, cô mở cửa bước vào. Ba cô đang ngồi bên bàn làm việc, những ngón tay thon dài của ba cô cứ như múa trên bàn phím máy tính. Nhìn ba cô có vẻ rất tập trung vào công việc, mắt hơi nheo lại nhìn rất căng thẳng. 

Cô do dự. Cuối cùng lại không dám vòi tiền ba nữa. 

Vừa định bước ra cửa thì ba cô ngước đầu lên. Nhìn thấy cô liền nở nụ cười hiền. Đưa tay ra hiệu cho cô lại gần, nét mặt ông như dịu dần những căng thẳng, giãn ra. Ấm áp nhìn cô, ông cất giọng nói trầm trầm vốn có của mình:

– Có phải muốn xin tiền không hả? – Nói rồi ông đưa tay xoa đầu cô.

Móc túi đưa cho cô mười triệu, ông mỉm cười hiền.

– Thế nào? Đủ xài thoải mái rồi chứ con gái?

Gật gật.

– Thế này thì quá phung phí rồi nha ba. Người bình thường một ngày của họ không quá hai trăm ngàn nếu không có sự việc gì xảy ra a ba.

Ba cô nhìn cô, ánh mắt dịu dàng. Đối với đứa con gái này, ông thấy mình dường như bị nắm quyền chỉ huy. Cô từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, làm việc gì cũng có chừng mực. Tại sao lần này lại thiếu suy xét mà chửi người nhà họ Hàn vậy a~ Họ là tầng lớp không dễ chọc đâu đấy.

– —

Reng! Reng! Reng! 

Ra chơi. Cô nằm nhoài ra bàn, khuôn mặt đẹp thuần khiết kia đầy vẻ mệt mỏi. Bài toán sao? Cô ghét nhất là toán đấy a, Đã thế còn bị cô Lan dạy toán ghim nữa chứ a~ Chết cô rồi!

Cô đấu tranh tư tưởng. Từ lúc sáng tới giờ cô có ăn mặn đâu nhỉ? Sao mà xui xẻo thế a~ Bụng cô đói lắm rồi a~ Muốn ăn muốn ăn mà sao không dám xài tiền ba cho là sao a. Cô muốn đào lỗ chui xuống đó nằm a.

Cứ thế, thời gian trôi qua. Cô không biết tai họa đang sắp ập đến với mình. 

Ra về, cô đi qua đường. Thẫn thờ. Ngày hôm nay với cô thật chán. Bỗng một chiếc BMW màu đen lao tới, có lẽ do vội nên không nhìn thấy cô. 

Rầm! Máu chảy lênh láng. Cô bị đâm xe. Nở nụ cười nhạt, nhìn cô có vẻ bất cần đời. Thế đấy! Đời cô chỉ dài bấy nhiêu tuổi thôi. Chợt trời mưa. Mưa to một cách vội vã. Ở mùa này mà mưa thì thật hiếm thấy. Cơn mưa như muốn xóa sạch dòng máu kia của cô.

Một chàng trai bước xuống xe, tay cầm dù. Anh nhìn nạn nhân bị mình đâm phải. Ngạc nhiên. Sao lại là cô nhóc hôm qua anh đụng phải nhỉ? Anh mở điện thoại. Gọi cho bác sĩ tới nhà. Còn về phần mình thì bế thốc cô lên, ôm chặt vào người. Trong vòng tay của anh, trông cô thật nhỏ nhắn, nhẹ tênh. Tựa lông hồng.

– Haizz – Anh thở dài – Lại gặp em! Cô nhóc nhỏ bé!

Gương mặt điển trai của anh khẽ nhăn. Vết máu dính vào quần áo anh rồi. 

– —

Cô nhíu mày, mở mắt. Giật mình nhìn xung quanh. Đây là đâu? Cô đang ở đâu? Có phải bị bắt cóc rồi không? AAAAAAA!!!!!!!! Cô còn hưởng thụ chưa đã. Sao mà bị bắt cóc rồi a? Nhìn xuống người mình, cô hoảng. Đồng phục trên người cô đâu? Là ai thay cho vậy a? Là nam hay nữ a? 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN