Cố Nhân Chuyện
Chương 5: Học Sinh Mất Tích: Sĩ Số 29
Trịnh Tả dây thần kinh não bộ muốn hỏng mất, không lẽ nào giấc mơ còn chưa chấm dứt, ngày hôm nay với hắn chả khác nào địa ngục trần gian, không gặp ma bên ngoài, nằm mơ gặp ma, bật dậy thầm hô may mắn, lại gặp một con ma chào buổi tối.
Con ma này canh giữ đồng hồ ngửa đầu nhìn Trịnh Tả, kém chút không nói,”chào đồng chí, đêm nay ngủ ngon”.
Trịnh Tả nhanh chóng nhớ tới nội dung Địa Tàng Phổ Độ Kinh, hai tay chắp thành kính, miệng tụng, mắt nhắm chặt, đương nhiên các đồng chí nếu thành kính tụng kinh có thể không cần nhắm mắt như bạn học Trịnh Tả của chúng ta, bạn học Trịnh Tả chỉ là quá sợ không dám mở mắt nhìn.
“Ám ma ni bắt mễ hồng” tiếng tụng khiến phần nào nhiệt độ căn phòng ấm hơn.
Bất chợt Trịnh Tả, hai mắt đảo quanh, “đọc nhầm bài ám ma ni rồi”.
Bất quá đồng chí Trịnh Tả vẫn tự an ủi, “không sao cả, dù gì cũng là một bài kinh xuất từ một nhà, người xưa có câu bầu ơi thương lấy bí cùng, dù không cùng một giống nhưng vẫn chung một giàn”.
“A, ta phi, câu này chả có nghĩa lí trong tình huống này” nói được một đoạn Trịnh Tả lại tự phun nước bọt cho mình, thầm nghĩ thật ngu ngốc hết thuốc chữa.
Đồng chí Trịnh Tả lúc này bỗng phát hiện một điều vô cùng vĩ đại, đó là gặp ma thì người ta sẽ sợ.
“Bạch bạch bạch” đồng chí Trịnh Tả trong nội tâm tự vỗ tay cổ vũ cho mình, có lẽ mình nên công bố phát hiện vĩ đại mang tầm vóc khoa học nhân loại này, đồng chí Trịnh Tả mặc dù sợ gần chết nhưng với tâm lý tự an ủi bẩm sinh mạnh mẽ của mình đã khiến vơi đi bớt phần nào thực tế là con ma đang xuất hiện trước mặt.
“Biến mất rồi” Trịnh Tả xàm ngôn không bao lâu, liền mở mắt kinh hô.
Trước mắt nào có bóng dáng của một người da trắng bệch ngửa đầu nhìn hắn, có lẽ là do ảo giác đi.
Đồng chí Trịnh Tả tự thuật cho mình.
Nhưng đồng chí Trịnh Tả lại không hề hay, trong lúc hắn đưa tay tới nơi đồng hồ, bóng dáng trắng đó cũng chạm vào tay hắn, nơi bị chạm đó dần dần hiện ra màu tím bầm.
……
CLB Phim Ảnh, Tài Liệu,
Đã một tuần trôi qua, tất cả đều bình thường, chỉ trừ trường hợp ngày đầu tiên đi học của đồng chí Trịnh Tả không được may mắn cho lắm.
Trịnh Tả lúc này cầm một bản sổ tay nói:”tất cả 30 học sinh được chúng ta xem xét đều không có biểu hiện của học sinh số 31”.
“Học sinh số 31 như vậy không phải thế thân của một học sinh khác tồn tại”.
“Vậy thì rốt cuộc học sinh số 31 đang ở đâu”.
Trịnh Tả vứt quyển sổ xuống bàn, hai tay chống nâng người, bộ dáng vô cùng chuyên nghiệp.
Đương nhiên là chuyên nghiệp, để làm được những tư thế trâu bò như vầy hắn đã dành thời gian nghiên cứu rất nhiều những nhân vật được cho là ngầu nhất trong phim ảnh.
“Trịnh Tả đẹp trai” Phạm Gia đẩy kính râm, âm thầm cho Trịnh Tả một ngón tay.
Trịnh Tả ánh mắt hài lòng, gật đầu nhìn về phía Phạm Gia, bạn tốt.
“Tôi cũng khoanh tay chịu trói” Nguyễn Đạt đưa hai tay làm thủ thế chịu trói:”thôi thì chuyện cứ tới đâu mình tính tới đó”.
Nguyễn Quang mặc dù không thích tinh thần vô trách nhiệm của hắn nhưng vẫn gật đầu đồng ý, bởi vì chuyện này thật sự quá khó khăn, căn bản chả biết nên bắt đầu từ đâu, chấm dứt thế nào.
Nguyễn Quang thở dài:”được rồi, mọi người cứ trở về học tập như chưa từng xảy ra mọi việc, chỉ cần để ý một ít hiện tượng lạ là được”.
……
Thầy Trần:”từ ngày mai, trường ta sẽ có lịch học chiều, các em nhớ đi học đầy đủ còn nếu các em không đi học”.
“Các em chết chắc” thầy Trần làm thủ thế cắt cổ.
“Học học học, chán chết” Trịnh Tả xì mũi khinh bỉ, một lúc hai mắt hắn tỏa sáng.
Trước mắt hắn, là một bạn học nữ tóc dài ngang vai, có đôi mắt như bồ câu, nhìn cho người ta một cảm nhẹ nhàng nhưng khí chất của bạn học nữ này, quá lạnh lẽo đi.
Tuyệt!
Trịnh Tả thầm hô, quá tuyệt.
Trịnh Tả rất muốn xin làm quen bạn học cùng lớp này, nhưng hắn lại bị bệnh nhát gái rất nặng.
Bùi ngùi không thôi, có lẽ nên trông chờ vào duyên đi, Trịnh Tả yếu đuối của chúng ta chỉ có thể tự an ủi mình, tất cả là nhờ vào duyên.
Cô bạn cùng lớp khác kêu bạn học nữ tóc dài ngang vai:”Đoàn Kiều cùng về thôi”.
Đoàn Kiều gật đầu ừm một tiếng, cả hai biến mất trong tầm mắt Trịnh Tả.
Lúc ra khỏi lớp, không biết là vô tình hay cố ý, Đoàn Kiều nữ bạn học nhìn về hướng Trịnh Tả, khiến hắn bối rối không thôi.
Trịnh Tả quay đầu sang một bên không hề thấy Đoàn Kiều nở nụ cười:”có ý tứ”.
……
Ngày 15/9/2015.
Lớp 10A5,
Một bạn học mất tích khi ở lại trường vào buổi tối.
Sĩ số lớp 29/31.
“Người biến mất là một nam sinh tên Đào Tứ, học lực khá giỏi, do học bổ túc ở trường vào buổi chiều, vẫn ở lại lớp sau khi các bạn ra về, một lúc sau có người thấy phòng học 10A5 vẫn sáng nhưng Đào Tứ đã biến mất không còn”.
“Có lẽ đó là chuyện kỳ lạ của lớp 10A5 lại xảy ra”.
“Mỗi vài năm một lần, mỗi chuyện kỳ lạ đều sẽ ập tới lớp 10A5, nghe nói như thế này chỉ là bắt đầu, nó sẽ không dừng cho tới khi kết thúc năm học, lớp 10A5 thật đáng thương”.
Một đám học sinh truyền tai nhau bàn tán về sự vụ mất tích của Đào Tứ.
“Rầm” Nguyễn Đào đập bàn:”cuối cùng thì nó cũng bắt đầu, chúng ta phải mau chóng tìm ra biện pháp tìm ra học sinh số 31, nếu không tính mạng của mọi người đều sẽ bị đe dọa”.
“Trịnh Tả, mày có ý kiến gì không” Phạm Gia chỉ có năng lực xem âm dương phong thủy, riêng Trịnh Tả tuy không năng lực đó bù lại hắn lại có một thân năng lực đầu óc rất tốt, hắn và Trịnh Tả bù qua bù lại, một người lo tay chân, một người đầu óc, rất phối hợp.
“Để tao xem” Trịnh Tả mặt đăm chiêu, tay vuốt cằm:”chúng ta đã xem xét tất cả tình huống nhưng vẫn khó lòng tìm được học sinh số 31”.
“Theo như lớp trưởng nói, học sinh số 31 mặc dù có nguy hiểm hay ma mị thế nào, nó đều chỉ được phép tồn tại trong lớp học”.
Nguyễn Quang một bên gật đầu:”chính xác”.
“Chúng ta đều luôn luôn ở lớp” Trịnh Tả một tay cầm bút ghi lên bảng “luôn luôn” và khoanh tròn vào nó.
“Trọng điểm là nó”.
“Ý ông là” Nguyễn Quang như tỉnh ngộ, hai mắt sáng lên.
“Chính nó” Trịnh Tả gật đầu hài lòng.
Xem ra lớp trưởng đúng thật thông minh, chỉ cần nói sơ sơ đã có thể hiểu, liếc qua bên trái Nguyễn Quang, khóe miệng Trịnh Tả giật giật, Phạm Gia mặt cười ngây ngô, Nguyễn Đạt hết liếc mắt nhìn sàn nhà lại nhìn trần nhà.
Trịnh Tả dứt khoát mặc kệ hai tên ngu ngốc này, nói:”chúng ta đã ở lớp hầu như, chỉ có một mốc thời gian chúng ta bỏ qua, đó là thời gian buổi tối ở lớp, thời gian mà Đào Tứ biến mất bí ẩn”.
“Thật mắc sai lầm to lớn khi bỏ qua điều quan trọng cơ bản nhất, nếu Đào Tứ không biến mất có lẽ tôi cũng hề phát hiện ra sai lầm” Trịnh Tả tự trách.
Phạm Gia vẫn ngây ngô cười, cười thật ngây ngô, nhưng trong mắt Trịnh Tả đều cảm thấy nụ cười này thật ngu ngốc bức người.
Trịnh Tả che trán thở dài, thôi thì mình có một tay sai đích thực.
Nguyễn Quang nói:”đã tìm hiểu được mấu chốt, chúng ta không lẽ”.
“Đúng vậy, nên tới trường vào lúc Đào Tứ biến mất” Trịnh Tả giọng khẳng định.
“Ặc” Nguyễn Đạt nuốt nước bọt.
Tới trường vào buổi tối thật dọa người.
Mọi việc được thông qua nhanh chóng, tối nay cả nhóm đều ở lại trường.
……
“Quạ quạ”
Tiếng quạ kêu kéo dài trong lúc buổi chiều xế tà dị thường khó nghe.
Đứng từ lầu ba nhìn sang khung cảnh bên ngoài trường, đó là một bãi tha ma còn xót, có lẽ là do quá nhiều mồ mã không tiện khai quật,
người khác cũng cho đó là chuyện tổn hại âm đức, nên chỉ khai quật chừa lại một phần cho người đã khuất an ổn.
Con quạ kêu vài tiếng đáp trên một cái bia trắng gần đó, nó cúi đầu rỉa chân mình, lại quay đầu bay đi mất.
Trịnh Tả thu hết vào mắt thầm nói:”nơi này không tốt ở tối”.
“Đúng là không tốt” Nguyễn Quang ở sau đồng ý:”trường chúng ta duy nhất ngôi trường có những ngôi mộ còn xót lại”.
“Tất cả những trường khác, mỗi một trường đều có một vật linh thiêng trấn giữ linh hồn ma quái, riêng trường Nguyễn Đình Chiểu đã biết, linh hồn ở đây quá nhiều, quá mạnh, vật thiêng không cách nào trấn giữ”.
Trịnh Tả không biết nhiều về lịch sử các trường cho lắm, với hắn thì học trường nào lo trường đấy là được rồi, bèn hiếu kỳ hỏi:”cụ thể các vật linh thiêng ấy là gì”.
“Trung học phổ thông Võ Minh Đức có một cây phượng rất to, dưới cây phượng đấy được chôn một bộ hài cốt, nghe đâu bộ hài cốt đấy là của một cao tăng, ông ta nguyện hi sinh thân xác mình để xoa diệu linh hồn của người khuất, còn trường trung học phổ thông chuyên Hùng Vương, phía sau trường có một ngôi miếu cổ, ngôi miếu đấy rất thiêng, mỗi một học sinh trường Hùng Vương đều không dám lẻng vẻng tới đấy, các trường còn lại đều có những vật linh thiêng đại loại”: Nguyễn Quang giảng giải.
“Vậy của trường mình” Phạm Gia hỏi.
“Thấy hai pho tượng được để trong phòng bảo vệ chứ “ Nguyễn Quang chỉ.
“Thấy” Phạm Gia nhìn theo gật đầu, “là nó”.
“Chính xác là nó, ở trường Nguyễn Đình Chiểu, tồn tại hai vị thần linh rất lạ, các đời giáo viên người làm ở đây đều gọi hai vị thần đó là Tả Thần và Hữu Thần, Tả Hữu là trái phải, ý bảo một vị thần trừng phạt sự sai trái, một vị thần cân nhắc việc đúng của mọi người, Tả Hữu Thần còn cai quản hướng Nam và Bắc của trường, bảo vệ mọi người khỏi những oán linh, nhưng Tả Hữu Thần những năm nay đều suy yếu” Nguyễn Quang thất lạc.
Không biết học ở trường này là may mắn hay xui xẻo, cuộc sống nhàm chán ngươi cũng than, quá nhiệt huyết ngươi cũng than, tính tình của con người không bao giờ là đủ.
“A” Trịnh Tả kinh hô, hắn bỗng thấy một bóng người, người này dáng người thon gọn, tóc xõa ngang vai, chả phải là Đoàn Kiều lúc sáng hắn gặp hay sao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!