Anh Ấy Là Của Tôi
Chương 66
Mồng năm Tết, trời rất lạnh.
Chử Ưng đi thay đồ, sửa lại khuy áo ở cổ tay, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Túc Nghệ từ phòng đối diện đi ra.
Phụ nữ có rất nhiều đồ, nguyên một gian phòng nhỏ của Chử Ưng được dành riêng để cô cất quần áo.
Cô mặc một chiếc váy dài sát người màu đỏ rượu chỉ để lộ mắt cá chân, các đường nét trên cơ thể được tôn lên triệt để, tay xách một đôi cao gót cũng màu đỏ.
Thấy anh, cô nháy mắt một cái: “Đi thôi, không thể tới trễ được.”
Nói xong, cô liền đi, bị anh chắn ngang đường ôm ngược trở về phòng thay đồ.
“Anh, anh làm gì đấy!”
“Ôi, đừng cởi, đừng mà, không thể như vậy được, bị muộn rồi…”
“Ôi ôi ôi, đừng mà…”
“Đủ rồi, đủ rồi…”
Năm phút sau.
Túc Nghệ mặc một chiếc quần dài màu đen, bên trong lồng năm chiếc quần thu đông bị ép phải mặc, thở phì phò đi ra.
“Anh xem! Béo thành ra thế này này!” Cô giậm chân, “Có ngã cũng chẳng sợ đau!”
“Em có biết ngoài trời đang bao nhiêu độ không?”
“Chỗ đó đâu phải không có máy sưởi…”
“Không được, ngoan.” Chử Ưng vỗ vỗ đầu cô, “Đi thôi.”
Địa điểm Chử Ưng chọn tổ chức là khách sạn của Chử thị, phòng tiệc được trang hoàng lộng lẫy, ăn uống linh đình, hoàn toàn trái ngược với cảnh đìu hiu ngoài đường.
Vì muốn làm lễ chính thức bàn giao công ty nên có mời không ít người bên phía truyền thông tới, Túc Nghệ vừa xuống xe liền nhìn ngay thấy khá nhiều gương mặt quen thuộc.
Bước vào sảnh tiệc, Túc Nghệ lập tức nhận ngay ra một sự thực làm người ta muốn ngừng thở… ngoại trừ cô, mọi phụ nữ khác đều mặc váy lễ phục.
Hai cẳng chân thô kệch của cô nổi bần bật giữa rừng người.
Túc Nghệ xấu hổ không có lỗ mà chui.
Chử Ưng lại chẳng mảy may cảm thấy có vấn đề gì, thấy cô có vẻ là lạ còn thản nhiên dỗ dành: “Mặc nhiều một chút mới đỡ bị cảm, khả năng miễn dịch của em quá yếu.”
Cô đang định đáp lời thì vai bị ai đó vỗ một cái.
Chử Khê đứng đằng sau cô, liên tục nhìn nhìn cô từ trên xuống dưới: “Sao chị lại mặc thế này tới đây? Bị cảm sao?”
Túc Nghệ kéo tay tên đàn ông đi cùng trách móc: “Em đừng hỏi nữa, tại anh trai em cả đấy.”
Chẳng mấy chốc, ông Chử bà Chử đi từ khu vực hậu đài ra.
Bà Chử thấy cách ăn mặc của cô lại còn gật gù liên tục: “Mặc thế này được đấy, giữ ấm tốt, con gái phải biết chăm sóc cơ thể, cháu xem Chử Khê này, để lộ vai nhiều như vậy, sớm muộn gì cũng bị đông lạnh xấu xí cho coi.”
Chử Khê: “Trong đây có máy sưởi, đồ ngốc mới mặc dày như vậy!”
Túc Nghệ trước hết là cười làm bộ với Chử Khê một cái rồi sau đó lập tức quay ra chào hỏi cha mẹ Chử Ưng.
Ông Chử không nói gì, gật đầu coi như chào lại rồi gọi: “Chử Ưng, con lại đây.”
Chử Ưng đi theo ông Chử, bà Chử nghiêng đầu hỏi: “Uống được rượu không?”
Túc Nghệ vội gật đầu: “Được ạ.”
“Thế cháu cầm chén rượu đi với dì ra chào khách đi.”
Túc Nghệ ngạc nhiên đứng đực ra. Đây là công khai với mọi người hay sao?
“Sao thế?”
“Không sao ạ… Đi thôi.” Túc Nghệ tiện tay cầm lấy một chén rượu, đi theo bà Chử.
Túc Nghệ không rành chuyện xã giao lắm, ngược lại, người ngày thường tùy tiện như Chử Khê, vào lúc như thế này lại có vẻ cực kỳ chuẩn mực.
Cô gồng mình lên đối phó, nhiều khi phải nghĩ đi nghĩ lại thật kỹ rồi mới dám nói, có điều ngoài mặt thì vẫn luôn cười. Tranh thủ lúc mọi người không để ý, cô vụng trộm nhìn Chử Ưng đang đi cùng ông Chử trò chuyện với cánh đàn ông.
Môi anh mỉm cười, phong thái nhã nhặn, dáng người mẫu mực, cùng mặc tây trang mà đẹp gấp người khác mấy lần.
Đang mải nhìn, bà Chử bỗng đặt tay lên lưng cô.
“Đúng vậy, con bé là diễn viên.”
Hóa ra, không biết từ lúc nào, câu chuyện phía đằng này đã chuyển sang người cô, cô liền cười: “Chào phu nhân ạ.”
“Chẳng trách mà tôi thấy quen mắt như thế.” Vị phu nhân trước mặt nghe thấy hai tiếng diễn viên, hàng may hơi nhíu lại một chút xíu nhưng Túc Nghệ vẫn tinh ý nhận ra, “Trông thật là xinh đẹp.”
Túc Nghệ khách sáo đáp: “Cám ơn phu nhân, phu nhân cũng vậy ạ.”
Vị phu nhân này liền đổi giọng: “Nhắc tới chuyện này lại nhớ Niệm Niệm nhà tôi ngày bé cũng thích làm diễn viên lắm.”
Túc Nghệ biết đối phương không có ý tốt đẹp gì nhưng vẫn phải đáp lại một câu: “Vậy ạ, thế sau này thì sao ạ?”
“Sau này ấy à, vị nhà tôi tất nhiên là không cho, dù sao thì giới giải trí cũng khá loạn mà, sau này để con bé từ bỏ suy nghĩ này bèn cho nó đi học đàn dương cầm, qua Tết là nó sẽ mở một buổi nhạc hội cá nhân đấy, đến lúc đó, mời Chử phu nhân nể mặt tới dự nhé.”
Quả nhiên, lại nữa.
Suốt từ nãy tới giờ, ai ai cũng đều ra sức quảng cáo con gái nhà mình với bà Chử.
Tưởng cô dễ bắt nạt lắm sao.
Đáng tiếc là, đêm nay, Túc Nghệ quả đúng là dễ bắt nạt. Một là cô không thể cười khẩy rồi cãi lại, hai là không thể móc mỉa, ngầm đâm chọt trả miếng, chỉ có thể gắng nhịn hết tất cả, chỉ có nụ cười trên mặt rõ ràng là bớt tươi hẳn đi.
“Dạo này tôi không mấy hứng thú với nhạc hội.” Bà Chử cười, “Giờ ngày nào tôi cũng ngồi trước tivi chờ phim của Tiểu Nghệ chiếu.”
Không ngờ đối phương lại trả lời như vậy, vị phu nhân kia cười gượng gạo: “…Vậy à.”
Túc Nghệ cảm kích nhìn bà Chử, bà Chử cầm tay cô, nụ cười vẫn luôn tươi tắn.
Chử Khê bỗng lại chỗ họ, khoác tay cô.
“Chị dâu, đi ăn bánh ngọt không?”
Một tiếng chị dâu khiến quá nửa số người xung quanh phải chú ý.
Bà Chử cũng không thấy phản đối: “Đi đi, Tiểu Ưng mời đầu bếp từ nơi khác tới đấy, bảo là giỏi làm đồ điểm tâm ngọt lắm nhé.”
“Vâng.”
Cuối cùng cũng có thể hít thở bình thường, Túc Nghệ mới tới chỗ bàn tiệc liền để ý thấy mọi người nhất tề đưa mắt nhìn ra sảnh ngoài.
Túc Nghệ cũng nhìn theo. Người ngoài cửa là Dương Nhược Lâm và ông nội cô ta, họ vẫn chưa vào, đang đứng nói chuyện với nhân viên lễ tân.
Dương Nhược Lâm dạo này rất được cư dân mạng quan tâm, thậm chị độ trước còn mới có một hot topic là #hôm nay Dương Nhược Lâm đã ngoẻo chưa#, không ngờ hôm nay cô ta vẫn còn tâm trạng đi dự tiệc.
Chử Khê chậc chậc bảo: “Sao họ lại tới? Cha em đâu có mời.”
Túc Nghệ nhíu mày: “Sao em biết?”
“Em nghe cha nói chuyện mà, lần trước cha từ chối yêu cầu của nhà họ, Dương thị liền bí mật giở trò sau lưng, nếu không phải cha em nể mặt ông cụ không thèm so đo thì bọn họ sao có thể sống yên ổn như thế này… Có điều giờ bọn họ cũng chẳng sung sướng gì. Dạo trước, cụ Dương còn trông chờ vào chuyện cưới xin của Dương Nhược Lâm, giờ thanh danh chị ta thối nát ra như thế, để em xem xem ai dám cưới chị ta.”
Cuối cùng, đến cả cửa sảnh tiệc, đối phương cũng không vào được.
Nhớ tới dáng vẻ kênh kiệu của Dương Nhược Lâm lần trước gặp cô, Túc Nghệ không tránh khỏi cảm thấy bùi ngùi.
Vì đang dịp nghỉ lễ nên Chử Ưng sắp xếp thời gian tổ chức tiệc từ năm giờ chiều tới tám giờ tối.
Từ sau khi Chử Khê nói câu đó, số người tới tìm Túc Nghệ bắt chuyện dần nhiều lên, người có tư cách tham dự buổi tiệc này không giàu thì sang, tất cả đều là những người dẫn chương trình nổi tiếng hoặc là diễn viên có máu mặt.
Kết thúc buổi tiệc, weixin của cô có thêm hơn chục người bạn.
Đêm đó, cánh truyền thông được dịp tăng ca đưa tin bài về tiệc sinh nhật của ông Chử, chú trọng nhắc tới chuyện Túc Nghệ nhận được sự ủng hộ của cha mẹ Chử Ưng.
Tin này vừa lên, bình luận dưới bài của cô liền tăng thêm một loạt các thành phần.
Thành phần thứ nhất là giục kết hôn, ngày nào cũng hò hét dưới bài đăng của cô: “Hôm nay Túc Nghệ đã kết hôn chưa?… Vẫn chưa.”
Thành phần thứ hai là hội tạo phản, vì ghét tụi giục kết hôn nên khẩu hiệu của bọn họ là: “Hôm nay Túc Nghệ đã chia tay chưa?… Vẫn chưa.”
Thành phần thứ ba là hội chó hóng cẩu lương: “Không biết lúc nào mới được xem Túc Nghệ show ân ái một lần, muốn xem dáng vẻ ít người biết của Chử Ưng quá ~~~”
Rất nhanh, bên dưới liền có không ít người trả lời: “Là một người đàn ông, tôi cũng rất muốn nhìn thử một chút dáng vẻ ít người biết của Túc Nghệ.”
Nhìn cảnh bài đăng của mình vô tình bị đẩy nổi lên như vậy, Túc Nghệ quả thực dở khóc dở cười.
Ngay cả Ưng đội cũng biết mua hot search, mua bình luận, đúng là vật đổi sao dời!
**
Trong ba tháng nghỉ ngơi, nơi Túc Nghệ đóng quân lâu nhất chính là tòa nhà Chử thị.
Chính xác hơn là văn phòng của Chử Ưng.
Cô thực sự lười, ngay cả du lịch cũng không muốn đi, bình thường, cùng lắm là đi theo Ngô Tuyết, Chử Khê đi dạo phố, uống trà, thỉnh thoảng thì theo bà Chử đi nhảy quảng trường.
Cứ như thế, cuối cùng cũng tới ngày nghỉ cuối cùng.
Ngô Tuyết tới tìm cô để thảo luận chuyện công việc mới.
“Có một tin tốt đây, còn nhớ bộ phim về vợ lính mà chị từng nhắc với em không? Ba tháng nay họ vẫn chưa tìm được người đóng vai nữ chính, em vẫn còn cơ hội thử vai đấy, nói xem, muốn thử không?”
“Nhân vật thế nào?” Túc Nghệ chống cằm đầy thắc mắc, “Em từng có nói qua vậy à?””
Ngô Tuyết đưa kịch bản cho cô: “Cô đúng là giáo sư hay quên.”
Túc Nghệ cầm kịch bản, lật xem qua qua mấy trang, cuối cùng cũng gợi được chút ấn tượng: “Không nhận, có vai khác không?”
“Vai khác?” May mà Ngô Tuyết có thói quen mang tuốt công việc theo mình, chị lấy hết kịch bản trong ba lô ra, “Em đúng là hay thay đổi.”
“Chử gia chẳng để ý chuyện này, tất nhiên là em không cần phải lo chuyện thay đổi hình tượng rồi.” Túc Nghệ xem một lúc lâu, cuối cùng chọn được một vai mối tình đầu trong sáng của nam chính, “Em cầm quyển này về đọc thử.”
“Em thật đúng là… Cơ hội thay đổi hình tượng tốt như vậy mà không nắm bắt à?”
“Em cảm thấy cứ như em trước đây cũng rất tốt mà, có thể khiến người xem khắc sâu được ấn tượng, bản thân em diễn cũng thấy rất thoải mái. Lần trước lúc quay cái phim học đường kia, chỉ đọc kịch bản thôi em đã thấy bức bối gần chết.” Cô nhấp một ngụm cà phê, “Hình tượng một người phải ổn định, không thể hủy hoại được.”
“Ừ, tùy em, dạo này công ty phân cho chị thêm mấy nghệ sĩ, tư chất khá được.” Ngô Tuyết nói, “Chị chọn được trợ lý cho em rồi, sau này sẽ không theo em đi phim trường nữa đâu.”
Túc Nghệ gật đầu: “Vâng.”
“Đúng rồi, đôi ba bữa nay em có xem tin tức không? Lâm Hà bị cảnh sát gọi đi điều tra rồi, chị đoán chắc là lành ít dữ nhiều.”
“Xem rồi, đáng đời, chị ta phong lưu bao nhiêu năm như thế, nghĩ lại là em lại thấy nóng ruột.”
Ngô Tuyết cười cười, đang định nói tiếp thì thấy một chiếc BenzG65 màu trắng đậu bên ngoài quán cà phê.
Chị trêu: “Hero của em tới rồi kìa.”
Túc Nghệ quay ra nhìn rồi đứng dậy ngay: “Em đi trước đây, gặp sau nhé.”
Đang buổi chiều.
Mùa đông đã qua, ngoài trời sáng sủa, bóng lưng cô trông thật đẹp.
Người đàn ông đút một tay trong túi, tay kia chìa ra đón cô.
Túc Nghệ nắm tay anh, mượn lực leo lên xe.
Thấy cô cười rất tươi, Chử Ưng cười khẽ một tiếng: “Cười gì thế?”
Túc Nghệ bỗng hỏi một câu không liên quan: “Anh xem Đại thoại Tây du bao giờ chưa?”
“Xem rồi, sao?”
“Trong phim có một câu thoại rất kinh điển, anh biết là gì không?”
“Biết.” Chử Ưng suy nghĩ một chút, không chắc chắn lắm, “Người được mẹ sinh ra, yêu cũng được…”
Ôi, tên đàn ông này.
“Thôi anh tập trung lái xe đi.”
Người đàn ông nắm tay cô: “Thế em nói cho anh biết đi.”
Túc Nghệ nghiêng đầu, tủm tỉm cười: “Không nói.”
Xe từ từ chạy khỏi quán cà phê, nhập vào dòng xe, biến mất giữa tận cùng lá biếc ngày xuân.
**
Ý trung nhân của ta là anh hùng cái thế, một ngày nào đó, chàng sẽ đánh xe tới cưới ta.
Giờ anh hùng cái thế có, xe cũng có rồi.
Túc Nghệ mở nick weibo phụ, vụng trộm bình luận dưới bài weibo của mình.
“Hôm nay Chử Ưng đã cầu hôn với Túc Nghệ chưa?… Thật giận ghê, vẫn chưa:)”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!