Tranh Thiên Hạ
Chương 20: Người vẫn thế, tình nhạt phai
Sau khi Tiêu Tuyết Không và Thu Cửu Sương đi khỏi, Hoàng Triều xoay người ngồi xuống hỏi Hoa Thuần Nhiên: “Công chúa có điều gì muốn nói à?”.
Hoa Thuần Nhiên liếc mắt qua Ngọc Vô Duyên đang chăm chú đọc sách ở phòng đối diện.
“Công chúa cứ nói đừng ngại.”. Hoàng Triều nhìn nàng có chút thú vị, hắn biết nàng đang ái ngại chuyện gì. Nàng muốn nói gì mà trịnh trọng đến như vậy?
Hoa Thuần Nhiên chỉ lẳng lặng ngắm Hoàng Triều, một hồi lâu vẫn không cất tiếng. Gương mặt trước mắt nàng không hề giống gương mặt kia. Gương mặt của chàng ấy bao giờ cũng ôn nhu hòa nhã, ung dung thoải mái, đôi đồng tử xanh đen như ngọc khi trầm tĩnh nhìn người khác luôn tỏa ra sự ấm áp dịu dàng, nụ cười chàng nhẹ nhàng thản nhiên khiến ai nấy đều lưu luyến không muốn xa rời. Còn gương mặt này lại ẩn chứa một thứ khí chất cao ngạo tôn quý, đến nụ cười cũng mang theo khí phách của đấng vương giả làm người khác không dám lại gần. Khi hắn chăm chú nhìn ai, ánh mắt sắc bén tựa như kiếm xuyên thấu suy nghĩ của kẻ đó. Còn người này…người đang ngồi trước mặt nàng, nước mắt nữ nhi hay sự hờn dỗi đối với y là vô nghĩa. Cho nên…
“Phò mã, chúng ta là phu thê.”. Hoa Thuần Nhiên chỉ nói đơn giản.
“Ừ.”. Hoàng Triều gật đầu.
“Từ xưa đã có câu: Vợ chồng đồng lòng.”. Hoa Thuần Nhiên nặng nề thốt lên, đôi mắt trực tiếp nhìn hắn không hề có sự chùn bước hay rụt rè: “Song thân quốc gia của chàng tức là song thân quốc gia của ta, song thân quốc gia của ta cũng chính là song thân quốc gia của chàng!”.
Hoàng Triều rất ngạc nhiên khi nghe những câu này của nàng, hắn cười cười khen ngợi: “Công chúa muốn Triều cứu Hoa Vương?”.
“Đúng vậy!”. Hoa Thuần Nhiên gật đầu.
“Hoa Vương dẫn mười vạn đại quân tấn công Bạch Phong Quốc, đáng lẽ Bạch Phong Quốc mới là nước cần giúp đỡ, công chúa nghĩ sao mà nói những câu này?”. Hoàng Triều nhàn nhạt hỏi, ánh mắt rơi về phía ván cờ đang đánh dở dang.
“Phò mã cần gì phải trêu đùa Thuần Nhiên.”. Hoa Thuần Nhiên cũng nhìn xuống bàn cờ: “Thuần Nhiên từ bé đã ở sâu trong thâm cung nên đương nhiên chẳng biết đến thế sự thời cuộc, có điều thiếp cũng là vương giả, mắt thấy tai nghe vài chuyện cũng hiểu được đại khái. Chỉ cần nhìn thần sắc của phò mã và hai vị tướng quân trong cuộc đối thoại vừa rồi, Thuần Nhiên đã biết lần này phụ vương ắt hẳn sẽ đại bại, bại dưới tay Phong Tích Vân mà các người muôn phần sùng bái.”.
“Hả?”. Hoàng Triều dời mắt nhìn vẻ mặt của Hoa Thuần Nhiên, dường như đây là lần đầu tiên hắn quan sát nàng tỉ mỉ đến vậy, một lát sau mới gật gật đầu: “Triều biết công chúa có khá nhiều vương huynh tỷ muội, xem ra trong số những con cháu hoàng tự của Hoa Vương thì chỉ có công chúa là giai nhân đích thực!”.
“Giai nhân?”. Hoa Thuần Nhiên mỉm cười, nụ cười thấp thoáng sự giễu cợt và nỗi đau xót cho bản thân. Bằng dung mạo và trí tuệ của nàng cũng đủ để làm cái kẻ cao ngạo này phải tán thưởng, thế nhưng vì sao người ấy vẫn không chọn nàng làm giai nhân, mà là…
“Nếu công chúa đã nói vậy rồi, Triều sao dám không nghe.”. Hoàng Triều lại đảo mắt về phía bàn cờ: “Công chúa yên tâm, ngày mai Triều sẽ lập tức thân chinh tương trợ Hoa Vương đánh bại Bạch Phong Quốc.”. Hoàng Triều nhặt một quân cờ đặt lên bàn, Hoa Thuần Nhiên vừa trông thấy nước cờ này của hắn, nàng đã hiểu rằng nàng đã hoàn toàn thua cuộc.
“Thuần Nhiên đa tạ phò mã.”. Hoa Thuần Nhiên dịu dàng cúi đầu.
“Công chúa không cần đa lễ.”. Hoàng Triều hơi xua tay: “Như công chúa đã nói, song thân quốc gia của nàng tức là song thân của ta, Triều chỉ tận lực vì quốc gia của mình.”.
Hoa Thuần Nhiên trông thấy ánh mắt Hoàng Triều đang quan sát ván cờ thì thoáng run rẩy, giây lát sau nàng liền khôi phục lại điệu bộ thản nhiên: “Vậy Thuần Nhiên hồi cung trước để chuẩn bị một ít hành trang cho phò mã.”.
“Làm phiền công chúa.”. Hoàng Triều đứng dậy nhìn Hoa Thuần Nhiên rời đi, trên mặt nở một nụ cười nhạt đầy thâm ý.
“Công chúa Thuần Nhiên này thông minh đấy, nếu có thể đồng lòng với huynh thì đúng là giai ngẫu.” [1]. Ngọc Vô Duyên rốt cuộc cũng thả quyển sách trong tay xuống, đi về phía Hoàng Triều.
[1] Giai ngẫu: xứng đôi vừa lứa, đẹp đôi
“Ừm.”. Hoàng Triều hứng thú nhìn thế cờ: “Nước cờ thận trọng, bố cục không lộ, gặp địch thì địch động ta động, bị vây thì giữ nguyên trận hình, quyết không bí quá hóa liều, thật là một người thích hợp.”
“Huynh muốn đích thân đến quan chiến?” [2]. Ngọc Vô Duyên liếc mắt về phía thế cục ván cờ.
[2] Quan chiến: quan sát trận chiến
“Quan chiến?”. Hoàng Triều cười tự tin kiêu ngạo như đã dự tính trước từ lâu: “Chi bằng nói tham chiến thì chính xác hơn.”
“Ừ, có cần ta quay về Hoàng Quốc không?”. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên xuyên qua khung cửa sổ rơi về phía hoa viên. trong Hoa Vương Cung thì chỗ này có nhiều mẫu đơn nhất, tuy đây là loài hoa xinh đẹp khuynh thành nhưng vẫn kém một đóa sen trắng nhẹ nhàng thanh khiết…
“Không cần, hay huynh đi cùng ta đi, xem nữ vương Phong Tích Vân của Bạch Phong Quốc lợi hại đến nhường nào.”. Hoàng Triều nói đầy suy tính.
Trong Khúc Ngọc Hiên, Lạc Hoa Cung, Hoa Thuần Nhiên vội vã viết một bức thư rồi nói với thị nữ bên cạnh: “Lăng Nhi, em hãy nhanh chóng phái người gửi bức thư này đến phủ của Tiền Khởi đại nhân, sau đó mời ba vị vương huynh của ta đến… đến Kim Ba Cung!”.
“Vâng!”. Lăng Nhi lĩnh mệnh rời đi.
Hoa Thuần Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là những đóa hoa tươi đẹp, vẫn là ánh nắng chói chang rực rỡ, chỉ có mỗi mình nàng cảm nhận được giữa cái nắng sáng lóa ấy là một màn đêm đen đặc đang chuẩn bị bao trùm cả vương quốc. Nụ cười của Hoàng Triều khiến nàng cảm thấy rét run, khắp cả người tràn ngập sự lạnh lẽo, lại thêm sự xuất hiện bí ẩn của hai vị tướng nước Hoàng Tiêu Tuyết Không và Thu Cửu Sương. Tại sao bọn họ không đường đường chính chính đi vào từ cửa cung mà lại phải bay qua cửa sổ? Bọn họ bảo phục kích là phục kích thế nào?
“Nếu hai người ấy còn ở đây thì tốt rồi…”. Nàng líu ríu nói nhỏ, thanh âm mang theo sự thất vọng và mất mát.
************************************************** ******
Ngày ba mươi tháng tư, mười vạn đại quân Hoa Vương đến thành Lệ.
Hoa Vương ngồi cao cao trên chiến xa nhìn cờ bay phấp phới trên tường thành, nghe thủ hạ bẩm báo tin tức ba vạn đại quân tiên phong bị tiêu diệt, ông nghiến răng nghiến lợi đập tay xuống, thanh bảo vệ trên chiến xa tức khắc gãy làm đôi.
“Sao lại như vậy?”. Hoa Vương bừng bừng lửa giận: “Chỉ trong một ngày mà ba vạn đại quân ta bị Bạch Phong Quốc tiêu diệt? Tên Diệp Yến dẫn quân kiểu gì vậy?”
“Đại vương, ngài nhìn lá cờ trên đỉnh thành kia kìa, đó là cờ Bạch Phượng của Bạch Phong Quốc, tức có nghĩa thủ thành lần này chính là tân vương Phong Tích Vân!”. Một quân sư chỉ về phía thành Lệ xa xa: “Này danh của Tích Vân Bạch Phong Quốc vốn dĩ đã có từ lâu, Diệp tướng quân chủ quan khinh địch nên mới bị đánh bại, vì thế chúng ta không thể liều lĩnh tiến lên được!”.
“Báo cáo đại vương, phó tướng của Diệp tướng quân xin trình diện, nói muốn bẩm báo quân tình.”. Một gã binh sĩ tiến vào thưa.
“Hả?”. Hoa Vương híp mắt: “Cho vào.”
“Tuân lệnh!”.
Trong tích tắc, tên phó tướng đã được dẫn đến. Hắn quỳ rạp xuống đất: “Tham kiến đại vương!”.
“Có chuyện gì muốn bẩm báo?”. Hoa Vương nhìn kẻ đang run rẩy dưới chân, ông nhướn mày, đôi mắt càng nheo lại…
“Đại vương, tiểu nhân là Khổng Đào, phó tướng của Diệp tướng quân. Lần này thần theo quân tiên phong ra trận, vốn muốn lập công vì đại vương, nhưng Diệp tướng quân tới thành Lệ chỉ thấy có mấy nghìn binh lính Bạch Phong Quốc, nhất thời khinh địch nên qua loa xuất kích. Không ngờ quân Phong lập yêu trận khiến toàn bộ ba vạn quân tiên phong của ta chết thảm. Tiểu nhân cố giữ lại mạng này để gặp đại vương bẩm báo tình hình cụ thể, giúp đại vương phá trận giết địch!”. Khổng Đào thấp thỏm cúi đầu khom người, nói xong câu cuối thì lại tràn ngập khí khái hùng hổ, bạo dạn quỳ thẳng lên.
“Phải không?”. Hoa Vương mặt không biến sắc nhìn Khổng Đào: “Ngươi thuật lại toàn bộ quá trình ra quân cho ta xem.”
“Dạ!”.
Khổng Đào thêm mắm dặm muối kể lể tình hình Diệp Yến dẫn binh ra sao cho Hoa Vương nghe, bao gồm cả việc bị tập kích ở Ngật Sơn, cùng với việc yêu trận kia mở to mồm như chậu máu cắn nuốt binh tướng sĩ Hoa Quốc…
“Chỉ những chuyện này?”. Hoa Vương lạnh lùng hỏi: “Không còn gì khác?”.
“Không… Không còn ạ.”. Khổng Đào rùng mình, cảm thấy giọng điệu lạnh nhạt này của Hoa Vương thật đáng sợ.
“Vậy thì ngươi đã hết chức trách.”. Hoa Vương bất thình lình đổi thái độ, vung tay thét lên: “Lôi hắn xuống chém đầu, cảnh cáo ba quân! Kẻ nào đào ngũ, tất có kết cục này!”.
“Đại vương tha mạng! Đại vương tha mạng!”. Khổng Đào bị kéo xuống lớn tiếng thét xin tha.
“Đại vương…”. Quân sư thử gọi, lại bị Hoa Vương vung tay cắt ngang.
“Phong Tích Vân, mày cũng có chút bản lĩnh!”. Hoa Vương nhìn lá cờ Phi Vân đang tung bay trong gió, trầm giọng hô: “Truyền lệnh hạ trại.”
“Rõ!”
“Hoa Vương đến rồi kìa, lần này lão muốn nếm thử Huyết Phượng Trận để xem thử mười vạn đại quân của lão có đủ tư cách phá trận của cô hay không.”. Phong Tức đứng trên đỉnh thành quan sát nơi quân Hoa đang cắm trại nghỉ ngơi, nói với Phong Tịch bên cạnh.
“Ta không tự phụ như thế”. Phong Tịch cười nhàn nhạt nhìn đại quân lấp lánh sắc vàng che khuất một vùng trời đất trước mắt, nàng trả lời: “Dùng sáu nghìn, thậm chí một vạn binh lính Phong Vân Kỵ lập thành Huyết Phượng Trận cũng chẳng thể tiêu diệt hết mười vạn đại quân Hoa. Dù cho có thắng, ta cũng thắng thảm như bại.”.
“Phong Tích Vân quả nhiên không tùy tiện bừa bãi như Bạch Phong Tịch.”. Phong Tức mỉm cười.
Phong Tịch nghe vậy khóe môi khẽ động, cuối cùng chỉ đành đáp bình thản: “Bây giờ chỉ còn Phong Tích Vân!”
“Cô đã có dự định không quyết chiến với quân Hoa, vì sao không lui binh sớm?”. Phong Tức thắc mắc.
“Bởi vì ta còn muốn thấy một thứ khác. Chẳng biết rốt cuộc uy lực của nó đến nhường nào?”. Phong Tịch nheo mắt nhìn về phía xa xa.
************************************************** **********
Ngày hai tháng năm, trong kim trướng của Hoa Vương.
“Vũ Sinh, ngươi thông thạo binh thư, có biết thế trận đã tiêu diệt ba vạn đại quân ta ra sao không?”. Hoa Vương hỏi quân sư Liễu Vũ Sinh đứng bên cạnh.
“Bẩm đại vương, theo như lời Khổng Đào nói hôm ấy, tiểu nhân đoán đó có thể là Huyết Phượng Trận bách chiến bách thắng của Phượng Vương ba trăm năm về trước.”. Liễu Vũ Sinh trầm tư trả lời.
“Huyết Phượng Trận.”. Hoa Vương dứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi tới đi lui trước án thư: “Không ngờ con nhóc Phong Tích Vân lại mò mẫm ra được nó!”
“Thế trận này rất phức tạp, biến hóa khôn lường. Nếu cứ xông vào chính giữa trận sẽ bị phượng hoàng quấn vào cắn xé, mất máu cho đến chết.”. Liễu Vũ Sinh vừa nói vừa biến sắc, dường như vô cùng sợ hãi chuyện sắp kể: “Đại vương, năm ấy Phượng Vương đã dùng Huyết Phượng Trận để đánh bại Thao Vương, giết sạch mười một vạn quân địch, cũng chính trận này giúp Thủy Đế khẳng định vị trí bá chủ thiên hạ!”.
“Lợi hại như vậy à?”. Hoa Vương thấy thần sắc Liễu Vũ sinh thận trọng không giống như đang nói láo, ông nửa tin nửa ngờ.
“Đại vương, việc này tiểu nhân không nói bừa, trong ‘Ngọc Ngôn binh thư’ có viết ‘Gặp phượng phải trốn’, nói cách khác là gặp phải Phượng Vương và Huyết Phượng Trận thì đánh không lại, phá không xong, chỉ có một con đường chạy trốn.”. Liễu Vũ Sinh nghiêm mặt nói: “Bởi vậy, đại vương, lần này chúng ta tuyệt đối không thể tùy tiện xuất binh!”
“Đánh không lại, phá không xong?”. Hoa Vương lặp lại mấy lời của Liễu Vũ Sinh, ánh mắt chăm chú nhìn y: “Lẽ nào bổn vương đánh không lại con tiểu nha đầu Phong gia, phá không nổi Huyết Phượng Trận vớ vẩn của nó?”.
Liễu Vũ Sinh nghe Hoa Vương nói thế tự biết mình đã chạm phải râu hùm, lập tức khom lưng đáp: “Đại vương võ công cái thế, Phong Vương tất nhiên không phải là đối thủ của ngài. Chẳng qua cô ta chỉ dựa vào danh tiếng tổ tiên để lại mà thắng một trận nho nhỏ thôi.”
“Hừ!”. Hoa Vương hừ một tiếng, sau đó tiếp tục hỏi: “Ngươi có cách nào phá giải Huyết Phượng Trận không?”
“Bẩm đại vương, trận này là do Phượng Vương độc quyền sáng chế, không truyền lại đời sau, trên binh thư cũng không ghi chép lại. Tiểu nhân không rõ các thế biến hóa của trận này, cho nên…”
“Cho nên không có phương pháp giải?”. Hoa Vương không đợi Liễu Vũ Sinh dứt lời, ánh mắt nghiêm nghị quét qua y: “Thế lần xuất chinh này bổn vương sẽ quay về tay trắng ư?”
“Không! Không ạ!”. Liễu Vũ Sinh cuống quít cúi đầu: “Đại nghiệp của đại vương há có thể để một Huyết Phượng Trận nho nhỏ cản trở.”
“Hừ! Huyết Phượng Trận!”. Hoa Vương đập bàn: “Bổn vương không tin với mười vạn đại quân Kim Y Kỵ mà không phá nổi nó!”.
“Đại vương, ngài muốn…”. Liễu Vũ Sinh thận trọng thăm dò, e sợ không cẩn thận lại chạm phải râu hùm của ông.
“Mạnh tướng quân.”. Hoa Vương gọi lớn.
“Có thần.”. Một viên tướng vén trướng đi vào.
“Bổn vương lệnh cho ngươi dẫn năm nghìn tinh binh, giờ Tỵ công thành.”
“Rõ!”. Mạnh tướng quân lĩnh mệnh thối lui.
“Đại vương, ba vạn tinh binh còn thất bại dưới Huyết Phượng Trận, chỉ phái năm nghìn…”
“Hừ! Huyết Phượng Trận. Để ta xem Huyết Phượng Trận này là cái quái gì!”.
Hoa Vương lạnh lùng hừ quát, cặp mắt vô cùng âm trầm tàn ác khiến Liễu Vũ Sinh sợ phát khiếp, cũng làm y hiểu rõ, hóa ra năm nghìn tinh binh kia chỉ đóng vai dê thăm dò.
“Mới nghỉ ngơi có một ngày mà lão Hoa Vương đã không nhịn được, ông ta bắt đầu hành động rồi.”. Phong Tức đứng trên đỉnh thành nhìn quân Hoa phía trước, không khỏi lắc đầu: “Chả có chút kiên nhẫn!”.
“Lão định mang một bữa điểm tâm đến cho ta, đáng tiếc phượng hoàng của ta từ trước đến nay chỉ thích ăn đại tiệc máu thịt!”. Phong Tịch nhìn hành động của mấy nghìn quân Hoa phía trước, bùi ngùi nói.
“Xem ra Huyết Phượng Trận của cô khiến ông ta hơi kiêng dè.”. Phong Tức cười: “Lão muốn dùng mấy nghìn binh sĩ dụ cô xuất Huyết Phượng Trận để quan sát trước, hoặc có thể lão đang đợi đúng thời cơ để dốc hết mười vạn đại quân càn quét phượng hoàng.”.
“Lão tính cũng hay nhỉ!”. Phong Tịch nhìn hướng đi của mấy nghìn quân Hoa đằng xa, tốc độ hành quân không nhanh không chậm, dường như đang sợ phía trước đột ngột xuất hiện yêu ma quỷ quái nào nên tất cả chỉ dám bước cẩn thận từng bước. Nàng cất tiếng gọi: “Lâm tướng quân.”
“Có thần.”
“Trận chiến này giao cho ngươi.”. Phong Tịch lùi sang một bên, nhường hắn tiến lên phía trước.
“Rõ!”. Lâm Cơ bước lên trên, sau đó phất cao cờ lệnh.
Tức khắc có mấy trăm binh lính túa ra xếp hàng ngay ngắn trật tự dưới chân thành.
Phong Tức đảo mắt nhìn mấy trăm binh sĩ này, tỉ mỉ quan sát xem họ có khả năng gì mà để Phong Tịch yên tâm giao phó toàn bộ trận chiến. Rốt cuộc trong con ngươi thâm trầm của hắn cũng thoáng hiện một tia sáng, đôi mắt xanh đen như ngọc lấp lánh tựa như những vì sao, nhưng chỉ trong phút chốc hắn khôi phục vẻ nhàn nhã thản nhiên.
Những binh lính này không có thân hình cao lớn hay dáng vẻ hiên ngang, thậm chí lại vô cùng thấp bé, thế nhưng tất cả họ đều có đôi mắt sáng ngời và cánh tay cứng cáp cường tráng. Cho dù đại vương của họ chỉ đứng cách đấy một trượng, vẻ mặt họ vẫn bình tĩnh như thường.
Phong Tịch không nhìn những binh sĩ này, chỉ nhẹ nhàng quan sát Phong Tức. Nàng thở dài nhàn nhạt bất đắc dĩ, dường như nàng đã sớm nhìn thấu số phận không thể nào thay đổi được, vẻ khinh thường cùng sự thâm trầm đến thế… Chỉ một lát sau, nàng từ từ dời tầm mắt về phía tiền phương, thấy quân Hoa đã đến càng lúc càng gần.
“Đại vương, quân nước Phong chưa có động tĩnh.”.
Hoa Vương đứng bất động trên chiếc chiến xa to lớn hoa lệ được tám con tuấn mã kéo, ngưng thần nhìn về phía trước. Năm nghìn quân Hoa chỉ còn cách thành chừng bốn mươi trượng nhưng cổng thành Lệ vẫn đóng chặt như cũ, quân Phong dường như không có ý ra khỏi thành nghênh chiến. Chẳng lẽ Phong Tích Vân không muốn dùng Huyết Phượng Trận đấu với ông sao? Coi thường bổn vương tới vậy sao?
“Cứ quan sát.”. Hoa Vương cau mày.
Quân Hoa tiếp tục tiến lên, chỉ còn cách thành chừng ba mươi lăm trượng.
“Đội vũ tiễn!”. Lâm Cơ trầm giọng nói.
Lập tức toàn bộ mấy trăm binh lính bước lên ngay sát lỗ châu mai trên thành, giương cung lắp tên, ngắm thẳng về phía trước. Không gian phút chốc trở nên yên lặng, ngoại trừ tiếng gió thổi cờ bay thì không còn một âm thanh nào, ai nấy đều thận trọng tập trung quan sát quân Hoa, hoặc nhìn chằm chằm về phía đội vũ tiễn.
Ánh mắt Lâm Cơ dán chặt vào quân Hoa phía trước, không hề chớp mắt, gần nữa, ba mươi trượng… hai mươi bảy trượng… hai mươi sáu trượng… hai mươi lăm trượng.
“Bắn!”
Một tiếng hô to vang lên, tên trút xuống như mưa từ trên tường thành, quân Hoa chưa kịp phòng bị liền kêu lên thảm thiết, ngã xuống tầng tầng lớp lớp.
“Bắn!”
Không để cho quân Hoa kịp thở, trên tường thành lại phát hiệu lệnh, binh lính bắn tên tới tấp, quân Hoa phía trước thét lên thê thảm, lại tiếp tục ngã xuống.
“Bắn!”
…
“Hay!”. Phong Tức đứng trên đỉnh thành thấy rõ mọi thứ không khỏi thốt lên, quay đầu nhìn về phía Phong Tịch, đôi mắt phát sáng như sao: “Không có tên nào bắn trượt. Toàn bộ đều là thần tiễn thiện xạ!”
“Đây là năm trăm người thuộc đội vũ tiễn ta chọn ra từ cuộc khảo hạch Phong Vân Kỵ và Cấm Vệ Quân năm năm về trước, trong mười lăm vạn chỉ có năm trăm người trúng tuyển, hơn nữa dưới sự huấn luyện của Lâm Cơ trong vòng năm năm, về cơ bản đã phù hợp với quy định của ta năm đó, bắn một trăm tên phải trúng đến chín mươi chín!”. Phong Tịch bình tĩnh nói, ánh mắt hờ hững rơi vào tiền phương, nghe từng mệnh lệnh của Lâm Cơ phát ra, mấy nghìn quân Hoa đã bị tiêu diệt hơn một nửa.
“Chẳng trách sau cái năm san bằng Đoạn Hồn Môn, cô liền biến mất một khoảng thời gian dài.”. Phong Tức cũng đưa mắt nhìn về phía trước: “Hoa Vương đưa điểm tâm tới lại thành bia ngắm cho cô luyện tên!”
“Đại vương, quân Phong vẫn chưa ra khỏi thành bày trận mà đã bắn tên vào quân ta. Quân ta không mang giáp chắn, thỉnh đại vương hạ lệnh thu binh, nếu không…” Liễu Vũ Sinh thấy phía trước bất lợi, thiếu chút nữa nôn nóng buột miệng “Toàn quân bị diệt”, y trông thấy ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Hoa Vương lập tức nuốt hết lời sắp nói vào bụng.
“Đại vương!”.
“Thu binh.”. Hoa Vương trầm ngâm chốc lát cuối cùng cũng nghiến răng phun ra hai chữ, sắc mặt tái mét, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào đỉnh thành Lệ. Ông nghiến răng giận dữ căm hận: “Phong Tích Vân!”
Quân Hoa nhận được mệnh lệnh thu binh cuống quít quay đầu chạy trốn, năm nghìn quân xuất kích khi trở về đã chẳng còn đến một nghìn, ngay cả thống lĩnh Mạnh tướng quân cũng bị trúng tên vào vai trái.
“Thần vô năng, thẹn với lệnh vương, xin đại vương giáng tội!”. Mạnh tướng quân xuống ngựa, dập đầu quỳ trước chiến xa Hoa Vương.
Hoa Vương chăm chú nhìn hắn một lúc rất lâu, trên trán Mạnh tướng quân đã ướt đẫm mồ hôi, bả vai rướm máu, quân sư Liễu Vũ Sinh bên cạnh cũng hồi hộp cúi đầu, căng hết hai lỗ tai chờ đợi mệnh lệnh kế tiếp của Hoa Vương.
“Lui xuống chữa thương đi!”. Một lúc sau, Hoa Vương mới lạnh lùng ra lệnh.
“Tạ đại vương ân chuẩn!”. Mạnh tướng quân hấp tấp dập đầu lui xuống, cả người túa mồ hôi lạnh, cái mạng này cuối cùng cũng tìm lại được từ tay Diêm vương.
“Đại vương…” Liễu Vũ Sinh dè dặt mở miệng.
“Có gì thì nói!”. Hoa Vương sốt ruột trừng mắt liếc hắn.
“Đại vương, quân ta tiến công ồ ạt sẽ bị vùi trong Huyết Phượng Trận, còn tiến công từng chút thì lại bị tên đẩy lùi…”
“Hừ!”. Không đợi y nói xong, Hoa Vương lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt như cuồng thú sắp chết nổi điên, chỉ cần chạm vào liền bạo phát.
“Đại vương, tiểu nhân đã có cách, chỉ cần một lần là phá được thành Lệ.”. Liễu Vũ Sinh lật đật thốt lên.
“Có cách sao không nói sớm?”. Hoa Vương nghe vậy bừng bừng nổi giận.
“Không không không!”. Liễu Vũ Sinh kêu lia lịa: “Tiểu nhân vừa mới nghĩ ra thôi!”
“Mau nói!”
“Vâng!”. Liễu Vũ Sinh cúi đầu: “Đại vương, chúng ta có những thứ đó, không cần sợ Huyết Phượng Trận, cũng chẳng sợ phi tiễn của chúng.”
“Ngươi đang nói tới… đại pháo.”. Hoa Vương bỗng giật mình tỉnh ngộ.
“Đúng ạ!”. Liễu Vũ Sinh gật đầu: “Bất luận quân Phong có bày Huyết Phượng Trận hay cố thủ trong thành không ra, quân ta chỉ cần dùng đại pháo oanh tạc. Cho dù chúng có thế trận lợi hại hay thành trì kiên cố đi chăng nữa, cũng không qua nổi một phát đại pháo của quân ta.”
“Giỏi lắm!”. Hoa Vương đập bàn, vùng giữa lông mày nhíu chặt mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng giãn ra: “Vũ Sơn tiên sinh chế tạo năm khẩu hỏa pháo bao giờ thì có thể đến?”
“Bẩm đại vương, giờ Mùi ngày mai sẽ đến.”
“Được, vậy giờ Thân ngày mai công thành cho ta! Ha ha… bổn vương muốn chứng kiến Phong nha đầu kia bại dưới tay bổn vương!”. Hoa Vương cười lớn.
************************************************** **************
“Xem ra Hoa Vương đã bị thần tiễn của cô dọa chạy mất.”. Phong Tức cười đùa nhìn đám quân Hoa đang rút lui.
Phong Tịch nghe vậy cũng chẳng vui nổi, đôi lông mày cau lại nhìn đội hình quân Hoa phía trước, chợt thở dài một hơi: “Ngày mai hết thoải mái rồi!”.
Ngày ba tháng năm, giữa giờ Thân.
“Thùng thùng thùng thùng … thùng thùng thùng thùng …”
Trống trận nổi dậy, ngựa chiến hí vang, quân Hoa dàn trận công thành.
Một hàng dài khiên chắn kín kẽ xuất hiện, phía sau là những binh sĩ cầm khiên đang ẩn náu, kế tiếp là ba khẩu đại pháo mới nhất, cuối cùng mới đến đại quân giáp vàng vũ trang tối tân Kim Y Kỵ.
“Quả nhiên!”. Phong Tịch quan sát đội hình quân Hoa.
“Không ngờ Hoa Vương cũng chơi chiêu này.”. Ánh mắt Phong Tức rơi vào năm khẩu hỏa pháo kia: “Nghe nói đại pháo là do Vũ Sơn lão nhân thiết kế, sử dụng hỏa đạn chế tạo từ mỏ khoáng đặc biệt ở núi Vũ Sơn nước Hoa, uy lực của nó không gì sánh được. Nếu bị bắn trúng thì không chỉ thịt nát xương tan mà đến thành trì bằng cự thạch cũng bị phá hủy.”
“Đúng là có tiền vẫn tốt hơn.”. Phong Tịch chăm chú nhìn những khẩu đại pháo có hình dạng quái dị kia: “Không chỉ mặc y giáp bằng vàng nổi bật nhất, dùng đao kiếm loại tốt nhất, lại còn dùng cả đại pháo tối tân nhất, Hoa Quốc… Hoa Quốc giàu có màu mỡ… không thu hết được vào tay thật là có chút đáng tiếc!”. Nàng gian xảo đảo mắt qua Phong Tức, lời nói tràn đầy ý chế giễu.
“Cô bắt đầu nói giống Bạch Phong Tịch rồi đó!”. Phong Tức mặt không đổi sắc, mâu quang không chuyển vẫn chỉ nhìn về phía trước, thản nhiên trả lời.
Phong Tịch nghe vậy khóe miệng khẽ động, chung quy cũng không nói gì mà chỉ hơi nhíu mày bất mãn với tâm trạng bản thân. Nàng lắc đầu muốn vứt đi ý nghĩ phân tâm, nghiêm túc nhìn vào thế trận trước mắt.
Hoa Vương lúc này đang đứng trên chiến xa cao cao, xung quanh là tầng tầng lớp lớp quân Hoa bao bọc, phía trước xe lại có muôn vàn giáp chắn hộ vệ, chiến xa của ông thận trọng tiến lên đằng trước.
Khi chỉ còn cách thành năm mươi trượng thì chiến xa của Hoa Vương dừng lại, chỉ còn đội khiên giáp và đại pháo vẫn tiếp tục đi lên. Khi còn cách thành bốn mươi trượng, quân Hoa cuối cùng cũng dừng lại hẳn.
“Đại vương, bây giờ chúng ta dùng luôn đại pháo hay là…”. Liễu Vũ Sinh bước lên trước xin chỉ thị.
“Dùng đại pháo tấn công! Hừ, bổn vương đang muốn cho Phong nha đầu kia nếm thử sự lợi hại của đại pháo nước ta!”. Hoa Vương tự phụ vung tay.
Liễu Vũ Sinh nghe vậy liền ra hiệu cho quân Hoa phía trước.
Ngay lập tức, những binh lính cầm khiên giáp tản ra hai bên để lộ một khẩu đại pháo, nòng pháo ngắm đến đỉnh thành Lệ, pháo thủ lắp đạn, nhanh chóng châm kíp nổ. “Ầm” một tiếng, đạn pháo bay thẳng hướng thành Lệ.
“Đến đây!”.
Chỉ thấy trên đỉnh thành Phong Tịch bỗng nhiên bay ra, đưa cả người nghênh đón đạn pháo đang bay vụt đến.
“Vương, cẩn thận!”.
“Xin hãy quay về, Vương!”.
Tất cả mọi người đứng bên dưới đều gào thét gọi vương của họ, ai nấy run như cầy sấy, ngẩng đầu nhìn hành động mạo hiểm của vị nữ vương.
“Nữ nhân này…” Phong Tức thì thầm nói nhỏ nhìn Phong Tịch, vừa than thở lại vừa buồn bực.
Phong Tịch bay giữa không trung, tay vung lên, bạch lăng trong tay áo phóng thẳng về phía đạn pháo. Vào lúc bạch lăng gần chạm phải đạn pháo thì biến thành một con du long cuồn cuộn, dùng khí trời bao trọn lấy viên đạn cách một thước. Sau đó dải bạch lăng thả ra, đạn pháo liền đổi hướng bắn ngược lại, nhưng chỉ mới đến nửa đường đã vang “Ầm” một tiếng, nổ tung trên bầu trời.
Hai quân Phong, Hoa trợn mắt há mồm nhìn, không thể tin được những gì mình vừa thấy. Một viên đạn pháo bắn ra với toàn bộ uy lực mà lại bị bạch lăng của nàng quấn lấy, mượn lực không khí gây nổ giữa không trung.
“Đó là…”
Hoàng Triều và Ngọc Vô Duyên vội vàng chạy đến từ đằng xa, kinh hoàng nhìn về phía trước. Dải bạch lăng kia… bóng trắng trên không trung kia… Hai người chợt hoảng hốt, trong lòng đều hiện lên một cái tên: Phong Tịch. Dù khoảng cách xa đến vậy, dù trông chỉ như bóng của hồng nhạn lướt qua, bọn họ cũng đều có thể khẳng định, người đang bay giữa không trung kia chính là Bạch Phong Tịch!
Nhưng tại sao nàng lại ở thành Lệ? Tại sao nàng lại trợ giúp cho quân Phong? Lẽ nào… Đột nhiên hai người đồng thời giật mình, chỉ cảm thấy trời đất trong nháy mắt chìm vào màn đêm đen yên tĩnh, xung quanh không còn tồn tại thiên quân vạn mã. Ánh mắt hai người chạm nhau, kinh hãi nối tiếp kinh hãi, đầu óc trở nên trống rỗng, chẳng biết làm sao, cả hai tựa như đã lạc đến chốn nào.
Phong Tịch từ trên không nhẹ nhàng đáp xuống tường thành, đứng cao cao nhìn quân Hoa đằng trước.
“Tên!”. Phong Tịch vươn tay, lập tức có binh sĩ tiến lên dâng cung tên cho nàng.
Phong Tịch giương cung cài tên, nhắm thẳng mục tiêu, “Vút” một tiếng, mũi tên bắn về phía trước. Một tên lính đang cầm đạn chuẩn bị lắp vào đại pháo định bắn ra oai phủ đầu quân Phong thì chợt nghe được thấy tiếng vang bên tai, phảng phất như có một thứ gì đó xé gió bay đến, y ngẩng đầu chưa kịp thấy rõ liền bị một tên xuyên thủng ngực. Viên đạn pháo trong tay y rơi “Bịch” xuống đất, lăn vòng rồi nổ “Ầm”, khiến mười mấy tên binh sĩ xung quanh lập tức mất mạng.
“Tên!”. Phong Tịch lại vươn tay, binh sĩ lại dâng tên lên.
Cung kéo căng, răng cắn chặt môi, đôi mắt nàng phát ra quang mang sắc bén, “Vút” một tiếng, tên như chớp giật, bắn thẳng vào Hoa Vương đang đứng trên chiến xa hoa lệ giữa muôn trùng quân Hoa.
“Bảo vệ đại vương! Bảo vệ đại vương!”.
Mũi tên này lướt nhanh như điện phá không bay đến, bắn phá hết tất cả chướng ngại vật trên đường, khiến binh lính nước Hoa trông thấy đều hoảng sợ kêu to.
Những binh lính cầm khiên ngay lập tức đứng chắn tầng tầng lớp lớp trước người Hoa Vương. Mũi tên kia của nàng căn bản không thể nào thấy rõ bằng mắt thường, chỉ làm chúng nhân cảm thấy như có một tia chớp đen bay đến, tiếng gió bị xé rách vùn vụt lạnh lẽo, sau đó bốn tiếng “Phập, phập, phập, phập” liên tiếp vang lên và một tiếng “Bịch” rơi rụng, mọi người trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy mũi tên kia xuyên qua bốn tầng giáp chắn, đâm nát mọi thứ rồi mới tản lực rơi xuống.
“Phù!”. Hoa Vương bị một mũi tên làm chấn kinh đến mức không dám nhúc nhích, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, chân ông ta mềm nhũn, ngã ngồi xuống xe.
“Đại vương! Đại vương!”. Trên tiền tuyến dồn dập tiếng kinh hô.
“Tên lửa!”. Mũi tên lúc nãy vừa thất bại, Phong Tịch lập tức cau mày, binh lính liền mang một mũi tên nhóm lửa lên.
Đầu ngón chân Phong Tịch điểm nhẹ trên đỉnh thành, từ trên cao quan sát ba khẩu đại pháo giữa trận địa, tay giương cung, nhắm thẳng mục tiêu, “Vút!”, mũi tên lửa trúng vào một khẩu đại pháo. Sau đó “Ầm” một tiếng, khẩu đại pháo vốn đang chuẩn oanh kích thành Lệ đã bị nàng phá hủy tan tành.
“Tiếp!”. Phong Tịch đặt tên lửa lên dây cung, đôi mắt sáng quắc như tuyết, lạnh lùng như băng, thần tình trở nên thập phần hung sát.
“Vút!”, mũi tên thứ hai vừa được bắn ra, nàng lại vươn tay quát: “Tiếp!”, binh sĩ tiếp tục dâng lên một mũi lên lửa. Tiếng “Vút!” vang vọng, mũi tên đằng sau đuổi sát mũi tên đằng trước, bay thẳng đến hai khẩu đại pháo giữa trận địa quân Hoa. Quân Hoa trông thấy hai mũi tên lửa đang xuyên phá không trung, không thể chống đỡ, tất cả theo phản xạ nằm sấp xuống đất. Hai mũi tên kia càng băng qua đoàn quân nhanh hơn, thẳng tiến đến hai khẩu đại pháo.
Khoảnh khắc hai mũi tên lửa gần chạm vào đại pháo, đột nhiên có một bóng trắng bay lên nhẹ nhàng đáp xuống khẩu pháo phía trước. Chàng vươn tay chụp lấy mũi tên lửa, sau đó xoay người phi thân sang khẩu đại pháo thứ hai, cũng vươn tay ra nhẹ nhàng bắt lấy mũi tên còn lại đang lao vùn vụt đến.
Chàng hành động chỉ trong chớp mắt nhưng cả hai quân đều trông thấy rõ, quân Phong ồ lên tiếc hận, quân Hoa vui mừng hô to. Chỉ có Phong Tịch chấn động trong lòng, người kia là…
Xa xa trên bầu trời thành Lệ, ánh mắt của hai người nào đó giao nhau, cách nhau mười mấy trượng, cách nhau bởi lưỡng quân đang đương đầu. Hai người chỉ lẳng lặng nhìn nhau, không ai nói câu nào.
Lúc này một người đang đứng trên đại pháo, một người thì đứng trên đỉnh thành. Phía sau lưng một người là đại quân Hoa Quốc sắc vàng chói mắt, sau lưng người còn lại là cờ Bạch Phượng, cờ Phi Vân tung bay. Một người vận áo trắng như xưa, một người mặc trang phục khôi giáp. Một người tay nắm lấy mũi tên, mội người tay cầm chặt trường cung… Cảnh tượng này tựa hồ không còn là cảnh tượng lúc mới quen, duy chỉ có vẻ mặt hai bên đều hiện lên sự khiếp sợ. Đi đến bước này rồi, họ đã không dám tin, chỉ đành tán thán nhân sinh vô thường…
Giờ Thân đã qua, mặt trời lặn dần về phía tây, trong ráng chiều ửng đỏ là bóng dáng hai người đang đứng cách nhau xa thật xa, dường như đã xuyên qua cả không gian và thời gian. Khoảnh khắc ấy, họ chợt cùng mỉm cười chào hỏi đối phương, dù biết rằng cả hai căn bản không thể nào thấy rõ.
“Lâm Cơ.”. Phong Tịch từ trên tường thành bay xuống, mũi chân vừa chạm đất đã lập tức cất tiếng gọi.
“Có thần!”. Lâm Cơ tiến lên.
“Đưa bọn họ ra khỏi phạm vi bốn mươi lăm trượng.”. Phong Tịch lạnh lùng phân phó.
“Rõ!”. Lâm Cơ khom người đáp, sau đó phất tay, đội vũ tiễn lập tức đứng vào vị trí nghênh chiến.
“Từ Uyên.”
“Có thần!”
“Những chuyện còn lại giao cho ngươi.”
“Rõ!”
Hai quân Hoa, Phong phát động giao chiến, quân Phong bắn tên bay và tên lửa dày đặc như mưa khiến quân Hoa không dám mạo hiểm tiến lên, chỉ có thể dựng khiên giáp nghiêm mật phòng thủ. Đồng thời uy lực đại pháo của quân Hoa cũng khiến cho quân Phong không dám khinh thường, chỉ có thể bắn tên không ngừng ngăn cản bọn chúng đến gần cổng thành.
Trận chiến kéo dài đến tận giờ Dậu, đến khi hai bên đều sức tàn lực kiệt mới tạm thời đình chiến. Cả hai quân đều không có quá nhiều thương vong, một bên trốn sau giáp chắn, một bên áp chế uy lực đại pháo của đối phương, bên nào cũng không bị hao tổn, cũng không bên nào chiếm ưu thế. Đây chẳng qua là một trận chiến ngu xuẩn, vô ích, tiêu tốn khí lực của cả đôi bên.
************************************************** **************
“Hiền tế, có con tới giúp, bổn vương lần này chắc chắn đánh bại Phong Tích Vân, san bằng Bạch Phong Quốc!”. Hoa Vương bày tiệc rượu trong kim trướng nghênh đón Hoàng Triều và Ngọc Vô Duyên lặn lội đường xa đến, dường như đã quên mất một mũi tên khiến ông ta mềm nhũn cả chân, vô cùng mạnh mồm tuyên bố.
“Công chúa ngày đêm thấp thỏm mong đợi đại vương, Triều đến đây cũng vì công chúa mà tỏ lòng hiếu thuận vấn an lão nhân gia ngài. Về phần tương trợ, Triều tư chất ngu dốt nên khó có thể san sẻ với đại vương. Nhưng đại vương đã căn dặn thì Triều nhất định sẽ tận tâm tận lực.”. Hoàng Triều khiêm nhường nói, trong lời nói phảng phất ý tứ khinh thường ngạo mạn.
“Có câu này của con là đủ rồi!”. Hoa Vương nghe thế liền giơ cao chén vàng: “Bổn vương dùng ly rượu nhạt này thết đãi hiền tế và Ngọc công tử.”
“Là con kính đại vương mới phải, chúc đại vương sớm ngày đánh bại quân Phong, khải hoàn về nước!”. Hoàng Triều cũng giơ ly rượu, Ngọc Vô Duyên, Liễu Vũ Sinh cùng với những vị tướng quân của quân Hoa lập tức nâng chén kính Hoa Vương.
“Ha ha ha… Tốt!”. Hoa Vương thoải mái cười to, uống một hơi cạn sạch.
Tiệc rượu qua đi, Hoàng Triều, Ngọc Vô Duyên trở lại doanh trướng Hoa Vương đã sắp xếp cho họ.
Hai người lẳng lặng ngồi đối diện nhau trong chốc lát, ánh mắt nhìn nhau cùng hiện lên một tia đau khổ.
“Vì sao lại là nàng?”. Hoàng Triều rốt cuộc cũng mở miệng nói.
Ngọc Vô Duyên chỉ khẽ cười, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn vào vách trướng, tựa như trên đó có thứ gì đáng giá để nghiên cứu, ánh mắt chàng nhất quyết không rời.
“Công chúa Tích Vân của Bạch Phong Quốc… Nữ vương bây giờ của Bạch Phong Quốc… lại là Bạch Phong Tịch ư? Một Phong Tịch ‘Tố y tuyết nguyệt, ngôn hành vô kỵ’ sao có thể là người đứng đầu một quốc gia?”. Hoàng Triều vẫn không dám tin vào mắt mình, lời nói có chút thảng thốt.
Bóng trắng bay giữa không trung, nữ vương giáp bạc đứng trên đỉnh thành đích xác là nàng, cho dù hắn có sống đến một trăm tuổi, cho dù mắt có mờ cũng không thể nhận nhầm đôi con ngươi trong trẻo, khuôn mặt thanh tú, mảnh tuyết ngọc hình trăng khuyết trên trán kia… Nàng quả thật là Bạch Phong Tịch!
“Ban đầu trên Đài hái sen khi nàng đàn khúc “Thủy Liên ngâm” thì ta đã hoài nghi rồi, nếu chỉ là Bạch Phong Tịch du hiệp giang hồ mà có kỹ thuật đàn cao siêu như vậy thì đúng là có chút kỳ lạ. Nhưng nếu đổi lại là công chúa Tích Vân tuyệt đại tài danh thì không có gì lạ cả!”. Ngọc Vô Duyên thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn đôi bàn tay đan vào nhau, đầu ngón tay chàng mất kiểm soát khẽ run rẩy.
Lát sau chàng tiếp tục nói: “Nói cho cùng thì cả thiên hạ này chỉ có vài người từng gặp qua công chúa Tích Vân, còn lại đều do nghe những lời đồn đại ‘Tài hoa hết thảy, người yếu nhiều bệnh, lập Phong Vân Kỵ, quanh năm tĩnh dưỡng trên núi Thiển Bích’. Chẳng ai biết tướng mạo của nàng ra sao, tính cách của nàng thế nào. Bạch Phong Tịch mà là công chúa Tích Vân thì rất có lý, bởi vì những thứ Bạch Phong Tịch hiểu biết là quá nhiều so với những người trên giang hồ!”.
“Bạch Phong Tịch… Bạch Phong Tịch…”. Hoàng Triều lặp đi lặp lại cái tên này, không hận cũng chẳng yêu, chỉ có dùng răng cắn, nhai nát rồi nuốt vào trong bụng, để nó hòa với máu thịt mình.
“Phong Tịch…”. Ngọc Vô Duyên khẽ thở dài, không tự chủ được xòe lòng bàn tay ra, mâu quang rơi vào những đường chỉ tay trong suốt.
“Thảo nào đêm đó nàng đã nói ‘Bạn bè cũng rất ít khi có cả đời’, thì ra nàng đang ám chỉ ngày hôm nay, đã sớm đoán được sẽ có ngày chúng ta đối địch!”. Hoàng Triều nhắm nghiền hai mắt.
“Bạch Phong Tịch là Tích Vân Bạch Phong Quốc, vậy Hắc Phong Tức chắc chắn là Lan Tức Hắc Phong Quốc. Nàng sẽ trở thành địch thủ của huynh, bởi vì Bạch Phong Hắc Tức đã ở cùng nhau mười năm rồi, hơn nữa sau này Phong Tích Vân, Phong Lan Tức cũng sẽ liên thủ với nhau.”. Ngọc Vô Duyên nhìn đường chỉ tay, khóe môi nặn ra một nụ cười bi thương cay đắng: “Khó trách ngày đó hắn…”
“Hắc Phong Tức… Lan Tức…”. Hoàng Triều đột nhiên mở to hai mắt, sắc vàng trong ánh mắt lóe lên: “Hóa ra hắn bằng lòng buông tha Hoa Thuần Nhiên là vì còn một Phong Tích Vân hơn hẳn Hoa Thuần Nhiên!”.
“Huynh muốn đoạt được thiên hạ, vậy thì hai người bọn họ chính là kình địch lớn nhất của huynh!”. Ánh mắt Ngọc Vô Duyên vẫn còn quan sát lòng bàn tay, lời nói nhu hòa lạnh nhạt như cát bụi.
“Nghe giang hồ đồn đại, toàn bộ tài phú của hai nhà Kỳ Thượng tại thành Khúc nước Hoa đã rơi vào trong tay hắn, hơn nữa bây giờ nữ vương Bạch Phong Quốc …”. Ngọc Vô Duyên nắm hai tay lại thản nhiên tiếp lời: “Còn huynh có được Huyền Tôn Lệnh và công chúa Hoa Quốc, xem ra thực lực hai người đang bất phân thắng bại.”
“Không, ta thua hắn một điều…”. Hoàng Triều nói: “Công chúa nước Hoa chỉ là một công chúa, còn nữ vương Bạch Phong Quốc không chỉ là Vương một quốc gia, nàng còn là một tướng tài tuyệt thế trên chiến trường. Hơn nữa…”. Hắn ngừng lại một chút, sau đó mới không cam lòng nói tiếp: “Hắn ta còn có một người nữa!”.
Ngọc Vô Duyên tất nhiên hiểu câu nói cuối cùng của Hoàng Triều, chàng cười nhạt, khẽ gật đầu: “Cũng phải.”
“Hoàng Triều nhìn chằm chằm vào Ngọc Vô Duyên: “Phong Tịch kiên quyết từ chối ta, nhưng huynh… nếu khi đó huynh…”
“Nếu có một ngày gặp nhau trên sa trường, nàng bại dưới tay huynh, huynh có giết nàng không?”. Ngọc Vô Duyên thình lình cắt ngang lời, không chớp mắt nhìn khuôn mặt Hoàng Triều.
“Ta… ta…”. Hoàng Triều vốn luôn cương quyết đoạn tuyệt bỗng chốc do dự. Giết nàng? Giết Phong Tịch? Làm sao có thể? Nhưng… nữ vương Bạch Phong Quốc… chính là đối thủ sinh tử trên chiến trường trong tương lai… Có thể ngay ngày mai thôi sẽ quyết chiến…
“Muộn rồi, ta đi ngủ.”. Ngọc Vô Duyên cũng không đợi hắn trả lời đã đứng dậy đi ra ngoài, lúc vén rèm lên còn quay đầu lại buông một câu: “Huynh không thể nào giết nàng vì nàng là người mà huynh vẫn luôn muốn nắm giữ. Huynh có thể nắm giữ cả thiên hạ, vĩnh viễn không thể nắm giữ được… một giấc mộng!”…
_________________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!