Diện Thủ - Chương 27: Đã hài hòa, thỉnh không cần mua
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Diện Thủ


Chương 27: Đã hài hòa, thỉnh không cần mua


Cẩm Tú nín thở liễm tức, dẫn dắt các thị nữ chậm rãi lui về phía sau, đồng thời không cho ai bước vào chuồng một bước. Bố trí xong hết thảy, nàng dẫn Mính Nhi vài thị nữ chờ ở ngoài.

Diệp Tiềm tay ngăm đen thô ráp, tràn ngập lực đạo.

Triêu Dương công chúa ngày xưa cũng từng gặp bàn tay thế này, nàng từng tận mắt thấy hai bàn tay này mơn trớn da thịt ấu hoạt của mình, đến trước ngọc cốt cao ngất, run run, nhẹ nhàng vuốt ve; nàng cũng từng tận mắt thấy hai bàn tay này nắm chặt dây cương, vung đao kiếm.

Đây là một đôi tay hạ nô, dù có sức mạnh khai thiên tích địa, cũng không dám xuất ra một chút lực nào với chủ nhân.

Nhưng hiện thời, hai bàn tay phảng phất mất đi khống chế, cứ như vậy cường hãn chà đạp da thịt mềm mại, không cho mình cự tuyệt dán sát vào, thậm chí cả gan làm loạn lần mò trong quần áo chủ nhân.

Nó giống như chủ nhân nó, tham lam, khát cầu, vô pháp vô thiên.

Nhưng nàng bây giờ thích hắn vô pháp vô thiên như thế.

Triêu Dương công chúa mềm yếu dựa vào trong lòng hạ nô, phảng phất đó là trời của nàng, đó là đất của nàng. Nàng đôi mắt mê ly, môi đỏ bừng mê loạn khẽ mở, phát ra tiếng thở dốc dồn dập mà nhẹnhàng.

Quần áo cởi hết, hai vai tinh tế run nhè nhẹ, tóc dài ướt át màu đen uốn lượn lan tràn trên lưng xích lõa tuyết trắng, vì nàng run rẩy mà lắc lư rung chuyển. Bởi vì động tình nàng hơi hơi đẩy thân mình duyên dáng, khiến nhũ hoa tuyết trắng trong suốt động lòng người rướn lên, lại bởi vì được hắn ôm chặt mà thay đổi hình dạng. Nàng kìm lòng không được vặn vẹo vòng eo, phía sau tuyết nâng thành ngọn, lộ rõchốn đào nguyên, hai cánh hoa ẩm ướt mở ra giống như phấn đào, kề sát vào nhau, ở giữa nơi u tối đó có mùi thơm lan ra.

Nàng chính là một đóa mạn đà la màu đỏ nở trong màn đêm, nở trong lòng thiếu niên Diệp Tiềm, cắm rễ trong lòng hắn.

Diệp Tiềm thô suyễn, mạnh mẽ ôm nàng lên, xoay người một cái, ném thân thể tuyết trắng đang đỏ ửng đó vào đống rơm.

Triêu Dương công chúa phát ra một tiếng kêu kinh hãi, rơi xuống, dưới lưng mềm mại bởi vì cỏ khô thô ráp mà ngứa ngáy, nhưng cỏ khô rất mềm, nàng rất nhanh hãm sâu vào trong đó.

Mở đôi mắt mê tình mị nhân, nàng nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt đang thở hổn hển.

“Diệp Tiềm…” đứng trước mặt chủ nhân, vẫn là thiếu niên đỉnh thiên lập địa, hai tròng mắt như lửa, chậm rãi cởi bỏ quần áo.

Tay hắn bởi vì cố gắng khắc chế mà run rẩy, cởi bỏ đai lưng thật lâu.

Triêu Dương công chúa ngửa mặt nằm ở đó, tóc dài đã tràn ngập trên thân mình tuyết trắng cùng với cỏ khô vàng úa, hai bầu ngực bởi vì khát vọng mà kịch liệt rung động phập phồng, hai chân thon dài bởi vì quá mức sốt ruột khó nén, đang giao nhau nhẹ nhàng cọ xát.

mị mâu nàng đầy nước giống như mặt đầm ngày xuân mênh mông trong vắt, yên lặng nhìn nam nhân kia, phảng phất đã đợi cả vạn năm.

Nữ tử yêu dã nằm trong cỏ khô, không còn là chủ nhân cao cao tại thượng, mà là một nữ nhân thân mình toát ra ẩm ướt thơm ngát, ngóng trông nam nhân yêu thương.

Diệp Tiềm bỏ quần áo vải thô sang một bên, bỏ đi trói buộc và vết tích bên ngoài, hắn thật sự là mộtthiếu niên quá mức mê người. hắn có lồng ngực rộng lớn mạnh mẽ, thắt lưng gầy gò hữu lực, chân tay thon dài mà tràn ngập lực đạo, cùng với nam tính to thẳng đang phô trương giật giật.

hắn trên cao nhìn xuống chủ nhân mình, nhìn chằm chằm nữ nhân đang chờ đợi mình chà đạp, ngay sau đó, hắn chậm rãi quỳ một gối xuống.

hắn run run mà kiên định nói: “Triêu Dương, ta luôn luôn thích nàng.”

nói xong, hắn cúi đầu, cũng không nhìn vào mắt nàng, trùm lên người nàng.

Lúc hắn áp chế xuống, thân mình Triêu Dương công chúa chìm vào đống rơm, đống rơm cũng lún thấp xuống vài phần.

Phía trên là thân thể nam nhân hoàn toàn cứng rắn, phía dưới là cỏ khô mềm mại lại chọc người, Triêu Dương công chúa muốn tránh cũng không được. Nàng áp lên cỏ khô, nhánh cỏ xẹt qua da thịt nàng mịn màng mềm mại, có chút đau, nhưng chút đau ấy cũng không khiến nàng cảm thấy thống khổ.

Loại đau đớn này trêu chọc thân thể nàng, khiến nàng hi vọng thiếu niên áp ở trên người mình cho mình nhiều hơn.

Thiếu niên còn vội hơn nàng, hắn gấp gáp mà run rẩy ấn phân thân cứng rắn như sắt chìm vào nàng, không hề có tiền diễn nhấn vào, phi thường thô lỗ và cường hãn.

hắn yêu nữ tử này, đêm khuya ngàn chuyển trăm hồi, bao nhiêu giấc mộng khó có thể mở miệng, hắnmơ thấy mình làm thế nào khiến nàng biến thành bùn biến thành nước trong lòng mình, hắn muốn chà đạp nàng, muốn khi dễ nàng, hi vọng nàng mình nỉ non cầu xin tha thứ, muốn nàng cầu sống không thể muốn chết không xong.

Thiếu niên không chút khách khí nâng hai chân thon dài lên, cường hãn đặt lên bờ vai dày rộng, phía dưới dùng sức, ngoan mãnh hung hăng xâm nhập vào cơ thể nàng.

Đó là một chỗ ấm áp, ướt át, chờ đợi đã lâu, mềm mại khít khao, hoa lộ ẩm nùng, vừa xâm nhập đãkhẩn cấp bao vây lấy, kịch liệt co rút lại, phảng phất đã cơ khát bao nhiêu năm.

Triêu Dương công chúa lúc bị xâm nhập, phát ra một tiếng hô nhỏ say lòng người, hai tay nàng kìm lòng không đậu muốn bắt lấy cái gì, nhưng chung quanh chỉ có cỏ khô. Hai cái đùi thon dài bức thiết mà cơ khát cuốn lấy thắt lưng gầy của hắn, nàng nhắm mắt lại tinh tế thưởng thức tư vị tuyệt vời được thiếu niên hung hăng lấp đầy.

Loại bao vây quá mức khít khao cơ khát, khiến thiếu niên nhịn không được kêu lên đau đớn. Tư vị này đã lâu hắn chưa từng quên. hắn bắt đầu theo bản năng nhanh chóng ra vào trong cơ thể nàng, hai vai đỡ hai chân nàng, hắn bắt buộc thân thể tao nhã của nàng bởi vì hắn mà cuộn thành đường cong xinh đẹp.

Tư thế này hắn đã nghĩ thật lâu. hắn muốn để nàng ở dưới thân mình phát ra tiếng kêu thống khổ vui thích, hắn muốn dùng hết khí lực toàn thân làm nàng, khiến nàng cả đời không thể quên!

Ngày xưa Diệp Tiềm phục thuận khiêm tốn, lúc này phảng phất hóa thân thành dã thú khát máu, đối mặt với tiểu động vật mảnh mai dưới thân này, hắn không hề thương tiếc cuồng kích, không giữ lại chút nào, ở trong cơ thể nàng hung hăng loát động, không quan tâm tàn sát bừa bãi, hận không thể đâm thủng nàng, hận không thể phá vỡ nàng.

Triêu Dương công chúa thở hổn hển, khó có thể thừa nhận, nàng vội túm lấy cỏ khô bên cạnh, như muốn vò nát cỏ khô, nàng khó nhịn vặn vẹo vòng eo, phối hợp với hắn ra vào, mềm mại quấn quít lấy nam vật của hắn. Thứ lửa nóng kia ở trong cơ thể nàng hoành hành bốn phía, cỏ khô phía sau cọ vào lưng nàng, phảng phất như một nam nhân khác khi dễ nàng. Phía sau như có như không, phía trước cuồng phong mưa rào, nàng ở giữa nhận hai loại chà đạp bốc lên khoái cảm trước nay chưa có, nàng cơ hồ không thể thở, lung tung ngâm kêu, thậm chí phát ra tiếng cầu xin tha thứ làm người ta hổ thẹn, thanh âm nàng rối loạn không thể thành tiếng.

Nhìn nữ nhân yêu mị dưới thân kia, Diệp Tiềm cắn răng, mồ hôi như mưa rơi.

Chủ nhân của hắn, là một vưu vật trời sinh.

Vưu vật này, trước kia không biết có bao nhiêu nam nhân, về sau càng không biết sẽ có bao nhiêu nữa. Diệp Tiềm hắn, có phải chỉ là một trong này phần đông nam nhân thoáng qua này hay không?

Lửa nóng trong con ngươi Diệp Tiềm vụt phát ra ánh sáng lạnh, hắn cắn răng, chợt dừng động tác.

đang lúc thích thú Triêu Dương công chúa ưm một tiếng, sửng sốt một chút, mị mâu bao hàm vô hạn phong tình không hiểu ngẩng đầu nhìn nam nhân này, vòng eo kìm lòng không đậu giật giật, thúc giục hắn nhanh hơn, nàng còn muốn.

Diệp Tiềm cúi mắt, mím môi, đột nhiên buông hai chân nàng, rút nam vật lửa nóng của mình ra.

Nam vật tráng kiện, vẫn rung động, trên đỉnh đầu to lớn lây dính hoa lộ thơm ngát của nàng.

Triêu Dương công chúa phảng phất như bị hắt một chậu nước lạnh, mất đi vật thô to của hắn, hai chân nàng hư không ma sát qua lại, hai tay nàng kìm lòng không đậu kéo cánh tay hắn, mềm giọng làm nũng: “Diệp Tiềm, đừng có ngừng, ta còn muốn…”

Diệp Tiềm ngồi ở đó, con ngươi tối tăm không lường được nhìn chằm chằm nữ nhân bị mình làm nửa vời, vươn tay, thương tiếc thay nàng nhặt mấy cọng cỏ lẫn trong mái tóc của nàng.

Cầm cọng cỏ trong tay, hắn chậm rãi đưa vào miệng, nhìn chằm chằm nữ nhân hai chân run rẩy, đôi môi khẽ mở, trong mắt đầy sương kia, hắn khí định thần nhàn nhẹ nhàng cắn ngọn cỏ.

Triêu Dương công chúa quả thực muốn điên rồi, nàng hoang đường qua ngày mấy năm, loại tình huống này chưa bao giờ gặp, có nam nhân nào dám can đảm đẩy ngã chủ nhân vào chuồng ngựa đê tiện này để hoà hảo? Lại có nô tài nào dám can đảm bỏ mặc khát cầu của nàng không để ý?

Nàng không dám tin nhìn Diệp Tiềm, đuôi lông mày mị hoặc khẽ nhếch, nhẹ giọng hỏi: “Diệp Tiềm, ngươi đến cùng muốn làm gì?” Nàng hỏi rất chậm, nghiến răng nghiến lợi. Hỏi lời này, hai chân nàng bắt đầu đang chậm rãi hoạt động trên đống cỏ.

Hai tay Diệp Tiềm thô ráp hữu lực, thương tiếc vuốt ve gò má nàng ửng hồng ôn nhuận. Gò má này, ôn như nhuyễn ngọc, ngấy hơn mỡ đông, lúc vô ý chạm vào càng rung động, hương vị luôn ở hắn trong lòng bàn tay lưu lại không tan, nhưng ngày xưa hắn cũng không dám dễ dàng hái xuống.

Lúc này, Diệp Tiềm mềm nhẹ thong thả cọ xát nàng, xúc cảm kia làm cho người ta lưu luyến, nhẹ giọng nói: “Chủ nhân, có phải người từng có rất nhiều nam nhân?”

nhất thời Triêu Dương công chúa cười giống như tháng chạp băng sương, lửa nóng dục vọng cả người cũng nháy mắt đông lại.

Nàng thản nhiên tự ngồi dậy, đặt mình trong cho chuồng ngựa hỗn độn, thân thẻ xích lõa, tóc đen buông xuống, trong mùi tanh dập dờn hỗn độn, không chút e ngại.

Nâng mị mâu, nhìn Diệp Tiềm trước mắt, nàng cười lạnh: “Đó là đương nhiên.”

Nàng nhíu mày, nhu nhã mà diễm lệ cười: “Thế nào, ngươi lại tái phát tính tình tiểu hài tử gia gia sao? Bắt đầu tranh giành tình cảm?”

Diệp Tiềm cúi mắt, thở dài: “Ta không thích Phủ Đào, không thích Phẩm Liên.”

hắn ngước mắt, mâu quang sắc bén: “Ta chán ghét bọn họ, không thích bọn họ chạm vào nàng, bọn họ không xứng.”

Triêu Dương công chúa nghe nói như thế, phảng phất nghe được chê cười vớ vẩn nhất thế gian, nàng nhịn không được cười ha hả, cười đến ngã sấp ngã ngửa, vòng eo khinh bãi, hai bầu ngực rung rung.

thật lâu, nàng cười xong, ngồi trong đống rơm rối loạn, như ngồi trên sạp hoa lệ nhất thế gian, nàng châm chọc cười nhìn tiểu nô trước mắt, mát đạm nhẹ nhàng chậm chạp hỏi: “Bọn họ không xứng, chẳng lẽ ngươi xứng sao?”

nói xong, Triêu Dương công chúa đứng lên, môi đỏ tươi phun ra lời nói làm cho người ta đau lòng: “Diệp Tiềm, ngươi cho ngươi là ai? Ngươi cho là ngươi có thể áp ta ở trong này làm ta thì cao quý hơn bọn họ sao?”

Nàng nhìn lại, tuyệt diễm lãnh tình nói: “Ở trong mắt ta, các ngươi bất quá đều là một công cụ thôi, rõràng là công cụ, công cụ khiến ta khoái hoạt!” Nàng cười bừa bãi mà xinh đẹp: “Có người thích rượu ngon, có người thích mỹ thực, cũng có người thích vàng bạc, ta đây thích nam nhân. Ta thích nhìn nam nhân quỳ gối ta hầu hạ ta, càng thích nam nhân liếm đầu ngón chân lấy lòng ta, thích bọn họ hao hết khí lực khiến ta vui thích. Đừng tưởng rằng ta nằm dưới thân các ngươi, thì ta là nữ nhân của các ngươi, phụ thuộc vào các ngươi! nói cho các ngươi, ta vĩnh viễn không thuộc về kẻ nào, sẽ không giữ gìn trinh tiết vì một người nào!”

Nàng hít sâu một hơi, trấn định nhìn Diệp Tiềm, bình tĩnh nói cho Diệp Tiềm một sự thực: “Diệp Tiềm, ngươi quá ngây thơ, cũng quá tự cho là đúng. Ta dễ dàng tha thứ người cũng chỉ có giới hạn, khôngcần được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Lời của nàng, kiêu ngạo vô tình, đánh rớt hết thảy lạnh nhạt kiêu ngạo của Diệp Tiềm, đánh cho hắn cơ hồ mặt xám mày tro, mất hết bình tĩnh.

ngực Diệp Tiềm kịch liệt phập phồng, hai tay nắm chặt, răng nghiến lại, Triêu Dương công chúa thậm chí có thể nghe được tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

hắn nỗ lực bình ổn hơi thở thô suyễn, hít sâu một hơi, thở ra, lại hít sâu, lại thở ra.

Tuyệt vọng thống khổ trong mắt hắn tràn ra, nhưng hắn cắn răng nhẫn xuống.

Triêu Dương công chúa phát ra một tiếng than thở, nàng lắc đầu, lành lạnh nở nụ cười, kéo la y cơ hồ bị rách nát bên cạnh, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Tiềm như mũi tên vọt tới trước mặt nàng, cả người giống như mãnh thú, mộtlần nữa đẩy ngã thân mình mạn diệu của nàng xuống đất.

Triêu Dương công chúa kinh hô một tiếng, cào cánh tay hắn, tức giận hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

ánh mắt Diệp Tiềm đỏ như dã thú, lại hung hăng tiến vào cơ thể nàng, dùng lực đạo so với lúc trước còn hung ác hơn, phảng phất như trả thù, bắt đầu thảo phạt thân thể nàng.

Lúc bắt đầu, Triêu Dương công chúa phẫn nộ giãy dụa, nhưng trong cơ thể nàng vẫn lưu trữ mật dịch hoan ái, u kính của nàng còn nhớ kỹ khoái cảm vật nóng thô to kia mang đến, vì thế không bao lâu, nàng mềm xuống, một lần nữa hưởng thụ thịnh yến vừa rồi bị ngắt quãng.

Lúc này, Diệp Tiềm không ngừng lại, hắn dùng hết sức chinh phạt nàng, hắn đem toàn bộ yêu hận trút xuống vật đang tiến vào cơ thể nàng. yêu hận tình thù, muôn vàn đau đớn, ngoan trạc mãnh liệt, chà xát nơi xinh đẹp kia.

Triêu Dương công chúa rất nhanh bị đưa đến cực hạn vui vẻ, nơi này phảng phất nở đầy yên hoa đẹp đẽ, nàng giống như nghe được tiếng thiếu niên nghiến răng nghiến lợi quanh quẩn bên tai: “Triêu Dương, ta hận không thể — “

Câu nói kế tiếp, nàng không nghe rõ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN