Có Một Tình Yêu Tên Chờ Đợi - Chương 41: Khang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Có Một Tình Yêu Tên Chờ Đợi


Chương 41: Khang


Hoa Hoa Nguyệt Nguyệt đến triển lãm, một nhóm phóng viên đã chờ sẵn ở đó. Xem ra không ít người rất mong đợi sản phẩm bình dân hóa của DUO.

Là người đề xướng dự án, Hoa Nguyệt Nguyệt đột nhiên cảm thấy trọng trách trên vai mình càng nặng nề hơn.

Khang đi lên diễn thuyết trước, giọng đều đều, rất rõ ràng là có chuẩn bị đầy đủ trước, nói một tràng rồi đi xuống. Không ít phóng viên bắt đầu chụp ảnh, cảm thấy dự án này của DUO rất có tương lai.

Hoa Nguyệt Nguyệt đi lên, Khang đi xuống, anh ta nhìn cô một cái bằng khuôn mặt lạnh lùng.

Cô chỉ cảm thấy một cục tức ứ ở ngực, cô không thể thua em thụ kia được. Đầu tiên Hoa Nguyệt Nguyệt dùng tiếng Anh nói: “Xin chào các bạn, tôi là Juy, từ tổng công ty phái đến đây, và cũng là người đề xướng dự án này. Đầu tiên tôi xin phép được bày tỏ sự biết ơn với đội ngũ truyền thông có mặt tại đây. Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến DUO.”

“Trở lại với nội dung của dự án chúng ta đang quan tâm. Mọi người cũng biết, kinh tế thế giới đang có một số biểu hiện không ổn định, không nói đến giá cả được nâng lên liên tục, các mặt hàng hiệu xa xỉ lại càng trở nên ngoài tầm với với nhiêu người. DUO chúng tôi vinh dự được mệnh danh là ông vua của hàng cao cấp, nhưng mọi người cũng biết, thời thế đang thay đổi, ban giám đốc của DUO đã ra một quyết định. Chúng tôi mong muốn mọi người dân đều có thể cảm nhận những sản phẩm có chất lượng cao của DUO, với tiêu chí, giữ nguyên chất lượng, giảm giá thành, để những món hàng từng là xa xỉ trở thành hàng tiêu dùng hàng ngày.”

“Cũng như ông Karl vừa nói, giá thành sản phẩm của chúng tôi được giảm xuống rất thấp, hoàn toàn không có nghĩa là chất lượng đi xuống theo, mà là một sự tri ân với những người tiêu dùng. Ai đã dùng thử sản phẩm của DUO, tôi tin sẽ đều chứng nhận về chất lượng của nó. Hàng năm, số lượng nhận xét khiếu nại của công ty chúng tôi thậm chí còn chưa đếm hết được đầu ngón tay. Có thể nói, tôn chỉ của DUO suốt thời gian qua chính là, chất lượng là hàng đầu.”

“Về phần có một số nguồn tin sai lệch nói rằng công ty chúng tôi lựa chọn các nguyên liệu chất lượng thấp, nguồn gốc lai tạp, thì tôi xin được đính chính và bảo đảm với các vị rằng: Nhà cung cấp nguyên liệu cho chúng tôi chính là công ty Dorf. Đây là công ty đã hợp tác với chúng tôi suốt rất nhiều năm qua, với mối quan hệ lâu dài và khăng khít ấy, công ty Dorf đã quyết định dành nhiều ưu đãi cho chúng tôi. Hơn nữa, bản thân các sản phẩm thô từ Dorf được chính hãng sản xuất, giảm bớt được rất nhiêu các chi phí phát sinh và thuế quan không cần thiết. Vì những lý do trên, công ty DUO mới có thể xây dựng được dự án ngày hôm nay.”

“Vì vậy, xin mọi người tin tưởng vào chúng tôi, DUO vẫn luôn trung thành với tôn chỉ của mình, cho dù giá tiền giảm, hướng đến bình dân, nhưng chúng tôi vẫn luôn luôn làm theo khẩu hiệu  ‘Luôn nâng cao chất lượng để phục vụ xã hội.’”

“Nếu như mọi người còn có nghi ngờ, tôi nghĩ chỉ sau một tuần lễ thử nghiệm, chúng ta sẽ có đáp án.”

Hoa Nguyệt Nguyệt trình bày rất trôi chảy, đến cuối, cô dùng một câu tiếng Trung để kết thúc bài diễn văn.

“Xin tin tưởng, trên thế giới cũng có những thứ giá không cao nhưng chất lượng cao, và chúng tôi đang bước những bước đầu tiên trên con đường đó…” Cô cúi đầu, khom một cái rồi nói: “Cảm ơn mọi người, bây giờ xin mời nhân viên phòng nghiên cứu sản phẩm lên phát biểu.”

Tiếng vỗ tay lốp bốp vang lên, rồi vang vọng toàn hội trường.

Hoa Nguyệt Nguyệt xuống sân khấu, thấy Khang quay sang nở một nụ cười nhẹ với cô, anh ta nói: “Cô làm khá đó.”

Hoa Nguyệt Nguyệt hất mái  tóc dài, nói: “Tự tôi cũng biết.”

Khang: “… Chẳng lẽ chưa ai trên đời nói cô biết khiêm tốn là đức tính đẹp nhất sao?”

Hoa Nguyệt Nguyệt cười cười: “Ngại ghê, trong từ điển của tôi không có từ khiêm tốn.”

Qua ánh mắt của Khang, Hoa Nguyệt Nguyệt cảm giác được anh ta đang thay đổi thay độ với cô.

Hoa Nguyệt Nguyệt vui vẻ, nên triển lãm vừa kết thúc, cô cũng đi theo các nhân viên khác đi ăn đêm. Khang làm thị vệ cho cô nên dĩ nhiên là phải đến.

Không ngờ được, Khang tuy vóc dáng chẳng bằng ai, mặt thì thanh tú quá, nhưng uống rượu thì rất khí phách.

Làm cho tiên say tự phong Hoa Nguyệt Nguyệt uống đến nổi cả đom đóm mắt, cô lấy cớ đi vệ sinh, nhưng thật ra là đi nôn.

Đến lúc đi ra nổi, ngang qua nhà vệ sinh nam, Hoa Nguyệt Nguyệt loáng thoáng nhìn thấy Khang.

Một người đẹp tóc vàng ngực to chắc chắn phải bằng cả đầu Hoa Nguyệt Nguyệt quay sang nói chuyện với khang.

Khang tỏ thái độ xa cách, anh ta đẩy kính mình, nói: “Thật ngại, có thể cút xa chút được không?”

Vì thế Hoa Nguyệt Nguyệt nhiều chuyện bò tới góc tường, xem kịch vui.

Lại nghe người đẹp tóc vàng nói: “Khang, tuy là chúng ta chỉ là chơi đùa thôi, nhưng anh trở mặt vậy cũng hơi nhanh đó. Một dạo trước anh còn đưa đón tôi hàng ngày, gọi điện cho tôi hàng ngày, thế nào mà hôm nay anh lại thành như thế.”

Khang lạnh lùng nhìn người đẹp: “Trước đã nói chỉ là tình một đêm thôi, chẳng qua đúng lúc ấy cần, nên tìm cô thêm vài lần. Cô tưởng tôi coi cô là bạn gái thật đấy à?”

Người đẹp tóc vàng nổi giận: “Khang, có ai ăn nói như anh không? Tôi ngủ với anh bao nhiêu lâu, vậy mà anh chẳng nói lấy một lời đã đá tôi, anh muốn ăn đánh không?”

Khang cười lạnh: “Đừng có mạnh mồm quá, không khéo đến lúc đó chẳng biết là ai gãy tay mất chân đâu.”

Người đẹp tức đến mất hết bình tĩnh, “Khang, anh cẩn thận tôi đến tận công ty của anh nói cái chuyện anh đi chơi bời giao du lung tung thế nào. Tôi không tin là họ không đuổi việc anh.”

(Không lẽ ngực to thì mất não à? Đây có phải cơ quan nhà nước hay đảng bộ gì đâu? Công ty tư nhân thì không bao giờ đuổi việc vì mấy cái lý do kiểu đó nhé.)

Khang nheo mắt: “Tùy cô.” Rồi xoay người bỏ đi.

Người đẹp tóc vàng bắt lại tay anh ta, đột nhiên mềm giọng: “Anh cũng đã nói chỉ là chơi, tôi cũng không phải chỉ ngủ không được, ít nhất… anh cho tôi… ít tiền… gần đây tôi phải mua đá.”

Khang càng biểu lộ sự ghê tởm ra mặt, anh ta nói: “Là đòi tiền chứ gì?” Lần lần rồi rút từ trong ví một tờ chi phiếu ném cho người đẹp.

Cô gái kia nhìn thấy chữ số bên trên, đầu tiên là sửng sốt, rồi nhìn lại Khang, trong nháy mắt, coi Khang là một kẻ dễ lừa.

Cô ta nói: “Chỉ có chừng này, ít quá.”

Khang càng lúc càng sầm mặt: “Cô một vừa hai phải thôi, cho dù có là gái trinh, từng đó tiền cũng đủ để có ta đi vá bảy tám lần rồi.”

Cô gái kia hoàn toàn không định đi.

Hoa Nguyệt Nguyệt nhận được điện thoại của mọi người, nói là đều đã về cả, thế nên đưa cô về chỉ còn Khang thôi.

Mẹ kiếp, cứ thế này thì chẳng biết đến bao giờ.

Hoa Nguyệt Nguyệt không nhịn được bước ra.

Một tay khoác lên tay Khang, mặt quay phía cô gái kia nói: “Ngại quá, tôi là bạn gái anh ấy đó, cô tìm anh ấy có việc gì không? Đã không có việc thì có thể tránh ra xa xa chút được không? Chúng tôi còn có hẹn.”

Khang sửng sốt, rồi lại nghe theo ý của Hoa Nguyệt Nguyệt, xem ra anh ta đã muốn vứt cái cục nợ này ra từ lâu.

Người đẹp tóc vàng liếc qua Hoa Nguyệt Nguyệt một chút rồi lại nhìn Khang, nói: “Không ngờ anh còn có bạn gái, lại còn là người châu Á. Tôi nhớ rõ trước giờ anh đâu có thích người ngực dưới cup C nhỉ?”

Hoa Nguyệt Nguyệt nhìn lại ngực mình, thôi quên đi, dù sao cô cũng là A đấy, vậy thì đã sao nào?

Khang nhẹ giọng nói: “Ai biết được? Chuyện thích ai hay không có bao giờ có lý do.”

Người đẹp trên mặt hiện lên sự hứng thú, nói: “Bạn gái của Khang à, cô biết hiện giờ Khang có bao nhiêu bạn giường không? Không chừng cô cũng là một người trong số đó thôi. Để tôi nghĩ xem nào, chắc chắn là *beep* của cô sờ rất thoải mái?”

Hoa Nguyệt Nguyệt nhướng mày: “Tiểu thư à, cô có thể ăn nói đỡ thô tục vậy được không? Tôi và Khang yêu nhau, chứ không phải quan hệ cô nói, mấy ngày trước tôi và anh ấy gặp nhau đã lập tức phải lòng nhau. Giờ Khang sẽ không tìm người khác nữa, với tôi, tôi tôi chỉ quan tâm anh ấy hôm nay chứ không phải anh ấy hôm qua.”

Người đẹp tóc vàng không ngờ Hoa Nguyệt Nguyệt chẳng có ý ngại ngùng gì, cô ta khẽ cắn môi: “Cô dám cam đoan sau này anh ta sẽ không tìm người khác sao? Một người luôn thiếu cảm giác an toàn như Khang đơn giản là sẽ không bao giờ kết hôn được. Cô chắc chắn cô có thể ở bên anh ấy mãi mãi không? Đừng đùa.”

Hoa Nguyệt Nguyệt thoáng nhìn qua Khang, rồi nói với biểu cảm tự nhiên: “Thế thì sao? Người tôi thích là anh ấy ngày hôm này, cho dù sau đó thế nào, tôi cũng chỉ nhớ đến điểm tốt của anh ấy. Nếu anh ấy ra đi, tôi cũng sẽ chúc phúc cho anh ấy.”

Người đẹp tóc vàng sửng sốt, nổi giận, nói: “Vậy cô xem chi phiếu trong tay tôi đi, đây là anh ta vừa cho tôi đấy, còn nói là sau này vẫn muốn lên giường với tôi đó.

Hoa Nguyệt Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Thôi đi, tôi tránh bên ngoài nghe rất rõ rồi. Nếu có thể lừa thì phải lừa được càng nhiều càng tốt. Tôi nghĩ trong đầu cô đang nghĩ thế phải không.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN