Phế Đô
Chương 27
Liễu Nguyệt cười hơ hớ thành tiếng, vội vàng nhún vai, thu mồm lại, cặp mắt long lanh, nói:
– Vậy thì cánh tay em còn có một nốt nữa!
Trang Chi Điệp bất giác nhớ tới hai nốt ruồi trên người Đường Uyển Nhi bỗng dưng xao xuyến.
Liễu Nguyệt nói xong bèn vén tay áo lên. Cô mặc chiếc áo lụa mỏng, ống tay vén rộng, vén một cái lên tận vai, một cái ngó sen bằng thịt hoàn chỉnh trắng nõn hiện ra trước mắt Trang Chi Điệp, hơn nữa lại giơ lên cho xem nốt ruồi ở sau khuỷu tay. Trang Chi Điệp cũng nhìn rõ những sợi lông tơ ở nách. Thế là anh cầm luôn ngó sen trắng, thốt lên:
– Liễu Nguyệt, cánh tay em đẹp quá!
Rồi ghé sát mặt vào, hôn lấy hôn để. Ngoài cửa sổ đang rộ lên tiếng reo hò của đám trẻ con, một chiếc diều lắc la lắc lư rồi cất lên trong ngõ phố. Khi Ngưu Nguyệt Thanh nhìn thấy Liễu Nguyệt ôm bó cỏ non cho bò, thì nó xúc động cứ nhìn Liễu Nguyệt chằm chắm. Trong ý thức của con bò, cô bé này dường như đã quen biết, thậm chí cũng loáng thoáng có phần nào quen quen cái ngõ Song Nhân Phủ này. Nó nghĩ kỹ mấy đêm liền, mới nhớ ra trong cuộc làm bò ở một kiếp khác của nó, nó là một trong mười ba con bò thồ chở nước của Cục quản lý nước ngọt Song Nhân Phủ này, còn cô bé kia lại là một con mèo của Cục quản lý nước thời đó. Một hôm mười ba con bò lần lượt chở nước đi, gần như chở đi năm mươi hai thùng nước, thu về một trăm linh bốn cái thẻ nước, nhưng con mèo này nhân lúc chủ nhân của bò ngồi hút thuốc ngủ gật đã tha đi hai thẻ vào chân tường thành nô nghịch đánh mất. Kết quả bò và chủ của nó bị phạt. Sau này kiếp trước của con bò bị bán tận núi Chung Nam, hoá kiếp trở lại vẫn là bò, ở trong núi. Nhưng con mèo vì tham ăn, bị người ta dùng một con cá trám cỏ dụ dỗ để rời khỏi Cục quản lý nước, bị lột da làm khăn quàng cổ chống rét mùa đông, đầu thai trở lại, nghiễm nhiên thành người ở làng quê Thiểm Bắc. Bò nhai lại là một kiểu suy nghĩ, suy nghĩ này khác với suy nghĩ của người, nó có thể ngược dòng thời gian và không gian, có thể tái hiện khung cảnh rất xa xưa, một cách mờ mờ tỏ tỏ. Sự khác nhau giữa người và bò này đã làm cho những chuyện bò biết nhiều hơn hẳn người, do đó bò chẳng cần đọc sách còn người thì từ khi ra đời, ngoài biết ăn biết uống ra thì đều trống rỗng, phải học qua bao nhiêu là trường, khi đã có được tư tưởng, thì sắp chết đến nơi. Người mới sinh ra lại bắt đầu sự trống rỗng mới, lại bắt đầu học từ vỡ lòng. Do đó con người thường không cao lớn. Quả thật, bò muốn nói với người những chuyện của quá khứ, tiếc thay bò không biết tiếng người, cho nên con người thường hay quên những chuyện của quá khứ, chờ khi mọi chuyện đã xảy ra, mới đi mở những quyển sách đóng chỉ ra đọc, không khỏi thốt lên: “Lịch sử tại sao lại tương tự kinh khủng thế!”
Bây giờ nó ăn xong cỏ non, bị chị Lưu dắt đi khỏi Song Nhân Phủ men theo ngõ phố, cái đuôi cứ ve vẩy, xua đuổi những chú ruồi đốt nó, bất giác nó lại vừa đi vừa suy nghĩ. Trong kiếp này, nó là một súc vật ở vùng sâu tận chân núi Chung Nam, tuy nó đến thành phố cổ này đã khá lâu nhưng vẫn còn xa lạ đối với tất cả mọi thứ ở đô thị. Thành thị là gì nhỉ? Thành thị là một đống bê tông ư? Người của thành phố này chỗ nào cũng oán hận người đã quá đông, họ bảo, trời ngày càng nhỏ, đất ngày càng hẹp nhưng người thì ai cũng muốn rời nhà quê đến thành phố này, song không có một ai bằng lòng bỏ hộ khẩu thành phố đi ra khỏi bốn cửa tường thành. Sao con người lại hèn thế nhỉ? Đã sáng tạo ra thành phố, lại giam hãm mình tại thành phố. Núi có quỷ núi, nước có ma nước, thành phố có ma quỷ gì nào? Đã làm cho con người từ nơi thân yêu hoà thuận, cả làng cả xóm ai cũng biết tên cúng cơm của ông già từng nhà, ai cũng nhận ra một chú gà con trên bãi đất là của nhà nào, lại muốn đi ra ở thành phố mà mỗi gia đình là một căn hộ khép kín, hễ đi vào là đóng cửa, bỗng chốc biến thành chẳng ai để ý đến ai? Trong ngõ phố đông người như thế này, hơi tôi thở ra thì anh hít vào, hơi anh thở ra thì tôi hít vào, trên xe ca chở khách người ta chen chúc nhau, trong rạp chiếu bóng thì càng người nọ dựa vào người kia, song cứ trố mắt lên nhìn, chẳng quen biết chi nhau. Chẳng khác gì một đống cát, bốc trong tay thì thành nắm, buông tay ra thì rời thành từng hạt, lấy nước càng hoà trộn vào, thì lại càng tản ra! Từ nơi có biển có sông lại muốn đến bơi ở hồ nhân tạo trong công viên, từ nơi có núi co đá lại muốn đến leo lên núi giả trong vườn hoa. Chuyện đáng cười hơn là trong kiến trúc bê tông đâu đâu cũng bị tổ hợp những hình vuông, hình tròn, hình thang được quây bằng bốn bức tường thành cao to này, hầu hết dân phố đều mắc bệnh tim, bệnh dạ dày, đường ruột, bệnh phổi, bệnh viêm gan và bệnh tâm thần. Họ lúc nào cũng chú ý giữ vệ sinh, đeo khẩu trang, nấu ra xà phòng rửa chân rửa tay, nghiên cứu ra thuốc uống thuốc tiêm, dùng bàn chải đánh răng, dùng bao cao su. Họ dường như cũng đang suy nghĩ, xét đến cùng thì tại sao nhỉ? Liên tục nghiên cứu, không ngừng học hành, kết luận là nên giảm bớt người, thế là không ai là không nói, định lấy một quả bom hạng nặng giết hết con người, trừ bản thân và những người ruột thịt của mình ra.
Con bò cảm thấy nực cười. Điệu cười của nó là một chuỗi hắt hơi. Ngày nào nó cũng có một chuỗi hắt hơi như thế. Nhưng con bò lại đang nghĩ, khi nghĩ con bò cũng cân nhắc đi cân nhắc lại, nó bỗng nẩy ra một ý nghĩ là mình không hiểu chuyện người, không hiểu thành phố người chen chúc này, có phải là nguyên nhân mình không phải là người, cũng không có hộ tịch đăng ký ở thành phố này.
Mình rút cuộc chỉ là một súc vật, chảy trong huyết quản là một thú tính hoang dã, có cái dạ dày to tổ bố có thể tiêu hoá cỏ cây và thân hình kềnh càng không cần mặc quần áo? Nhưng bò tin chắc khi thế giới này hỗn độn, sinh tồn trên trái đất đều là dã thú. Lúc đó trời đất tương ứng, tất cả động vật cũng tương ứng cùng trời đất. Người và mọi động vật đều bình đẳng, mà hiện giờ con người giống như con muỗi, con chuột ở chỗ là một trong những chủng tộc sinh đẻ nhiều nhất. Điều họ khác với các động vật khác, là xây dựng nên thành phố này mà thôi. Điều đáng buồn là chính vì xây dựng nên thành phố, mà thành phố lại đã làm thoái hoá chủng tộc của họ, lòng dạ trở nên tự tư, thái độ hẹp hòi, móng tay mềm yếu, chỉ móc được cái ráy tai, ruột cũng ngắn đi, chỉ là một đoạn ruột thừa không tác dụng. Họ coi thường các động vật khác một cách cao quý, nhưng đâu có biết, các động vật sống trên rừng đang ngấm ngầm chăm chú theo dõi tai hoạ cuối cùng chẳng bao lâu sẽ đến với họ! Trong một loại cảm giác của bò, thường dự cảm thành phố này có ngày sẽ hoàn toàn tiêu vong, bởi vì trong lúc đêm lặng, nó phát hiện thành phố này đang sụt lở, là do hàng ngày thành phố hút lên hàng loạt nước ngầm, hoặc do người và nhà cửa mỗi ngày một nhiều đã đè nặng lên vỏ trái đất. Nhưng con người không hề biết gì, cứ tiếp tục chất đống xi măng bê tông trên mặt đất, cứ tiếp tục hút nước ngầm, vậy thì đã làm cho địa lý có tám con sông chảy quanh Tây Kinh mà gật gù đắc ý, hiện tại chẳng phải đã có mấy con đã khô kiệt đó sao? Vậy thì cái tháp Đại Yên biểu tượng của thành phố này chẳng phải đã nghiêng tới mức sắp đổ đó sao? Đến ngày đó, cả thành phố lún xuống, nước sông Hoàng dồn về, có lẽ sẽ biến nơi đây thành một đầm nước, hoặc không có nước, cỏ khao sẽ mọc đầy khắp nơi. Lúc đó con người mới thật sự nhận ra sai lầm của mình, biết được sai trái tội lỗi của mình rồi, thì cũng đã thành con cá, con ba ba trong đầm nước, cũng đã trở thành con bò, con dê con lớn con chó nhai gậm cỏ khao, vậy thì sẽ rõ, trên thế giới này tính hoang dã đồng nhất với đất trời biết chừng nào, làm thế nào để sinh tồn bằng một phương thức khác.
Con bò nghĩ đến đây chỉ cảm thấy đau đầu nhức nhối. Tuy nó thủng thỉnh đi trên đường phố, cho mình là một triết gia với một cảm giác tốt, nhưng nó buồn tủi, linh tính ông trời ban cho không được bao nhiêu, tư tưởng tình cảm quá hỗn tạp lung tung, hễ suy nghĩ lâu là đau đầu, thậm chí cũng thường thường linh hồn bay ra khỏi xác tạo ra ảo giác, trong tiềm thức là đang kéo một cái cày, cái cày chìa vôi cùn của thời Tây Hán hoặc là của những năm Khai Nguyên, liền bị vây hãm trong những chiếc xe con như bọ hung, nhìn gót giày bước liên tục một cách lạ lẫm, tìm không ra cánh đồng cày bừa. Nó thở dài một tiếng thườn thượt bởi mình khiếm khuyết trí tuệ và mất hồn vía một cách không sao tự chủ nổi. Thế là khi chị Lưu dắt nó đi qua con đường mòn bên ngoài tường rào dài của công viên, nó dứt khoát ngoái đầu gặm ăn một gai táo chua mọc ở chân tường. Người ăn để thưởng thức mùi cay, bò ăn gai để châm vào mồm. Chị Lưu tức đến mức luôn luôn vung cái roi đánh vào mông nó và giục: “Đi nào, đi nào. Muộn rồi đấy!”
Ngưu Nguyệt Thanh thấy Trang Chi Điệp trẹo chân mãi không khỏi, ngày ngày thay xong cao thuốc liền không cho anh đi lại nhiều, còn cố tình dặn bà Vị gác cổng ở khu nhà Hội văn học nghệ thuật và người ở đầu ngõ bên Song Nhân Phủ là bất cứ ai tìm Trang Chi Điệp đều báo đi vắng, cũng không được nói số nhà, lại còn dặn riêng Liễu Nguyệt cố ý nhấc hờ điện thoại, làm cho bên ngoài không thể gọi thông điện thoại. như vậy người ở bên cạnh cũng chịu bó tay. Chu Mẫn khổ sở tới mức như con kiến bò trên cái chảo nóng. Chiều hôm ấy Chu Mẫn đến tìm cô Thanh để thông báo sở văn hoá nghiên cứu ba điều chỉ thị của trưởng ban tuyên truyền, đã quyết định bắt Chu Mẫn và toà soạn tạp chí phải đi xin lỗi Cảnh Tuyết Ấm. Chu Mẫn và Lý Hồng Văn đi gặp Cảnh Tuyết Ấm, chị ta ngẩng cao đầu, chỉ dùng dầu nhuộm bôi móng tay, bôi nhuộm xong, còn đưa lên, năm ngón tay cứ xoè ra khép lại, một câu cũng không nói. Chu Mẫn nhổ luôn một bãi nước bọt xuống nền nhà, giật cửa đi ra. Lý Hồng Văn về báo cáo với sở. Gíam đốc sở nói:
– Vậy thì thế này, chị ấy phớt bơ các anh là việc của chị ấy, các chỉ thị khác có thể chống chế với trên được, nhưng điều thứ ba, ra tuyên bố nghiêm chỉnh trên số tới, thì phải làm, các anh soạn đi, đưa cho tôi xem thử.
Để viết lời tuyên bố này, Chu Mẫn đã đến tìm xin ý kíến của Trang Chi Điệp nhưng Trang Chi Điệp đi họp Hội đồng nhân dân, không vào được khách sạn Cổ Đô, sáng sớm hôm sau thời gian gấp gáp quá, đành phải cùng với Chung Duy Hiền thảo ra nộp lên trên.
Giám đốc sở lại bảo Cảnh Tuyết Ấm xem lại, Cảnh Tuyết Ấm không đồng ý chê lời lẽ mập mờ, phải viết rõ “không đúng sự thật nghiêm trọng, có ác ý phỉ báng”, Chu Mẫn và Chung Duy Hiền không đồng ý thế. Hai bên đôi co. Giám đốc Sở liền trình báo bài viết lên ban tuyên truyền, chờ cấp trên phán quyết. Chu Mẫn lại đi lần thứ ba, lần thứ tư đến trụ sở hội văn học nghệ thuật và Song Nhân Phủ tìm Trang Chi Điệp, người gác cổng đều bảo đi vắng, gọi điện thoại đến cả hai nơi, thì không gọi được trong lòng sinh nghi, cứ tưởng hay là Trang Chi Điệp không quan tâm đến chuyện này! Ông ta là danh nhân, lại quen biết nhiều trên dưới, nếu ông ấy buông tay không quan tâm, thì mình chỉ có kết cục thất bại thảm hại, không khỏi chửi bới om xòm tục tĩu trong nhà.
Đường Uyển Nhi thì có tâm tư khác. Chị ta thắc thỏm không yên, bởi mấy lần đến khách sạn Cô Đô phải chăng là đã bị lộ. Ngưu Nguyệt Thanh đã biết nên Trang Chi Điệp mới có ý tránh bọn họ?
Nghĩ đến buổi nhập nhoạng tối hôm ấy, chị ta đến phòng bẩy linh ba như một bóng ma, cửa phòng khép hờ, song không thấy Trang Chi Điệp. Ngồi chờ nửa tiếng đồng hồ, lại không dám ngồi lâu, đi đi lại lại trong hành lang, sau đó lại qiuay xuống ngõ đằng sau nhà, đến cửa sổ thứ ba xem có bật điện lên không, ngóng suốt hai tiếng đồng hồ tới mức cổ mỏi chân đau, mà cửa sổ ấy vẫn tối om om, mới buồn chán ra về. Trang Chi Điệp đã hẹn trước, biết mình sẽ đến, tại sao anh ấy lại vắng mặt? Bây giờ phỏng đoán, có thể là bị lộ, cũng có thể Ngưu Nguyệt Thanh cũng đã đến khách sạn, liền bắt chồng về nhà ngủ? Nếu không thì nhân viên phục vụ khách sạn vào quét dọn phòng, đã phát hiện trên khăn trải giường của Trang Chi Điệp và trong bồn tắm có những sợi tóc dài và lông xoăn, đã xì xào bàn tán chăng? Trong lòng có chuyện, thì người cũng ủê oải phờ phạc, mấy ngày liền không bước ra khỏi cửa, chỉ biết ngả cái thân béo lẳn ra giường hoặc ngồi lì trên xa lông đọc sách. Quyển sách có tên là “Cổ điển mỹ văn tùng thư”, trong đó có tập “Phù sinh lục ký” của Thẩm Tam Bạch và “Thuý Tiêu Am ký” của Mạo Bích Chương viết về ông và Đồng Tiểu Uyển. Ngoài ra còn có một phần vụn vặt về đàn bà trong “Nhàn tình ngẫu ký” của Lý Ngư. Đường Uyển Nhi liền đọc văn của Lý Ngư trước, đọc đến đoạn điều quan trọng nhất của đàn bà là có “nết”, thì nết là gì chẳng thèm đếm xỉa, đến khi đọc tới chỗ có nốt thì ba phần đẹp đẽ có bảy phần hấp dẫn, không có nết thì bảy phần đẹp cũng chỉ có ba phần hấp dẫn. Đối với đàn bà, nết như là lửa có ngọn, đèn có anh sáng, viên ngọc có khí báu. Đường Uyển Nhi liền gật gù khen phải, chợt hiểu ra:
– Cái nết này, chẳng phải là khí chất mà bây giờ người ta vẫn nói sao?
Vậy là chị ta tự tin mình tuyệt đối là người có “nết”. Sau đó lại đọc “Thuý Tiêu Am ký” lền mê luôn cái cô Đổng Tiểu Uyển, không nén nổi ý nghĩ, Mạo Bích Chương này là tài tử thì Trang Chi Điệp cũng là tài tử, Mạo Bích Chương quấn quýt một tình yêu, thì Trang Chi Điệp sao lại không như thế? Còn mình quả thật là cô Đồng Tiểu Uyển kia, dưới gầm trời này sao lại có chuyện kỳ diệu đến thế, mình cũng có một chữ “Uyển”. Thế là bỗng quay đầu lại, trong cảm giác có một Đồng Tiểu Uyển đang bồng bềnh bay đến với mình, không kìm nổi nở nụ cười tươi rói. Sau đó nhìn cây lê ngoài cửa sổ và nghĩ trong mùa xuân cây lê tươi tốt biết mấy, hoa trắng xóa đơm đầy cành, hoặc là mùa đông, đội tuyết dầy đến thế, mình ở trong nhà nghe tiếng tuyết rơi, Trang Chi Điệp đạp tuyết đến chờ mình ở ngoài tường nhà, ấy thì cầy trong tường và anh ấy ở ngoài tường có trắng xoá như nhau không? Bây giờ là mùa hè, không có hoa, cũng chẳng có tuyết, cây lê chỉ có lá không cũng gầy guộc, gầy guộc như thời giờ của Đường Uyển Nhi này. Đường Uyển Nhi cứ mơ màng như trong mộng như thế, cúi đầu đọc tiếp trong sách viết đến chỗ trời mưa, liền đứng dậy đi ra sân. Trong sân quả nhiên đang mưa rả rích, đứng trước cây lê này là hoá thân của Trang Chi Điệp và nghĩ thì ra ngay từ lúc mình dọn đến ngôi nhà này, Trang Chi Điệp đã chờ sẵn mình ở đây có phải không? Thế là ôm chặt thân cây lê một lúc, khi trở vào trong nhà, một hạt mưa to bằng giọt nước mắt, liền rơi trên trang sách đang mở.
Ban ngày đã phải chịu để trôi qua như thế, đến tối, Chu Mẫn vẫn không thể về sớm. Tiếng chuông của am ni cô gần đó đã gióng giả cất lên từng hồi làm dịu mát bóng đêm. Một miếng kính cửa sổ đã bị vỡ từ bao giờ, dùng giấy trắng dán vào, lại bị gió thổi thủng một chỗ, cứ kêu lật phật. Đường Uyển Nhi bỗng rùng mình, có cảm giác Trang Chi Điệp đang đi đi lại lại ở ngoài cổng. Chị ta liền xỏ dép lê chạy ra ngoài, khi bước xuống hè, chiếc cặp tóc trên đầu rơi xuống, mái tóc xổ ra như thác tuôn, vừa đi, Đường Uyển Nhi vừa cúi xuống nhặt cặp tóc, nhặt mấy lần chẳng được, vẫn chạy ra mở cổng. Ngoài đường vắng vẻ không một bóng người. Lại ngó xem hai bên phố xá, có lẽ anh ấy đang đứng chỗ tối nào đó vẫy tay, nhìn mãi mới phát hiện không phải anh ấy mà là gió. Ngẩn ngơ quay về, chợt tỉnh ra, Trang Chi Điệp không đến, bao nhiêu ngày nay rồi, cũng không đến và có lẽ vĩnh viễn không đến nữa. Liền khóc nức khóc nở, nước mắt giàn giụa, than thở số mình hẩm hiu. Cứ than khóc như thế, không sao kìm nén được, nỗi nhớ con lâu nay không trỗi dậy lại xộc thẳng vào trái tim càng khiến thị gào khóc to hơn. Bấm đốt ngón tay nhẩm tính, thì ba hôm nữa là ngày sinh thằng con tria ba tuổi, liền mặc cho Chu Mẫn có về hay không, một lần nữa mở cổng ra di, gọi một xe xích lô, đưa ra ba đồng bảo chở đến bưu điện Gác Chuông đánh một bức điện báo về nhà cũ ở Đồng Quan. Điện báo gởi cho con trai, viết “Mong con mẹ sinh nhật vui vẻ”, dọc đường về nhà cứ sụt sịt khóc, rồi đi ngủ.
Chu Mẫn đến khuya mới về, thấy nồi giá bếp nguội, nhà cửa tối om, hỏi Đường Uyển Nhi làm sao vậy? Bật đèn, lật chăn đang nghi hoặc mắt Đường Uyển Nhi tại sao sưng húp lên như quả đào rữa, thì nhìn thấy tờ hoá đơn điện báo ở cạnh gối, trên đó có viết Đồng Quan. Vội vàng hỏi nguyên do, bất giác điên tiết tát Đường Uyển Nhi một cái. Đường Uyển Nhi nhảy xuống giường, cứ trần truồng như nhộng, túm lấy tóc Chu Mẫn mắng chửi:
– Anh đánh tôi à? Anh dám đánh tôi hả? Con tôi bé như thế lại không có mẹ, sinh nhật ba tuổi rồi tôi có là sói thì cũng nên đánh bảy chữ về hỏi thăm chứ?
Chu Mẫn hỏi:
– Sao cô ngu thế? Đầu óc lợn à? Một bức điện báo thì có tác dụng đếch gì? Hắn nhận điện sẽ phải tra xem điện đánh từ đâu, trên đó có ba chữ Tây Kinh, như vậy chẳng phải cô đã thành tâm báo cho hắn biết tôi và cô đang ở đâu đó sao?
Đường Uyển Nhi đáp:
– Hắn biết thì sao nào? Tây Kinh rộng như biển, hắn tìm đến có mà thấy khối ra đấy!
Nói rồi lấy gương soi mặt, trên mặt hằn rõ năm đầu ngón tay rơm rớm máu. Đường Uyển Nhi lại lao đến túm tóc Chu Mẫn, giật được một nắm lại gào khóc:
– Ngươi anh hùng lắm kia mà? Tại sao còn sợ hắn tìm ngươi, vậy thì ngươi còn sợ hắn, ngươi nhát gan như vậy, sao còn định cuỗm vợ của hắn, lang thang ở Tây Kinh như đồ ăn cướp như thế này? Lang thang theo ngươi cũng được thôi, thế mà ngươi lại đánh ta ư? Ở Đồng Quan hắn cũng không dám động đến một ngón tay của ta, ngươi độc ác thế, ngươi lại đây đánh ta một cái nữa cho chết quách đi.
Chu Mẫn nhìn mặt Đường Uyển Nhi sưng vù lên, chợt nghĩ người đàn bà cũng đã theo mình sống chẳng ra người cũng chẳng ra ma, liền hối hận mình đã ra đòn quá nặng, bèn quỳ gối xuống ôm hai chân Đường Uyển Nhi, xin tha thứ, lại cầm tay Đường Uyển Nhi vỗ vào mặt mình. Chu Mẫn có biệt tài dỗ đàn bà, cũng là thực lòng thực ý oán hận bản thân. Đường Uyển Nhi cũng thôi không khóc nữa. Chu Mẫn thấy Đường Uyển Nhi lau nước mắt, liền đến ôm hôn, đưa tay lên gãi gãi lên người, cứ bắt Đường Uyển Nhi phải cười lên, mới chứng tỏ tha thứ cho anh. Thì ra Đường Uyển Nhi có một bí mật, đó là trên cơ thể có nhiều chỗ ngứa ngứa buồn buồn, trước kia Chu Mẫn đã từng bôi bác Đường Uyển Nhi, trên người có nhiều chỗ ngứa ngáy thì có nhiều đàn ông thích. Trang Chi Điệp cũng đã gãi, đã cù Đường Uyển Nhi như thế, chế giễu chị ta, trong tiếng cười sung sướng đê mê đã cho chị ta những cú dập cú dúi chà xát mạnh mẽ hơn. Lần này không nín nổi, Đường Uyển Nhi đã buồn cười, Chu Mẫn lúc này mới yên tâm đi xuống bếp nấu cơm, lại còn bưng lên cho Đường Uyển Nhi ăn một bát, coi như hai bên đã bình an vô sự cùng đi ngủ.
Trang Chi Điệp ở trong nhà bí bách đã lâu ngày, luôn cảm thấy có một bóng đen vô hình bao trùm lên cơ thể, muốn cáu gắt lại không có chỗ nào để trút bỏ, hận chẳng thể đi ra ngoài được thư thái, cũng chẳng thấy bạn bè quen biết đến tán chuyện, suốt ngày đọc sách, đọc xong lai quên sách, liền nói chuyện vui đùa với Liễu Nguyệt. Hai người đã khá thân quen, đã vượt ra khỏi giới hạn của thầy giáo với một cô bé giúp việc trong nhà. Trang Chi Điệp bảo Liễu Nguyệt hát một bài. Liễu Nguyệt hát luôn dân ca Thiểm Bắc hay lắm. Liễu Nguyệt hát bài “Dắt tay nhau”. Lời hát như sau:
Em dắt tay anh, anh đòi hôn em một cái
Tay dắt tay, miệng hôn miệng
Hai đứa đi trong núi cao sừng sững
Trang Chi Điệp nghe say sưa nhưng Liễu Nguyệt mặt đỏ bừng chạy vào trong buồng ngủ của bà già đóng cửa lại. Trang Chi Điệp chống gậy tập tễnh bước đến đẩy cửa, đẩy không được bèn gọi:
– Liễu Nguyệt! Liễu Nguyệt! anh muốn em hát cơ mà!
Liễu Nguyệt nói:
– Lời không hay không nên hát.
Trang Chi Điệp nói:
– Không hát thì thôi em mở cửa ra.
Liễu Nguyệt im lặng, ngừng một lát, hỏi:
– Thầy giáo Điệp, thầy cười em học cái xấu phải không?
Trang Chi Điệp đáp:
– Anh đâu có đánh gía em như vậy?
Nói rồi cứ đẩy cửa thật mạnh. Liễu Nguyệt khe khẽ kéo then cửa. Trang Chi Điệp đang ấn khoẻ, bỗng dưng cửa mở ra, người mất đà lăn ra nền nhà, chân đau tê tái, mặt mũi nhăn nhó lại. Liễu Nguyệt hoảng quá vội vàng cúi xuống nhìn chân anh, nghiêm sắc mắt nói:
– Việc này chỉ tại em! Chị cả về sẽ mắng em, đuổi em đi mất!
Trang Chi Điệp liền bẹo vào mông Liễu Nguyệt một cái, nói:
– Chị ấy đâu có biết? Anh không cho em đi, thì em không thể đi được.
Thừa thế kéo Liễu Nguyệt một cái. Liễu Nguyệt xiêu đi suýt nữa giẫm lên người Trang Chi Điệp mới né chân một cái, thì ngã ngồi lên cổ Trang Chi Điệp, bụng dưới đặt đúng vào miệng mặt Trang Chi Điệp, liền ôm ghì hai chân. Liễu Nguyệt ngay tức khắc vừa sợ vừa xấu hổ. Trang Chi Điệp bảo:
– Như thế này hay lắm. Để anh được nhìn kỹ em!
Áo cộc của Liễu Nguyệt không bó sát người, nhìn lên, trông rõ hai cặp vú to ngồn ngộn trắng nõn, song nụ hoa rất nhỏ, đỏ thẫm như hạt đậu. Trang Chi Điệp nói:
– Thì ra em không mặc xu chiêng?
Nói xong định thọc tay lên, Liễu Nguyệt vẹo người không cho. (Tác giả cắt bỏ hai mươi lăm chữ). nói:
– Đàn bà nào mà anh chả nhìn rồi? Làm gì phải lọt mắt một con bé giữ trẻ nhà quê cơ chứ! Nhưng em vẫn còn trinh tiết đấy!
Nói rồi chống tay đứng lên rời khỏi người Trang Chi Điệp, đi vào bếp nấu cơm. Trang Chi Điệp đỏ mặt, vẫn còn nằm trên nền nhà, ngán ngẩm cho bản thân, tại sao lại chuyển tình cảm sang Liễu Nguyệt thế nhỉ? Tự thấy ngượng nghịu, song đã nghe thấy tiếng hát của Liễu Nguyệt vang lên trong nhà bếp. Lời ca như sau:
Từng quả chín mọng bóc vỏ ra
Người ngoài, ai cũng đồn đại chuyện hai ta
Thật ra chúng mình đâu có làm trò ấy
Người ngay đã mang tiếng xấu xa
Đêm ấy hai vợ chồng nằm trên giường, nói chuyện thường ngày trong gia đình, tự nhiên đã nói đến Liễu Nguyệt. Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
– Liễu Nguyệt hôm nay sao lại đi đôi giày da của em? Ban đầu em không chú ý, thấy em về nhà, cô bé liền cởi ra đi dép lê, mặt đỏ bừng bừng em mới phát hiện ra.
Trang Chi Điệp nói:
– Sáng nay nó giặt giày, ra chợ mua thức ăn không có giày đi, anh đã bảo nó đi đôi giày của em vào, khi về có lẽ nó đã quên thay ra. Con bé đó có dáng người hay hay, mặc cái gì cũng đẹp. Em có bao nhiêu là giày, cho nó đôi giày đó đi.
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Đã cho người ta thì mua đôi giày mới. Đôi giày ấy của em cũng mới đi chưa được nửa tháng, đem cho nó, song dù sao cũng mang tiếng mình cho nó giày cũ.
Trang Chi Điệp bảo:
– Em thật là chu đáo. Vậy thì ngày mai anh đưa tiền, để nó tự đi mua một đôi cho xong.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Anh cứ hay vẽ chuyện, rồi lại bảo, em còn một chuyện nữa, nghĩ lại trong lòng cứ thắc thỏm không yên. Sáng hôm nay đi làm tạt vào cửa hàng kẹo phố Trúc Ba Thị xem có kẹo ngon không, người bán hàng nọ nhìn em một lúc rồi hỏi: chị có phải là phu nhân của nhà văn Trang Chi Điệp? Em đáp, phải, có chuyện gì vậy chị? Chị ấy bảo, tôi đã được xem ảnh của hai vợ chồng chị trên một quyển tạp chí. Gia đình chị vừa thuê một người giúp việc mới phải không? Em bảo phải, là cô Liễu Nguyệt, người Thiểm Bắc, dáng vóc xinh xinh, ai nhìn cũng không cho là cô gái nhà quê. Chị ấy bảo, ngoài trắng trong đen, nhân tâm khó lường. Em hỏi, chị nói thế là có ý gì, phải chăng Liễu Nguyệt đến đây mua kẹo chị trả lại nhiều tiền cứ nín thinh lảng đi phải không? Chị ấy bảo, Liễu Nguyệt trước đây coi trẻ ở nhà chị, liền nghiến răng hậm hực nói, cô bảo mẫu này đã hại tôi. Từ thị trường dịch vụ lao động, tôi đi nhận cô ta về nhà coi con, không biết vì sao hỏi thăm được nhà chị, liền đòi đi, đòi đi thì đi chứ tôi cũng không cưỡng giữ, chỉ có điều khuyên cô ta chờ tôi tìm được người thay thế rồi hãy đi. Nhưng không, một hôm di làm về, con tôi khóc hu hu ở trong nhà, còn cô ấy đã mất hút, trên bàn co một mẩu giấy viết để lại nói cô ta đã ra đi. Cô ta đã leo lên cành cao nhà chị, tôi đành phải ở nhà coi con nửa tháng, bị cắt ráo cả tiền lương tiền thưởng, cô ta lại còn lấy mất của tôi nửa tháng tiền công coi trẻ. Người bán hàng nói hẳn một thôi, em không nói gì, tin chị ấy thì sợ không đúng thế sẽ oan cho Liễu Nguyệt, mà không tin, thì trong lòng cứ thấy lợm gịong như ăn phải con ruồi. Theo anh thì thế nào thật hay giả?
Trang Chi Điệp nói:
– Liễu Nguyệt không độc địa như vậy đâu, e rằng con bé tháo vát gia đình ấy tiếc không cho đi, con bé bỏ đi, gia đình kia ghen ghét với nhà mình, nên đã thêu dệt ra chuyện ấy.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
– Em cũng nghĩ như vậy. Nhưng cô bé này có dáng xinh đẹp, người cũng sạch sẽ gọn gàng, dễ được lòng người, em đối xử tốt với nó là việc của em, anh chớ nhẹ dạ mà yêu mến nó đấy!
Trang Chi Điệp nói:
– Nếu em nói như vậy, thì ngày mai anh cho nó nghỉ việc.
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Anh biết em sẽ không để cho nó đi, anh nói để em yên tâm chứ gì.
Nói xong oằn người đòi chơi. Trang Chi Điệp thoái thác bảo, chân đau còn bắt thế, thì tra tấn người ta không bằng. Ngưu Nguyệt Thanh duỗi duỗi chân nói:
– Vậy thì anh nhớ đấy, em bị thiệt to.
Nói xong, gục xuống ngủ thiếp đi.
Hôm sau, Ngưu Nguyệt Thanh đi làm, người chị kết nghĩa gọi điện đến đơn vị của chị, đương nhiên chị đã hỏi mẹ bên đó như thế nào. Người chị kia đáp mọi chuyện đều tốt, buổi sáng một bát rưỡi cháo đậu đỏ, buổi trưa nửa bát cơm, cơm ăn ít, nhưng thức ăn thì nhiều. Anh rể em bắt ở sông Vị được ba con cá, không cho con cái ăn, chỉ dành riêng cho bà cô. Buổi tối, hai quả trứng gà nấu một bát súp, lại thêm một ly sữa bò tươi. Bà cô đã mập ra, cũng trắng ra, chỉ lo ở nhà có vại dấm không khuấy, sai chị nói với em đừng có đậy vung sẽ hỏng dấm. Rồi lại ca cẩm không có cái radio cassette, không thể nghe ca kịch hàng ngày. Ngưu Nguyệt Thanh bảo, mẹ thích nghe hát kịch thế đấy, lúc còn trẻ ngày nào cũng đi xem diễn. Cũng nói cả công việc bên này, chẳng hạn dấm vẫn ngon, mấy đôi giày cũ của mẹ đã giặt phơi tử tế, cái bà họ Vương cũng sang mấy lần, còn cho mẹ một cái túi vải vàng. Cuối cùng cũng kể luôn cả chuyện Trang Chi Điệp bị ngã trẹo chân. Vừa may buổi trưa hôm ấy lãnh đạo đơn vị chị cần đi vùng bãi sông Vị mua một lô thịt dê tươi giá rẻ cho công nhân viên chức. Ngưu Nguyệt Thanh vội vội vàng vàng về bên khu nhà hội văn học nghệ thuật lấy một máy radio cassette nhỏ và hai băng nhạc kịch, yêu cầu lãnh đạo nhất định tới Đặng Gia Doanh, hỏi thăm gia đình người chị kết nghĩa của mình, trao tận tay. Nhưng buổi trưa Ngưu Nguyệt Thanh đi làm về, thì bà mẹ đã có mặt ở bên Song Nhân Phủ. Hỏi ra mới biết, chị kết nghĩa gọi xong điện thoại, tiện mồm nói Trang Chi Điệp bị trẹo chân. Thế là bà già sốt ruột, đứng ngồi không yên, cứ đòi về. Chị kết nghĩa chẳng biết làm thế nào, đưa bà lên xe ca về đây. Bà già xem vết thương của Trang Chi Điệp, không nói gì, chỉ phàn nàn Liễu Nguyệt gấp chăn không ngay ngắn, chai trên bàn để không đúng chỗ, bồn hoa ở sàn cửa sổ tưới nhiều quá, cái mạng nhện ở góc tường sao không quét đi? Liễu Nguyệt sợ không dám nói gì.
Buổi tối Liễu Nguyệt và bà già ngủ chung một buồng, bà già vẫn lấy quan tài làm giường như cũ, nửa đêm lại nói chuyện. Lúc đầu Liễu Nguyệt cứ tưởng bà nói với mình, liền giả vờ ngủ không đáp. Bà già càng lúc càng nói nhiều, dường như đang tranh cãi với ai đó, lúc thì mềm mỏng khuyên lơn gì đó, lúc thì cay độc dọa nạt, hơn nữa còn cầm gối đánh đập. Liễu Nguyệt mở mắt ra, trời tối đen như mực, chẳng trông thấy gì, liền sợ hãi, trở dậy gõ cửa buồng phu nhân. Trang Chi Điệp và Ngưu Nguyệt Thanh thức dậy, sang buồng hỏi mẹ có phải mẹ nằm mơ không mẹ. Bà già đáp:
– Mẹ đang nói này nói nọ, các con gọi một cái, chúng nó bỏ chạy cả rồi.
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
– Chúng nó là ai hả mẹ?
Bà già đáp:
– Mẹ đâu có biết? Vừa giờ mẹ thấy mấy đứa đi vào đứa nào cũng cầm gậy, mới biết lại đến đánh vào chân Trang Chi Điệp. Bọn này ở đâu, vô duyên vô cớ lại đến đánh vào chân con rể mẹ thế nhỉ?
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
– Mẹ lại nói lời của ma quỷ rồi.
Liễu Nguyệt sợ tái mặt. Ngưu Nguyệt Thanh lại oán hận:
– Mẹ ơi, mẹ đừng nói nữa, nào là người ư, nào là ma ư, chỉ tổ doạ chúng con.
Trang Chi Điệp bảo:
– Em cứ để mẹ nói – liền hỏi mẹ vợ – mẹ ơi, mẹ doạ chúng con phải không?
Bà mẹ đáp:
– Bọn chúng đều là ma ác, nào có chịu nghe lời mẹ? ngày mai con đến chùa Dựng Hoàng xin hoà thượng một cái bùa. Hiện giờ trong thành, chỗ nào cũng có ma ác, chỉ có nhà sư ấy mới trị nổi. Lấy được bùa về, một lá dán vào khung cửa, một lá đốt lấy tro pha nước uống, thì chân con sẽ khỏi.
Trang Chi Điệp đáp:
– Vâng, ngày mai con sẽ lên chùa Dựng Hoàng, bây giờ mẹ ngủ đi.
Trang Chi Điệp bảo Liễu Nguyệt cũng nên đi ngủ. Liễu Nguyệt không chịu, liền nằm trên ghế xa lông trong phòng khách.
Trời sáng thức dậy, Ngưu Nguyệt Thanh đã đi làm. Liễu Nguyệt mắt mọng lên, rõ ràng cả đêm không ngủ được, sắp xếp ăn xong bánh, cơm nước và uống sữa bò, bà già lật tìm một mảnh vải, lại làm cái khăn che mặt mới. Liễu Nguyệt định giúp bà làm, bà già không mượn, bà không tín nhiệm đường kim mũi chỉ của Liễu Nguyệt. Liễu Nguyệt liền vào phòng sách nói chuyện với Trang Chi Điệp. Hễ thấy hai người nói chuyện, bà liền ghé đầu cặp mắt nhìn lên mép trên kính lão, hỏi:
– Chi Điệp ơi, sao con bảo phải đi chùa Dựng Hoàng kia mà?
Trang Chi Điệp đáp:
– Con biết rồi mẹ ạ.
Nói rồi vào cầu tiêu đi tiểu, trở về ngồi trong phòng khách xem Liễu Nguyệt đứng ở cửa nhà bếp treo bức rèm cửa đã giặt sạch phơi khô. Liễu Nguyệt đi đôi giày da cao gót mới mua bằng tiền cho hôm qua, nhưng không đi tất, lại cũng thấy hay hay, hơn nữa lại còn mặc một chiếc váy mini màu đen, bó sát người, đưa tay lên cố hết sức treo rèm cửa lên cái đinh đóng trên bậu cửa, chân và lưng thẳng tắp, càng tỏ ra hấp dẫn. Trang Chi Điệp bảo Liễu Nguyệt ơi, em đi giày da chân trần xinh đáo để.
Liễu Nguyệt vẫn đang treo rèm cửa đáp:
– Chân em không có lông.
Trang Chi Điệp hỏi:
– Mũi giày có kẹp vào đầu ngón chân không?
Liễu Nguyệt đáp:
– Chân em nhỏ.
Trang Chi Điệp bảo:
– Chân chị cả em to phè, đi giày nào cũng được một tuần là mất dáng. Thế còn được, trong số người thân quen, chân Hạ Tiệp chối tỉ nhất, ở kẽ ngón chân cái lồi ra một cục thịt tướng, giày cao gót, giày vừa phải, chẳng giày nào đi vừa. Em đã chú ý bao giờ chưa, chị ta ngồi ở đâu, chẳng bao giờ thò chân ra trước mặt.
Liễu Nguyệt liền cong một chân lên, cúi xuống nhìn. Trang Chi Điệp đã giơ tay nắm luôn chân đó, để sát vào mặt, hếch mũi ngửi mùi da giày và mùi thơm của chân. Hai tay Liễu Nguyệt còn ở trên khung cửa, vội vàng co chân, thì lại bị hôn một cái. Chân trở về đất, chỉ cảm thấy ngứa, ngứa đến mức mặt đỏ ửng lên. Trang Chi Điệp lại giả tảng không để ý, lại khen kiểu giày da này đẹp quá, Liễu Nguyệt thấy anh ta như vậy cũng đã bình tĩnh nói:
– Anh là đàn ông mà sao cứ chú ý nào giày, nào chân của đàn bà như thế? Nói ra thì không ai tin.
Trang Chi Điệp nói:
– Trồng lúa thì phải trồng cẩn thận ở mép ruông, rửa nồi phải rửa sạch ở rìa nồi, cái đẹp của đàn bà là đẹp ở đầu, ở chân, trên người em cho dù có mặc quần áo rách, chỉ cần có một đôi giày đẹp thì cũng tươi tỉnh hẳn ra. Đường Uyển Nhi hiểu được điều này, cô ấy mới cầu kỳ coi trọng giữ gìn mái tóc, mà đáng tội mái tóc cô ấy cũng đẹp nhất, nó bóng mượt, vừa dài vừa dầy, một nửa lại có màu vàng nhạt, lúc nào em nhìn kiểu tóc của cô ấy mà xem, còn em thì luôn buộc cái đuôi ngựa!
Liễu Nguyệt nói:
– Anh biết vì sao em buộc đuôi ngựa không? Em không có cái túi nhỏ, mùa hè mặc váy, áo sơ mi cộc không có túi, đi ra ngoài, khăn lau mồ hôi không giắt ở cạp váy thì buộc ở tóc, khi cần dùng lấy ra thuận tiện.
Trang Chi Điệp đáp:
– Thế sao em không nói, anh cho tiền mà sắm cái túi nhỏ. Bây giờ anh mới biết, con gái đi trên phố chị em nào cũng có cái túi khoác, vốn cứ tưởng đựng tiền bên trong, thật ra đều là khăn mùi soa, giấy vệ sinh và đồ mỹ phẩm.
Liễu Nguyệt cười hì hì. Bà già nghe thấy hai người cười nói chuyện ở đàng này, lại hỏi:
– Chi Điệp này, bây giờ là lúc nào rồi, con chưa đi chùa Dựng Hoàng à?
Trang Chi Điệp nháy mắt với Liễu Nguyệt đáp:
– Đi đây ạ! Đi đây ạ!
Liền nghĩ bụng tại sao Ngưu Nguyệt Thanh báo tin mình bị trẹo chân cho mẹ để cho mẹ về lại đây. Có lẽ sợ mình ở nhà nhàn rỗi, chỉ nói chuyện với Liễu Nguyệt, thành ra có cảm tình với nhau chăng? Lại thấy buồn lòng, da đầu tê tê, toàn thân cũng ngứa chỗ này buồn chỗ kia. Gọi điện thoại cho Mạnh Vân Phòng, bảo anh ta đi một chuyến đến chùa Dựng Hoàng gặp nhà sư lớn Trí Lương. Khi gọi điện thoại mới phát hiện dây điện thoại bị đè dưới ống nghe, liền nói:
– Anh bảo mấy ngày qua anh không đi được chẳng có ai điện thoại đến, thì ra ống nghe đã để hờ. Liễu Nguyệt, em làm chuyện này phải không?
Liễu Nguyệt không giấu nổi, mới khai ra ý định của Ngưu Nguyệt Thanh. Trang Chi Điệp liền điên tiết:
– Tĩnh dưỡng! Tĩnh dưỡng! Vậy thì sao không bắt anh vào trại giam mà chữa vết thương?
Liễu Nguyệt đáp:
– Chuyện này em phải nghe theo chị cả.
Trang Chi Điệp hỏi:
– Nghe chị ấy à? Chị ấy chỉ mong anh gãy cả hai chân mới thực sự yên tâm!
Liễu Nguyệt nói:
– Chị cả lòng tốt thật đấy, anh nói vậy quả tình oan cho chị ấy.
Trang Chi Điệp bảo:
– Chị ta chỉ biết ăn cho ngon, mặc đẹp, mạnh khoẻ, đâu có biết con người ta còn sống bằng tinh thần nữa chứ. Đừng tưởng chị ta việc gì cũng ra vẻ không quan tâm, thật ra lòng dạ hẹp hòi, đề phòng không chừa một ai.
Liễu Nguyệt hỏi:
– Chị ấy đề phòng cả em ư?
Trang Chi Điệp im lặng, bám vào tường đi vào phòng sách ngồi tức tối một mình. Tới nửa buổi Mạnh Vân Phòng đến nhà. Quả nhiên cầm bùa theo, cứ mắng xơi xơi Trang Chi Điệp bị thương bao nhiêu ngày mà không nói với anh được một tiếng, hàng ngày anh anh em em, thật ra thì sống riêng rẽ, không coi anh là người có ích. Trang Chi Điệp liền vội vàng giải thích, xương người không bị vỡ nặng lắm, chỉ bong sưng cơ gân dăm ba ngày không khỏi, báo cho anh, cứ sợ gia đình lại lo nghĩ phiền phức nên không cho anh biết, cả họ hàng, bạn bè chẳng cho ai biết cả. Mạnh Vân Phòng nói:
– Lo nghĩ phiền phức cái gì, chẳng qua cũng chỉ tiêu vài đồng mua một ít sữa ong chúa và quế nguyệt tinh chứ mấy.
Liễu Nguyệt cười hất hàm:
– Thầy đến có bao giờ đem cái gì đâu nào? Lần nào đến lại chẳng ăn uống no say cơ chứ? Thầy giáo Điệp nhờ thầy đi lấy bùa, coi như đã nói với thầy bị trẹo chân, hôm nay thầy đến thăm người bệnh mang quà gì đến nào?
Mạnh Vân Phòng cũng cười bảo
– Cái con ranh này gớm thật, hũ nào chưa mở xách hũ ấy, tôi không mang quà cho thầy giáo Điệp của cô, nhưng tôi có mang cho cô một hạt dẻ rang đấy.
Đầu ngón tay cốc vào đầu Liễu Nguyệt cộc một cái. Liễu Nguyệt hét lên một tiếng, mắng thẳng Mạnh Vân Phòng không có chỗ dừng chân đâu, cứ liều liệu đấy, trời sẽ trả thù thầy cho mà xem. Mạnh Vân Phòng nói:
– Câu ấy cô em nói trúng tủ rồi đấy. Thằng con trai bà vợ cả của tôi từ nhà quê đi bộ đội đã năm năm là trung đội trưởng, vốn muốn lên nữa, làm một anh đại đội trưởng, trung đoàn trưởng gì đó, nhưng tháng trước gửi thư bảo, quân đội cũng bắt nó phục viên, hơn nữa lại chủ trương ở đâu thì về đấy. Thằng con tôi bảo với thủ trưởng, báo cáo trung đoàn trưởng, bọn họ là lính trơn có thể ở đâu đi vẫn về nơi ấy, còn tôi là trung đội trưởng thưa thủ trưởng! Trung đoàn trưởng bảo, trung đội trưởng cũng thế. Thằng con tôi nói, cũng như thế thì tôi không nói nữa, nhưng tôi từ bụng mẹ tôi ra, tôi không thể về được, huống hồ mẹ tôi cũng đã chết.
Liễu Nguyệt bật cười bảo:
– Quả thật xứng đáng là con trai của thầy Phòng, lại hỏi luôn thầy có mấy vợ, nghe chị cả bảo, vợ trước của thầy là người thành phố, con mới tám chín tuổi, cậu ấy là lính gì?
Trang Chi Điệp nói:
– Liễu Nguyệt, em không biết, ngày xưa anh ấy đã ly hôn một lần, lúc còn ở nhà quê cơ!
Mạnh Vân Phòng liền bảo:
– Mình lấy những ba vợ, vợ sau trẻ hơn vợ trước.
Liễu Nguyệt nói:
– Thảo nào, em cứ bảo sao mặt thầy nhiều nếp nhăn đến thế!
Trang Chi Điệp trợn mắt nhìn Liễu Nguyệt, hỏi Mạnh Vân Phòng:
– Rút cuộc cậu con trai đã sắp xếp được chưa?
Mạnh Vân Phòng nói:
– Mình quen ông thường vụ huyện trưởng quê nhà, gọi điện đường dài cho ông ấy, ông ấy đã đồng ý tìm một công việc trên huyện. Nói ra anh đâu có ngờ được, trong điện thoại mình hỏi có lần tôi và Trang Chi Điệp về một chuyến nói chuyện tình cảm với chuyên viên Địa khu không. Trang Chi Điệp và chuyên viên là bạn học cũ. Ông ấy bảo anh lấy to doạ bé, định kích tướng tôi đấy à? Anh biết Trang Chi Điệp ư? Mình đáp không chừng biết, mà còn là người làm chứng khi anh ấy lấy vợ. Ông ấy vui vẻ nói, Trang Chi Điệp là danh nhân lớn, việc của danh nhân lớn uỷ nhiệm tôi lại không làm hay sao? Sắp xếp cho con, không có chính sách ấy đâu, nhưng mình chẳng cần dấm dúi đi cửa sau, lại còn sợ có người kiện cáo rách việc, mình định nói công khai, đứa con này là thân thích của Trang Chi Điệp, là sẽ được bố trí. Anh chị nào nếu có thân thích cống hiến cho xã hội có ảnh hưởng như Trang Chi Điệp thì muốn bố trí công tác, mình bảo đảm dàn xếp được.
Trang Chi Điệp nói:
– Anh toàn là láo toét thành tinh. Cuối cùng có chuyện gì xảy ra thì tôi lại phải giơ đầu chịu báng.
Mạnh Vân Phòng đáp:
– Đó là vì tiếng tăm anh lừng lẫy. Chờ khi nào huyện trưởng thường vụ đến Tây Kinh, mình sẽ dẫn đến đây thăm anh, còn phiền anh chiêu đãi một chầu.
Liễu Nguyệt nói:
– Ái chà, thầy đến ăn chưa đủ, lại còn dẫn theo một người nữa cơ đấy!
Mạnh Vân Phòng nói:
– Không ăn không đâu, anh nhìn xem cái gì đây!
Từ túi áo móc ra một gói thuốc, bảo Trang Chi Điệp lập tức đeo vào rốn ở bụng dưới. Trang Chi Điệp hỏi:
– Anh này lạ thật, chân đau tại sao lại đeo ở đây?
Mạnh Vân Phòng nói:
– Anh cứ không tin tôi. Suốt ngày chỉ ngồi viết đâu có hiểu thế nào là dược phẩm bảo vệ sức khoẻ. Hiện nay theo đề nghị của thị trưởng, ở khu đông thành phố đã mở một đường phố bảo vệ sức khoẻ thần ma, toàn thành phố có mười ba gia đình chuyên sản xuất sản phẩm bảo vệ sức khoẻ. Đây là túi Bảo nguyên thần công, còn có mũ khoẻ não thần lực, dây da khoẻ thận thần uy, xu chiêng dùng thuốc Ma công, si líp tráng dương ma lực, nghe đâu đang nghiên cứu chế tạo tất, giày, mũ thần ma, có cả cốc từ, xanh tuya từ hoá, gối, đệm, giường đệm ghế từ hoá…
Trang Chi Điệp ngắt lời:
– Anh đừng nói nữa, hiện tượng này đâu có phải là hiện tượng tốt, chẳng biết tay nào đề xuất cho thị trưởng chủ trương thiu thối thế! Thời kỳ Nguỵ Tấn, xã hội ủ rũ đã từng trỗi dậy khí công, luyện đơn tìm thuốc sống mãi không già. Bây giờ lại trỗi dậy sản phẩm bảo vệ sức khoẻ này sao?
Mạnh Vân Phòng đáp:
– Anh quan tâm nhiều đến thế cơ à? Có người sản xuất thì có người mua, có người mua thì có người sản xuất. Đây cũng là phát triển kinh tế của Tây Kinh mà!
Trang Chi Điệp lắc đầu im lặng, rồi lại nói:
– Lâu nay tôi không ra khỏi nhà, cũng chẳng thấy anh đến, tôi có chuyện cần nói với anh đây!
Nói rồi bảo Liễu Nguyệt đi ra đã. Liễu Nguyệt hất hàm:
– Chuyện gì mờ ám vậy, không bảo em, em kiện lên chị cả.
Mạnh Vân Phòng liền bảo:
– Em phải nghe lời, chờ mấy hôm nữa rồi sẽ đem cho em cái xu chiêng ma công.
Liễu Nguyệt liền mắng:
– Cái mồm thối của thầy chẳng đứng đắn tí nào, thầy cứ mặc cho chị Hạ Tiệp đã rồi hãy nói.
Mạnh Vân Phòng nói:
– Cô bé ơi, vợ tôi đã mặc rồi, nụ hoa nhỏ lại giống như cô gái mười tám mười chín tuổi.
Trang Chi Điệp bảo:
– Liễu Nguyệt còn con gái, anh đừng có há mồm mà nói toạc ra thế – nhìn Liễu Nguyệt đi ra, khe khẽ nói – Tôi đã nói với thị trưởng chuyện căn hộ ở ngôi nhà chỗ am ni cô mà anh đề nghị. Thị trưởng đã giao căn hộ ấy cho bọn mình, còn phân phối cho một bộ dụng cụ cũ. Đây là chìa khoá, anh cứ đến xem thử. Xin dặn anh một lần nữa, không được nói với ai, Ngưu Nguyệt Thanh không được nói, Hạ Tiệp không được nói.
Mạnh Vân Phòng hớn hở bảo:
– Tốt quá, xét cho cùng anh là danh nhân, chúng tôi thấp cổ bé họng bì thế nào được. Bọn mình nên cố gắng viết một bài đăng lên báo ca ngợi thị trưởng coi trọng công tác văn nghệ.
Trang Chi Điệp nói:
– Thì anh viết đi, đâu tránh được những chuyện cần người ta quan tâm chiếu cố đến sau này. Có nhà rồi, anh thử xem xem hoạt động như thế nào, ngày thường những ai có thể tham gia, những người nào kiên quyết cự tuyệt, nhưng, dù thế nào, thì chỉ có anh và tôi cầm chìa khoá. Chờ tôi khỏi chân đã, ta tổ chức một lần.
Mạnh Vân Phòng nói:
– Lần đầu tiên để Tuệ Minh nói về Thiền nhé? Hiện giờ đang nổi món “Vị lai học” học thuyết về tương lai. Tôi gần như đã đọc các loại sách trên lĩnh vực này ở trong và ngoài nước, nhưng Tuệ Minh đã đưa ra nhiều quan điểm mới từ góc độ của Thiền. Chị ấy nhận xét thế giới tương lai sẽ là thế giới của Thiền, là khí trường của Thiền, nhân loại tiên tiến phải là tư duy của Thiền. Tôi cũng suy nghĩ chuyện này. Dịp này đã có phòng hoạt động, tôi có thể đến đấy tĩnh tâm để viết, ở nhà Hạ Tiệp cứ lầu bàu ca cẩm suốt ngày. Thiền tĩnh, thiền tĩnh, nhưng tôi không có chỗ nào yên tĩnh!
Trang Chi Điệp nói:
– Thật sự có thiền, thì tâm tĩnh là sự yên tĩnh lớn nhất, điều mà thiền trọng là tâm bình thường, nhưng bao giờ anh vứt bỏ được tất cả trên trần thế, anh mới có ý tứ tốt nói về thiền. Theo tôi, anh lại không thoả mãn với người ta rồi hả? Anh không sửa được căn bệnh ấy thì có lấy đến mười vợ thì vẫn cứ ca cẩm!
Mạnh Vân Phòng nói:
– Tôi biết làm thế nào được! Tôi đâu có tiếng tăm như anh, liệu gặp được mấy người đàn bà?
Trang Chi Điệp đáp:
– Tôi đâu có giống anh?
Mạnh Vân Phòng cười hì hì, nói:
– Anh coi trọng sự nghiệp quá, sống không được thoải mái, tự nhiên khoáng đạt. Tôi đã nghĩ thay cho anh, làm nhà văn đạt tới mức của anh đã cao hơn văn nhân bình thường mấy cái đầu, nhưng anh có thể bảo đảm tác phẩm của anh lưu truyền thiên cổ như Tào Triêm và Bồ Tùng Linh không? Nếu không được thì nhà văn quả thật sống không hạnh phúc bằng một trưởng phòng nhỏ nhoi! Trong Phật giáo nói đến Pháp môn. Trên đời có muôn vàn Pháp môn, làm tướng quân cũng thế, làm anh đi cày cũng thế, các ngành các nghề, các sắc người, vân vân, đều là thể nghiệm Pháp môn của cuộc sống và thế giới này. Như vậy thì Tướng quân sẽ không tỏ ra mình cao quý, con ở cũng không thể nói là hèn hạ, đều bình đẳng như nhau.
Trang Chi Điệp nói:
– Tôi đâu phải không rõ điều ấy, tôi đã nói từ lâu nhà văn là một nghề để sinh sống thôi mà. Nhưng cụ thể vào bản thân, tôi chỉ biết viết văn, cũng chỉ có thể làm tốt việc viết văn mà thôi.
Mạnh Vân Phòng nói:
– Vậy anh không cần phải sống nghèo nàn trong sạch, hiện giờ cả xã hội đang lộn xộn, có quyền không tận dụng, lỡ thời sẽ bị bỏ phí, có danh không biết dùng, thì anh phấn đấu nổi tiếng cũng bằng không. Chẳng cần phải nói cho anh biết, những kẻ có quyền lợi dụng quyền, mưu lợi riêng như thế nào, anh cũng đã chứng kiến nhiều chuyện như thế, chỉ xin nói với anh, một chuyện lão già ở cạnh nhà tôi thôi. Lão ta buôn bán phất lên, trâu già muốn ăn cỏ non, cưới một cô vợ bé. Quan điểm của lão ta là có tiền mà không chơi đàn bà, nhoáng một cái nhìn thì hay đấy, nhưng không sao được. Vừa giờ đến đây, tôi đi qua dưới cửa sổ nhà lão ta. Lão ốm ba hôm nay rồi, cứ nằm trên giường rên hừ hừ. Tôi nghe rõ cô vợ trẻ đang hỏi, anh muốn ăn gì nào? lão ta đáp, chẳng muốn ăn gì cả. Cô vợ lại hỏi: anh muốn uống gì nào? Lão đáp, chẳng muốn uống gì cả. cô vợ liền bảo, thế anh xem có làm cái khoản kia được không? Lão ta bảo: em chịu khó dìu anh lên nhé! Anh xem đấy, lão già ốm yếu đến như vậy người ta cũng biết thế nào là hưởng thụ cơ mà!
Trang Chi Điệp nói:
– Tôi không tán chuyện ấy với anh nữa. Gần đây anh có gặp bọn Chu Mẫn không? Hắn cũng không đến gặp tôi! Tôi cứ cảm thấy có một bóng đen đè lên người. Vân Phòng này, từ đầu năm đến nay, mình luôn luôn cảm thấy có bóng đen nào đó đang chụp lên mình hơi một tí lại hốt hoảng.
Mạnh Vân Phòng hỏi:
– Anh có dự cảm thế thật à?
Trang Chi Điệp hỏi lại:
– Theo anh không có chuyện gì lớn chứ?
Mạnh Vân Phòng đáp:
– Anh không nói với tôi, song Chu Mẫn đã nói với tôi rồi. Tôi chờ anh nói với tôi chuyện đó đấy. Anh còn tin ở tôi, thì tôi nói, chuyện đó không nhỏ đâu, diện dính dáng đến khá rộng, anh lại là danh nhân, chấn động bước sẽ làm cho trời nghiêng đất ngả. Chu Mẫn đang lo sợ mất ăn mất ngủ đêm ngày. Anh phải giúp đỡ hắn trong chuyện đó!
Trang Chi Điệp nói:
– Sao tôi không giúp hắn cơ chứ! Anh đừng nghe hắn nói. Người đàn bà kia của hắn vẫn bình thường chứ?
Mạnh Vân Phòng mỉm cười một cách tinh quái, khẽ bảo:
– Tôi biết anh định hỏi cô ấy mà!
Trang Chi Điệp xịu mặt nói:
– Cái mồm thối của anh, đừng nói vớ vẩn lung tung.
Mạnh Vân Phòng liền bảo:
– Tôi đâu dám nói láo? Tôi đã sang nhà họ, nhưng không thấy Đường Uyển Nhi ra tiếp. Chu Mẫn bảo cô ta đang ốm. Cái con cáo hoa kia hí hửng như cá trong nước, cờ trong gió, thì bệnh nào làm đổ cô ta? Tại sao cô ta không đến thăm anh, chẳng có lương tâm gì cả. Trang Chi Điệp là con mèo không dễ dàng động đến mỡ, khó khăn lắm mới được anh thương yêu, cô ta là con người nhỏ nhoi, ngay cả hộ khẩu ở thành phố cũng không có, sao lại không bám riết anh, không đến thăm anh nhỉ?
Từ trong hộp kẹo, Trang Chi Điệp cầm một cái kẹo mềm nhét vào miệng Mạnh Vân Phòng. Mạnh Vân Phòng không nói nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!