Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 38: Đũa phép sinh đôi
Sáng hôm sau, giáo sư McGonagall phát thời khóa biểu mới. Hai tiết đầu là Thảo dược học cùng Hufflepuff. Giáo sư Sprout đưa chúng tôi đến nhà kính số 3, nơi mà trước giờ chúng tôi chưa được bén mảng tới vì bên trong có những loài thực vật thú vị và nguy hiểm. Chúng tôi đều rất hứng thú với điều đó. Và vì thế, tôi đã trả lời thay cho Hermione về thuộc tính của Nhân Sâm, điểm số các Nhà vẫn không thay đổi.
Giờ học với giáo sư McGonagall bao giờ cũng căng thẳng, nhưng hôm nay lại đặc biệt khó. Mọi thứ năm ngoái Harry học được dường như đã rò rỉ ra ngoài bộ óc cậu hết trơn trong suốt mùa hè rồi. Đáng lẽ biến một con bọ hung thành cái nút áo thì cậu chỉ làm được có mỗi một việc là làm cho con bọ mệt bở hơi tai vì cứ phải lon ton chạy khắp mặt bàn để tránh cái đầu đũa phép của cậu. Tôi làm mọi việc rất nhanh chóng mà không cần mở miệng, Eric cũng chẳng kém cạnh gì tôi cả. Gryffindor và Slytherin nhờ đó mà được thêm 10đ. Harry cảm thấy tức tối vì thua cậu ấy thì phải. Tôi phải kèm lại cho cậu rồi.
Ăn xong bữa trưa, chúng tôi đi ra chơi ngoài khoảnh sân đầy bóng râm. Hermione ngồi xuống một bậc thềm đá và lại chúi mũi vô quyển “Lang thang với Ma cà rồng”. Tôi giật lấy cuốn sách, gằn giọng bảo cô đừng bao giờ si mê cái loại người đó. Eric thì chỉ mỉm cười nhìn tôi và Hermione mà chẳng nói gì cả. Nói chuyện về Quidditch với Ron một hồi thì Harry nhận thấy hình như mình đang bị theo dõi chặt chẽ. Cậu ngước nhìn lên, bắt gặp một thằng nhóc nhỏ xíu, tóc xám như lông chuột mà cậu đã thấy trong buổi lễ phân loại tối qua. Thằng nhóc đang tròn mắt nhìn Harry như thể bị thôi miên. Nó nắm chặt một vật trông như cái máy chụp hình thông thường của dân Muggle. Ngay khi Harry bắt gặp ánh mắt của thằng nhóc, nó liền đỏ mặt ấp úng:
– Anh Harry khỏe không? Em là.. em là Colin Creevey.
Thằng nhóc nói như đứt hơi, dè dặt bước tới một bước.
– Em cũng ở trong Gryffindor. Anh thấy.. có phiền gì không nếu.. nếu em chụp hình anh?
Thằng nhóc giơ chiếc máy ảnh lên, mặt đầy hi vọng. Harry lờ lững lặp lại:
– Chụp hình à?
– Vâng.. Nếu được thì.. em có thể chụp ảnh cùng anh không? Nhờ bạn anh cầm máy chụp ấy. Rồi anh ký vào tấm ảnh nha.
– Ký tặng ảnh hả Potter?
Giọng Malfoy thô lỗ vang vọng qua sân trường. Cậu ta dừng chân ngay sau lưng Colin, cặp kè với hai thằng bạn du côn nối khố là Crabbe và Goyle. Đó cũng là một bộ ba ở Hogwarts. Malfoy rống lên với đám đông:
– Mọi người xếp hàng mau lên! Harry Potter đang phát ảnh có chữ ký đấy!
Harry tức giận nắm chặt nắm tay, quát:
– Tao không làm chuyện đó! Mày im đi Malfoy!
Colin, thằng nhóc có thân hình chỉ to hơn 1/3 Crabbe, cố la to:
– Chỉ tại anh ganh tức thôi!
– Ganh tức?
Malfoy không cần cao giọng lắm vì một nửa sân trường giờ đây đang chú ý nghe cậu ta.
– Ganh tức cái gì? Tao đâu cần có cái thẹo giữa trán? Xin cám ơn à. Tao không nghĩ là phải chẻ đầu mình ra để tự làm cho mình đặc biệt.
Crabbe và Goyle cười lên hinh hích một cách ngu đần. Tôi liếc nhìn sang Eric, cậu ấy hiểu ý vẫy đũa. Malfoy lập tức như bị kẻ vô hình nào đó lôi xềnh xệch vào lâu đài.
– Cái.. quái..
Malfoy cố chống cự nhưng không thành. Crabbe và Goyle vội vã chạy theo giữ lại. Tôi nhe răng cười với Eric, vươn vai đứng dậy.
– Đi với tớ một lúc chứ Eric?
Cậu gật đầu, cũng đứng lên. Colin quay sang nhìn tôi, mắt sáng rực.
– A, chị Daisy và anh Eric! Hai anh chị cũng ở đây à? Anh chị chụp ảnh với em và cho em xin chữ ký nha?
Tôi nhìn Eric, nhếch môi cười.
– Hoặc là để sau cũng được.
– Không ngờ anh mới tới mà có fan đấy.
– Cậu là thiên tài mà bảo.
Thúc cùi chỏ vào người Eric, tôi cười khì.
– Cậu cũng là thiên tài đó thôi. Chỉ là tớ không ngờ đến điều này. Ở Bulgaria, mọi người nhìn tớ với ánh mắt lạ lắm.
Tôi giật mình, hỏi lại:
– Cậu cũng vậy sao?
– Ra là cậu cũng bị?
Chúng tôi im lặng, tay đưa lên miệng suy nghĩ. Không chịu được, Ron bèn lên tiếng:
– Thôi đi nha! Hai người các cậu muốn tạo một thế giới riêng thì đi chỗ khác!
– À phải! Sắp đến giờ vào lớp. Nếu em muốn chụp hình thì nhanh lên đi Colin.
* * *
Hermione đuổi theo tôi, tay bưng cả đống sách.
– Cậu định không học thật đấy hả Daisy? Đây là lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám đấy!
– Cho tớ xin! Như Quirrell tuy là kẻ ác nhưng dạy không đến nỗi gì nên tớ mới học. Còn đằng này, đã ngu ngơ mà toàn nói suông!
– Hermione, cậu thông cảm. Daisy cậu ấy quen thói muốn làm gì thì làm rồi.
– Cậu bảo ai quen thói muốn làm gì thì làm hả Eric? – Tôi lườm.
– À không.. Không có gì. – Eric chảy mồ hôi. – Chẳng phải cậu nói muốn tới phòng cụ Dumbledore sao?
– Chỉ giỏi đánh trống lảng. – Tôi lầm bầm, đoạn quay sang Hermione. – Mà sao cậu phải khổ thế? Lại quên mình là phù thủy à? Đũa đâu?
Chợt nhận ra mình làm việc thừa thãi, Hermione đặt chồng sách xuống, rút đũa phép, ếm chồng sách bay bổng trên không.
– Ừm, 3 tháng hè chứ có phải ít. Tớ cũng quen sống trong thế giới Muggle. Thôi, tớ phải đi đây. Buổi đầu tiên mà trễ học thì chết!
Nói rồi Hermione tạm biệt tôi, nhanh chân chạy về lớp. Tôi mỉm cười, nhún vai rồi cùng Eric hướng đến văn phòng hiệu trưởng.
* * *
Cụ Dumbledore đang cho Fawkes ăn thì nghe tiếng gõ cửa, bảo:
– Vào đi. Cửa không khóa.
– Chúng con chào thầy ạ.
– Ngồi xuống đi.
Chúng tôi nhìn hai chiếc ghế được xếp sẵn, trước mặt là hai tách trà nóng. Cụ quả là quá sức tưởng tượng.
Khi Fawkes đã no miệng, cụ ngồi xuống chiếc ghế sau bàn làm việc, mỉm cười và nhìn chúng tôi qua cặp kiếng nửa vầng trăng.
– Sao? Không thích học Phòng chống nghệ thuật hắc ám à?
Tôi uống một ngụm trà rồi đặt tách xuống.
– Chỉ là lớp học Lockhart vô nghĩa quá ạ.
– Và các con đến đây làm gì?
– Cụ có phiền không nếu tụi con đến đây chỉ để nói chuyện với cụ?
– À, ta không phiền đâu. Tiện thể ta cũng có chuyện muốn hỏi.
– Cụ cứ nói. Nếu được, tụi con sẽ trả lời.
– Có phải tụi con đang yêu nhau không?
Chúng tôi đến sặc cả trà, lập tức đỏ bừng mặt khi nghe câu hỏi đầu tiên. Mặt tôi giờ nóng chẳng khác nào một cái lò, đầu bốc cả khói, tâm trí bị quay vòng vòng. Cụ Dumbledore nhìn chúng tôi như đang thưởng thức biểu cảm ấy.
– K-Không có chuyện đó đâu ạ!
– Nếu ta không nhầm thì con đặt tên con cú của mình là Eric phải không?
Tôi bối rối không biết nói làm sao. Eric quay sang ngạc nhiên nhìn tôi, mặt vẫn còn đỏ. Cụ Dumbledore mỉm cười, giọng vẫn bình thường như bao ngày, nhưng trong lời nói như có chút trêu chọc.
– Ta có thể biết tại sao không?
– Ơ.. Thì là.. Nói thế nào được nhỉ? Eric là một cái tên hay.. có thể đặt cho thú cưng.. Hơn nữa, con không nghĩ Eric lại ở đây nên..
Giọng tôi mỗi lúc một nhỏ, mặt ngượng chín cả lên.
– Cụ Dumbledore à, con không biết là thầy thích trêu người khác đấy.
– Ta còn tưởng con không biết xấu hổ chứ Eric.
– Sao cụ lại nghĩ vậy được chứ? Con cũng là người mà!
– Còn nhớ không? Cái ngày con được phân loại ấy.
Tôi liếc xéo Eric một cái. Hôm đó cậu không mặt dày thì đâu có ra nông nỗi..
– Lúc đó có tất cả mọi người thì khác, còn nói riêng với cụ, một người với bộ óc không tưởng thì..
– Vậy là con thừa nhận sao? Lời giải thích của con thật sự không có sức thuyết phục lắm. Thôi, ta có thể hỏi chi tiết về cây đũa phép của hai con không?
– Đũa phép của con được làm từ gỗ cây nho, lõi là lông bạch kỳ mã, dài ba tấc.
– Đũa của con thì được làm từ gỗ cây liễu, lông bạch kỳ mã và chỉ dài hai tấc rưỡi.
– Các con có biết điều đặc biệt của chúng không? – Cụ Dumbledore mỉm cười đầy dụng ý.
– Người bán đũa đã nói rằng có một cây đũa phép sinh đôi với cây đũa của con ở tiệm Olivanders. Có lẽ nào?
Ánh mắt của chúng tôi giao nhau. Cụ Dumbledore gật đầu mỉm cười. Cụ đã biết từ trước, có khi còn biết nhiều hơn chúng tôi nữa. Chuyện gì đang diễn ra thế này? Thêm một cặp đũa phép sinh đôi?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!