Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 90: Cuộc viếng thăm của các phái đoàn
Những tiết học của Moody giả càng ngày càng đi theo chiều hướng tiêu cực. Hắn ta bắt chúng tôi phải chống chọi được với Imperio. Và lần đầu tiên cảm Harry thấy tự hào vì đã thành công trước Eric, nhưng khi đến lượt tôi thì..
– Imperio!
Moody giả rống lên, nhưng tôi tuyệt nhiên chẳng có biểu hiện gì khác thường cả.
– Nhảy! Nhảy lên bàn!
Tôi chỉ nhìn hắn ta cười khinh khỉnh.
– Ta nói, nhảy lên bàn!
Tôi lắc đầu vờ tỏ vẻ chán nản.
– NHẢY!
Lần này Moody giả hét lên thật lớn. Tôi quyết định nhếch môi đáp lại:
– Tại sao chứ?
Mọi người hết sức kinh ngạc vì những biểu hiện của tôi. Moody giả ca ngợi, nhưng tôi cảm thấy có gì đó ớn lạnh. Tôi vẫn nhớ cái vụ Scandal năm ngoái, nhớ rất rõ những lời Tom nói với tôi. Phải, Bế quan bí thuật của tôi quá yếu, vì vậy, tôi cần cái gì đó mạnh mẽ hơn. Suốt mùa hè vừa rồi, tôi cắm mặt vào sách cũng chỉ vì thế. Và, sau 1 tuần kể từ khi nhập học, tôi đã có thể hoàn chỉnh được nó. Tôi biết là tôi giỏi phép thuật mà.
Ngày cuối cùng của tháng 10 đã cận kề. Dường như lâu đài đang trải qua 1 cuộc tẩy rửa toàn diện. Vài bức chân dung bẩn thỉu được dỡ xuống lau chùi, gây bực mình rất nhiều cho mấy nhân vật trong tranh. Họ ngồi túm vào nhau trong khung, thì thà thì thào rầu rĩ và nhăn mặt khi rờ rẫm thấy cái mặt trần trụi, ửng hồng của mình. Hàng áo giáp đột nhiên bóng loáng, nhúc nhích không kẽo kẹt tới một tiếng. Thầy giám thị Argus Filch thì cư xử quá hung tợn với bất cứ học sinh nào quên chùi gót giày, đến nỗi ông ấy làm 2 nữ sinh năm nhất khiếp đảm tới mức loạn thần kinh. Những thành viên của ban giáo sư cũng căng thẳng lạ lùng.
Khi chúng tôi xuống nhà ăn điểm tâm vào buổi sáng ngày 30/10, đại sảnh đã được trang hoàng suốt đêm qua. Những biểu ngữ bằng lụa khổng lồ căng suốt các bức tường, mỗi cái tượng trưng cho 1 Nhà: Màu đỏ với con sư tử là Gryffindor, màu xanh với con chim ưng vàng đồng là Ravenclaw, màu vàng với con lửng đen là Hufflepuff, và màu xanh lá với con rắc bạc là Slytherin. Phía sau dãy bàn giáo viên, 1 tấm biểu ngữ lớn nhất mang toàn bộ các huy hiệu của Hogwarts: Sư tử, chim ưng, con lửng, và con rắn, tất cả quây quần quanh một chữ H to đùng.
Chiều tối, trời trong mà lạnh, sương xuống và mặt trăng trong veo đã tỏa sáng khắp khu rừng cấm. Tôi cũng như bao người khác, náo nức chờ đợi trong khi không quên mang sách ra đọc, và Eric cũng vậy. Mọi người bảo 2 chúng tôi đang càng ngày càng giống Hermione, cứ sách và sách, nhưng họ đâu có biết mọi việc chúng tôi làm cốt đều có lí do. Bỗng, cụ Dumbledore kêu lên:
– A, đây rồi! Trừ khi ta quá sức lầm, chứ phái đoàn trường Beauxbatons đang tới gần!
Đám học trò nôn nóng, mắt nhìn về đủ hướng. 1 học trò năm sáu chỉ về phía khu rừng.
– Coi kìa!
1 cái gì đó lớn hơn nhiều, rộng hơn nhiều so với 1 cây chổi, không, phải cỡ hàng trăm cây chổi, đang bay ầm ầm xuyên qua bầu trời xanh thẫm, hướng về phía lâu đài, mỗi lúc một lớn dần lên. Một đứa năm nhất hét to, hoàn toàn mất bình tĩnh:
– Ối! Con rồng!
Dennis Creevey, em trai của Colin, mắng:
– Đừng có khùng! Đó là nhà bay!
Dennis đoán gần đúng. Khi cái khối khổng lồ đen thui bay là là trên những ngọn cây của khu rừng cấm và đụng phải luồng sáng hắt ra từ những cửa sổ của lâu đài, chúng tôi nhìn ra 1 cái xe ngựa kéo khổng lồ màu xanh lợ, có kích cỡ của 1 cái nhà lớn, lướt ngang đầu chúng tôi và được khoảng chục con ngựa vàng kéo đi trong không trung, con nào cũng có cánh và to bằng con voi. 3 hàng học trò đằng trước lùi lại khi chiếc xe kéo ầm ầm hạ cánh, đáp xuống mặt đất với một tốc độ kinh hoàng. Rồi, với 1 tiếng ầm cực lớn khiến tôi có hơi giật nảy mình, những cái vó ngựa, cái nào cái nấy bự hơn cái đĩa ăn, chạm mặt đất. 1 giây sau đó, chiếc xe đáp xuống hẳn, nảy lên trên những cái bánh xe khổng lồ, trong khi mấy con ngựa bằng vàng lúc lắc những cái đầu to cồ và đảo những cặp mắt đỏ, to, dữ tợn. Tôi chỉ vừa kịp nhìn thấy cánh cửa của chiếc xe kéo có mang huy hiệu (2 cây đũa vàng gác chéo, mỗi cây phát ra 3 ngôi sao) thì cửa đã mở ra. 1 thằng bé mặc áo khoác xanh da trời nhợt nhạt từ trên xe nhảy xuống, cúi mình tới trước, lần tìm cái gì đó dưới sàn xe, và mở ra một lốc bậc thang bằng vàng. Nó nhảy lùi ra sau một cách kính cẩn. Rồi tôi thấy 1 chiếc giày cao gót màu đen, sáng lấp lánh thò ra từ trong xe. Chiếc giày to cỡ chiếc xe trượt tuyết của con nít. Theo ngay sau đó, gần như tức khắc, là 1 người đàn bà bự con nhất mà tôi chưa từng thấy. Điều này giải thích được ngay lập tức kích cỡ của chiếc xe và của mấy con ngựa. Có vài đứa há hốc cả miệng ra.
Khi bước vào vùng sáng trải loang từ tiền sảnh, khuôn mặt bà lộ ra thật xinh đẹp với làn da màu trái ô liu, đôi mắt đen, to, long lanh như có nước, và bà có 1 cái mũi hơi khoằm. Tóc bà bới ra sau làm thành 1 búi sáng rực sau ót. Bà mặc từ đầu tới chân toàn bằng sa-tanh đen, và rất nhiều ngọc mắt mèo sáng lấp lánh trên cổ và trên những ngón tay của bà. Cụ Dumbledore bắt đầu vỗ tay. Chúng tôi cũng bắt đầu vỗ, nhiều đứa nhón chân lên để nhìn người đàn bà này cho rõ hơn.
Mặt bà giãn ra thành 1 nụ cười hòa nhã khi bước về phía cụ Dumbledore, và bà chìa 1 bàn tay sáng lấp lánh ra. Cụ Dumbledore, dù bản thân cũng đã rất cao, cũng chỉ hơi nghiêng mình là đã hôn được bàn tay đó.
– Bà Maxime thân mến, chào mừng tới Hogwarts.
Bà Maxime đáp lại, giọng trầm trầm:
– Ông Dumbly-dorr, ông khỏe không?
Tôi cười khúc khích vì tên của cụ bị đọc sai, nhưng cụ thì lại tươi cười đáp:
– Khỏe lắm, thưa bà.
Rồi, bà Maxime vẫy 1 bàn tay khổng lồ của mình một cách âu yếm ra sau lưng:
– Học trò tôi.
Khoảng một tá con trai và con gái, cỡ chừng mười bảy mười tám, đã chui ra khỏi xe và đứng đằng sau lưng bà Maxime. Họ run lập cập, điều này chẳng có gì ngạc nhiên, bởi vì áo chùng của họ dường như được may bằng tơ mỏng, và không thấy một ai mặc áo khoác cả. Một vài người quấn khăn quàng và khăn len quanh cổ, nhưng vẫn còn khá run. Từ chỗ đứng, tôi có thể nhìn thấy họ, đứng trong cái bóng khổng lồ của bà Maxime, và chăm chú ngước lên nhìn lâu đài Hogwarts với một cái nhìn e dè trên gương mặt. Bà Maxime hỏi:
– Ông Karkaroff đã tới chưa?
– Ông ấy tới ngay bây giờ. Bà có muốn đợi ở đây và đón mừng ông ấy, hay bà thích vô trong cho ấm áp một tí?
– Tôi nghĩ, vô cho ấm. – Bà Maxime đáp. – Nhưng còn mấy con ngựa..
– Giáo sư Chăm sóc sinh vật huyền bí của chúng tôi sẽ rất hân hạnh được chăm sóc chúng. Chút xíu nữa ông ấy sẽ quay lại đây.
Bà Maxime có vẻ nghi ngờ không biết có ông thầy Chăm sóc sinh vật huyền bí nào đó có thể kham nổi công việc này không:
– Mấy con chiến mã của tôi cần phải.. ừm.. được điều khiển mạnh tay. Tụi nó hung hăng lắm đó..
Đầu óc tôi có thể phân tích mấy cái câu nói của bà Maxime, tự sửa nó cho đúng, nhưng không thể nào nhịn được cười trước cách phát âm của bà ấy. Đây quả thật là 1 hành động khiếm nhã nên tôi lo chạy ra xa đám đông, ngồi thụp xuống và cố gắng nín cười. Rồi, tôi bất giác thấy đám người ở đằng sau, tôi đứng lên, từ từ quay đầu hệt như 1 con robot, và mồ hôi bắt đầu chảy.
– B-Bonjour.. (X-Xin chào)
Vài người trong phái đoàn Beauxbatons xì xầm. Họ thấy lạ, một phần vì tôi không tham gia cùng đám đông ngoài kia, một phần vì tôi biết nói tiếng Pháp. Cảm thấy tình hình không ổn, tôi cúi đầu lễ phép:
– Désolé. Je dois y aller. (Xin lỗi. Tôi phải đi)
Nói rồi tôi chạy vòng qua đám người đó và lẩn vào trong các học viên trường Hogwarts. Bỗng, 1 tiếng động lớn, lạ lùng, kỳ quái từ trong bóng đêm đang trôi dần về phía chúng tôi. Tiếng âm âm ngột ngạt và tiếng gió hút, như thể 1 máy cái hút bụi cực lớn đang di chuyển trên lòng sông. Tôi cố chen lấn ra đằng trước để thấy nó rõ hơn.
Vừa len lên đằng trước, tôi đã thấy rõ ràng trước mắt là mặt nước đen ngòm phẳng lặng, chỉ có điều bỗng nhiên mặt nước không còn phẳng lặng chút nào. Một sự khuấy động đang diễn ra ở sâu dưới đáy hồ: Những bọt nước vĩ đại nở ra trên bề mặt, sóng vỗ mạnh vào 2 bên bờ đầy bùn. Và rồi, ngay chính giữa hồ xuất hiện 1 xoáy nước, như thể có ai tháo 1 cái nút ở giữa đáy hồ ra.. Có cái gì đó giống như 1 cái sào dài màu đen, từ từ nhô lên ngay chính giữa xoáy nước đó. Tôi đã nhìn thấy cột buồm..
Từ từ, tuyệt đẹp, chiếc tàu nhô lên khỏi mặt nước, sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Nhìn nó giống 1 bộ xương kỳ quái, như 1 chiếc thuyền bị đắm được moi lên lại, và ánh sáng lung linh mờ ảo, âm u phát ra từ những ô cửa sổ boong tàu trông như mắt mấy con ma. Cuối cùng, kèm theo 1 tiếng bì bõm lớn, toàn bộ con tàu trồi lên, nhấp nhô trên màn nước dập dềnh, và bắt đầu lướt vào bờ. Một lát sau, chúng tôi nghe tiếng “tòm” rõ lớn. 1 cái mỏ neo được quăng xuống vũng nước nông, và “ụych” một tiếng, 1 tấm ván được bắc lên bờ.
Mọi người đổ bộ. Tôi nhìn thấy những cái bóng đi ngang vùng sáng từ ánh đèn chiếu ra từ cửa sổ boong tàu. Nhìn từ xa, tất cả những người này đều có vóc dáng của Crabble và Goyle do họ mặc áo chùng có vẻ như làm bằng thảm lông xù. Chỉ có người đàn ông dẫn đầu cả đám tiến về phía lâu đài là mặc áo lông khác loại: Những sợi lông láng mượt và lấp lánh như bạc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!