Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 93: Bài thi đầu tiên
Ngay chính lúc này đây, cả trường sợ hãi tôi hơn bao giờ hết. Độ soái tỉ giờ đây không còn là con số 0, mà thay vào đó là con số âm cực kì lớn. Đã vậy, Parkison, không biết đã nhờ ai nữa, chế ra cái phù hiệu: “DAISY – ĐỒ TỞM LỢM”. Cái gì? Tôi mà tởm lợm thì cô ta là cái quái gì chứ? Chửi tôi ngu tôi xấu còn có thể cho qua, chứ cái này thì.. Tôi định cho nó ăn hành nhưng lại bị Harry ngăn lại, bởi vì tôi vẫn còn bị cấm túc trước những gì đã làm. Thành thật mà nói, tôi không muốn phải moi ruột con sên thêm nhiều lần nữa đâu. Nhìn nó gớm đến buồn nôn. Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã rùng mình rồi..
Mặc dù tôi đã từ chối lời phỏng vấn của Rita Skeeter nhưng mà mụ ta vẫn cứ đăng báo về tôi, chiếm trọn trang nhất của Nhật Báo Tiên Tri. Thành thực mà nói, tôi không ngờ Harry chỉ chiếm trọn trang 2 mà thôi, nhưng mà vừa đọc thôi tôi đã tức muốn ói máu. Cái gì? Giả bộ mình là 1 người khác để đỡ bị kì thị? Tấn công mọi người không chút phép tắc? Không đáng là 1 quán quân? Hừ! Xin lỗi nhé. Tên thật của tôi thực sự là Lycoris. Chuyện tấn công lúc đó có lẽ do tôi mất ý thức. Và không đáng là 1 quán quân cũng được, tôi đâu có muốn!
Sau đó, cụ Olivanders có kiểm tra lại đũa phép của tất cả quán quân. Khi Harry hỏi là cây đũa phép này có điều gì đặc biệt không thì tôi trả lời giùm ông luôn: Đũa phép của tôi thuộc loại đặc biệt, với sợi lông của 1 con bạch kỳ lân phi thường nhất từng thấy, đũa của tôi không thể nào thực hiện được những lời nguyền không thể tha thứ hay bất kì lời nguyền với mục đích xấu xa. Do đó, Harry mới ngộ ra lí do vì sao tôi lại đi lấy đũa phép của cậu trong 3 ngày hôm đó.
Dạo sau, 1 sự gán ghép tôi không thể chịu đựng được: Tôi với Eric và Harry với Hermione. Draco cũng tức tối không kém, nhưng cậu ta không thể làm gì được. Cho đến khi gặp bà ta, tôi đánh văng mụ ta vô góc tường. Ồ, tất nhiên, “phần thưởng” của tôi lại là: Cấm túc và bài báo dở hơi.
Harry đã kể cho tôi nghe về chuyện con rồng và hỏi thăm ý kiến của tôi. Bằng một câu nói không thể nào khó tin hơn, tôi bảo rằng Karkaroff không phải là người đã bỏ tên chúng tôi vào Chiếc Cốc Lửa và Harry nên cẩn thận trước Moody giả. Nhưng mà, cậu vẫn nghe nên hắn ta không dễ dàng dụ dỗ được cậu. Tôi cũng gợi ý cho Harry rằng hãy dùng thứ mà cậu giỏi nhất thay cho hắn ta. Tôi thật tự hào về Harry khi cậu cũng đã nói về nội dung bài thi đầu tiên cho anh Cedric.
Cuối cùng đã đến bài thi đầu tiên dành cho tôi. Tôi bước ra và đón nhận thử thách của mình. Con rồng lửa vùng Roma đang ngủ. Tôi cẩn thận bước đến, không phát ra tiếng động. Mọi người cũng im lặng và hồi hộp, họ cứ nghĩ tôi sẽ đi lấy quả trứng vàng một cách dễ dàng nhưng không, tôi ngồi trên phiến đá trước mặt con rồng, tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn nó ngủ. Bằng một giọng buồn bã, tôi lẩm bẩm:
– Ước gì tao được như mày nhỉ, tiểu hỏa long?
Ngắm nhìn nó lâu quá, tôi tự nhiên chìm vào giấc ngủ. Rồi, tiếng hét thất thanh của mọi người ập vào trong đầu tôi. Từng hơi thở nóng phả vào mặt khiến tôi tỉnh dậy. Con rồng nhìn tôi, gầm lên. Vẫn mỉm cười, tôi nói:
– Chào mày, tiểu hỏa long.
Quả thật là con rồng này không nhỏ chút nào. Con rồng màu đỏ chót ấy có thể khiến tôi chết ngay lập tức. Nhưng không, con rồng cúi đầu để nhìn thẳng vào mắt tôi, cúi đầu như thể chào đáp lễ. Tôi bật cười, chỉ tay vào quả trứng vàng nó đang bảo vệ giữa những quả trứng thật.
– Mày không thấy nó kì lạ sao?
Con rồng lấy người che quả trứng khỏi tầm mắt của tôi. Vẫn bằng giọng nhỏ nhẹ, tôi hỏi tiếp:
– Mày nghĩ nó đặc biệt sao?
Con rồng có vẻ như gật đầu trả lời. Một lần nữa, tôi bật cười lớn:
– Phải rồi. Nó đặc biệt bởi vì nó không phải quả trứng thật.
Như hiểu được ý tôi, con rồng gầm lên tức tối. Với một nụ cười không tắt trên gương mặt, tôi bảo:
– Mày không tin tao à? Thôi được, vậy thì thế này nhé!
Tôi lục trong túi áo và lấy ra cây đũa phép, con rồng gầm gừ, toan tấn công tôi nhưng trước đó tôi tự nhiên vứt cây đũa phép ra xa thật xa. Mọi người nãy giờ im lặng vì căng thẳng bỗng hét lến, đầy những tiếng chửi tôi ngu ngốc.
– Thế này được chưa? Tao không có vũ khí, và mày có thể giết tao bất cứ lúc nào. Có thể tin tao chứ? 1 lần thôi cũng được?
Con rồng đưa sát đầu vào mặt tôi, đôi mắt trông vô cùng giận dữ. Các vị giám khảo cùng anh Charlie đứng phắt dậy, chạy tới định bảo vệ tôi khỏi con rồng. Tuy nhiên, nó không có ý gì xấu, nó chỉ liếm mặt của tôi với vẻ rất dễ thương. Tôi xoa xoa bàn tay lên cơ thể đầy gai góc và vảy rồng của nó, mỉm cười:
– Những con thú vật đều tin tao, chứ không như bọn người nào đó mù mắt cả rồi..
Rồi, nước mắt bỗng nhiên lăn dài trên gò má của tôi. Thời gian vừa điểm, chuông reo báo hiệu kết thúc cuộc thi tài. Giờ thì tiếng nói của mọi người mới lọt được vô tai tôi. Tôi bước đi tìm cây đũa phép của mình..
Cụ Dumbledore đứng lên đại diện cho ban giám khảo, thông báo:
– Quả thật là xuất sắc! Không cần phải đấu tranh bằng hành động như những quán quân khác, Daisy Williams đã cho chúng ta thấy một điều tuyệt diệu ở một khía cạnh khác. Con bé dùng lời lẽ, không cần quá phô trương, con bé đã dũng cảm đánh cược mạng sống để chạm đến trái tim của con rồng. Vì vậy, con bé xứng đáng nhận được số điểm cao nhất: 100đ!
Cả khán đài bùng lên tiếng hoan hô. Vừa tìm thấy được cây đũa phép, tôi giơ nó lên bầu trời, bắn ra 1 tia sáng đỏ để tập trung sự chú ý. Rồi, chĩa đũa phép vào cổ họng để phóng đại âm lượng, tôi lạnh lùng nói:
– Xin lỗi. Con không cần lời khen của những người không tin con.
Tôi dẫn tiểu hỏa long về chuồng, tay cầm đũa phép điều khiển mấy quả trứng bay theo trước sự kinh ngạc của mọi người. Dù không nói ra, tôi thật sự thất vọng về thần tượng của mình. Cụ đã không chọn đứng về phía tôi.
Bữa tiệc hôm ấy tôi không tham dự, chỉ luẩn quẩn xung quanh lâu đài. Tuy nhiên, anh Fred và George đã bắt gặp tôi. 2 ảnh dúi vào tay tôi cốc bia bơ. Mùi bia xông thẳng vào mũi và tôi gục đầu xuống..
– Eric! Eric! Em ra xem đi! Daisy con bé bị gì nè!
George hét thất thanh khi Fred cố đưa tôi chui qua tấm chân dung Bà Béo. Mặt tôi đỏ bừng lên, khuôn mặt thì đẫm nước mắt. Eric chạy đến bên tôi, đỡ tôi nằm xuống sofa và hỏi:
– Các anh cho cậu ấy uống bia à?
– Đâu có! Tụi anh chỉ định cho nó uống thôi!
– Nhưng chưa gì nó tự nhiên thành ra như thế!
– Các anh bị điên à? Cậu ấy chúa ghét bia rượu đấy!
– Nhưng bia bơ ấm người lắm mà, có sao đâu.
– Ờ, phải đó, mọi người cũng thấy vậy đúng không?
Tất cả đều gật đầu. Harry chạy đến bên tôi, hỏi han:
– Cậu có thấy không ổn ở chỗ nào không?
Không nói không rằng, tôi nhổm dậy liếm vết thương trên má phải Harry. Rồi gần như ngay lập tức, máu ngập tràn căn phòng sinh hoạt vốn đã đỏ rồi. Harry thấy vậy thì đỏ mặt lùi ra xa, bụm miệng lại, lắp bắp:
– C-Cậu làm gì v-vậy hả?
– Máu.. Ngon ghê..
Tôi đáp lại, trạng thái đang còn nửa tỉnh nửa mê. Eric bực mình nói:
– Các anh đã để cậu ấy lỡ hít phải mùi bia rồi. Thiệt là! Thế có sao không?
– Có sao là có sao cái gì? – Fred vờ ngu ngơ hỏi, George thấy thế cũng gật đầu tán thành.
– Đừng đùa nữa. Giờ không phải là lúc đâu. Cậu ấy phá những gì rồi?
– Em biết là nó sẽ phá hoại hả? Tí nữa ra mà coi cái sảnh đường đi. Tụi anh chữa cái nào là nó lại cho cái đó tan tành xác pháo lần nữa.
– Ủa mà sao em biết là nó sẽ phá nhà phá xóm vậy?
– Tất nhiên là biết rồi. Khi say, cậu ấy không chỉ hành động vô ý vô tứ mà đã từng biến cái nhà em thành 1 bãi chiến trường.. – Eric gãi gãi đầu.
Một phút im lặng diễn ra. Tôi đứng dậy, quàng tay qua cổ Eric, và nói bằng giọng mê hoặc:
– Hehe.. Eric.. môi cậu.. hức.. trông có vẻ.. mềm mại.. hức.. nhỉ? Hức.. Tớ.. thử nhé?
Lượng máu tràn ra đã đáng báo động. Tôi nhón chân lên để thực hiện cái hành động ngu xuẩn đó. May thay, Eric đẩy tôi ra. Tôi mơ màng nhìn cậu ấy, mặt có dính chút máu, đỏ bừng như trái gấc, nói:
– C-Cậu nên đến chỗ thầy Snape. Thầy ấy.. sẽ đưa cho cậu thuốc..
Và thế rồi Eric đưa tôi đến ngay căn hầm của thầy Snape và để tôi lại một mình để thầy xử gọn. Tôi không dám nghĩ tới những cố gắng của thầy khi ngăn chặn tôi, chỉ biết là khi tôi đã tỉnh thì đầu tóc thầy rối bù và căn phòng.. ừm, không biết nói gì hơn, mùi độc dược bị đổ ra khá là nồng. Ngày hôm sau, tôi chẳng còn nhớ tí tì ti về những chuyện đã xảy ra, còn 2 anh em sinh đôi Fred và George bị cấm túc với thầy Snape.
À phải, Harry có viết thư cho chú Sirius để thông báo về phần thi của cậu và cả của tôi. Nhận được lời chúc mừng của chú, tôi vui lắm. Ước gì tôi cũng được thầy Snape chúc mừng nhỉ? Nhưng mà có lẽ không được đâu. Với tính khí của thầy và cộng thêm cái chuyện tôi chưa đủ điều kiện tham gia thì điều đó có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ đến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!