Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 106: Quyết định lớn của Eric
Tôi để Harry ở vừa đủ lâu tại nhà dì dượng. Trong thời gian đó, Hội đã canh gác cẩn mật nên chưa có gì xảy ra. Khi đến đón Harry cùng chú Sirius, dì Petunia vẻ mặt ngập ngừng nửa muốn giữ tôi ở lại nửa lại thôi. Tuy nhiên, tôi thật không thể đáp lại tấm lòng thành đó khi còn có chuyện phải làm. Draco đang đợi tôi ở nhà. Tôi sợ là lại có chuyện không hay khi cậu ở cùng mọi người. May mà Eric, Mione và Ron ở đó cùng cậu ta chứ không là tôi không dám liều chạy tới đây đâu. Và trước khi đưa Harry về Hội, dĩ nhiên, tôi đã hỏi 1 câu mà chỉ Harry thật mới biết để kiểm tra cho chắc ăn.
Trên đường đi, tôi thì thầm to nhỏ với Harry sơ lược về những chuyện đang xảy ra để cậu hiểu thêm về tình hình. Vâng, và tất nhiên là cả về ngôi nhà của chú Sirius rồi.
Tổng hành dinh của Hội Phượng Hoàng đặt tại số 12, Quảng trường Grimmauld, London, ngay tại chính nhà của tôi.
Chúng tôi đã về đến nhà rồi. Trong khi Harry đi chào hỏi mọi người thì tôi lên lầu kiểm tra phòng mình. Hừm.. Không có dấu hiệu nào của việc có ai đó đột nhập. Tốt! Thật ra đây là lí do chính tôi muốn nhanh được về nhà: Tôi không muốn ai vào phòng riêng của mình, kể cả đó có là Eric đi chăng nữa. Tuy nhiên ngay cả Eric cũng như vậy. Cậu ấy không cho bất cứ ai vào phòng cả, và đặc biệt là nghiêm cấm tôi luôn. Thật là kì lạ! Sao tôi lại bị cấm đoán hơn nhiều chứ? Mà kệ đi! Dù gì ai cũng bị cấm mà, đâu phải mình tôi.
Đang nằm ngủ trên lầu thì tôi nghe phía dưới Harry quát tháo ầm ĩ lên về chuyện người ta nói nhảm về mình như thể cậu vui lắm khi ba mẹ bị giết. Điên tiết, tôi không thèm đi cầu thang mà nhảy cái rầm thật to xuống luôn tầng dưới, đáp đúng chóc ở ngưỡng cửa, bụi bay tứ tung. Cửa phòng mở, mọi người đều nhìn thấy hết, khuôn mặt chảy đầy mồ hôi. 2 anh Fred và George biết điều đã độn thổ đi mất, để lại Harry, Mione, Ron, Draco và Ginny trong phòng. Tôi từ từ đứng dậy, cố nén cơn tức giận, miệng nhoẻn cười đầy sát khí.
– Nghỉ hè không có nghĩa là tôi chơi đâu. Hôm nay tôi mệt rồi đấy. Mấy người không thể im lặng hay sao?
– Đ-Đ-Được chứ.. Cậu c-cứ đi ngủ đi..
Cả 5 người đồng thanh đáp lại bằng một giọng sợ sệt kinh hoàng. Bà Weasley từ dưới lầu bước lên và hỏi:
– Có chuyện gì mà ồn ào thế? Mọi người họp xong rồi đó, các con có thể xuống lầu dùng bữa.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi cố gắng tươi cười nói với bà Weasley:
– Xin lỗi. Bác có thể hâm nóng thức ăn sau khi cháu tỉnh dậy không ạ? À ừm.. Cháu cần ngủ một chút..
– Ồ được thôi con yêu. Tại sao không chứ? Nghỉ ngơi cho khỏe rồi xuống ăn nhé.
– Vâng.
Tôi cười trừ rồi bước lên phòng.
Khi tôi xuống nhà dùng bữa thì lại có một vụ cãi vã đập vào mắt tôi về chuyện Harry có quyền được biết về những chuyện đang xảy ra hay không.
– Đừng cãi nhau nữa. Có gì thì cháu nói Harry biết cho.
Mọi người đồng loạt trố mắt nhìn tôi.
– Cháu b-biết? Nhưng.. là ai?
– Cả Eric cũng biết, không chỉ có cháu.
– Cháu biết được những gì rồi.
– Đủ để khiến mọi người kinh ngạc.
Tôi ngừng một lúc, nhìn Harry chăm chăm rồi nói tiếp:
– Cháu phải công nhận một điều với bác Weasley là Harry chưa tới tuổi để biết. Cậu có phàn nàn gì không?
Harry lắc đầu trả lời:
– Cậu đã hứa sẽ nói cho tớ biết khi đến thời cơ thích hợp, và tớ tin cậu.
Bà Weasley đặt đĩa cơm và đồ ăn lên bàn. Tôi ngồi xuống, vừa dùng bữa vừa bảo:
– Bác Weasley, phiền bác pha giúp cháu tách trà, nếu được thì cho cháu chút bánh kẹo. Cụ Dumbledore sẽ tới đây sau ít phút nữa.
– Cụ Dumbledore sẽ tới đây vào giờ này ư? Sao bác không được biết?
– Cũng như ai kia không được biết về những gì Hội đang làm, cháu và Eric có chuyện cần thảo luận với cụ Dumbledore mà mọi người chẳng cần biết làm gì.
Mỗi người đều dùng những ánh mắt khác nhau nhìn tôi nhưng đều có chung 1 ý nghĩ: “Daisy Williams chỉ là 1 cô bé 15 tuổi bình thường thôi sao?”
Đang nhâm nhi tách trà thì cụ Dumbledore đến, khuôn mặt tươi cười với tất cả.
– Chào mọi người. Ổn cả chứ?
– Vâng, cũng tạm ổn, thưa cụ.
– Daisy, con chờ ta có lâu không?
– Con đợi được mà. – Rồi tôi đứng dậy, chỉ tay lên lầu và nói tiếp. – Để con lên gọi Eric. Cụ cứ ngồi xuống ăn bánh uống trà rồi chúng ta nói chuyện.
– Ồ, ý kiến hay đấy. Lâu rồi ta chưa được ăn chút kẹo. Để xem.. Ta nên chọn loại nào đây nhỉ?
Tôi mỉm cười nhìn cụ rồi chạy gấp lên lầu. Gõ cửa phòng rồi đứng đợi một lúc, Eric bước ra ngoài, khép cửa lại và cố gắng che lấp căn phòng khỏi tầm nhìn của tôi.
– Cụ Dumbledore đến rồi sao?
– Ừ. Cụ đang đợi dưới nhà đó.
– Cậu xuống trước đi. Tớ chuẩn bị tí.
– Chuẩn bị gì vậy? Đồ đạc sao?
– Không. Mai chuẩn bị đồ vẫn chưa muộn.
– Thế thì cậu chuẩn bị cái gì chứ?
– Cứ xuống đi. Tớ sẽ xuống sau.
– Nhớ xuống nhanh lên nhé. Cụ đang đợi.
– Ừm. Tớ biết rồi mà cứ nói hoài.
Tôi phồng má hờn dỗi rồi dậm chân xuống lầu. Eric đứng đó cười khúc khích và đóng cửa phòng lại.
Một vài phút sau, Eric xuống, và mọi người bắt đầu dành không gian riêng tư cho chúng tôi. Tất nhiên là vẫn có những người nào đó cố ý rình mò nhưng bất thành. Cụ Dumbledore không cười đùa nữa mà nói bằng giọng nghiêm túc:
– Các con hẹn ta tới đây là có chuyện gì?
– À vâng, chuyện là cụ có thể để Eric nghỉ học trong vài năm được không ạ?
– Nghỉ học? Tại sao chứ? Eric từ trước đến giờ vẫn học rất tốt mà.
– Con muốn được đi ra ngoài xã hội. Với khả năng của con, con nghĩ là mình có thể giúp ích được cho Hội bằng cách đi thuyết phục và vận động mọi người cũng như các sinh vật có ý thức.
– Con có thể sao? – Cụ nhìn Eric bằng cái nhìn sâu sắc qua cặp kính nửa vầng trăng.
– Vâng. Con khá giỏi trong việc thuyết phục. Còn về phần các sinh vật chưa có ý thức rõ ràng đã có Daisy lo rồi ạ.
– Tại sao con lại nghỉ học bây giờ? Con chỉ là một đứa trẻ 15 tuổi thôi. Việc học của con rất quan trọng.
– Con nghĩ con có đủ kiến thức rồi ạ. Hơn nữa, con muốn đánh bại Voldemort bằng mọi giá.
Cụ Dumbledore không nói gì, ý bảo Eric hãy nói tiếp.
– Chuyện này chỉ là lí do cá nhân thôi nhưng con muốn hạ gục hắn trên mọi phương diện để đạt được mục đích cuối cùng.
Eric nói rồi khẽ liếc nhìn tôi. Cụ Dumble mỉm cười nói:
– Ta hiểu. Vậy chúng ta có thể liên lạc với nhau bằng cách nào? Cú chăng?
– Không đâu ạ. – Tôi trả lời. – Cú là một phương tiện liên lạc phổ biến ở đây, nhưng để đảm bảo an toàn, Eric đã sáng tạo ra các mặt dây chuyền này.
Eric lấy ra 4 mặt dây chuyền hình thoi nho nhỏ bằng bạc cho cụ Dumbledore xem xét. Tôi giải thích tiếp:
– Nguyên lí hoạt động rất đơn giản. Cụ ấn vào viên ngọc ở chính giữa mặt dây chuyền và lẩm bẩm trong miệng màu sắc viên ngọc nạm trên mặt dây chuyền của người gặp. Khi đó, người gặp sẽ biết được có người muốn liên lạc qua tiếng “bíp” này đây..
Tôi đưa tay ra với mặt dây chuyền nạm viên ngọc đen láy và làm ví dụ cho cụ Dumbledore rồi nói tiếp:
– Sau 2 phút không đáp lại, sự liên lạc sẽ bị ngắt. Tiếng “bíp” báo hiệu đã được ếm bùa để chỉ có người đeo mới nghe được. Dây chuyền cũng bị ếm để chỉ có người đeo mới có thể tháo nó ra khỏi cổ. Chỉ là mặt dây chuyền nên sẽ ít ai để ý.
– Ta phải công nhận về sự thông minh tột đỉnh của con đấy, Eric à.
– Cụ quá khen rồi. Con làm sao sáng suốt bằng cụ chứ. Mà ý tưởng này là của Daisy, con chỉ là người thực hiện thôi.
– Có gì to tát đâu, nhưng mà con vẫn chưa giải thích hết. Điều đặc biệt của mặt dây chuyền này là nó có thể truyền tải rõ nét hình ảnh 3 chiều của người đang đối thoại. Điều đó có thể giúp ta nắm bắt được một phần tình hình đối phương.
– Con có thể chế tạo ra thêm nhiều cái nữa không?
– Rất tiếc là không, thưa cụ. 4 mặt dây chuyền này phải kì công lắm mới đạt được đến mức này.
– Nhưng mà tớ có chút thắc mắc. Ngọc trắng là của cụ Dumbledore. Ngọc đen là của tớ. Ngọc lam là của cậu. Thế, ngọc lục là của ai?
– Còn ai vào đây nữa? Đương nhiên là Harry rồi!
– Ủa? Tại sao là Harry cơ chứ?
– Để cậu một mình tớ thấy không an tâm. Harry là người gần gũi với chúng ta và cũng là người tớ tin tưởng hơn hết thảy, cứ để cậu ấy chăm sóc cho cậu chắc là được.
– Ể? Tớ mà cần phải được chăm sóc á? – Tôi phụng phịu, chỉ tay vào chính mình.
– Chứ gì nữa. Thôi, đeo vào đi, nhớ giữ cẩn thận và cũng đừng để lộ.
– Vậy, con có định mang bộ dạng này mà đi ra ngoài vận động không? Chắc là không đâu nhỉ?
Cụ Dumbledore cười. Eric gật đầu đáp lại:
– Vâng. Con sẽ dùng phép chỉnh sửa khuôn mặt và dáng người. Ở ngoài đó, dùng bí danh sẽ tiện hơn nhiều, mọi người có thể nhận ra con nhờ thế. Nhưng con vẫn chưa biết nên dùng bí d. Daisy, cậu có thể giúp tớ không?
– A.. Sao lại là tớ? Tớ không có giỏi vụ này đâu nha!
– Thôi nào, coi như đó là món quà tiễn biệt cho tớ đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!