Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 132: Yên bình trong tăm tối
Kì nghỉ tại Hang Sóc đã có thể là 1 kì nghỉ hạnh phúc và yên bình nếu như không có những vụ mất tích, những tai nạn kỳ lạ, thậm chí chết chóc, những thứ xuất hiện hầu như hàng ngày trong tờ Nhật Báo Tiên Tri. Thỉnh thoảng, anh Bill và ông Weasley còn mang về những tin tức chưa được đăng tải. Và trong sự tức giận của bà Weasley, bữa tiệc sinh nhật lần thứ 16 của Harry đã bị phá hỏng bởi những tin tức kinh khủng được thầy Lupin mang đến. Ngó cái bộ dạng bên ngoài của thầy, tôi cũng đủ hiểu giờ đây cuộc sống khắc nghiệt đến như thế nào. Trông thầy rất thê lương và dữ tợn, mái tóc màu nâu đã có những lọn tóc xám rối bù, còn quần áo thì rách rưới và chắp vá hơn bao giờ hết.
– Có thêm vài vụ tấn công của giám ngục nữa. – Thầy Lupin nói khi bà Weasley đưa cho thầy 1 miếng bánh sinh nhật khá to. – Người ta đã tìm thấy xác của Igor Karkaroff trong 1 căn lều phía bắc. Dấu ấn hắc ám đã được tìm thấy trên thi thể. Ừm, nói thật ra, tôi rất bất ngờ khi thấy hắn đã sống đến 1 năm liền sau khi trốn khỏi bọn Tử thần thực Tử. Em trai của Sirius, Regulus, chỉ tồn tại được vài ngày theo như trí nhớ của tôi.
– Trí nhớ của anh đúng đó. – Chú Sirius lên tiếng, không còn quàng tay qua cổ Harry nữa. – Nó quá ngu xuẩn khi gia nhập bè lũ của Voldemort. Nó đã có thể làm những điều tốt hơn.
Vài người rùng mình khi nghe cái tên cấm kị được thốt ra. Thế nhưng, tôi cũng chẳng quan tâm đến việc ấy cho lắm. Đập tay mạnh xuống bàn, tôi đứng phắt dậy, hét to:
– Anh Regulus không ngu xuẩn! Có chú bị ngu thì có!
Chú Sirius nhăn mặt, Harry dường như cũng hơi khó chịu.
– Đừng nói với chú là con coi trọng em trai chú, người mà chú dám chắc là cháu chưa gặp lần nào, hơn chú, người đã nuôi sống cháu trong căn nhà tổng hành dinh đấy.
– Vậy thì con xin lỗi nhé, thành thực thì đúng là thế. – Tôi lạnh nhạt, giọng đều đều. – Con đã bảo bao nhiêu lần rồi, chú không biết gì thì đừng có mà đánh giá người khác!
– Thế em trai chú Sirius là người như thế nào vậy?
Harry nhìn thẳng vào mắt tôi, còn tôi thì đắn đo không biết nên nói thế nào. Nhận ra bầu không khí này, anh Bill lên tiếng, trong khi được chị Fleur tiếp rượu vào cốc:
– Chú có nghe thấy tin tức gì về Florean Fortescue không chú Remus? Người đàn ông làm chủ..
* * * cái quán kem ở Hẻm Xéo? – Harry ngắt lời với một cảm giác khó chịu và rỗng tuếch trong lòng. – Ông ấy thường cho cháu ăn kem miễn phí. Có chuyện gì xảy ra thế?
– Bị san bằng, theo như bộ dạng cái quán của ông ta.
– Tại sao vậy ạ? – Ron nhanh chân chen vô hỏi.
– Ai mà biết. Ông ta có thể làm cho chúng tức giận theo cách nào đó. Dù gì ông ta là 1 người tốt, đúng không?
– Tiện nói về Hẻm Xéo. – Ông Weasley nói. – Hình như Ollivander cũng đi tong thì phải.
Ginny giật mình.
– Người làm đũa thần ấy ạ?
– Ừ. Cửa hàng rỗng tuếch. Không hề có dấu hiệu ẩu đả. Không ai biết ông ta tình nguyện đi hay là bị bắt cóc nữa.
– Con đoán là bắt cóc đấy ạ. – Harry chống cằm suy nghĩ. – Nhưng làm sao người ta làm đũa thần bây giờ?
– Còn có những người chế tạo khác nữa chứ! – Thấy Lupin thở dài thườn thượt. – Cơ mà ông Ollivander là người tốt nhất, và nếu bên kia có ông ta thì không hay chút nào.
Tôi đã ăn xong phần bánh của mình, quả thực nó khá là ngon đấy. Vừa nhẹ nhàng lau miệng, tôi vừa nêu lên ý kiến:
– Voldemort không bắt ông ấy chỉ để tạo lợi thế đâu. Cái chính là y muốn biết được lí do tại sao chuyện năm tư lại xảy ra.
– Chuyện năm tư sao? Có phải là về việc cây đũa phép của tớ và của hắn liên kết với nhau không?
Lại thêm một cơn rùng mình khi mọi người nghe đến cái tên.
– Ừ. Voldemort không còn tin tưởng vào bản thân y nhiều như trước. Nếu không, y đã không cần dụ cậu đi đánh cắp lời tiên tri.
– Ôi Daisy à! Cậu thôi gọi thẳng tên cúng cơm của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó đi! – Ron rên rỉ.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Ron, xong, lại đứng dậy và bước lên lầu.
Ngay tiếp sau bữa tiệc trà có vẻ ảm đạm này, 5 bức thư cùng với danh mục sách giáo khoa đã được gửi đến. Năm nay, Harry và Draco đã nhận được thêm chức Đội trưởng đội Quidditch. Ron nghiên cứu cái phù hiệu một cách thích thú.
– Wow! Tớ nhớ cái ngày mà anh Charlie đeo nó! Harry, tuyệt vời thật, cậu là đội trưởng của tớ! À, chỉ khi cậu còn cho tớ ở lại đội.
– Đội trưởng đội Quidditch sao? Cũng khá tốt. Chúng ta vẫn sẽ là đối thủ đó.
– Đương nhiên rồi Draco. Tớ tin chắc mình sẽ đánh bại được cậu đấy.
– Vậy thì cứ thử coi. Tớ cũng chẳng phải dạng vừa đâu. Rất mong được tái đấu.
Harry gật đầu, và rồi cả 2 mỉm cười bắt tay nhau, 1 cảnh tượng mà tôi biết chắc chắn chưa từng xảy ra ở nguyên tác. Nhưng, điều đó chưa kéo dài được bao lâu thì giọng nói của bà Weasley vọng lên:
– Này Ron, mẹ không nghĩ là chúng ta có thể hoãn chuyến đi đến Hẻm Xéo thêm 1 ngày nào nữa khi mà các con đã nhận được những thứ này. Chúng ta sẽ đi vào thứ 7 nếu như ba con không phải làm việc. Mẹ sẽ không đến đó nếu không có ông ấy đâu.
– Vâng! Con biết rồi! ~
Thứ 7 đã đến mà không có cơn giận dữ nào nữa của bà Weasley, mặc dù bà rất căng thẳng trong bữa sáng. Bill sẽ phải ở nhà cùng với Fleur, phần nhiều là do ý muốn của Mione và Ginny. Anh chuyển 1 cái túi đầy tiền sang bên kia bàn cho tôi, Harry và Draco.
– Thế còn của em đâu? – Ron đòi hỏi ngay lập tức, mắt mở to.
– Cái đó là của Harry, Daisy và Draco, ngốc ạ! Anh lấy tiền ra từ két cho tụi em đấy, bởi vì lúc này người ngoài phải mất 5 giờ đồng hồ mới lấy được vàng cơ. Bọn yêu tinh đã tăng cường bảo vệ rất nghiêm ngặt.
– Cám ơn anh Bill.
– Anh lúc nào cũng thật sâu sắc.
Fleur thì thầm trìu mến, véo vào mũi của anh Bill. Ginny làm điệu bộ buồn nôn vào bát ngũ cốc của con bé, nhưng lại không để cho chị ấy thấy. Harry vừa cười khúc khích, vừa nhét vài đồng vàng vào túi dự phòng. Draco đắn đo, nửa muốn xem thử coi số tiền mình nhận được, tất nhiên là từ bà Narcissa, nửa lại có gì đó không dám chắc. Tôi có hơi chần chừ, rồi lại đẩy cái túi về phía anh Bill.
– Sao vậy? Có gì không ổn sao?
Anh Bill ngạc nhiên hỏi. Tôi lắc đầu, nói khẽ:
– Em nghĩ mình chỉ cần lấy một nửa để mua những gì cần thiết thôi.
Nghe vậy, anh Bill bật cười lớn.
– Ôi.. Số tiền trong hầm vàng của em phải cỡ chục năm nữa mới tiêu hết, nếu không có ai đó mỗi ngày chuyển khoản cho em và em không tiêu hoang phung phí đấy!
– Có người chuyển khoản cho em sao? Ai vậy ạ? Anh có biết không?
– Em có nhớ Roy Asher, cái người hay lên báo, thuyết phục được một lượng lớn phù thủy và sinh vật pháp thuật như người khổng lồ, người sói.. đứng lên đấu tranh chống lại chúa tể hắc ám hay không? Người đó mỗi ngày chuyển cho em khoảng 50 Galleons. Anh không hiểu anh ta làm cái quái gì mà kiếm được nhiều dữ dzậy nữa. Em có quan hệ gì với anh ta à? Hay là Eric? Anh nhớ thằng bé và em sở hữu chung 1 hầm vàng.
Tôi đơ ra một lúc. Eric rảnh hay sao mà lại chuyển khoản cho tôi chứ? Cậu ấy làm gì mà có được số vàng đó? Thời gian ấy đi vận động mọi người có phải tốt hơn không? Tôi còn đang định để dành để giúp Eric mà!
Nghĩ rồi, tôi nhanh nhảu hỏi anh Bill:
– Thế Roy có hầm vàng riêng không ạ?
– Đương nhiên là có rồi! Em hỏi gì kì vậy? Vàng trong đó nhiều gấp bội số vàng trong hầm của em, Harry, Draco và gia đình anh gộp lại đấy. Quỹ hoạt động chỉ chiếm một nửa số vàng trong hầm thôi.
– Nếu vậy sao Roy lại không chuyển khoản cho Daisy nhiều hơn chứ? – Harry thắc mắc.
– Cái này thì anh không biết. Mà em cũng quen anh ta nữa hả Harry?
Harry gật đầu rồi quay sang nhìn tôi đang suy nghĩ:
– Có lẽ Roy làm vậy để đỡ bị nghi ngờ rằng có liên quan tới tớ. Nhưng 50 Galleons vàng mỗi ngày cũng quá nhiều rồi!
– Cậu sướng thật đó Daisy! – Ron than vãn. – Lúc nào cũng đầy tiền trong túi. Đã vậy còn được chuyển khoản cho.
– Ron à, mỗi người một hoàn cảnh. Đừng than phiền nữa!
Mione từ đâu bước tới nhắc nhở. Cô ấy dường như đã chuẩn bị kĩ càng để đến Hẻm Xéo.
– Mọi người cũng nên chuẩn bị đi là vừa.
– Ừ.
Hôm nay là 1 ngày u ám và ẩm ướt. 1 trong những chiếc xe đặc biệt của Bộ Pháp thuật mà tôi đã được ngồi 1 lần đang chờ mọi người ở sân trước khi chúng tôi ra khỏi nhà. Ron khá thích thú với điều này, mặc dù nó là dành cho Harry. Ngược lại, Harry có hơi khó chịu khi nghĩ mình được bảo bọc một cách quá đáng.
Chiếc xe di chuyển chậm chạp ra khỏi trang trại. Anh Bill và chị Fleur vẫy chào từ cánh cửa sổ nhà bếp. Chúng tôi ngồi thoải mái rộng rãi trên ghế sau, vui vẻ trò chuyện suốt cả chặng đường. Dù được bảo vệ thế này, Harry vẫn nghe lời cụ Dumbledore, mang theo tấm Áo khoác tàng hình để dự phòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!