Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 142: Cái tên Ron nhiều chuyện
– Tại Hogwarts.. – Cụ Dumbledore trẻ tiếp tục. -.. chúng ta không chỉ dạy con phép thuật, mà còn dạy cách điều khiển nó nữa. Con đã chẳng may sử dụng khả năng của mình mà không được cho phép, và nó cũng bị cấm tại Hogwarts nữa. Hãy nhớ rằng, Hogwarts có thể đuổi học sinh, và cả Bộ Pháp thuật, à, hẳn là có 1 Bộ đấy, sẽ trừng phạt những kẻ vi phạm thậm chí còn khủng khiếp hơn nữa. Tất cả những phù thủy mới đều phải chấp nhận điều đó. Khi gia nhập với chúng ta, họ phải tuân thủ luật lệ.
– Vâng, thưa thầy.
Tom nhí vô cảm đặt những thứ ăn cắp vào hộp, xong, lại quay ra nói một cách khẩn thiết:
– Con chẳng có một đồng nào cả.
– Điều đó cũng dễ thôi.
Cụ Dumbledore trẻ nói, kéo ra 1 túi tiền bằng da nhỏ từ túi.
– Có 1 quỹ ở Hogwarts dành cho những người cần trợ giúp tiền mua sách và áo choàng. Con có thể sẽ phải mua một vài cuốn sách phép và những thứ đã dùng rồi, nhưng mà..
– Con có thể mua sách phép ở đâu?
Tom nhí xen ngang, cầm lấy túi tiền nặng trịch mà không hề cảm ơn, đôi mắt xem xét 1 đồng Galleon vàng to.
– Ở Hẻm Xéo. Ta đã có danh sách những gì con cần ở đây. Và ta có thể giúp con tìm mọi thứ.
– Thầy đi cùng con à? – Tom nhí ngước mặt lên.
– Tất nhiên rồi, trong trường hợp nếu con muốn.
– Con không cần. Con đã quen với việc tự làm mọi thứ rồi. Lúc nào con cũng đi loanh quanh ở London mà không cần ai chỉ dẫn cả. Làm thế nào để con tới được Hẻm Xéo, thưa thầy?
Tôi nhăn mặt. Chính cái vẻ bất cần đó đã đem tới 1 Tom Riddle, hiện là chúa tể hắc ám nhất mọi thời đại, Voldemort. Cụ Dumbledore trẻ đưa danh sách những gì cần thiết cho Tom nhí, dặn dò kĩ lưỡng để đảm bảo cậu ta có thể đến đúng nơi cần đến. Và khi nhắc tới cái ông chủ phục vụ Tom tại quán Cái Vạc Lủng, cậu ta khịt mũi khó chịu.
– Con không thích cái tên Tom à?
– Có nhiều Tom lắm..
Tom nhí càu nhàu, sau đó lại hỏi thêm một chút về ba mẹ mình.
* * * Khi nào con đến Hogwarts ạ?
– Tất cả đều ở tờ thứ 2 trong lá thư.
Cậu ta gật đầu. Cụ Dumbledore trẻ đứng dậy, giơ tay ra một lần nữa.
– Con có thể nói chuyện với rắn. Con phát hiện điều đó khi đi cắm trại ở ngoại ô. Điều đó có bình thường đối với 1 phù thủy không?
Có vẻ như là Tom nhí đã giữ lại cái khả năng kì lạ nhất của chính mình cho đến cuối cùng để gây ấn tượng.
– Điều đó là không bình thường đâu..
Cụ Dumbledore trẻ bình thàn đáp lại sau một khoảnh khắc lưỡng lự.
* * * nhưng mà không phải là chưa có bao giờ.
Cả 2 người đứng đó một lúc, 1 ông cụ và 1 cậu bé, đang đứng nhìn chằm chằm vào nhau. Sau đó, họ buông tay ra, cụ Dumbledore trẻ đi về phía cánh cửa, chào tạm biệt Tom nhí.
– Ta nghĩ thế đã đủ rồi.
Cụ Dumbledore ở hiện thực lên tiếng. Tôi giật mình, sực nhớ ra 2 người kia đang ở đây. Vài giây sau, chúng tôi bay vút lên khoảng không tối om không trọng lực một lần nữa, trước khi đặt chân vững vàng xuống văn phòng hiện tại, và lại thảo luận thêm vài vấn đề.
Thứ nhất là phản ứng của Tom nhí khi nghe nói về cái người cùng tên. Điều đó chứng tỏ cậu ta coi khinh bất cứ thứ gì liên quan đến người khác, bất cứ thứ gì làm cho cậu ta trở nên bình thường hơn, bởi vì cậu ta nghĩ bản thân mình đặc biệt. Cậu ta mong ước được độc lập, khác thường, và khét tiếng, thậm chí vứt bỏ cái tên được đặt cho vài năm sau đó, tạo ra 1 cái vỏ bọc đã ẩn chứa sâu bên trong cậu ta từ lâu lắm rồi.
Thứ hai, Tom Riddle không hề thích việc kết bạn. Có lẽ, đối với tôi là trường hợp đặc biệt, hoặc, Tom đang quyến rũ và lợi dụng cái khả năng của tôi. Chính vì thế, tôi cũng không được lơ là. Cái vụ việc xảy ra gần nhất giữa tôi và anh Tom đã tạo ra 1 khoảng cách, 1 bức tường khá lớn giữa chúng tôi. Tôi nghĩ mình nên thu hẹp khoảng cách để tìm kiếm thông tin, nhưng không được mất cảnh giác, không bao giờ.
Thứ ba, Tom thích thu thập những chiến lợi phẩm, đặc biệt là khi nó có những giá trị văn hóa, lịch sử, phép thuật không tưởng. Những biểu hiện này rất quan trọng sau này. Tất nhiên, bởi vì nó có quan hệ mật thiết với những Trường Sinh Linh Giá của Voldemort. Muốn tiêu diệt được chúng, và tiêu diệt được cả Voldemort, trước hết, phải biết chúng là gì cái đã.
Trước lúc ra về, Harry đã tinh ý nhận ra chiếc nhẫn của ông Gaunt đã biến mất. Mặc dù có tò mò hỏi, nhưng cụ Dumbledore lại bảo chúng tôi về phòng.
Harry muốn đợi chị Katie về chơi với đội nhưng trận đấu với Slytherin thì đã gần kề. Đành vậy thôi, cậu chọn Dean Thomas, người chơi tốt nhất, chỉ đứng sau 3 Truy thủ chính thức của đội để thay thế. Trông Dean vui vẻ ra mặt, và tôi mừng vì điều đó.
Cuối cùng trận đấu Quidditch đầu tiên đã đến. Sáng hôm đó, Ron trông ủ rũ đến thảm thương. Harry và Mione vì lí do nào đó mà không ở đó. Ngồi xuống bên cậu, tôi hỏi thăm:
– Không sao chứ Ron? Lại chuyện Quidditch nữa sao?
Ron thở dài.
– Ờ, cậu đúng rồi đấy. Tớ chơi quá tệ mà Harry không cho tớ rút.
– Tệ? Tớ thấy đâu có đến nỗi. Có nhớ cái tên BR. Chứ hả?
– Hôm đó là do cậu làm hết mình để động viên tớ nên mới thế..
– Vậy.. để xem nào.. chút bùa Hưng Phấn thì sao hả Ron?
Không đợi cậu trả lời, tôi rút nhanh cây đũa phép và ếm bùa lên cậu. Trông mặt mày cậu tươi tỉnh hẳn ra. Vẻ ủ rũ đã hoàn toàn biến mất.
– Ồ? Sao tớ lại có buồn đến thế nhỉ? Nghĩ lại tớ chơi cũng khá mà.
– Đúng vậy. Đừng nghĩ về sự bi thảm, hãy nghĩ về sự tươi đẹp trước mắt.
– Wao.. Hiệu quả thật tuyệt vời đó! Tớ chưa bao giờ nghĩ đến việc này!
– Ừm.. Có lẽ do cậu quá chán đời? Tớ đoán thế. Chúc may mắn nha.
– Cảm ơn cậu vì tất cả, Daisy. Cậu luôn là 1 người hỗ trợ rất tốt.
– Thôi nào. Ăn nhanh rồi còn thi đấu. Nhớ chơi cho tốt vào nhé!
Ron với tay lấy miếng thịt muối ở gần đó, ngoạm một miếng.
– Cậu sẽ xem tớ và Harry thi đấu chứ?
– À ừm.. Không. Tớ có việc bần rồi..
– Ờm, không sao đâu. Có việc gì thế?
– Một buổi gặp mặt với giáo sư Magia.
– Ôi trời.. Cậu không thể bỏ 1 bữa sao?
Ron than trời thở đất. Tôi lập tức quay lại cự nự.
– Không được! Nó rất là quan trọng!
Ron phì cười với tôi đang phồng má.
– Cậu đúng là dễ thương!
Vừa nghe vậy, tôi lập tức đỏ mặt, lắp bắp:
– C-Cậu nói cái gì vậy? Tớ.. Có phải tớ.. đã dùng quá liều không?
– Ồ không đâu Daisy. Cậu thật sự rất là dễ thương đấy, có biết không?
– N-N-N-Này.. Đừng có.. Đừng có mà.. ăn nói nh-như thế.. nữa..
Tôi đỏ mặt, lúng túng hơn bao giờ hết, xách cặp lên toan đi thì Ron la to lên:
– Daisy à! Cậu không biết chứ tớ biết ai là người đánh cắp “first kiss” của cậu đấy!
Khựng lại, tôi khẽ liếc nhìn Ron đang nhe răng cười, trong một thoáng mặt đanh lại, bỏ đi với chỉ 1 câu nói:
– Cậu điên rồi.
Trên đường đến văn phòng giáo sư Magia, tôi không ngừng suy nghĩ về câu nói đó. Thì ra là vậy. Tôi đã hiểu lí do Ron lại có những hành động như thế.
Lúc ở cùng với giáo sư, tôi cũng chẳng thể nào tập trung nghiên cứu được, bởi một phần vì cái tiếng Smith của Hufflepuff bình luận một cách vô căn cứ về trận đấu, phần còn lại là câu nói của Ron. Tôi không tài nào đẩy cái suy nghĩ nôn nao được giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt. Thấy tôi đứng ngồi không yên, giáo sư Magia cũng cho nghỉ sớm.
Trở về phòng sinh hoạt chung, tôi lại thấy Ron được công kênh như hồi năm ngoái, lén nhếch môi cười bí hiểm. Vẫy đũa phép một cái, tôi đưa Ron trở xuống bên mình, cười nói với mọi người:
– Xin lỗi. Mọi người cứ mở tiệc trước đi.
Lén gõ nhẹ thêm cái nữa vào người Ron, cậu như tỉnh người ra, như rơi từ trên mây xuống.
– Tớ có chuyện cần nói với Ron, Ron nhỉ?
Nhếch môi cười “hiền”, Ron đổ mồ hôi hột nhìn tôi, đảo mắt tìm kiếm sự cầu cứu củ Harry và Mione. Tiếp tục vẫy nhẹ đũa phép, tôi kéo lê Ron đang cố gắng chống cự theo sau, nói khẽ:
– Tới giờ của thẩm phán rồi.
Mọi người nhìn cái cảnh tượng đó dù cũng muốn giúp nhưng chẳng ai dám ho he. Hừm.. Tôi chỉ đợi Quidditch kết thúc là xử tội thôi.
Giờ tôi với Ron đang ở chuồng cú. Đảm bảo rằng cửa không thể mở ra được từ bên ngoài, tôi quay sang, cười man rợ với Ron.
– Giờ thì cậu tính sao đây hả, Ron yêu dấu? ~
Mặt Ron tái mét, cố gắng lùi lại, nhưng mà chẳng còn đường lùi nữa rồi. Căn phòng chỉ có 2 chúng tôi, ngột ngạt đến vô cùng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!