Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh) - Chương 146: Gần như gục ngã
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)


Chương 146: Gần như gục ngã


Từng giây từng phút trôi qua đối với tôi như dài bằng cả thế kỷ. Nó dằn vặt tôi, giày xéo đầu óc tôi từng chút, từng chút một. Tại sao tôi lại có thể hành động nông nổi như thế chứ? Nếu tôi chịu tha thứ cho Eric, có lẽ mọi chuyện đã ổn thỏa hơn rồi.

Bíp.. Bíp.. Cánh cửa phòng cấp cứu từ từ mở ra. Tôi vội chạy đến bên người lương y vừa bước ra, nói như muốn đứt hơi:

– Thưa-Thưa ông.. cậu ấy.. cậu ấy có..

– Con yên tâm. Thằng bé vẫn sống.

Tôi thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng.

– Thế cậu ấy giờ ra sao rồi ạ? Có nghiêm trọng lắm không?

– Cũng nghiêm trọng đấy, nó giống trường hợp của ông Weasley.

– Vâng, con hiểu nếu không làm lành vết thương sớm thì..

Ngập ngừng, tôi thiệt tình chẳng muốn nói nốt câu. Vị lương y chỉ mỉm cười nhìn tôi và bảo:

– Con giỏi lắm đấy. Ít ai trong tình cảnh đó mà biết ếm bùa làm tình trạng chảy máu của nạn nhân diễn ra chậm hơn. Nhưng này, ta cảm giác con nhìn quen quen. Chúng ta có gặp nhau ở đâu không?

Tôi lắc đầu chầm chậm.

– Vậy à? Kì lạ nhỉ? Cơ mà tại sao con lại đưa thằng bé đến được đây? Con còn đang là học viên tại Hogwarts, mà nó cách đây xa lắm, có đi tàu thì cũng phải mất gần 1 ngày.

Vị lương y chăm chú nhìn vào bộ đồng phục tôi mang trên người. Ông ấy có vẻ khó hiểu.

– Con Độn thổ ạ. Sau khi ra khỏi khuôn viên trường Hogwarts.

– Con đùa đấy à? Không thể nào.. – Vị lương y đó cười cười.

– Là thật đấy ạ. Con đã cố Độn thổ nhanh nhất có thể để đến đây.

– Nhưng con chỉ chừng 14 tuổi thôi mà, sao có thể, ta chưa nghe..

Tôi nhăn mặt, đáp lại vị lương y một cách khó chịu:

– Sắp đến sinh nhật lần thứ 16 của con rồi. Chỉ là con hơi lùn thôi, xin lỗi.

– À không, ta mới là người phải xin lỗi. Thành thật mà nói, con thật giỏi khi có thể làm máu chảy chậm lại, hơn nữa lại còn biết Độn-

Vị lương y chợt giật thót mình, 1 chân lùi lại, mắt mở lớn, tay run run chỉ vào mái tóc rồi lại vào đôi mắt của tôi.

– D-DAISY WILLIAMS?

– Vâng, chính là con.

Tôi ngao ngán nhìn cái vẻ mặt mọi người thường có khi đối mặt với tôi.

– Con xin lỗi, nhưng con có thể vào thăm cậu ấy không ạ?

– Ơ-À không.. Con vẫn chưa thể. Hiện thằng bé yếu lắm.

– Vậy cậu ấy sẽ được chuyển đến khu nào ạ, thưa ông?

– Ma thuật gây thương tích, tầng 4. Con nên quay lại sau.

– Vâng. Con cũng định thế. Thật ra con chưa xin phép.

Tôi gãi gãi đầu cười ngượng. Vị lương y vẫn nhìn tôi trìu mến.

– Con nên đi ngay. Mọi thông báo sẽ được gửi đến cho con sau.

Gật đầu, tôi Độn thổ đi mất, trở lại với ngôi trường Hogwarts. Ngoài trời tuyết đang rơi mỗi lúc một nhiều, dự là sẽ có trận bão tuyết không lâu sau đó. Tôi bước vào sảnh đường trong lúc mọi người đang ăn tối, rũ người cho đống tuyết bám trên người rơi xuống, 2 tay cọ cọ vào nhau, thở từng hơi để giữ ấm chúng. Đến bây giờ tôi mới để ý đến những ánh mắt trợn tròn nhìn tôi. Ngó xuống phía dưới, tôi hiểu ra lí do: Áo chùng của tôi dính đầy máu. Tôi lại ngước mặt nhìn lên dãy bàn dành cho các giáo sư. Cụ Dumbledore không có ở đây. Thật tốt quá, tôi không muốn cụ lo lắng nhiều, mặc dù rất có thể lúc cụ về cũng sẽ biết. Bước tới chính giữa sảnh đường, tôi quỳ xuống, thành thật nói:

– Con xin lỗi. Con đã tự ý Độn thổ rời khỏi Hogwarts.

– Điều đó tạm gác lại, đống máu trên áo trò là sao?

Thầy Snape, từ trên bàn giáo sư, quắc mắt nhìn xuống tôi đang ở phía dưới. Đắn đo một hồi, tôi đáp lại, giọng kiên định:

– Đây là chuyện cá nhân. Con khẩn cầu được khai báo sau.

– Trò sẽ nhận hình phạt sau, còn giờ, ăn uống một chút đi.

Giáo sư McGonagall nghiêm nghị nhắc nhở. Thật khó để tránh nghe những lời xì xào.

– Liệu con có thể về phòng nghỉ một chút được không ạ? Con có hơi mệt..

– Nhưng cậu còn chưa ăn gì cả mà Daisy! Mệt thì cũng phải ăn chút ít chứ!

– Trừ 5 điểm Nhà Gryffindor. Trò Weasley, lần sau nếu muốn phát biểu, dù ở đâu đi chăng nữa, trò cũng cần phải biết xin phép.

Ron bực bội chả thèm nói gì thêm. Tôi thở dài, lê bước trên con đường về phòng sinh hoạt chung Hufflepuff. Vậy là cả trưa và chiều hôm đó, tôi chẳng ăn được gì cả..

Sáng hôm sau, tôi được gọi đến văn phòng chung sớm để trình bày lại sự việc trong khi cố bỏ đi một vài chi tiết. Với những lỗi lầm này, tuy chưa bị Bộ phát giác, vẫn sẽ bị cấm túc từ giờ tới cuối năm học với giáo sư McGonagall, mỗi ngày trong tuần. Và chắc chắn, điều đó sẽ khiến thời gian nghiên cứu của tôi ngày càng bị thu hẹp. Các học viên lại có việc được giải tỏa cơn ngứa ở miệng, cơ mà như thường lệ, tin đồn rồi cũng biến mất..

Lễ Giáng Sinh đang đến rất nhanh. Eric đã ra viện và ở lại Hogwarts một thời gian để tịnh dưỡng. Trong khi đó, tờ Nhật Báo Tiên Tri thì lại loan tin khắp nơi về sự mất tích đột ngột của Roy Asher. Tuy đã đặt ra nhiều giả thuyết, nhưng chưa giả thuyết nào gần đúng với sự thật cả.

Để chuẩn bị cho dịp Giáng Sinh này, bác Hagrid đã một mình vác cả 12 cây thông vào đại sảnh đường. Có những chuỗi kim tuyếnvà giấy hoa trang trí treo quấn quít quanh lan can các cầu thang. Có những cây nến mãi mãi không tắt tỏa sáng từ bên trong những chiếc nón sắt của những bộ áo giáp. Và cũng có cả từng chùm, từng chùm dây tầm gửi treo lủng lẳng cách từng khoảng đều dọc những hành lang nữa. Mà, cũng vì chuyện này, Harry cứ phải chạy trốn và cảnh giác cao độ trước những cô nàng muốn bỏ Tình dược vào đồ ăn thức uống của cậu. Nhưng, cậu đã rất tự tin khi mời Luna dự tiệc trước khi tôi nhận ra. Thật không thể tin nổi mà! Tôi nghi có cái gì đó mà Harry đang giấu giếm, bởi Peeves đã kể chuyện này cho tôi nghe, và tin đồn ấy đã lan ra toàn trường trong khi cậu vẫn dửng dưng trông thấy. Cũng theo nguồn tin mới nhất, đến từ cậu quý tử Draco khoe khoang, thì cậu ta đã được Mione mời đi cùng, và tất nhiên là đồng ý ngay mà không hề do dự.

8 giờ kém, tôi cùng Eric đi tới đại sảnh đường, bình thản mà nói chuyện.

– Này Eric, nếu cậu được chọn, thì cậu sẽ chọn quay về quá khứ hay khám phá tương lai?

Eric nhìn tôi ngạc nhiên.

– Sao cậu lại hỏi thế?

– Không có gì..

Tôi thở dài.

– Nếu là tớ, tớ sẽ chọn quay về quá khứ, quay về cái thời vô âu vô lo ấy, cứ chơi đùa thỏa thích chứ không bộn bề lo toan như bây giờ..

Eric vẫn yên lặng ngắm nhìn tôi.

– Nhiều lúc tớ cảm thấy cuộc sống này mệt mỏi quá, Eric ạ.. Đôi khi tớ chỉ muốn chết quách cho xong!

– Nhưng mà..

– Nhưng tớ sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu. – Tôi ngắt lời, thở dài lần nữa. – Dù cuộc sống có như thế nào, ai cũng nên mừng vì mình được sống. Vậy nên, tớ sẽ cố gắng hết mình, miễn là những người yêu thương tớ, những người tớ yêu thương, đều được sống tự do và hạnh phúc.

– Đừng cố đặt gánh nặng lên hết trên đôi vai nhỏ bé của cậu nữa. Cậu còn có tớ, có Harry, có Mione, có Ron, có Draco, có tất cả mọi người ở bên.. À, còn có tên Tom nữa..

Eric thêm vào với vẻ khó chịu khiến tôi thấy thật là kì lạ. Dù gì cũng là kiếp trước của mình, có cần phải ganh ghét đến vậy không? Nhắc đến mới nhớ, dạo này không thấy Tom xuất hiện nữa. Giáo sư Slughorn từ khi nhìn thấy anh ta thì cũng bắt đầu đề phòng tôi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh trong khi tôi bị lún sâu vào bóng tối. Tôi đang vùng dậy một lần nữa, mong là mọi thứ không quá trễ.

– Được rồi. Tớ sẽ nghe lời cậu vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN