Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)
Chương 147: Nhiệm vụ của Draco
Chúng tôi gặp Harry và Luna trên đường tới bữa tiệc. Harry, có vẻ đã nhờ Draco hay ai đó chải chuốt giùm một chút, mà trông đã bảnh hơn rất nhiều. Nhiều người trừng mắt nhìn Luna khi họ không được mời mà thay vào đó là con bé. Cũng phải thôi, nghĩ xem mấy người có gì đáng mời, trong khi Luna thì đã làm được những gì với Harry chứ?
Hôm nay, Luna mặc 1 bộ váy áo lấm tấm kim tuyến bạc, và bộ váy áo này đã khiến những người đứng ngó ngu ngốc rúc rích cười đã đời, bởi thực ra trông con bé rất xinh. Giờ đây, con bé không còn đeo tòng teng đôi bông tai củ cải, hay đeo lủng lẳng xâu chuỗi bằng nút chai bia bơ, hoặc là cặp Kính Chiếu Yêu thường ngày nữa.
– A! Chị Daisy!
– Chào em, Luna.
Harry chống cằm suy nghĩ, nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới.
– Sao cậu không thay đổi gì hết vậy? Vẫn bộ váy lửng ở đằng trước rắc chút kim tuyến bạc hồi năm tư?
– Trí nhớ tốt đấy Harry. Thực sự thì tớ không thích dự mấy bữa tiệc như thế này cho lắm. Vì vậy, tớ chỉ có bộ váy này thôi.
Harry lại quay sang Eric, nhăn mặt.
– Cậu để yên thế này luôn sao?
– Daisy muốn mà, đâu làm gì được.
Tôi thở dài chán nản, đảo mắt nhìn xung quanh rồi kéo Luna đi xuống những thềm đá hoa cương, tránh xa những tiếng xì xầm và những cái nhìn trơ tráo. Eric và Harry thấy vậy cũng lật đật chạy theo. Chúng tôi đang đến gần văn phòng của giáo sư Slughorn, và cứ mỗi bước tiến như vậy thì gắn liền với những tràng cười, tiếng hát ca và tiếng chuyện trò càng náo nhiệt hơn. Cho dù vốn được xây dựng như vậy, hoặc vì đã dùng mánh khóe pháp thuật mà biến ra như vậy, văn phòng của giáo sư Slughorn cũng rộng hơn phòng làm việc thông thường của các giáo sư khác rất nhiều. Trần và tường phòng được treo mắc những màn trướng màu xanh ngọc, đỏ tía và vàng chóe, để tạo cảm giác như thể mọi người đang ở bên trong 1 căn lều vĩ đại. Căn phòng đông đúc và ngột ngạt tắm đẫm ánh sáng đỏ phát ra từ 1 cây đèn bằng vàng được trang trí hết sức công phu thòng xuống từ giữa trần nhà. Trên cái trần đó, những nàng tiên thật đang chấp chới bay, mỗi nàng một đốm sáng rực rỡ. Tiếng hát vang được hòa theo bằng tiếng gì nghe như đàn măng-đô-lin vọng ra từ một góc xa xa. 1 đám khói thuốc lá mù mịt lơ lửng trên đầu 1 nhóm nhiều chiến tướng cao tuổi đang say sưa bàn luận khiến tôi vô cùng khó chịu, và một số gia tinh thì đang léo nhéo xin đường giữa một rừng đầu gối, bị che khuất dưới những cái mâm bạc đựng đồ ăn thức uống mà chúng đang đội, khiến cho mấy cái mâm đó giống như những cái bàn di động. Gần như ngay khi chúng tôi chen lọt vào cửa, giáo sư Slughorn đã oang oang:
– Harry! Chàng trai của ta! Lại đây, có rất nhiều người ta muốn giới thiệu với con.
Giáo sư Slughorn nhanh chóng bước đến, trên đầu đội 1 cái nón nhung có tua rua hài hòa với bộ áo khoác xì-mốc-kinh của thầy, nhìn tôi với ánh mắt kì lạ, rồi kéo Harry tiến vào bữa tiệc trang trọng, còn cậu thì liền nắm tay Luna đi theo. Bất đắc dĩ, chúng tôi cũng phải cùng Harry và Luna tới trung tâm của bữa tiệc. Có rất nhiều học trò cũ của giáo sư Slughorn tò mò muốn biết về tôi, Harry và Eric. Họ dường như chẳng bận tâm đến sự hiện diện của Luna ở đó. Tức khí, tôi nắm tay Luna đi chỗ khác, tránh xa khỏi đám người nhàm chán đó. Harry cứ nhấp nhổm trên 2 bàn chân, cuối cùng cũng có thể cùng Eric đuổi theo, nói lớn:
– Mione! Mione!
Tôi quay lại nhìn Harry, nhìn về hướng cậu chỉ tay vào. Draco, tóc vuốt keo, đang đứng cạnh Mione, vừa đi vừa cười nói.
– A! Harry! Daisy! Eric! Và còn có cả Luna nữa!
Mione reo lên vui mừng. Tôi ngoắc tay bảo Draco lại gần.
– Có chuyện gì vậy?
– Tan tiệc nhớ đợi tớ.
– Tại sao? Tớ còn phải..
– Đưa Mione về, nhỉ?
Tôi nhếch môi cười giễu. Draco gãi gãi đầu, hơi đỏ mặt và gật một cái. Cũng khá dễ thương.
– Bỏ qua cơ hội lần này đi. Tớ sẽ tạo cơ hội khác cho cậu sau. Đứng đợi tớ ngoài cửa. Tớ có nhiệm vụ dành cho cậu.
– Nhiệm vụ dành cho tớ? Như thế nào đây? Tớ có thể làm gì?
– 1 nhiệm vụ cũng khá là quan trọng đấy. Tớ sẽ giải thích sau.
– Tại sao không phải bây giờ? Chúng ta thì thầm, nơi đây lại ồn..
– Tớ biết sẽ có người tìm tới tớ. Giờ cậu cứ đi chơi với Mione đi.
Draco gật đầu đáp lại, bước đến chỗ Mione, nói vài lời rồi nắm tay cô ấy đi chỗ khác. Vừa lúc đó, giáo sư Slughorn chen lấn tới chỗ chúng tôi, nở một nụ cười có hơi gượng gạo.
– Ồ, con đây rồi Daisy. Đi với ta một chút được chứ?
– Vâng ạ.
Đoạn, tôi quay sang Eric, nhắc nhở:
– Cậu về phòng nghỉ ngơi đi. Mọi thứ đang rối tùm lum khi thiếu cậu đấy.
– Đang có ý đuổi khéo tớ đi à? Không muốn tớ ở đây cản trở cậu với ai đó sao?
– Cậu nghĩ nhiều rồi đó. – Tôi lắc đầu. – Con xin lỗi. Ta đi được rồi ạ, thưa giáo sư.
Tôi theo chân giáo sư Slughorn đến với căn phòng bên cạnh, tĩnh lặng đến bất ngờ, và có vẻ như đã được ếm bùa cách âm. Thầy châm cây đuốc gần đó, nhưng cây đuốc cũng chỉ phát sáng được khoảng nhỏ mà thôi. Căn phòng này khá nhỏ, tối tăm, chi chít mạng nhện và bám đầy bụi bặm như thể đã lâu rồi không sử dụng. Có mấy cái kệ tồi tàn đặt xộc xệch phía trước. Vách tường đã nứt, cái bàn đã cũ và mòn vẹt lắm rồi, còn 5 chiếc ghế rải rác xung quanh, cái thì gãy lưng, cái thì súyt lìa chân, cái thì không có mặt ghế, chỉ có 2 cái ghế nhỏ trong góc là vẫn còn ngồi được, tuy là có rung lắc trông thấy. Quả thực, nơi đây rùng rợn đến nỗi tôi có thể nghe thấy tiếng di chuyển nhẹ nhàng của những con nhện giăng tơ, của những con kiến tha những miếng mồi ngon từ bữa tiệc.
– Chà.. Cái chuyện mà chúng ta sắp bàn tới đây thật là khó nói..
Giáo Slughorn thở dài thườn thượt, mấy ngón tay xen vào nhau, cử động như thể thầy đang băn khoăn không biết bắt đầu từ đâu.
– Thiệt tình là.. ta cũng chẳng muốn nhắc lại đâu. Nhưng ta e là ta phải chấp nhận nó thôi..
– Em tin sự lựa chọn của thầy là đúng. Thầy đừng nên trốn tránh. Hãy đối diện với nó.
Tôi khẳng định một cách chắc nịch, khiến cho giáo sư Slughorn đang rối bời cũng phải khẽ cười với tôi.
– Nói thì dễ, làm thì khó. Thôi, ta vào vấn đề luôn nhỉ? Cái anh chàng xuất hiện ở sảnh đường ngày hôm đó..
– Thầy thấy quen, có phải không ạ?
– Trò biết được những gì rồi?
Giáo sư Slughorn bất ngờ trước câu hỏi của tôi. Đảo mắt nhìn xung quanh, tôi đáp lại:
– Thôi thì em nói thật cho thầy biết. Anh ta chính là Tom Riddle khi còn học Hogwarts. Anh ta là 1 linh hồn 16 tuổi trong cuốn nhật ký, và cũng là Trường Sinh Linh Giá đầu tiên của Voldemort.
Có một sự rùng mình lướt qua mặt giáo sư, có thể là vì nghe đến cái tên Voldemort, hoặc đơn giản là phản ứng của ông trước 4 chữ “Trường Sinh Linh Giá”.
– Tr-Trò biết?
– Vâng, con biết.
– Vậy.. Vậy tại sao?
Tôi khẽ liếc nhìn giáo sư, thở dài rồi đáp lại:
– Đơn giản là con nghĩ chưa đến lúc. Harry chưa cần tìm hiểu điều đó. Vậy thì con sẽ giữ nó thêm một thời gian.
– Harry? Trò ấy có liên quan gì ở đây? Trò ấy đang tìm hiểu gì đó với cụ Dumbledore phải không?
– Vâng. Cậu ấy đang tìm hiểu về quá khứ của Tom Riddle cùng với con. Để có thể đánh bại một ai đó, trước hết, chúng ta nên tìm hiểu về họ mà.
Giáo sư Slughorn lại một lần nữa bất ngờ trước những điều tôi nói.
– Con không còn là 1 đứa trẻ nữa. Nếu được, con xin phép ra về ạ. Chúng ta có thể nói chuyện sau. Còn giờ thì con có chút việc.
– Được rồi. Ta mong buổi gặp mặt tiếp theo giữa 2 chúng ta sẽ đến sớm.
Tôi đứng dậy, cúi đầu chào rồi bước ra khỏi phòng. Có lẽ vì không còn thấy giáo sư Slughorn, bữa tiệc lại tan sớm hơn dự tính. Tôi bước ra khỏi văn phòng giáo sư, nhận ra nhay Draco đang chờ ở cửa.
– Đợi lâu chưa?
– Không, mới ra.
Draco nhìn tôi với vẻ xét đoán.
– Thế.. – Cậu ta ngân dài giọng, nhìn chằm chằm biểu hiện của tôi. -.. Cậu muốn tớ làm gì?
– Chúng ta đang có 1 người có thể thực hiện Bế Quan Bí Thuật siêu cường. Tớ muốn cậu theo học người đó, và hoàn thiện việc học nội trong năm nay, vì người ấy cũng sắp phải đi rồi.
– Tại sao lại phải học cái đó? Nó thì có tác dụng gì ở Hogwarts chứ? Tớ chưa hiểu ý cậu cho lắm.
– Năm sau, tớ muốn cậu làm gián điệp, ở lại trường, giả bộ đầu quân cho Voldemort, và bí mật luồn thông tin cho tớ. Vì vậy, tớ cần cậu học nó, ngay lập tức.
Draco hơi tái mét khi nghe đến cái tên kia.
– Nh-Nhưng chúng ta còn có cụ Dum mà.. Vậy tại sao lại phải thế chứ? Tớ ở lại trường và giả bộ như thế thì có ích lợi gì đâu, phe hắc ám đâu thể xâm nhập vào trường.. phải không?
2 chữ cuối của Draco hỏi lại tôi với vẻ thiếu chắc chắn. Nhìn chằm chằm cậu ta một lúc, tôi đáp:
– Rồi cậu sẽ hiểu thôi. Hãy cố chịu đựng một chút nhé. Sau đó, tớ sẽ tự mình đứng lên giải quyết mọi chuyện giúp cậu. Và đương nhiên tớ sẽ nói cho Mione trước.
Draco hơi do dự, nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi thêm:
– Vậy.. tớ sẽ học ai? Người đó.. có chịu cho tớ theo học không? Chắc cậu đang nói tới cụ Dum nhỉ?
– Không. – Tôi lắc đầu. – Người đó không phải cụ Dumbledore, mà lại là 1 người khác mà tớ kính trọng. Tớ chắc chắn người đó sẽ nhận cậu thôi, Draco à. Chuyện còn lại tùy thuộc vào sự cố gắng của cậu.
– Thế.. nếu không phải cụ Dum, thì có thể là ai được chứ?
Tôi xoa cằm, liếc nhìn sang chỗ khác, nhếch môi cười trông thật quỷ quyệt.
– Hừm.. Người đó không chỉ giỏi khoản Bế Quan thôi đâu, mà còn là 1 Bậc thầy Độc dược nữa..
– Này.. Ý-Ý cậu không phải là.. – Draco hơi ngạc nhiên, miệng há hốc, trông thật buồn cười.
– Cậu đoán không sai đâu. Người tớ đang muốn nói đến là giáo sư Severus Snape.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!