Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt - Chương 155: Ái- Hận, tình- Thù
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Duyên Như Mộng: Thiên Nhai Cộng Minh Nguyệt


Chương 155: Ái- Hận, tình- Thù


Không nói gì, người ngồi phía sau tấm rèm chậm rãi phẩy tay. Hiểu ý, Lâm Trí Bình khom người xuống thi lễ rồi nhanh chóng lui ra. Kinh thành đã bị toán quân phản loạn của Thập Nhất Hoàng tử bao vây và có thể bị chiếm bất kỳ lúc nào. Dùng danh nghĩa diệt phản loạn, danh chính ngôn thuận chiếm lấy Hoàng cung này. Sau đó…

Quả là một nước đi táo bạo. Ông đi theo con người này thật không uổng công. Giờ, khi mọi việc đã chuẩn bị đâu vào đó chính là lúc thực hiện nước đi quan trọng nhất.

Vừa đi, Lâm Trí Bình vừa suy nghĩ tính toán mọi việc sao cho chu toàn. Nghĩ cho chủ tử là một chuyện, nghĩ cho bản thân ông lại là chuyện khác nữa. Suy cho cùng, địa vị của ông ngày hôm nay có được nào có dễ dàng gì.

_ Qua đây!- Vừa nói, Lâm Trí Bình vừa phẩy tay.

Tên lính dưới trướng đi theo nhanh chóng lại gần và lắng nghe thật kỹ càng những gì Lâm Trí Bình nói, không bỏ sót một câu, một chữ nào.

_ Nhớ! Làm cho cẩn thận! Nghe rõ chưa?

_ Rõ!

Gật đầu, Lâm Trí Bình lại phất tay cho tên tướng dưới trướng nhanh chóng lui ra, còn bản thân ông ta cũng nhanh chóng rời khỏi hoa viên.

*

Phi Thiên lâu

Cả gian phòng nhỏ lặng im như tờ. Cửa sổ sớm đã được đóng kín khiến tiếng huyên náo bên ngoài không thể nào lọt vào trong càng làm bầu không khí như chùng xuống. Ngồi vây quanh chiếc bàn nhỏ, không ai nói với ai bất kỳ lời nào. Ai nấy cũng đang theo đuổi suy nghĩ của riêng bản thân mình nhằm giúp cho kế hoạch chung được lợi nhất, thành công nhất.

Đồng Thảo hết đưa mắt nhìn Mạn Hương Quận chúa rồi lại nhìn Tuý Nguyệt, Băng Luân Công chúa. Tâm trạng của nàng lúc này căng thẳng vô cùng. Cũng bởi vì hiểu được tính quan trọng của kế hoạch nên trong lòng dù đã trấn an bao nhiêu lần vẫn không tránh khỏi cảm giác lo lắng. Hai tay nàng đan vào nhau càng lúc càng chặt.

_ Theo ta thấy, tình hình bây giờ đang càng lúc càng căng thẳng.- Đặt tách trà xuống bàn, Mạn Hương Quận chúa chậm rãi nói.- Ninh Vương phi! Con hãy gửi một bức thư bảo cứu viện của phụ vương con phải tiến quân thần tốc.

_ Thời tiết bây giờ cũng đã ấm áp lên nhiều rồi, rất có lợi cho việc hành quân. Con sẽ làm!

_ Tuý Nguyệt! Ngươi hãy liên lạc với phường vải Linh Lung của Nam gia ở Trầm Châu thành. Nếu tính toán kỹ càng Nam Dạ Minh kia cũng nợ Thái tử phi và Phi Thiên lâu của ta một ân tình. Nên hắn nhất định sẽ giúp đỡ. Có nguồn lực từ hai gia tộc lớn của hai nơi quan trọng nhất, chúng ta sẽ nắm được phần thắng hơn.

Không nói gì, Tuý Nguyệt chậm rãi gật đầu. Trong đầu nàng vẫn mãi đang suy nghĩ điều gì đó.

_ Đồng Thảo! Tên giả mạo chữ viết mà huynh trưởng của ngươi đưa về đến lúc dùng rồi. Ngươi hãy đi gặp hắn, bảo hắn giả chữ của Phượng Thoa viết một bức thư cho Đặng gia để Đặng lão gia giúp chúng ta huy động vũ khí.

_ Vâng! Nhưng…nội dung bức thư là gì ạ?

_ Để ta nghĩ đã!

Không nói gì, Đồng Thảo nhanh chóng gật đầu. Tuy bình thường giữa Lôi Vi và Mạn Hương Quận chúa ít khi qua lại với nhau. Nhưng không hiểu tại sao nàng ấy lại rất tin tưởng vị cô cô này của Thái tử, giao những việc ở ngoài cung phải làm cho nữ nhân này. Có lần nàng ướm hỏi nàng ấy liền nhận lại được câu trả lời khó hiểu của nàng ấy:

“_ Mọi thứ đều sẽ bị dòng lịch sử cuốn đi. Duy chỉ có những điều tốt đẹp là còn mãi.”

Câu nói đầy tính triết lý như vậy rất hiếm khi được chủ tử của nàng nói ra. Nhưng mỗi lần nàng ấy nói đều khiến nàng chỉ có thể cảm thấy đúng song không hiểu hết ẩn ý.

Ngồi đối diện với Đồng Thảo, Tuý Nguyệt cố tình nhấn giọng thu hút sự chú ý của mọi người.

_ Hồi Quận chúa! Chúng ta vẫn còn một chuyện phải lo nghĩ…

Vừa nói, Tuý Nguyệt vừa đưa mắt quan sát từng gương mặt một. Và theo những gì nàng nói, sắc diện của mọi người càng lúc càng trở nên lo ngại…

*

Đứng trên lầu quan sát của Đông môn, Phúc Khải phóng tầm mắt ra xa để quan sát tình hình cùng như quan sát thật kỹ từng nét mặt của những tướng dưới trướng. Theo những gì chàng tìm hiểu được, đội quân dưới trướng chàng vốn là những kẻ đã sớm đi theo Lâm Trí Bình và nghe theo sự sắp xếp của ông ta.

Phụ hoàng của chàng từ nhiều năm trước sớm đã đề phòng tên Lâm Trí Bình này. Sau khi Linh Thân vương, Ngũ huynh của chàng cùng ông ta dẹp tan bọn thảo khấu phía Nam giúp giữ vững trị an cho vùng Thảo nguyên và các thành dọc phía Nam, ông ta đã được phong làm Tiết độ sứ vùng dọc biên giới phía Nam. Chức quan này, nhìn bề ngoài có vẻ là thăng chức nhưng lại chẳng khác nào là giáng chức khi bị điều đến một nơi xa xôi như vậy. Nên có lẽ ông ta bắt đầu ôm hận từ đây. Sau đó vài năm, chiến tranh giữa Tân Thục và Yên Khâu liên tiếp xảy ra, ông ta không ngừng giúp sức cho đương kim Thái tử để giành chiến thắng trong những trận quyết định cũng giúp Phúc Khải trấn an lòng quân khi Phúc Tuần mất tích nhiều ngày liền. Chính vì lý do này ông ta đã được phụ hoàng của chàng đưa về kinh thành. Và đây quả thật là cơ hội tốt để ông ta vẫy vùng, liên kết với mẫu thân của chàng. Mọi chuyện đã được bố trí, an bài từ rất lâu, duy chỉ có chàng là vẫn không biết chuyện gì. Nếu không có buổi chiều hôm ấy chàng đột nhiên đến Ngâm Hương cung thăm mẫu thân mình, chàng đến tận bây giờ có lẽ sẽ vẫn không biết gì.

Chữ “trung” viết trọn trong tim

Chữ “hiếu” nặng tựa Thái Sơn

Hai chữ ấy như hai đầu cán cân, không bên nào nhẹ hơn bên nào. Thế nhưng chàng chỉ có thể chọn một trong hai. Không thể lưỡng toàn!

Chàng hận mẫu thân chàng tại sao lại gây nên cảnh nghịch thiên nghịch địa như ngày hôm nay. Nhưng cho dù chàng có hận bà nhiều hơn nữa, chàng vẫn không thể nào trơ mắt đứng nhìn bà đi vào con đường chết. Bởi bà là mẫu thân của chàng. Đây chính là điều chàng hận nhất ở bản thân mình! Hận bản thân mình quá yếu đuối, quá nhu nhược, quá kém cỏi. Bằng không, chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra!

_ Khởi bẩm Vương gia!

Một tên lính tốt từ đâu vội vàng chạy đến. Phúc Khải chẳng buồn quay lại nhìn.

_ Có chuyện gì?- Chất giọng của Phúc Khải đầy hàn khí.

_ Có Giao phi đến tìm Ngài!

Hơi nhếch mép lên, Phúc Khải chậm rãi rời khỏi hành lang bước vào một gian phòng nhỏ. Vừa nhìn thấy nữ nhân mặc áo choàng đen kín người là chàng không khỏi cảm thấy chán nản, bất mãn. Hung hăng giữ chặt thanh kiếm trong tay, Phúc Khải bước tới ngồi phịch xuống ghế. Hành động này của chàng khiến Giao phi không khỏi kinh ngạc trong giây lát.

_ Ta biết con đối với ta là hận đến tận xương tuỷ nhưng…

_ Mẫu phi đến đây là để dạy dỗ bổn Vương sao?- Phúc Khải đánh gãy lời của Giao phi.- Nếu vậy thì không cần đâu!

Nói dứt câu, Phúc Khải nhanh chóng đứng lên toan bước đi nhưng những gì Giao phi nói sau đó khiến chàng phải dừng bước.

_ Giờ tình hình trong cung đã bắt đâu có biến rồi. Người của ta do thám được, chẳng hiểu tiện nhân Lôi Vi đó dùng yêu pháp gì mà đã lôi kéo được không ít binh lính quân địch về phía ả ta. Nếu chuyện này kéo dài, e rằng sẽ gây bất lợi cho chúng ta, khiến kế hoạch của chúng ta thất bại.

Nghe những lời này Phúc Khải không khỏi bật cười. “Yêu pháp” mà Lôi Vi dùng chẳng qua chỉ là dùng lòng nhân để đối đãi với quân sĩ mà thôi. Cách làm đơn giản nhưng lại khiến người khác bất ngờ này chỉ có người tâm địa đơn thuần, thiện lương như nàng mới nghĩ ra được.

_ Mẫu phi không biết là đúng rồi!

_ Con tiện nhân đó ta sớm đã biết càng để lâu sẽ càng gây hại.- Giao phi phớt lờ lời của Phúc Khải nói.- Chúng ta phải từ khử nó ngay, bằng không thật không biết nó sẽ làm ra chuyện gì.

_ Người…nói cái gì?- Chất giọng của Phúc Khải đầy kinh hoàng.

_ Nó chắc chắn đã nghi ngờ mẫu tử chúng ta. Cho nên…

_ Mẫu thân! Người nói cái gì vậy?

Phúc Khải hét lên. Chất giọng bộc lộ rõ sự mất bình tĩnh không thể nào khống chế được. Những tơ máu hiện càng lúc càng rõ trong đôi mắt vốn đã đầy phẫn nộ của chàng. Mạnh mẽ hít một ngụm khí, chàng giẫm thật mạnh lên sàn, từng bước tiến về phía Giao phi.

_ Mẫu thân! Bổn Vương nói cho Người biết. Bổn Vương có thể để Người giật dây mà làm tất cả mọi chuyện. Bán rẻ huynh đệ. Mưu phản. Cướp ngôi. Trở thành một ông vua danh bất chính ngôn bất thuận…Chỉ để thoả mãn Hoàng Thái Hậu chi mộng của Người. Nhưng nếu Người đụng đến Vi Nhi thì mọi chuyện sẽ khác!

Dứt câu, Phúc Khải dứt khoát rời đi, mặc kệ Giao phi lúc này vẫn đang đứng giữa phòng mà kinh ngạc về những gì chàng vừa nói.

_ Con vẫn còn yêu con tiểu tiện nhân đó sao?

_ Không cho phép Người gọi muội ấy là “tiện nhân”!- Phúc Khải quay lại hét lên.

Thoáng sững sờ hiện lên rõ ràng trên gương mặt của Giao phi. Bà còn nhớ rất rõ trước kia dù bà nói gì, dạy bảo điều gì chàng cũng một dạ hai vâng, không làm trái ý bà. Vậy mà giờ đây…

_ Nó có cái gì chứ? Lai lịch không rõ ràng. Địa vị không. Quyền lực không. Chỉ được cái phá phách, gây hoạ khắp nơi…Từ khi có nó, Hoàng cung này không có lấy một ngày bình yên. Một nữ tử không có phép tắc, không có quy cũ, không có gia giao, càng không có tác phong của một phi tử thì có cái gì để mà con lưu luyến đến vậy, bảo vệ nó đến vậy hả?

_ Ít ra…muội ấy tốt đẹp hơn những nữ nhân chốn hậu cung gấp ngàn lần.

Câu nói của Phúc Khải như nhát dao đâm thẳng vào trái tim của Giao phi khiến bà không khỏi loạng choạng mà lùi lại.

_ Con đừng quên, con giờ đã có Phi Đào. Còn con tiện nhân kia sớm đã thành tẩu tử của con.

Phúc Khải lặng im, không nói.

_ Lẽ nào con vẫn còn yêu con bé đó sao? Vậy còn Phi Đào?

_ Tình cảm con dành cho Thái tử phi với tình cảm con dành cho Phi Đào không giống nhau. Mẫu thân đừng gộp lại làm một!

Dứt câu, không để Giao phi tiếp tục lên tiếng, Phúc Khải thẳng bước ra khỏi cửa, tiện tay đóng luôn cửa lại.

*

Bầu không khí căng thẳng đã thực sự bao trùm lên cả Hoàng cung Tân Thục. Ngồi trong thư phòng của mình, Lôi Vi gõ từng nhịp, từng nhịp chờ đợi. Tất cả mọi bằng chứng để để buộc tội đã có, thậm chí ngay cả chiếu chỉ bắt giữ đã đóng phượng ấn của Hoàng hậu nàng cũng đã cầm trong tay. Thế nhưng, với những gì nàng có trong tay vẫn chưa đủ sức để buộc tội bán nước, sát phu của độc phụ kia.

Các tội chứng đó, từ sau khi Định An Hoàng đế xảy ra chuyện, Lôi Vi đã nhờ tới sự giúp đỡ của Edlen. Thời đại này, khoa học của phương Tây tuy đã phát triển song cũng chỉ là một phần, khó bề so sánh được với nền khoa học ở thời đại nàng. Vậy nên việc làm thí nghiệm vật phẩm hay giám định vật chứng…phải mất một khoảng thời gian tương đối lâu mới thu được kết quả. Hôm nay! Theo như những gì Elden truyền tin, chàng ấy sẽ gửi kết quả cho nàng. Và hôm nay cũng chính là ngày quyết định khi Thập Nhất Hoàng tử quyết tấn công Hoàng cung. Nàng đã có thể nhìn thấy trước một trận mưa máu gió tanh sắp sửa diễn ra…

Tiếng bước chân mỗi lúc một dồn dập lập tức thu hút sự chú ý của Lôi Vi. Nhanh chóng bước ra cửa, nàng nhìn thấy giữa ánh nắng vàng đầu hạ, Yên Xuân đang cố kiềm bước chạy của mình. Dáng vẻ nàng ấy rất khẩn trương khiến cho dù trời không nắng gắt nhưng khắp người nàng ấy đã đổ mồ hôi.

_ Thái tử phi! Có rồi! Edlen đại nhân có kết quả rồi!

Vừa chạy về phía Lôi Vi, Yên Xuân vừa gọi. Cuối cùng nụ cười nhẹ nhỏm cũng nở trên môi Lôi Vi. Đẩy hẳn cánh cửa ra, nàng nhanh chóng tiến về phía nàng Lương viên này. Sau cùng, thời khắc giải quyết mọi chuyện mà không phải đụng binh đao cũng tới rồi. Như thế thật tốt!

“Vù…” tiếng mũi tên xé gió lao vút khiến cả Lôi Vi lẫn Yên Xuân quay lại nhìn. Khi nàng còn chưa kịp né ra, Yên Xuân đã vội lao tới đẩy ngã nàng. Lúc nàng hoàn hồn quay đầu lại nhìn, nàng ấy đã nằm dài trên nền đất lạnh, bộ y phục màu tím nhạt đã loan nổ vết máu. Máu từ vết thương thấm ướt vào y phục nhanh chóng khiến nó ngả màu sậm lại.

_ Yên Xuân tỷ!- Vừa gọi Yên Xuân, Lôi Vi vừa chạy vội về phía nàng ấy.- Yên Xuân tỷ! Yên Xuân tỷ!

Vừa gọi, Lôi Vi vừa quan sát vết thương của Yên Xuân. Mũi tên đâm trúng bụng, không phải là chỗ hiểm nhưng lại khá sâu, nếu để mất máu nhiều sẽ dẫn đến tình trạng hôn mê. Vừa xé một lớp áo để cầm máu cho Yên Xuân, nàng vừa quất mắt nhìn một lượt xung quanh và nhanh chóng nhìn thấy một hắc y nhân đang chuẩn bị gương cung.

_ Người đâu! Có thích khách! Có thích khách!

Sau tiếng hô hoán của Lôi Vi, quân lính nhanh chóng chạy tới. Tên hắc y nhân vội thu cung lại, nhanh chóng thi triển khinh công.

_ Thái tử phi! Mạt tướng hộ giá chậm trễ! Xin…

_ Nhanh!- Không để Thượng Quan tướng quân nói hết, Lôi Vi lập tức đánh gãy lời.- Đuổi theo thích khách cho ta. Nhất định phải bắt sống! Còn nữa, mau gọi Trần Thái y đến đây!

_ Vâng!

Vội vâng mệnh Lôi Vi, Thượng Quan tướng quân nhanh chóng cắt cử người ở lại bảo vệ Túc Duyên các, người đi gọi Trần Thái y rồi cùng những tên lính tốt khác nhanh chóng thi triển khinh công truy bắt tên hắc y nhân.

_ Mau! Đưa Lương viên vào trong!

Sau câu nói đó của Lôi Vi, hai tên lính tốt vội vàng giúp nàng đưa Yên Xuân vào trong. Trần Thái y cũng nhanh chóng được đưa đến Túc Duyên các. Vết thương tuy không nằm chỗ nguy hiểm nhưng lại sâu, thêm vào đó Yên Xuân lại mất máu không ít nên mọi thao tác cứu chữa phải được tiến hành nhanh chóng gọn gàng.

Trong lúc Trần Thái y cứu chữa cho Yên Xuân, Lôi Vi không ngừng suy đoán rồi lại suy đoán. Rõ ràng tên cung thủ kia có ý muốn bắn chết nàng. Trong cung hiện giờ, người có thể làm chỗ dựa cho bọn chúng chắc chắn chỉ có một người. Nghĩ đến đây Lôi Vi không khỏi tức giận. Tờ kết quả được nàng lấy ra từ tay áo của Yên Xuân trước đó nhanh chóng trở nên nhàu nhĩ trong tay nàng. Mọi chuyện đã vượt xa sức chịu đựng của nàng.

_ Tiểu Khổng Tử!

Ngay lập tức Tiểu Khổng Tử lập tức có mặt bên trong.

_ Ngươi qua Hoàn Bân các thông báo, chúng ta sẽ thực hiện ngay bây giờ.

Vâng một tiếng, Tiểu Không Tử vội chạy đi. Ngoảnh đầu lại nhìn Yêu Xuân đang nằm bất động trên giường, Lôi Vi không khỏi đau lòng. Nàng và nàng ấy vốn chẳng phải ruột thịt gì với nhau, sợi dây liên kết gần như duy nhất giữa hai người chính là họ đều là phi tử của Phúc Tuần. Ấy vậy mà nàng ấy lại không ngần ngại chạy tới đỡ tiễn cho nàng, cứu nàng một mạng. Hành động ấy khiến nàng thực sự cảm phục.

_ Trần Thái y! Ông hãy ở đây chăm sóc cho Lương viên. Ta sẽ sai người bảo vệ nơi này.

_ Vâng thưa Thái tử phi!

Khẽ gật đầu, Lôi Vi đẩy cửa bước ra. Song trong đầu bỗng loé lên suy nghĩ gì đó, nàng vội quay về phía Trần Thái y căn dặn rồi dứt khoát rời khỏi Túc Duyên các.

………….

_ Bao vây hết nơi này cho ta! Không được để cho bất kỳ ai rời khỏi nơi này.

Vừa hạ lệnh, Lôi Vi vừa tiến vào giữa sân của Ngâm Hương cung. Từ bên trong, Giao phi vội vàng bước ra. Gương mặt bà điềm tĩnh nhưng ít nhiều đã để lộ sự giận dữ.

_ Thái tử phi!- Vừa nói, Giao phi vừa đưa mắt nhìn toán lính bao vây Ngâm Hương cung.- Chuyện này là thế nào?

Không trả lời câu hỏi của Giao phi, Lôi Vi quay về phía Tiểu Khổng Tử, cầm lấy chiếu chỉ rồi nâng lên.

_ Giao phi tiếp chỉ!

Lập tức, những ai có mặt ngay trong sân Ngâm Hương cung đều quỳ xuống.

“Thuận thiên thừa vận Hoàng hậu chiếu viết,

Trải qua một quá trình điều tra kéo dài nhiều tháng liền, phát hiện Giao Quý phi đã cấu kết với Sát Long bang hòng diệt trừ Thái tử cùng các Hoàng tử để mưu cầu địa vị cho Tĩnh Bình Quận vương trong nhiều năm qua. Tội chứng rõ ràng, không thể chối cãi. Hơn nữa, trong quá trình điều tra lại phát hiện ra việc ngươi cấu kết ngoại bang nhằm bán nước cầu vinh. Chuyện này thật khiến bổn cung vô cùng phẫn nộ!

Là mẫu nghi của Thục quốc, là chủ của lục cung, ta không thể không quản chuyện này. Nay, ta tước bỏ mọi tước hiệu, quyền lợi cũng như địa vị của Giao Quý phi. Ngươi sẽ không được hưởng bất kỳ một đặc ân nào và bị đưa đến Hình bộ để điều tra về việc ngươi cấu kết với ngoại bang để bán nước cầu vinh.

Việc phán tội sẽ diễn ra sau khi kết thúc toàn bộ quá trình điều tra.

Khâm thử”

Chậm rãi gập chiếu chỉ lại đưa cho Tiểu Khổng Tử, Lôi Vi đưa mắt nhìn Giao phi. Trong đôi mắt ấy lộ rõ sự bất kham. Nơi đáy mắt, hận ý cũng lộ ra mỗi lúc một rõ ràng.

Đứng bên cạnh Lôi Vi từ nãy giờ, Ngọc Nhạn không nói hay làm bất kỳ động tác dư thừa nào. Sau khi nàng vừa đọc xong chiếu chỉ, nàng ta liền phẩy tay ra hiệu. Đứng phía sau, Hứa Trác Khiêm lập tức cho binh lính phục mệnh. Hai tên lính tốt nhanh chóng tiến về phía Giao phi để bắt bà nhưng rất nhanh chóng bà đã giẫy ra, không cho bọn họ bắt giữ mình.

_ Tránh ra! Các ngươi dựa vào đâu mà bắt ta. Ta muốn gặp Hoàng thượng! Ta muốn gặp Hoàng thượng!

Khẽ mỉm cười, Ngọc Nhạn chậm rãi tiến về phía trước. Vừa bước, nàng ta vừa nhìn thẳng Giao phi vừa rút từ trong tay áo ra một sấp giấy mỏng.

_ Hoàng thượng không phải đã bị bà hại đến hôn mê bất tỉnh rồi sao?

Nói dứt câu, Ngọc Nhạn ném sấp giấy ngay trước mặt Giao phi. Mặt bà nhanh chóng chuyển sắc. Những tờ giấy ấy chính là những tội chứng của Giao phi tìm được tại Ân Phú thành. Chỉ vì phục vụ mưu đồ của mình, bà ta đã hại một tiệm thuốc làm ăn lương thiện rơi vào nạn diệt môn. Tiệm thuốc ấy chính là tiệm thuốc Lôi Vi tình cờ nhìn thấy khi đứng trên cầu chờ Quang Hạo…

_ Không phải! Các ngươi vu oan cho ta! Ta sẽ không để yên đâu.

Nói đoạn Giao phi vội đẩy ngã hai tên lính. Hai tên lính vội vàng tới toan giữ bà lại liền nhận được tín hiệu của Lôi Vi mà lùi về sau. Trong khi đó, Giao phi chỉ kịp nhìn thoáng qua những tờ đầu tiên liền lập tức xé sấp giấy thành từng mảnh vụn.

_ Xé đi!- Ngọc Nhạn cười nhạt.- Vương..à không…Cốc Lương Thuỵ Giao.

Bàn tay của Giao phi bỗng chốc ngừng lại vội ngước lên nhìn cả Lôi Vi lẫn Ngọc Nhạn. Tra ra rồi? Câu hỏi ấy mơ hồ xuất hiện trong đầu bà. Rất nhanh sau đó bà khôi phục sắc diện của mình rồi đứng lên.

_ Ngươi đang nói ai? Ai là Cốc Lương Thuỵ Giao chứ?

_ Chính là bà đấy!- Ngọc Nhạn gằng từng chữ một, sắc diện vẫn không thay đổi.- Cốc! Lương! Thuỵ! Giao!

Tiến về phía Giao phi, Lôi Vi đưa cho bà một sấp giấy. Nhìn bộ dạng lúc này của bà, không hiểu sao nàng lại cảm thấy bà lại đáng thương hơn đáng tội. Hơi cong môi lên tạo thành một nụ cười nhạt, nàng chậm rãi nói:

_ Cốc Lương gia từng là một gia tộc có uy tín bậc nhất ở Cổ Ngọc trấn. Nhưng bởi chiến tranh nên toàn gia bị hãm hại dẫn đến li tán. Quá trình điều tra quả thật khá vất vả. Nhưng kết quả sau cùng đã chứng mình được rằng Vương Thuỵ Giao Người chính là Cốc Lương Thuỵ Giao ở Cổ Ngọc trấn. Chuyến đi ra doanh trại phía Nam cách đây vài năm trước của ta quả thật có ích.

Nụ cười trên môi Lôi Vi nhanh chóng vụt tắt, thay vào đó đôi mắt nàng se lại khiến người ta không tránh khỏi cảm giác bi thương đến tận cùng.

_ Ta đã hy vọng rằng tất cả những gì đang bày ra trước mắt mình không phải là sự thật. Bởi Người là dưỡng phi của Thái tử, Người đối với Thái tử lại hết mực yêu thương, quan tâm và săn sóc đến vậy, sao có thể…Nhưng rồi ta nhận ra, tất cả chỉ là giả dối! Người căn bản không yêu thương Thái tử thật lòng mà chẳng qua chỉ muốn lợi dụng Thái tử để có được sự tin nhiệm của Hoàng thượng, để đạt được mục đích của mình, chính là đoạt được Đế vị cho con trai của mình, Tĩnh Bình Quận Vương Mạnh Phúc Khải.

Trước những bằng chứng không thể chối cãi cùng với đó là những lời cáo buộc của Lôi Vi, cả gương mặt của Giao phi như căng cứng lại. Tính toán cả một đời, không ngờ ngay những giây phút quyết định lại phải bại dưới tay của hai tiểu nha đầu. Vằn đỏ nơi đáy mặt hiện lên mỗi lúc một rõ ràng.

_ Như vậy thì đã sao?- Giao phi gằng từng chữ một.- Đúng! Chính ta! Chính ta là kẻ đã làm ra chuyện này. Nhưng như thế thì có đáng là so với những gì ta phải chịu đựng?- Vừa nói, bà vừa chỉ tay về phía Đại điện.- Tổ phụ hắn đã phát động chiến tranh tranh giành lãnh thổ phía nam khiến cho cả Cổ Ngọc trấn rơi vào cảnh li tán. Cốc Lương gia của ta cũng không ngoại lệ. Đến đời phụ hoàng hắn, cuộc chiến càng lúc càng trở nên gây cấn. Ngươi biết không, trong trận chiến đầu tiên hắn cầm quân và cũng là trận chiến cuối cùng của hai bên, hắn…đã sát hại cả gia đình ta.

Những câu nói cuối cùng của Giao phi khiến Lôi Vi lẫn Ngọc Nhạn không khỏi ngạc nhiên. Chủ trương xưa nay của Tân Thục luôn là chủ hoà nào có phải chủ chiến. Vậy nên nói Định An Hoàng đế lạm sát dân lành quả thực là một việc không thể nào tin được.

Một nụ cười chậm rãi nở trên môi Giao phi. Chưa bao giờ Lôi Vi thấy nụ cười nào bi thương như vậy. Dường như…nó chứa đựng tất cả mọi đau khổ của đời người.

_ Ta biết, các ngươi sẽ không tin. Được! Ta sẽ kể cho các ngươi nghe một câu chuyện…

Theo từng câu từng chữ của Giao phi, một bức tranh sinh động với nhiều mảng tối sáng khác nhau dần hiện lên ngay trước mắt Lôi Vi, Ngọc Nhạn.

Cốc Lương gia tuy không phải là một gia tộc giàu có ở Cổ Ngọc trấn nhưng lại là một gia tộc có uy bậc nhất. Có thể nói gia tộc họ Cốc Lương này là đầu lĩnh của Cổ Ngọc trấn. Họ nhận được sự coi trọng của dân trong trấn cũng như kiêng nể của những bộ tộc ở vùng Thảo Nguyên. Sự kiêng nể đó không chỉ đơn giản là vì uy tín của họ đối với dân trong trấn mà còn bởi địa hình chiến lược của nơi đây. Lại nói, Cổ Ngọc trấn nếu đem so với Thục quốc thì chỉ là một trấn nhỏ nhưng nó là một trấn có diện tích tương đối lớn ở phía Đông Nam của sông Xuyên Tình. Nếu có được Cổ Ngọc trấn sẽ khống chế được giao thương hàng hoá của vùng phía Nam con sông này.

Chính bởi điều này đã biến Cổ Ngọc trấn thành miếng mồi ngon béo bở của các bộ tộc phương Nam cũng như các đế quốc hùng mạnh lúc bấy giờ cũng muốn có nó. Thế nhưng càng về sau, các nước ở xa, nguồn lực không đủ đều bị đá văng ra khỏi cuộc chiến tranh giành này.

Khi Khang Thịnh Hoàng đế, vị Hoàng đế khai quốc của Tân Thục còn chưa lên ngôi đã nhìn thấy tầm quan trọng của Cổ Ngọc trấn nên luôn ôm ấp kế hoạch biến nơi này thành một phần lãnh thổ của mình. Vậy nên, sau khi lên ngôi, sáng lập ra Tân Thục được một thời gian, khi nguồn lực tài chính cũng như lực lượng quân sự đủ mạnh, Khang Thịnh Hoàng đế đã dấy binh Nam tiến hòng nuốt trọn Cổ Ngọc trấn. Điều này khiến Vương chủ của tộc người Khiết lúc bấy giờ vô cùng tức giận. Họ đã liên kết với người của Cổ Ngọc trấn để chống lại sự xâm lược của Thục quốc. Khi hay tin, Yên Khâu cũng đã nhảy vào tham chiến. Nhưng chỉ được một thời gian sau, bờ Tây của dòng Xuyên Tình xảy ra chuyện tranh chấp lãnh thổ với Lăng quốc nên họ buộc phải rút quân về. Vì thế, vô hình trung cuộc chiến ở Cổ Ngọc trấn trở thành cuộc chiến của riêng bờ Đông sông Xuyên Tình.

Người của Cổ Ngọc trấn biết vị trí chiến lược của nơi mình sinh sống, nên họ sớm đã có một lực lượng quân sự riêng để đối phó với kẻ thù bên ngoài. Khi Tân Thục tràn xuống, Cốc Lương gia đã dẫn đầu người dân tham gia cuộc chiến này. Cùng với sự liên hợp với tộc người Khiết và tộc người Kao, họ đã khiến Tân Thục phải chiến đấu theo ý mình, đó là từ đánh nhanh thắng nhanh chuyển sang trường kỳ chiến đấu. Chính điều này đã làm hao tổn binh lực của Tân Thục và khiến Khang Thịnh Hoàng đế mất ăn mất ngủ vì lao tâm khổ tử. Bởi vậy, cuộc chiến chỉ vừa diễn ra có 4 năm, Khang Thịnh Hoàng đế đã gia băng. Con trai ông, Thái tử đương triều lên ngôi trở thành vị Hoàng đế thứ hai của Tân Thục, Bình Lộc Hoàng đế. Vị Hoàng đế này có phần khác với phụ hoàng của mình. Từ khi còn làm Thái tử, ông cho rằng chính sách đánh chiếm Cổ Ngọc là một nước đi không đúng đắn. Bởi nếu đánh chiếm Cổ Ngọc sẽ gây nên phẫn nộ lớn cho tộc người Khiết vì khi đó họ sẽ bị Tân Thục ôm vào lòng, hơn nữa Cổ Ngọc trấn tuy là một trấn nhỏ nhưng khả năng tự chủ, tự lực rất cao, nên không thể chọc vào. Nay đã chọc vào rồi chỉ còn cách vừa đánh vừa thương nghị. Vậy nên cuộc chiến này kéo dài suốt quãng thời gian trị vị của Bình Lộc Hoàng đế và đến những năm đầu trị vì của Định An Hoàng đế. Trong quãng thời gian này, hai bên đã xảy ra xấp xỉ 50 trận đánh lớn nhỏ. Và cũng trong thời gian đó gia tộc Cốc Lương vẫn giữ vai trò lãnh đạo của mình cho đến khi tộc người Khiết xoá bỏ hiệp ước liên hợp. Chính lúc này biến cố lớn của tộc Cốc Lương xảy ra.

Cốc Lương Giáp, tổ phụ của Cốc Lương Thuỵ Giao vốn là người ôn hoà. Vậy nên càng về cuối cuộc chiến ông càng muốn giải quyết mọi chuyện trong hoà bình. Chính điều này đã khiến tộc người Khiết nghĩ rằng Cổ Ngọc trấn muốn bắt tay với Tân Thục. Vậy nên Vương chủ của tộc người Khiết lúc bấy giờ là Khắc Lị đã tìm cách lôi kéo một số tướng lĩnh của Cổ Ngọc trấn về phía mình và tìm cách trừ khử cả tộc Cốc Lương…

…Trong ký ức mơ hồ của Thuỵ Giao, những gì còn đọng lại chỉ là những tiếng la hét đầy thống khổ, bi thương của gia nhân…

Đó là một đêm mùa hạ oi ả khi cả trấn đã chìm sâu vào trong giấc ngủ. Ngoài đường chỉ nghe thấy tiếng gõ mõ canh chừng củi lửa của lính đi tuần. Cả trấn, dường như chỉ có khi màn đêm buông xuống mới trở nên yên bình như thế. Đúng lúc ấy một nguồn sáng mạnh mẽ, nóng rực bừng lên khiến cả một vùng trời trở nên sáng rực, khiến tất cả người dân trong trấn không khỏi hoảng hốt mà chạy ra ngoài. Họ kinh hoàng nhìn thấy những con người chạy tán loạn bên trong Cốc Lương phủ. Nam nhân lo đạp cửa xông vào những căn phòng có người, nữ nhân vội bế những đứa trẻ chạy ra ngoài. Số còn lại vội vàng dập lửa. Song thân cũng như các huynh đệ tỷ muội của nàng khi ấy đều vội vàng chạy ra ngoài hòng thoát thân. Trong tiềm thức của một đứa trẻ chỉ mới vài ba tháng tuổi, đó là một ký ức quá đáng sợ và kinh hoàng đến độ sau này, khi lớn lên, có một quãnh thời gian rất dài nàng rất sợ lửa…

Sau đêm cháy dữ dội đó, gia tộc của nàng người bị chết cháy, kẻ lại bị thương. Những ai còn sống sót lại vì quá kinh hãi, bàng hoàng mà trong lúc chạy loạn đã lạc mất nhau. Trong dòng người chạy tán loạn đó, nô ty ẵm nàng khi ấy đã bị tách khỏi gia đình nàng từ lúc nào không biết. Đến tờ mờ sáng hôm sau vì cạn kiệt sức lực nên nàng ấy đã ngất xỉu bên một bờ suối trong rừng sâu. May mắn có một tiều phu đi đốn củi nhìn thấy đã đưa hai người trở về.

Sau khoảng vài ngày sống trong rừng, quan sát động tĩnh, nàng tỳ nữ đó nhận thấy nơi này không phải là nơi an toàn, bản thân lại không thể quay trở về Cổ Ngọc trấn được nữa nên nàng ấy đã đưa nàng rời khỏi khu rừng, theo dòng Xuyên Tình ngược lên mạn Bắc đến Sa Thạch thành rồi Bắc Đình thành. Chuyến đi kéo dài mấy tháng trời ròng rã bởi vừa đi, nàng tỳ nữ vừa phải tìm kế sinh nhai để nuôi sống Thuỵ Giao.

Đến Bắc Đình thành, nhận thấy bản thân không thể đi tiếp, Thuỵ Giao lại cần một nơi ở ổn định, chiến tranh cũng đã yên ổn đôi phần, nàng tỳ nữ đã xin tá túc tại nhà một viên ngoại nằm bên ngoài thành.

Lão viên ngoại họ Vương là một người tốt. Ông đã đem của của mình ra để mở một trại tế bần cho những người phải tha phương cầu thực do chiến tranh. Không những vậy, ông còn chi tiền ra để mời những lang trung nổi tiếng trong thành tới trị bệnh cho bọn họ. Ngoài ra còn viết giấy đảm bảo để tạo công việc cho những người này có kế sinh nhai. Khi nhận thấy hai người không thể nào sống được trong điều kiện của trại tế bần, ông đã không ngần ngại đưa họ về phủ. Không chỉ cho nàng tỳ nữ một công việc trong phủ mà còn giao Thuỵ Giao cho một bà vú già có kinh nghiệm chăm sóc hài tử săn sóc nàng. Có thể nói Vương lão gia là người có ân với cả hai người.

Thế nhưng đám thê thiếp của ông lại không được như vậy. Từ khi bước vào phủ cho đến khi rời khỏi phủ, nàng không ngày nào không nghe thấy tiếng la mắng của các vị phu nhân nhà này. Khung cảnh sinh động đó e rằng đến mấy chữ “gà bay chó chạy” cũng khó lòng diễn tả hết. Bởi Vương viên ngoại thường xuyên ra ngoài nên đã tạo điều kiện cho các thê thiếp của ông ở nhà tranh thủ tìm cách triệt tiêu nhau cũng như gây nên những cuộc chiến trời long đất lở. Vậy nên, nàng cũng không lấy gì làm lạ khi bọn họ chẳng thể nào đối xử tốt với đám người hầu trong phủ.

Mặc dù xét về thân phận, Thuỵ Giao là tiểu thư song vì bảo toàn tính mạng cho nàng nên nàng tỳ nữ phải nhận nàng làm dưỡng nữ. Vì vậy, ở trong Vương phủ nàng cũng giống như bao nô tỳ khác. Cũng phải chăm chỉ làm việc từ sáng đến tối, cũng phải chịu những trận đòn roi từ thê thiếp cũng nhi nữ của Vương lão gia. Vì chịu ơn của ông nên nàng cắn răng chịu đựng hết ngày này qua ngày khác. Hình phạt của đám thê thiếp này cũng thật hiểm độc khi các vết thương không hề để lại một chút vết tích nào trên người, hay có chăng cũng chỉ là những vết thương rất nhỏ khó nhìn thấy, hoặc là những vết bầm tím lưu lại ở những vị trí thường khiến người ta nghĩ đến việc do bất cẩn trong lúc làm việc mà có.

Mọi chuyện sẽ vẫn cứ như vậy mà tiếp diễn nếu như trong một đêm mưa vào cuối thu, Thuỵ Giao không bị hành hạ đến kiệt sức. Xui rủi thay, đêm hôm ấy Vương viên ngoại trở về phủ sau một chuyến đi xa và chứng kiến được chuyện này. Ông đã vô cùng tức giận đến nỗi sai đám nô tài trong nhà gia hình với các thê thiếp của mình khiến bọn họ không khỏi kinh hãi khi nhìn thấy sự tức giận của một nam nhân vốn tính tình hiền lành.

Sau sự kiện ấy, không khí trong phủ trở nên dễ thở hơn đối với gia nô. Nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn. Trong chuyến đi lần ấy, trong một lần bị lạc đoàn, Vương lão gia bị tộc người Khiết đả thương nên khi trở về sức khoẻ suy yếu trầm trọng. Trong vòng một năm, sức khoẻ của Vương viên ngoại sụt giảm rất nhanh khiến Vương phủ bước vào giai đoạn xáo trộn nghiêm trọng khi các thê thiếp cũng như hài tử của ông bắt đầu lo nghĩ đến việc phân chia tài sản của ông sau khi ông qua đời sao cho họ được hưởng lợi nhiều nhất. Chính lúc này, Thuỵ Giao mới nhìn thấu được nhân tâm. Nó khiến nàng không khỏi kinh hãi.

Càng kinh hãi hơn khi nàng buộc phải trở thành người thế thân cho Nhị tiểu thư nhà này trở thành tú nữ tham gia cuộc tuyển tú, trở thành phi tử của đương kim Thái tử An Hưng. Bởi chịu ơn của Vương viên ngoại nên nàng đồng ý cuộc đánh tráo này. Nàng đã đổi tên thành Vương Thuỵ Giao, làm dưỡng nữ của Vương gia và nhập cung. Mùa thu năm ấy nàng mới 17 tuổi.

Ý định ban đầu của Thuỵ Giao khi nhập cung chính là để trả ơn cưu mang của Vương viên ngoại. Thế nhưng, sau khi nhập Đông cung, nàng muốn dựa vào Hoàng thất để tìm lại các huynh đệ tỷ muội đã bị thất lạc của mình. Nhưng với địa vị của mình, nàng căn bản không thể nào tìm hiểu được. Sau nàng biết được Thái tử An Hưng rất để tâm đến nàng tú nữ cùng nhập Đông cung với nàng là Cát Vũ Hồng. Nàng quyết định dựa vào nàng ta để có được thông tin từ chiến trường. Phải mất một thời gian rất lâu sau đó nàng mới có được chút ít thông tin về gia tộc của mình. Dựa theo những tin tức nàng tìm hiểu được, nàng biết được một dị mẫu tỷ hơn nàng vài tuổi vẫn còn sống. Còn tất cả thành viên còn lại trong gia đình nàng không một ai sống sót trong trận chiến kéo dài chục năm ấy. Đối với một người thất lạc gia đình từ nhỏ, điều này vừa khiến nàng vui mừng nhưng cũng suy sụp vô cùng. Nàng quyết định tra cho ra sự thật, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với gia đình mình.

Cơ hội tới được khi Thái tử An Hưng đi thị sát dân tình các vùng dọc biên giới, cách hoà ước hoà bình giữa Tân Thục và tộc người Khiết về vấn đề Cổ Ngọc trấn vài năm. Lúc ấy, đáng lý ra người phải đi theo Thái tử An Hưng đi thị sát là Cát Vũ Hồng nhưng khi ấy bởi thân thể không khoẻ mà chuyến đi lại không thể trì hoãn, nên nàng được đi cùng An Hưng Thái tử. Tại đây nàng gặp lại dị mẫu tỷ của mình, Nga Anh, lúc bấy giờ mới chỉ là hội phó thương hội Khải Phát nổi tiếng.

Nga Anh đã cho Thuỵ Giao biết, phụ thân và các thê thiếp của ông sớm đã qua đời vì bị cướp bóc, bệnh tật và nhiều điều khác. Ba năm trước, nàng ấy có dịp gặp lại các huynh đệ tỷ muội của Cốc Lương gia tại một thung lũng cách nơi đóng quân của tộc người Khiết không xa. Phụ thân của nàng sinh được ba trai ba gái. Nga Anh là trưởng nữ, Thuỵ Giao là thứ nữ. Lần gặp mặt hiếm hoi ấy chỉ thiếu mỗi mình Thuỵ Giao là thế hệ sau của phụ thân nàng quy tụ đầy đủ. Cả năm người mừng mừng tủi tủi kể về những gì đã trải qua. Đúng lúc ấy, quân của Tân Thục do Thái tử An Hưng dẫn đầu đã tràn xuống đánh úp doanh trại và những khu vực liên quan xung quanh doanh trại của tộc người Khiết khiến bọn họ chạy tán loạn. Khi cuộc chiến qua đi, nàng ấy quay trở lại thung lũng để tìm kiếm các huynh đệ tỷ muội của mình liền không khỏi bàng hoàng, đau khổ khi nhận ra rằng các huynh đệ tỷ muội của mình không ai chạy thoát được khỏi trận càn quét ấy. Người bị giết, kẻ bị thương nặng, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Nga An trải qua sự bi thống, đau khổ nhất của đời người. Khi ấy, nàng đã thề rằng nhất định phải trả thù cho các huynh đệ tỷ muội của mình, mãi cho đến khi gặp lại Thuỵ Giao nàng vẫn đang trong quá trình điều tra.

Bởi chiến tranh loạn lạc nên mọi thông tin đều bị đứt đoạn. Sau lần xuất tuần ấy, nàng thường phải sống trong cảnh chờ đợi tin tức của tỷ tỷ mình. Mãi cho tới sau khi Thái tử An Hưng lên ngôi, trở thành Định An Hoàng đế, khi Tân Thục và tộc người Khiết ký kết hoà ước hoà bình không xâm chiếm lãnh phận cũng như định đoạt vùng đất Cổ Ngọc trấn xong xui, nàng mới nhận được những thông tin liền mạch mà Nga Anh gửi đến. Trong những năm tháng ấy, nàng cố giữ mình không tham gia vào cuộc chiến chốn hậu cung, sống cẩn thận từng chút, để không phải đụng độ với Nguỵ Thái tử phi sau này là Nguỵ Hoàng Hoàng hậu. Chính bởi vậy nàng càng nàng càng được An Hưng Thái tử sủng ái, địa vị khi ấy chỉ xếp sau Mẫn Quý phi. Nàng cứ nghĩ rằng cuộc đời nàng chỉ cần trả được gia thù nữa thôi là sẽ viên mãn, trọn vẹn. Đến khi ấy, nàng có thể toàn tâm toàn ý đối với nam nhân đã chở che cho nàng. Tuy không thể chiếm được vị trí quan trọng nhất nhưng trở thành người tri kỷ với người có quyền lực tối cao của Tân Thục, kể ra cũng không phải là điều quá tệ.

Nhưng…Thành Thuỵ nguyên niên, nàng nhận được tin từ Nga Anh báo rằng, chính đương kim Hoàng đế Tân Thục, phu quân của nàng là người đã giết chết huynh đệ tỷ muội của nàng, khiến bọn họ chết không toàn thây, gia tộc nàng không có người thừa tự. Mối hận này khiến nàng đau thấu tim can. Thế giới của nàng dường như sụp đổ khi biết được rằng chính người tay ấp gối kề, chính người trượng phu nàng luôn muốn trân trọng một đời lại chính là kẻ giết đi huynh đệ tỷ muội của nàng. Thế gian này liệu có còn điều gì đau đớn hơn, bi thống hơn điều này chăng?

Từ đó trở đi, nàng thề nếu không thể giết được đấng quân vương kia, nàng nhất định phải đưa nhi tử của mình lên ngôi cữu ngũ chí tôn để giải đi mối hận này. Nhưng khi ấy, Thuỵ Giao vẫn chưa hoài thai Phúc Khải. Còn nhi tử của Nguỵ Hoàng hậu, Đại Hoàng tử Mạnh Phúc Vân sớm đã được Định An Hoàng đế dốc lòng yêu thương. Tuy Định An Hoàng đế khi ấy rất phật lòng Nguỵ Hoàng hậu nhưng Ngài luôn quan tâm đến Đại Hoàng tử. Vậy nên, diệt trừ Phúc Vân vốn không phải điều dễ dàng. Đúng lúc ấy, Đoàn Lệ phi hoài thai Tứ Hoàng tử Phúc Minh…

_ Để ta đoán tiếp nhé!- Vừa nói, Lôi Vi vừa rút ra một tập sách.- Người đã cấu kết với Nga Anh ở vòng ngoài và Đoàn Tham ở vòng trong, đầu độc Nhị Hoàng tử Phúc Vĩnh và Tứ Hoàng tử Phúc Minh bằng thuỷ ngân khiến bọn họ người thì suýt chết, người thì chết yểu. Cũng may Nhị Hoàng tử chỉ bị trúng độc nhẹ nên không để lại di chứng bệnh tật hay thiểu năng về sau. Sau đó Người đem số thuỷ ngân kia giấu vào tư phòng của Nguỵ Hoàng hậu. Một tháng sau đó, Hình bộ tra ra được Nguỵ Hoàng hậu đã đầu độc các Hoàng tử và bị đích thân Hoàng thượng ban cái chết bằng Hạc Đỉnh Hồng. Sau chuyện này, bọn họ lại cải trang thành những người bình thường, ẩn nấp khắp nơi mà phần lớn trong số họ chính là người của Khải Phát thương hội.

Trong quá trình điều tra, Lôi Vi đã điều tra ra được Khải Phát thương hội và Sát Long hội thực ra là một. Điều này khiến nàng quả thật không khỏi bàng hoàng khi nhận ra phía sau nó là hàng loạt âm mưu và bẫy được thực hiện trong suốt một thời gian dài.

_ Đúng vậy!- Giao phi không phủ nhận.

_ Sau này cả Người, Mẫn phi và Nghi phi đều hoài thai trong cùng một năm. Bởi Mẫn phi lúc này vẫn đang được Hoàng thượng sủng ái, hơn nữa khi ấy, Mẫn phi lại về nhà ngoại để an dưỡng. Mà nhà Cát viên ngoại lại là một gia đình có tiếng, trong nhà lại có một Quý phi nên canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, lại nói Sát Long hội khi ấy vẫn chưa thực sự vững mạnh nên việc ra tay quả thật rất khó. Người đã chuyển hướng sang Lục Hoàng tử Mạnh Phúc Bân. Sát Long hội lại một lần nữa liên kết với Đoàn Tham, diễn lại vở tuồng cũ. Nhưng có lẽ điều Người không ngờ nhất chính là, sau khi Nguỵ Hoàng hậu qua đời, Đại Hoàng tử Mạnh Phúc Vân được phong làm Đông cung Thái tử và sau khi Lục Hoàng tử Mạnh Phúc Bân qua đời Nghi Quý phi được sắc phong là Hiếu Nhân Hoàng hậu. Từ đó, nguy cơ dành cho Thất Hoàng tử cũng càng lúc càng nhiều khi mà các phi tử khác của Hoàng thượng lần lượt hạ sinh cho Ngài các Hoàng tử. Nhưng tuồng cũ lại không thể diễn mãi nên Người đành im lặng chờ thời cơ.

Nói đến đây, Lôi Vi không thể không phục trí thông minh của Mẫn phi khi ấy. Đưa hai người không có chỗ dựa lên ngôi là một nước đi rất mạo hiểm. Nếu phát huy được tác dụng không chỉ hai người họ mà cả hậu cung sẽ yên bình. Nếu phản tác dụng, e rằng triều chính sẽ đảo điên…

_ Tám năm sau khi Hoàng thượng diệt trừ thế lực Đoàn Tham trong triều, lúc này Sát Long hội nhờ vào nguồn lực tài chính của Khải Phát thương hội cũng đã lớn mạnh lên rất nhiều. Đủ lớn mạnh để nuôi một vũ khí cực kỳ lợi hại. Đó chính là con trai của Đoàn Tham, huynh trưởng của Đoàn Lệ phi đã thoát chết năm nào. Nói ra…chuyện này cũng thật quá ly kỳ.- Nói đến đây, Lôi Vi khẽ bật cười.- Vừa giết người lại vừa cứu người! Chiêu này cũng thật là quá hiểm rồi Nương nương. Sau khi nhận được tin Định An Hoàng đế xuất tuần cùng Mẫn phi, Nga Anh đã giúp hắn một khoản tài chính cũng như nhân lực để hắn hành thích đương kim Hoàng đế. Nhưng đáng tiếc…Mẫn phi đã cứu Ngài ấy một mạng, lại thêm viện quân tới kịp lúc vậy nên, để che giấu, người của Sát Long hội lúc ấy đã mượn tay viện quân trừ khử hắn tại chỗ.

Theo giọng nói của Lôi Vi, từng sự kiện một như hiện ra trước mắt mọi người. Họ không thể nào ngờ được, Giao phi hiền lương thục đức bao lâu nay lại chính là một độc phụ, một nữ nhân lòng dạ đen tối thâm hiểm. Nhưng, nghe trọn vẹn cuộc đời của bà, họ thật không biết nên thương hay nên hận nữ nhân này.

_ Ngươi rất thông minh!- Vừa nói, Giao phi vừa cong môi lên cười.- Trong tiệc mừng thọ năm ấy, khi vừa nhìn thấy ngươi, ta đã biết được rằng ngươi sẽ trở thành mần hoạ. Quả thật không sai! Ngươi khiến cho cả Hoàng cung Tân Thục này phải dõi theo từng bước đi của ngươi. Tỷ tỷ ta trước lúc chết cũng đã nói với ta rằng, ai có được ngươi, người đó sẽ có được thiên hạ. Đáng tiếc con trai ta không thể có được ngươi nên ta buộc phải diệt trừ ngươi.

Theo từng câu nói của Giao phi, những gì xảy ra vào 8 năm trước nhanh chóng hiện lên một cách sinh động trong đầu Lôi Vi.

_ Rừng trúc bên ngoài Bắc Đình thành?

_ Không sai! Chính ta đã báo tin cho Nga Anh biết vị trí của ngươi để ra tay giết ngươi. Thật không ngờ, Lãnh Hàn Phong lại xía mũi vào chuyện này. Về sau, người của Sát Long hội ở trên chiếc thuyền đó có nói lại với ta. Thật không thể nào ngờ được sau này lại có một cuộc chiến vì mỹ nhân mãn nhãn người xem đến vậy. Sau vụ ám sát không thành đó, Nga Anh lên kế hoạch bắt cóc ngươi mặc cho ta có viết thư khuyên can thế nào. Và quả thật đây là nước đi sai lầm khiến Khải Phát thương hội bị triều đình tóm gọn. Cũng may…Sát Long hội vẫn còn! Khi ngươi trở về cung, ta được chứng kiến một màn yêu đương nồng thắm giữa ngươi, Phúc Hoằng và Phúc Tuần. Ta lại nghĩ…nếu ta thêm chút gia vị vào đó, có phải cuộc tình của ngươi sẽ càng thêm thú vị?

_ Vậy ra chính là Người đã sai Thanh Nhi tìm cách đưa ta lên Vọng Vũ đài chứ không phải Ngọc Nhạn Công chúa?

Chất giọng có chút ngạc nhiên của Lôi Vi khiến Giao phi không khỏi thích thú mà bật cười. Bởi bấy lâu nay cả nàng và Phúc Tuần đều chắc như đinh đóng cột rằng chuyện này là do Ngọc Nhạn bày trò. Nhưng thật không ngờ…

_ Ta chỉ đưa ngươi lên Vọng Vũ đài thôi. Nhưng kỳ thực, đây cũng là ý định ban đầu của Ngọc Nhạn mà.- Vừa cười, Giao phi vừa nói.- Ngoài ra, Ngọc Nhạn còn sai Tú Đình đầu độc ngươi bằng củ thuỷ tiên kìa.- Nói đoạn, bà quay về phía Ngọc Nhạn.- Nhưng mà…trên thực tế, Tú Đình cũng sớm đã là người của ta rồi. Chính ta đã sai ả ta tuân mệnh Ngọc Nhạn bày trò hãm hại ngươi ở Thái Thường Nhạc phủ, còn có cả Phức Thư ở Nhã Khiết viên. Còn ta…cứ ngồi làm ngư ông đắc lợi.

_ Nói như vậy kỳ thi thăng cấp Sơ kỳ, Thần Sa, lan can bị gãy, vụ ta bị phạt quỳ dưới tuyết. Thậm chí là cả vụ ta bị Nghê Tú Đình truy sát sau này cũng là do Người đứng đằng sau.

_ Đừng nói như vậy chứ, hiền tức của ta.- Trong giọng nói của Giao phi lẩn khuất tiếng cười.- Vụ Nghê Tú Đình ám sát ngươi, ta chỉ sẵn tay trợ giúp thôi.

Như nhớ ra điều gì đó, Lôi Vi khẽ giật mình. Một loạt hình ảnh khác hiện lên trong đầu nàng khiến gương mặt nàng chẳng mấy chốc đã tái xanh.

_ Việc ám sát Hinh Thân vương Phúc Hoằng, tập kích Linh Thân vương Phúc Tuần trên đường đi sứ trở về, cái chết của Thái tử Phúc Vân, bằng chứng về việc Duyệt Thân vương Phúc Vĩnh bán nước cầu vinh và cái chết của Ngài ấy, bắt cóc Ninh Thân vương Phúc Tường. Và những chuyện mờ ám trong doanh trại Tân Thục, bao gồm cả việc đả thương Tĩnh Bình Quân vương Phúc Khải có phải đều do bà làm?

Giao phi im lặng. Gương mặt bà lộ rõ vẻ tàn nhẫn đến lạnh lùng. Gương mặt ấy đã nói lên tất cả, tất cả những gì Lôi Vi phán đoán hoàn toàn chính xác. Thật không thể nào ngờ được vẻ mặt hiền hậu kia lại chỉ là một lớp mặt nạ.

_ Thật không ngờ!- Ngọc Nhạn thảng thốt.- Đúng là độc phụ!

_ So với nỗi đau của ta thì những việc đó có là gì?- Quắc mắt nhìn Ngọc Nhạn, chất giọng của Giao phi đầy uất hận.- So với sự tàn nhẫn của Hoàng triều này những gì ta làm có thấm vào đâu. Nói cho các ngươi biết, hôm nay các ngươi nhất định phải chôn xác ở nơi này, ở cái nơi mà các ngươi ngày ngày tính toán âm mưu quỷ kế để được lợi cho bản thân mặc kệ cảnh đồ thán ngoài kia…

Trong lúc Giao phi vẫn không ngừng buông lời oán hận, Lôi Vi đưa mắt ra ám hiệu cho Hứa Trác Khiêm hành động. Hai tên lính tốt nhanh chóng xông lên định bắt giữ Giao phi nhưng bà ta đã kịp phản kháng, chống cự quyết liệt khiến bọn họ không dám manh động. Cùng lúc đó một tên linh tốt hớt ha hớt hãi chạy vào cấp báo với Hứa Trác Khiêm thu hút sự chú ý của cả Lôi Vi lẫn Ngọc Nhạn…

Nhanh như cắt, Giao phi nhanh chóng cướp lấy thanh kiếm trên tay của tên lính rồi xông đến chỗ Lôi Vi, kề kiếm ngay vào cổ nàng khiến đám lính không ai dám manh động. Cùng lúc này, tiếng bước chân, tiếng người reo hò vang lên. Chẳng mấy chốc một đám lính đã xông vào bao vây Ngâm Hương cung…

——————-

Hết chương 155

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN