Kỳ Tích Vương Tọa - Quyển 1 - Chương 8-2: Mạng ngươi không còn dài (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Kỳ Tích Vương Tọa


Quyển 1 - Chương 8-2: Mạng ngươi không còn dài (2)


Đội trưởng sợ tới mức mất hồn: “Xin hãy tha mạng! Ta đã bị quỷ ám, ta sẽ không dám nữa!”

“Những lời này hãy dành để nói với những người dân bị hại đi, Thiên Nam Thành không có chỗ cho sâu mọt như ngươi như vậy!”

Nàng ngưng tụ nguyên lực!

Một lóng tay búng ra không khí!

Ánh lửa chói mắt, nháy mắt biến đội trưởng thành một quả cầu lửa người hình, tiếng kêu thê lương thảm thiết, lăn lộn giãy giụa điên cuồng, ước chừng hơn ba bốn giây, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên im bặt, cuối cùng chỉ còn lại một khối cháy đen hình người, từ đầu đến chân đều đã hoá thành than!

Quá cường đại!

Đây là thực lực Luyện Thể đỉnh tầng thứ 9?

Chỉ một bộ phận nhỏ lực lượng Nguyên Hồn đã cường đại khiến người sợ hãi, nếu như Nguyên Hồn đã hoàn toàn thức tỉnh, Nam Cung Vân sẽ là tồn tại nghịch thiên cỡ nào?

Nam Cung Vân chậm rãi thu hồi Nguyên Hồn Chi Lực, ánh mắt đảo qua mấy binh lính bình thường khác: “Các ngươi thông đồng làm bậy, tất cả đều không thể tha thứ, các ngươi hãy tự phế tu vi đi, từ đây lăn ra khỏi Thiên Nam Thành!”

Tự phế tu vi? Quả là tàn nhẫn!

Lúc này, bọn họ đúng là hoàn toàn mất hết tài lộc!

Nhưng phế bỏ tu vi, ít nhất còn có thể trở thành người bình thường, so với đội trưởng ngay cả mạng đều mất vẫn tốt hơn nhiều!

Danh tiếng hung dữ của Nam Cung Vân, ở Thiên Nam Thành không ai không biết, loại kết cục thế này có thể xem như quá tốt!

“Cảm…… cảm ơn đại tiểu thư không giết!”

Mấy tên binh lính nhẫn tâm đánh mạnh vào vị trí đan điền, nguyên khí vất vả nhiều năm tu luyện, chỉ một sớm hết thảy đều tiêu tan hết. Sau khi mất đi toàn bộ nguyên lực, bọn họ từ đây hoàn toàn biến thành người thường.

“Chúng ta lăn!”

“Chúng ta lập tức lăn!”

Binh lính mặt xám như tro tàn, nâng nhau đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Đám người reo hò cổ vũ, sự cấu kết giữa đám sâu mọt cùng với bọn rắn độc, đã khiến mọi người khổ không nói nên lời, hiện tại rốt cuộc đã bị diệt trừ, mọi người thật sự có thể thở dài một hơi.

Mộng Oánh Oánh sớm biết Nam Cung Vân rất mạnh, nhưng trăm triệu đều không nghĩ tới, nàng ấy lại mạnh đến tình trạng thế này!

Nam Cung Vân đã lợi hại như vậy.

Trương Lập Thanh sẽ mạnh bao nhiêu?

Mộng Oánh Oánh nhanh chóng đi qua: “Đại sư tỷ, sao tỷ lại tới nơi này?”

Nam Cung Vân hành động giống như chưa từng phát sinh ra sự tình gì, tùy tiện ngồi xuống: “Ta nghe nói nơi này bán bò bít tết đặc biệt ngon, vì thế nên nghĩ tới đây nếm thử. Như thế nào, đại tỷ giúp ngươi đánh người xấu chạy mất, chẳng lẽ không muốn mời ta nếm thử bò bít tết hay sao?”

Mộng Oánh Oánh gật gật đầu: “Được, chờ một lát!”

Một giọng nói già nua truyền đến: “Cũng mang tới cho ta một phần.”

Mộng Oánh Oánh nhìn thấy đối phương, bị dọa sợ thiếu chút nữa món nước tiểu: “Lão…… Trương đại sư, sao ngài cũng tới?”

Đây là một lão nhân mặc trường bào màu xám, mái tóc trắng xoá, tuổi già sức yếu, chợt nhìn thấy thì rất bình thường, nhưng Thiên Nam Thành không ai không biết lão, đúng là hội trưởng phù thuật sư trứ danh Thiên Nam Thành, Trương Lập Thanh. Đồng thời cũng là nhân vật có tu vi cao nhất Thiên Nam Thành!

Trương Lập Thanh không phải ngốc tử, khả năng của Mộng Oánh Oánh, trong lòng ông ta hiểu rất rõ ràng. Sau khi đầu óc đã trở lại bình thường, Trương Lập Thanh cũng đoán ra được, bài tập về nhà hôm nay giao lên, không có khả năng là do Mộng Oánh Oánh tự mình hoàn thành.

Bên người nàng nhất định có ẩn giấu cao nhân!

Ánh mắt của Trương Lập Thanh dừng lại ở trên người Sở Thiên.

Vài phút sau, Mộng Oánh Oánh bưng bò bít tết tới.

Nam Cung Vân cắt một mảnh nhỏ bỏ vào trong miệng, hai mắt lập tức sáng ngời, “Oa, thật sự là ăn rất ngon!”

Trương Lập Thanh không chú ý tới bản thân hương vị của bò bít tết, lão để ý tới nguyên lực trận ở phía trên mặt chảo, cực kỳ tò mò hỏi: “Loại nguyên lực trận nấu nướng thịt ma thú này, các ngươi làm thế nào mà nghĩ ra được?”

Sở Thiên không khách khí nói: “Lão nhân, ngươi ăn đi, đừng hỏi nhiều như vậy!”

Mộng Oánh Oánh vội dùng cánh tay chọc chọc Sở Thiên, làm mặt quỷ nói: “Ngươi đang nói gì vậy? Ngươi có biết đây là ai hay không?!”

Sở Thiên khinh thường nói một tiếng: “Làm người không quá phúc hậu, hạng người mua danh chuộc tiếng, từ xưa tới nay ta nhìn đều không thuận mắt.”

Mộng Oánh Oánh có cảm giác trái tim nhỏ bé của mình có chút không chịu đựng nổi. Trương Lập Thanh là nhân vật thái sơn bắc đẩu, Sở Thiên dám táo bạo trắng trợn châm chọc lão, chẳng lẽ không sợ sẽ rước lấy họa sát thân hay sao? Với thực lực của Trương Lập Thanh, chỉ sợ động động ngón tay, cũng có thể nháy mắt hạ gục hắn tám lần mười lần.

“Xin lỗi, xin lỗi, việc này liên quan tới bí mật kinh doanh, lão hủ mạo muội hỏi như vậy đúng là có chút không ổn.”

Trương Lập Thanh không những không tức giận, ngược lại có cảm giác chắc chắn trong lòng. Lão hiểu ý trong lời nói của Sở Thiên, xem ra thiết kế đồ chắc chắn được xuất ra từ tay người này. Mặc dù có một chút hiểu lầm, nhưng cũng không đáng nhắc tới.

Sở Thiên tạo cho lão có cảm giác quá thần bí.

Trẻ tuổi như vậy đã đạt được “Nhập Vi”, gần như là sự tình chưa từng nghe thấy.

Người này rất có khả năng xuất thân từ một gia tộc siêu cấp nào đó, thậm chí là người nối nghiệp của một tông môn lánh đời, vì để rèn luyện nên đến thành thị nho nhỏ này. Người như vậy tuyệt đối không thể đắc tội, nếu không những thế lực lớn đó tức giận, muốn san bằng Thiên Nam Thành, quả thực dễ như trở bàn tay.

Sở Thiên tức giận nói: “Lão biết thì tốt!”

Trương Lập Thanh hơi mỉm cười: “Lão hủ vừa mới quan sát cậu chiến đấu, cậu còn trẻ tuổi đã lĩnh ngộ được sự huyền bí của “Nhập Vi”, điều này khiến cho lão nhân chúng ta xấu hổ. Ta muốn tổ chức một buổi giao lưu học thuật, mời cậu tới tham dự giảng giải kinh nghiệm. Đương nhiên, về chuyện thù lao, tất nhiên sẽ không bạc đãi.”

Mộng Oánh Oánh có cảm giác trời đất quay cuồng một chút.

Sở Thiên có thái độ ngạo mạn như thế, Trương đại sư không những không tức giận, ngược lại còn da mặt dày mời hắn tới giảng bài!

Nàng có lầm hay không?

Một vị nhân vật cấp bậc đại sư hạ thấp mình, tới mời một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh!

Sở Thiên trực tiếp cự tuyệt: “Không có hứng thú!”

Nam Cung Vân đứng lên nói: “Tiểu tử, ngươi cần phải làm rõ điều này, lão nhân có rất nhiều tiền, thù lao khẳng định không ít. Nhưng đó chỉ là lợi ích nhỏ, ngươi có thể thành danh sau một đêm, từ đây về sau trong Thiên Nam Thành không ai dám động tới ngươi, quả thực chính là trên trời rơi xuống một chiếc bánh có nhân.”

Sở Thiên vẫn cự tuyệt như cũ: “Ta không có thời gian!”

Trương Lập Thanh bình tĩnh nói: “Ta có thể chờ, khi nào cậu có thời gian, chúng ta hãy nói về điều này.”

Mộng Oánh Oánh hận không thể dậm một chân lên chân Sở Thiên, đây là cơ hội bao nhiêu người tha thiết mơ ước? Đại sư Trương Lập Thanh tự mình đề cử, không thể nghi ngờ là sự tình nổi bật nhất, càng có nghĩa là Trương Lập Thanh muốn hỗ trợ thiếu niên này. Sở Thiên một đêm thành danh là kết quả tất nhiên, có thể được vô số người có quyền lực chú ý tới cùng với một lượng lớn tài nguyên, trong đó cũng ẩn chứa năng lượng khó có thể tưởng tượng!

Sở Thiên lắc đầu: “Xin lỗi cho ta nói thẳng, mạng của lão không còn lâu nữa!”

Suỵt!

Mộng Oánh Oánh hít hà một hơi!

Nam Cung Vân cũng trợn tròn đôi mắt!

Sở Thiên không những không chấp nhận lời mời tham dự giao lưu, không ngờ còn giáp mặt nguyền rủa đại sư Trương Lập Thanh chết sớm. Trong hồ lô của hắn rốt cuộc đang bán dược gì?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN