Dưới đáy giếng hoang
Phần 3
Chắc có lẽ, tôi phải thức trắng cả đêm nay. Thật không thể nào tin được những điều vừa mới xảy ra. Cho dù bản thân mình tận mắt chứng kiến. Những oan hồn lãng vãng, câu chuyện năm xưa đầy thê lương của cô ta, hình bóng của những con ma, con quỷ vẫn chập chờn, tái hiện trong trí óc… tất cả mọi thứ thật quá lạ lẫm và khó tin.
***
Mưa, đêm nay lại mưa nữa rồi. Từng hạt rơi xuống tí tách trên mái nhà, sấm chớp đánh vang liên tục, sáng tím cả một góc trời. Cây cối ủ rũ nằm ngã nằm nghiêng, tiếng dế kêu “rít rét” liên hồi. Gió thì lạnh lẽo miên man thổi vào nhà, len lách qua mọi ngõ ngách. Mang đến một màn khí ẩm ướt, u buồn. Đối với nhiều người, thì cơn mưa là một liều thuốc an thần. Làm cho đầu óc thư giản, dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Nhưng đối với tôi, nó chả khác nào là một thanh âm đầy phiền phức, đầy khó chịu. Và bây giờ, cả nhà đã ngủ hết. Chỉ còn mình tôi là lẻ loi “thưởng thức” nỗi buồn sâu thẳm, đầy tuyệt vọng của trời đêm này.
Tâm trạng bây giờ hoàn toàn khác với hai đêm trước. Lúc ấy hồi hợp, hoang mang bao nhiêu. Thì bây giờ bồn chồn, lo lắng bấy nhiêu. Không phải là lo cho số phận của bản thân mình, mà là lo cho người phụ nữ bất hạnh ấy, lo cho số phận của hai anh em nhà kia oan ức mà không siêu thoát được, trở thành những oan hồn lang thang, vất vưởng như cô ta. Kế hoạch vạch trần thủ phạm tuy đã có, nhưng sự thấp thỏm, lo âu vẫn lấn áp hơn nhiều. Bởi ông Năm Gù là người hiền lành, dễ mến, nhà cửa ruộng vườn cò bay thẳng cánh. Thì làm sao có thể là kẻ hung tợn máu lạnh, sát hại ba mạng người được?
Đang nhìn cơn mưa trút xuống như đổ. Đột dưng, tôi nhớ lại câu nói của nội: “Cuộc đời, nó không đơn giản như quyển sách, đọc phần đầu là đoán trước được phần sau như thế nào, đời nó phức tạp nhiều lắm con à”. Lời bà nói thực sự rất đúng. Vì đời rất phức tạp, mọi chuyện đều có thể xảy ra một cách bất ngờ mà không thể nào lường trước được.
Hít một hơi sâu vào lồng ngực, giờ tôi đã cảm thấy tự tin hơn, quả quyết vào mưu kế của mình sẽ thành công, và rồi hung thủ sẽ phải chịu tội trước công lý, bất kể đó là ai đi chăng nữa.
Suy nghĩ được chốc lát, thì giờ tôi cũng đã thiếp đi. Cảm giác trời đêm nay thật là yên bình, tĩnh lặng.
Mưa rồi cũng tạnh, đêm rồi cũng tàn. Nhường lại bầu trời trong xanh cho những ngày nắng đầy hi vọng.
Chắc đêm qua thức khuya quá, nên hôm nay tôi dậy muộn hơn mọi khi. Cả cha và mẹ tôi đã rời khỏi nhà, chắc họ đã lên rẫy hái bắp. Chỉ con tôi và chị ở nhà. Chị đứng ở phía bên kia cửa sổ phơi đồ, quay sang thấy tôi đã dậy nên chị gặng hỏi:
– Ờm, cái kế hoạch, mưu kế gì gì của mày ấy. Đã xong chưa, nếu rồi thì kể cho tao nghe thử. Mà mày có chắc là nó thành công không? Mọi thứ tùy thuộc vào mày hết đấy.
Tôi mỉm cười, rồi nói:
– Chị đừng lo, em đã làm thì chỉ có thành chứ không có bại. Em dám chắc chưa đến bảy ngày là hung thủ sẽ chịu lộ diện và tự thừa nhận mọi tội ác của mình. Còn kế hoạch thì để từ từ.
Chị nhìn tôi chằm chằm, ghé sát cửa rồi nói:
– Ừm, nói được thì phải làm được đấy. Nếu có cần gì thì cứ gọi tao.
Cuộc trò chuyện vừa mới kết thúc, thì thầy pháp cũng vừa tới. Ông chạy xồng xộc vào nhà, nhanh tay ông mang ghế lại ngồi cạnh tôi. Rồi hỏi về kế hoạch bắt tên hung thủ ấy:
– Giờ phải làm gì đây con, ta lo quá. Ta nghe đồn rằng tuần sau lão Năm Gù sẽ lên kinh thành, nếu không nhanh thì sẽ bại mất.
Ngồi nhỏm dậy, tôi ghé sát tai thầy rồi bảo:
– Con biết là ông Năm Gù là người độc thân, lại rất còn mê tín dị đoan nữa. Lão ấy sợ ma lắm, dán bùa chú khắp nhà. Thầy cứ lại nhà ông ấy, rồi thế này… thế này…đêm sau rồi để chị với con ra tay.
Thầy gật gù, vỗ tay tấm tắc khen:
– Diệu kế, quả là diệu kế. Ha ha ha.
Theo bước đầu của kế hoạch, thầy tức tốc đến nhà lão ta. Vừa bước đến, thì ông đã cảm nhận được một luồng âm khí rất lớn đang tích tụ trong nhà của lão ấy. Thầy quả quyết đoán, chỉ có oan hồn chết oan, chết ức mới có âm khí đầy ai oán như thế này.
Thấy hắn đang đứng trước cửa nhà, quần áo tươm tất, miệng thì đang phì phò khói thuốc. Ông liền giả vờ tỏ vẻ khát nước để kiếm cớ vào trong nhà hắn ta.
– Xin chào thí chủ. Tôi là thầy bói toán, kiêm cúng trừ tà từ trên kinh thành về, đi đường dài quá nên thành ra khát nước. Vậy thí chủ có thể cho tôi vào trong dùng cốc trà, ngồi nghỉ lưng một lát được không ạ. Nếu được thì tôi sẽ bói cho thí chủ một quẻ miễn phí.
Gã quả thật là một kẻ mê tín, vừa nghe thấy danh thầy bói toán từ kinh thành về thì nhanh chóng mời vào nhà.
– Dạ, mời thầy dùng ạ. Trà hoa Lài này con đặt từ kinh thành về, nên rất ngon và thơm ạ. Được thầy ghé nhà thật là quí hóa quá. Thầy đây chắc nổi tiếng về coi bói lắm phải không ạ.
Thầy trầm giọng nói với hắn:
– Chả giấu thí chủ điều gì. Tôi là người hành nghề coi bói đã 30 năm, tôi còn nghề tay trái nữa là trừ tà diệt ma.
Thoảng chốc, thầy nhìn hắn với một ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt bắt đầu đổi sắc:
– Này, nói cho thí chủ biết. Ta nói thì chỉ có chính xác. Nhà thí chủ đây có một vong hồn rất lớn, âm khí của nó đã chuyển đen rồi. Không giải thì chỉ có sụp đổ gia nghiệp hoặc ảnh hưởng đến tính mạng thôi.
Lão cũng bất chợt đổi nét rõ rệt trên khuôn mặt, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cất điếu thuốc lào sang một bên. Lão nói với chất giọng đầy khinh miệt:
– Vậy mà cũng tự xưng là thầy, còn dám nhận là hành nghề 30 năm. Tôi xưa nay ăn ở nổi tiếng là hiền lành, đức độ. Bà con xung quanh chưa một ai phàn nàn gì về tôi cả, tôi còn thường làm việc thiện cho gạo, giúp người nữa. Trời phật thương tôi còn chưa hết lấy đâu ra ma quỷ hãm hại. Ha ha ha. Lão sai rồi.
Tức giận, ông đập tay xuống bàn:
– Hỗn láo. Ta chắc chắn là trong nhà này đang có một oan hồn đau khổ, do chết một cách oan ức.
Thầy cười một bên môi đầy vẻ thách thức:
– Ta còn biết nó xuất phát ra từ đâu nữa cơ. Ta còn thấy được xương cốt của cô gái ấy bị nhốt trong một cái hũ nữa kìa. Ngươi còn gì không phục nữa không?
Vừa nghe thấy những lời nói chính xác từ thầy. Lão ta không khỏi hoang mang, run sợ. Lão quay mặt nhìn xung quanh nhà, thoắt tay lau vội những giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán rồi nói với thầy:
– Sao… sao…thầy biết được chuyện này? Chuyện này chỉ có hai vợ chồng tôi biết thôi, bà ấy thì cũng đã qua đời. Tôi thì ôm khư khư chuyện này không kể ra cho ai? Vậy tại sao thầy lại biết được bí mật này?
Thầy nhìn thấy lão đã có vẻ luốn cuống, đành hạ giọng nhỏ nhẹ bảo với hắn:
– Sao? Người ta tin vào ba mươi năm hành nghề của ta rồi chứ. Chẳng việc gì có thể qua mắt ta cả. Mà người còn chằn chờ gì nữa, mau kể sự thật ra cho ta nghe đi nào, để ta con biết đường mà giúp.
Lão trầm tư, vuốt hai hàm ria rồi giải thích:
– Trước tiên, cho con xin lỗi về chuyện thất lễ lúc này. Giờ thì con đã sáng mắt, tâm phục khẩu phục thầy rồi ạ.
Húp một hớp trà, lão kể tiếp:
– Trước đây, con có một đứa con gái. Nó nhẹ dạ cả tin nên đã mắc lừa thằng sở khanh làng bên. Thằng đó quất ngựa truy phong, bỏ lại nó với cái bụng bầu chình ình. Mà thầy biết rồi đấy, gái không chồng mà lại có chửa thì cha mẹ chỉ có nước tự tử thôi, mới không bị xóm giềng chê bai, chế giễu. Rồi một đêm mưa, nó áp lực quá nên đành treo cổ tự vẫn. Con không dám đem ra ngoài chôn cất, mà để lại trong nhà, tự chặt xác thành nhiều khúc rồi hỏa táng, mà cũng không làm ma chay gì cả. Nếu được thì thầy giúp con trừ tà, con xin biếu thầy một chút tiền xem như lộ phí đi đường.
Dù trái ngược hoàn toàn với những lời của ma nữ. Nhưng ông vẫn nhận thấy nhiều điểm khác thường, đặc biệt là nét mặt của hắn và điệu nói rụt rè của hắn:
– Hừm! Dụng cụ để trừ tà, thì ta đã bỏ quên ở kinh thàn. Chỉ mang theo được dụng cụ hành nghề bói toán thôi. Ngươi có muốn ta làm chứ.
Nhanh chóng, lão gật đầu:
– Vâng, tùy thầy ạ.
Thầy lấy ra hai đồng xu rồi bỏ vào một chiếc mai rùa, lắc được dăm ba cái. Rồi thầy lại kêu hắn đưa hai bàn tay ra. Chặc lưỡi một cái, thầy bảo:
– Nữ oan hồn này không phải là con của ngươi. Trước sau gì ngươi cũng phải gặp tai họa thôi, không sớm thì cũng muộn. Gieo nhân nào thì gặp quả đó.
Lão ta tức giận, mặt đỏ bừng bừng. Hét vào mặt thầy:
– Này, ông đừng có quá quắt nhé. Tôi ăn ở hiền lành, mắc mớ gì phải gặp nạn, lại còn gieo nhân nào thì gặp quả đó. Còn nó chính là con gái tôi, ông đừng ăn nói xàm bậy. Đồ cha già bói toán nhảm nhí.
Thầy điên tiết tới mức run người, lấy hết sức bình sinh mà hét vào mặt hắn:
– Cái tên láo toét này. Rồi nhà người phải trả giá đắt. Quay đầu là bờ, giờ vẫn chưa muộn đâu.
Lão ta cũng không vừa:
– Cút, lão cút khỏi nhà ta ngay. Gia nhân đâu, tiễn khách.
Thầy tức tối quát vào mặt hắn:
– Không cần ngươi tiễn. Làm thiện trời tích đức, làm ác trời trả quả. Ta sẽ chống mắt lên mà xem ngươi đầu rơi máu chảy. Hừm.
Nói vừa xong, thầy hằn hộc rời khỏi nhà hắn. Còn hắn thì vẫn chưa hết hoang mang lo sợ chuyện năm xưa sẽ bại lộ.
Về đến nhà, thầy kể với tôi lại toàn bộ câu chuyện. Qủa không nằm ngoài dự đoán, cuối cùng cũng biết được nơi chôn giấu cốt cô gái. Bây giờ là phương án hai: Đe dọa tinh thần.
Một lần nữa, tôi lại chạy lên rẫy của nội. Bà là người thích nuôi chim. Và đặc biệt trong số đó, có một con vẹt rất thông minh nói tiếng người sành sõi. Tôi nhanh chóng đem nó về nhà dạy nó, chưa đầy một tiếng mà nó đã thuộc hết lời thoại. Đã vậy, lại còn nói vanh vách trôi chảy nữa chứ.
Đêm đã đến. Đã tới lúc hành động, tôi một thân một mình chạy đến nhà lão. Nhà hắn có trồng một cây xoài cạnh bờ tường, tôi liền leo lên rồi núp trên cây xoài ấy. Nhìn thoáng qua cửa sổ, vẫn thấy lão còn đang thức đếm tiền dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến. Nhanh chóng, tôi thả con vẹt từ trong tay nải ra. Nó cứ theo kịch bản đã học thuộc mà bay lại đậu trên cửa sổ của hắn, rồi vang lên những câu sấm truyền ghê rợn, đầy ai oán:
“Sống ở đời nên làm việc thiện
Để đêm về ma quỷ không ghé thăm
Tránh việc ác, làm trái lương tâm
Kẻo diều hâu, quạ mổ banh xác mày”
Lão bật té xuống ghế, mắt nhìn trừng trừng về phía con vẹt. Lão gầm gừ, hét toán lên:
– Đi đi con vẹt quỷ quái, để tao yên. Đi đi, không tao giết. Á..á…á
Con vẹt lại nói tiếp:
“Xác ta tuy, không còn nguyên vẹn
Nhưng hồn oan mãi mãi ở nơi đây
Trời cao có mắt rồi sẽ thấu
Giết người tội ác khó dung tha”
Lão chỉ còn biết đưa tay lên đầu, nép mình vào góc tối. Bỗng nhanh tay, lão chộp lấy chiếc guốc ném về phía con vẹt, nhưng có lẽ quá hoảng sợ nên đã ném hụt, con vẹt chỉ kịp bay đi sâu hút vào màn đêm. Mà văng vẳng âm vang: “ Tối mai tao sẽ đến, tối mai tao gặp mày. À..há…há.”
Tôi ngồi trên cây khoái chí cười khúc khích, nhìn lão đóng cửa, mà khuôn mặt trắng bệch nhễ nhại mồ hôi. Bước hai đã thành công mỹ mãn, giờ là bước cuối cùng của kế hoạch: Oan hồn trên cây xoài.
Lần này là đến chị tôi ra tay. Chúng tôi lại đợi màn đêm buông xuống mà làm. Tự tay tôi trang điểm cho chị giống hệt với cô ma nữ kia, cả hai lại đi đến cây xoài. Tôi và chị, leo lên cây. Nhìn qua cửa sổ, thì vẫn thấy lão ngồi ở đấy đếm tiền như hôm qua, nhưng chỉ khác là có cái nạn thun để trên bàn.
Tôi giả tiếng cú kêu vang cả màn đêm, lão vừa nghe thấy đã ngóc đầu dậy nhìn xung quanh, tay cầm chắc chiếc nạn thun, mắt lươm lươm, đảo liên hồi. Bỗng lão lại ngồi xuống tiếp.
Tôi liền lấy chiếc chuông trong tay nải của thầy ra, gõ liên hồi 3 tiếng.
‘’Cong…cong…cong”
Ở trong phòng, khác với lúc nãy. Giờ lão đã rút ra một con dao gỉ sét, dính đầy máu. Lão điên tiết hét lớn thành từng câu ngấp ngửng:
– Mày… mày là người hay là ma, có… có… ngon thì ra đây đối mặt với tao. Tao…tao giết hết.
Giờ là đến vai diễn của chị tôi, chị leo trèo nhanh chả kém con sóc. Mới thoắt đó mà đã ra tới nhánh cây phía trong nhà. Vén mái tóc lên, chị cười to đầy vẻ ranh ma, khiếp sợ:
– Á..ha…ha…ha.
Lão vừa nhìn thầy đã run bần bật làm rớt cả con dao xuống đất, lão chấp tay quỳ lạy:
– Mày… mày… hãy tha cho tao đi. Chuyện đã xảy ra lâu rồi tao không cố ý giết mày đâu. Xin hãy tha mạng cho tao, tao hứa sẽ cúng lập đàn giải oan cho mày. Ma ơi, tha tao.
Chị tôi bắt đầu nhe ra hàm răng đỏ lườm, quát vào mặt hắn:
– Mày bào tao tha cho mày à. Đáng lẽ ra tao phải giết mày ấy, nhưng làm vậy thì tao với mày cũng cùng chung một loại người. Tối mai đúng canh hai (từ 21h đến 23h khuya), mày hãy đem hũ tro cốt ra ngoài cái giếng. Xé bỏ lá bùa ra, rồi tao sẽ tha cho cái mạng chó của mày.
Hắn khiếp sợ, vừa vái lạy van xin:
– Được, được. Tối mai tao sẽ làm, mà mày hãy giữ lời hứa. Phải buông tha cho tao.
Chị tôi gật đầu đồng ý, vừa lúc đó tôi ném một quả pháo khói vào trong nhà hắn hòng tẩu thoát.
Sáng hôm sau, vừa xong bữa cơm là tôi gấp rút chạy tới dinh quan huyện. Gặp ngay cái trống to đùng, tôi lấy cái dùi gõ ầm ầm. Thấy vậy, hai tên lính chạy ra mở cửa. Vừa mới bước vào trong, mà tôi đã có cảm giác sợ hãi, vì nơi đây thật oai nghiêm, tĩnh lặng. Vị quan huyện nơi này nổi tiếng là thông minh, xử trí tài tình, chưa bao giờ nhận hối lộ từ ai.
Ông oai vệ bước ra, với một khuôn mặt sắt lạnh:
– Này thằng nhóc kia. Mới sáng sớm mà đã gõ trống kêu oan. Có việc gì ai oán lắm phải không, mau kể cho ta nghe.
E sợ, nhưng tôi vẫn giữ bình tình kể cho ông nghe chi tiết câu chuyện. Ông nghe xong, cũng không thể nào tin nổi trên đời lại có chuyện hoang đường đến mức như vậy. Suốt sự nghiệp giải án, ông chưa bao giờ gặp phải trường hợp này.
Tôi liền thuyết phục quan bằng cả tính mạng:
– Xin quan hãy tin lời con, đêm nay quan cứ đi ra cái giếng trong khu mộ ấy thì sẽ gặp được những điều mà con vừa nói. Nếu có điêu lời nào, con xin trả giá bằng cả tính mạng.
Với bản tính cương trực thông minh và dày dặn kinh nghiệm chốn quan trường. Nhận ra được sự thành khẩn và mức độ chân thật đến khó tin của câu chuyện. Ông liền nói:
– Được, tối nay ta sẽ cũng hai tên lính kia đi đến nơi đó. Nếu mà ngươi dám nói láo ta sẽ xử không nương tay.
***
Trời đã lặn khuất sau dãy núi, mây hồng mờ dần, đường chân trời cũng không còn rõ nét. Trăng đã bắt đầu lên, đồng nghĩa với cuộc chiến cũng đã bắt đầu.
Trăng đêm nay rõ nét khác thường, dù tháng này nó chỉ mọc khuyết. Mây tản buông trôi về hai phía, con đường đến nghĩa địa thật rộng rãi. Tôi đã bố trí sắp xếp mọi thứ, thầy thì sẽ đứng trong nghĩa địa. Còn tôi cùng quan và hai tên lính sẽ nấp trong bụi tre gần đó.
Vừa đúng canh hai, tên Năm Gù đã tới. Hắn đi lủi thủi một mình trong đêm, tay ôm chặt chiếc bình đỏ vào lòng. Hắn bắt đầu nhìn xung quanh khu mộ, gió thồi vi vu qua hàng tre cuốn những chiếc lá bay lên cao, cát bụi bay mù mịt khắp trời. Hắn hoảng sợ đặt chiếc bình xuống đất rồi úp mặt xuống giếng mà nói:
– Mày có ở đây không? Tao đã mang bình đựng tro của mày đến rồi này. Tao sẽ xé lá bùa, ngày mai tao sẽ lập đàn giải oan cho mày siêu sinh. Xem như giữa hai chúng ta không duyên không nợ.
Quan giật bắn cả người, nhìn tôi lăm lăm, tỏ vẻ khiếp hãi. Thầy thì nhanh chóng từ trên cây xoan nhảy xuống, làm hắn khiếp vía, giật bắn người ra phía sau. Được vài giây định thần, hắn móc con dao năm xưa ra đưa trước mặt. Dưới cái ánh trăng đêm, con dao sáng lóe lên những đường bén sắt, toát lên một âm khí lạnh lùng, chết chóc. Hắn mỉm cười man rợ:
– À, thì ra là cái lão già này, ông đến đây để làm gì? À mà quên, tôi cũng chả quan tâm đến cái đó làm chi vì trước sau gì ông cũng phải chết. Tôi cho ông một câu hỏi cuối cùng trước khi đầu ông rời khỏi cổ đấy. Ông cũng đừng có la, không có ai mà dám bén mảng ra tới đây giờ này đâu. Hỏi đi. Ha ha ha.
Thầy nhìn hắn với ánh mắt đầy lạnh lùng sắc đá:
– Được thôi, nếu ngươi muốn thì ta sẽ hỏi. Tại sao ngươi lại giết hai đứa trẻ nhà kia? rồi còn nhốt cô gái này trong đây?
Lão cười lớn tiếng, đầy ngạo nghễ:
– Hay, lão hỏi hay lắm. Ta sẽ thành tâm trả lời để cho lão yên lòng nhắm mắt. Nếu mà ta không giết con nhỏ đó, thì trước sau gì ta cũng bị bỏ tù mọt gông. Ta cũng chẳng muốn cưới nó, mà chỉ thích chiếm đoạt đùa cợt với thân xác của cái con đàn bà đó thôi. Còn hai thằng nhóc kia, phải gọi là nó xui mới đúng. Ngay cái bữa ta đi xem hát về thì bất chợt thấy chúng nó đang làm điều mờ ám, tên thầy bói năm xưa có bảo với ta rằng “Hễ ai mà lại gần cái giếng thì cứ giết, kẻo con ma nữ nó nhập vào rồi loan báo lung tung, thì chuyện này sớm muộn cũng bại lộ”. Nên ta đành phải máu lạnh ra tay, đập đầu hai chúng nó. Rồi nhốt vào trong bụi tre, nhét bùn đầy miệng làm cho cha mẹ bọn chúng tưởng là bị ma bắt giết. Của cải, cơ nghiệp ta đang vững như thế không thể bị hai đứa nhóc đó phá được.
Thầy ôm ngực khụy xuống đất với những lời kể của hắn:
– Thật không thể tin được trên đời này lại có kẻ ác độc, dã man như ngươi. Giết ba mạng người ma không gớm tay. Tên súc sinh, xác người dạ thú.
Hắn lại khoái chí tiếp tục điệu cười man rợ:
– Lão tự cho mình là thầy bói toán sao? Phải là bốn mạng người mới đúng chứ. Lão đứng yên đó đi, ta sẽ nhẹ nhàng giúp lão kết thúc cuộc sống dùm cho. Ha ha ha.
Hắn lăm lăm con dao trên tay từng bước tiến về phía thầy đang gục ngã, nhìn hắn bây giờ chả khác nào con ác thú đang thèm khát máu người. Lão vừa vung dao lên, định đâm một nhát chí mạng thì bỗng oan hồn cô ma nữ từ dưới giếng hiện lên xuất hiện trước mặt hắn.
– Á ha ha, ba mươi năm, ba mươi năm rồi đấy. Đúng là đôi ta có duyên đấy, cuối cùng tao cũng đã gặp lại cái bản mặt khốn nạn của mày. Mày vẫn có nhớ rõ cái đêm ấy chứ, mày vẫn còn nhớ cái đêm máu tao đã bắn tung tóe khắp nhà mày chứ, mày còn nhớ lúc mày ném xác tao xuống giếng rồi chứ, mày vẫn còn nhớ những giọt nước mắt của tao van xin mày tha mạng chứ. Mày đã nhớ hết chưa, mày cũng khá lắm còn dám bén mảng tới đây luôn đấy.
Lão la hét, ngã bật đập đầu xuống đất:
– Mày, mày đã hứa là sẽ tha cho tao rồi kia mà. Tao đã đem cái bình cốt của mày tới đây rồi. Mày hãy giữ đúng lời hứa đi.
Cô ta ngồi trên miệng giếng, vén áo lên:
– Hứa? tao có hứa với mày à. Mày nhìn vết dao trên bụng tao này, mày nghĩ tao sẽ tha cho cái mạng chó của mày à. Mày phải chết, mày phải chết thì tao mới yên lòng hả dạ. Mày có biết tao đã chết trong khổ đau dày vò không, cha mẹ tao cũng không cúng ma chay, tao phải sống khổ sở đói khác nơi này đã lâu lắm rồi. Giờ là đến lúc mày phải trả giá. Á ha ha ha.
Cô ta bay tiến lại gần hắn, dang rộng hai bàn tay trắng bệch nổi từng gân xanh đòi bóp cố hắn. Nhưng cô bỗng bật ra, rồi đập mạnh vào giếng. Hắn sực nhớ lại là mình đang mang theo một lá bùa của tên thầy pháp kia. Hắn trợn mắt, vỗ tay cười vang lên:
– Mày tưởng là dễ giết tao lắm à. Mày còn non lắm con ạ, may mà tao có mang theo lá bùa trừ ma nên mày chả làm gì được đâu. Cứ ngồi đó mà coi tao cắt cổ ông già này.
Lão nhẽ nhàng tiếp cận thầy, vừa vung con dao chuẩn bị cắt thì bỗng quan đứng dậy hét lớn:
– Bây đâu. Mau gông cổ tên nghiệt súc này lại cho ta, ngày mai chém đầu thị chúng.
Hắn hoảng sợ bỏ con dao chạy trốn, nhưng sức của hắn thì làm sao địch lại nổi hai tên lính cường tráng kia. Cuối cùng, hắn cũng đã bị tóm gọn. Quan và hai người kia áp giải hắn về nhà ngục.
Tôi và ông tức tốc chạy lại phía cô ấy. Có lẽ, cô đã thấm mệt nên không nói nên lời nữa, ông liền bảo:
– Ta đã giữ đúng lời hứa với cô. Đã bắt được tên hung thủ, ngày mai ta sẽ lập đàn giải oan, giúp cô đầu thai qua kiếp.
Cô ta nắm chặc lấy tay tôi và ông, rồi gật đầu cảm ơn.
***
-Loa…loa…loa. Tất cả dân làng nghe đây vào đúng giờ ngọ hãy mau mau đến huyện phủ đại nhân, để xem xét xử kẻ sát nhân máu lạnh tước đoạt ba mạng người. Ai không đi sẽ bị phạt tội đồng lõa. Loa…loa…loa – tên lính ngồi trên yên ngựa kêu vang khắp chợ.
Cả dân làng tụ tập về phía huyện đường, ai còn bán cũng phải đóng cửa, ai dù bận đến mấy cũng phải đến đấy.
Quan huyện oai nghiêm bước ra, ông nhanh chóng ngồi vào ghế. Hai bên là dàn lính cao to, đứng sừng sững đầy oai vệ. Cả dân làng ai nấy cũng đều run bật trước chốn oai nghiêm, không một ai dám hé dù chỉ một lời. Quan bỗng hét lớn:
– Bây đâu mau gông cổ tên sát nhân máu lạnh Năm Gù ra đây.
Cả dân làng lập tức xôn xao khác hoàn toàn với vẻ im lặng lúc nãy. Họ hoảng hốt khi nghe rằng ông trưởng làng Năm Gù là kẻ giết người, không một ai tin cả, ai cũng đồng loạt kêu oan sai, bắt nhầm người. Quan thấy vậy liền hét lớn:
– Toàn dân làng mau im lặng, ta xưa nay nổi tiếng là cương trực, nghiêm minh trong xử án. Chưa bao giờ xử bậy tạo oan sai.
Thấy vẫn còn tiếng bàn tán, quan đập tay xuống bàn:
– Này tên ác nhân máu lạnh kia. Có phải ba mươi năm trước ngươi đã hãm hiếp rồi vứt xác nạn nhân xuống giếng hay không? Và cũng có phải ngươi là kẻ giết 2 đứa nhóc nhà bà Năm Hồng phải không?
Hắn chỉ còn biết gục mặt, nói ti hí, ngấp ngửng từng lời:
– Dạ, phải ạ. Chính con đã giết cả ba mạng người ạ.
Quan đứng dậy, nhìn vào đám đông:
– Giờ các ngươi đã tin chưa. Hắn bề ngoài tỏ vẻ hiền lành, lương thiện nhưng bên trong là một con ác thú vô nhân đạo. Vỏ bọc của hắn thực sự rất hoàn hảo, đến cả ta còn không tin hắn là kẻ giết người. Nhưng nhờ một cậu bé thông minh đã giúp ta phá án, nên mới biết được chuyện này.
Dưới đám đông, cô Năm Hồng bật khóc, hét lớn:
– Mày, mày là người giết con tao. Trả con cho tao, thằng ác độc mất tính người kia. Thằng súc vật, đồ cầm thú. Tao phải giết mày.
Hàng loạt người khác cũng đồng thanh chửi hắn, giờ hắn chỉ còn biết nhục mặt mà cúi đầu xuống đất.
Quan giơ tay ra hiệu im lặng:
– Giờ ngọ đã đến, đã tới lúc ngươi phải trả giá bằng mạng sống của mình. Đao phủ mau ra đây.
Từ trong dinh huyện bước ra một tên đao phủ to cao, ông ta ở trần lộ rõ những hình xăm quái dị trên lưng, trước ngực. Tay thì cầm cây đao sắc bén. Ông ta ngậm rượu vào trong miệng, giơ đao lên trời cao đợi lệnh từ quan. Quan huyện quay về chỗ ngồi, rút một tấm thẻ bài ném xuống đất, ông hét như cọp gầm:
– TRẢM.
Tiếng vừa dứt tên đao phủ phun rượu vào con dao. Nhanh chóng hắn chém xuống đầu tên sát nhân.
“Xoẹt”
Đầu của tên cầm thú kia rơi xuống nghe một tiếng “bịch” rõ to, màu từ chiếc cổ bị chém của hắn chảy xuống ào ào, tạo nên một cái lỗ sâu hoắm dưới mặt đất. Rồi thân người của hắn ngã xuống, chiếc áo phạm nhân màu trắng của hắn đã thấm máu chuyển sang một màu đỏ thẫm. Đây có lẽ là cảnh tượng ghê rợn nhất mà tôi từng thấy.
Quan phán tiếp:
– Tên ác nhân đã bị trừng trị. Nhân tiện để cho bà con có một ngày tết ấm no.Toàn bộ của cải của hắn sẽ được quy lại thành gạo, muối, quần áo phát lại cho toàn bộ người nghèo trong dân làng. Ai đồng ý thì đồng thanh hô to đi nào.
Cả dân làng phấn khởi hô đồng ý. Ai nấy cũng đều hả dạ với cách phán xử của quan, vừa diệt được kẻ ác vừa giúp cho người nghèo. Qủa là anh minh, tài đức.
***
Ngày tàn đêm lại đến, tôi cùng vị pháp sư đến cái nghĩa địa ấy lập đàn giải oan cho oan hồn cô ta. Thầy thấp 49 ngọn nến, và 49 cây nhang. Để lần lượt lên bàn 1 mâm xôi, 1 dĩa chén muối gạo. Tay cầm ba nén nhang để lên trán đọc kinh siêu độ. Được một lát, cô ta đột ngột từ đáy giếng hiện lên. Không còn là hình dạng của một oan hồn tóc đen dài, ảo vải trắng nữa mà bây giờ cô đã trở lại hình dáng cô gái xinh đẹp, với một bộ quần áo trắng tinh khôi. Cô cười khẽ, rồi nói:
– Xin cảm ơn cậu và vị pháp sư đây đã giúp tôi giải nỗi oan ức. Thật sự tôi không biết làm gì để bày tỏ hết sự biết ơn và hạnh phúc của mình cả. Thật sự cảm ơn hai người từ tận đáy lòng, giờ tôi đã bắt đầu lại được kiếp khác. Mong duyên nợ sẽ giúp ta gặp lại nhau.
Nói vừa dứt, cô ta bỗng bay cao lên không trung, trăng sáng đã gột rửa sự căm phẫn trong lòng cô, giờ chỉ còn sự tinh khiết, hiền lành của cô gái tuổi đôi mươi. Cô hóa ra thành từng mảnh rồi hòa nhập vào trong không gian đầy ánh sáng.
***
Đây thật sự là những tháng ngày đặc biệt nhất đối với tôi. Có lẽ nó sẽ mãi lưu giữ trong tim và trí óc mà không bao giờ phai nhòa.
Ngày dần trôi qua, và cuối cùng rồi ngày tết cũng đã đến, từ già trẻ lớn bé ai cũng quên đi chuyện cũ năm xưa mà hòa nhập vào bầu không khí từng bừng đầy sắc màu.
Hết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!