Đồ Chơi Của Đôi Song Sinh - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
386


Đồ Chơi Của Đôi Song Sinh


Chương 4


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh hai, anh ngủ chưa?” Vừa dứt lời, cửa bị một lực lớn đẩy ra.

Người đi vào là Sở Dương, là song sinh bào thai với Sở Dạ, tướng mạo gần như giống nhau như đúc, nhưng tính cách lại một trời một vực, phân biệt bọn họ biện pháp tốt nhất chính là nhìn vào thần thái.

Sở Dương ở phòng ngoài tìm không được người, liền đi vào phòng trong, “Anh hai, em không ngủ được, chúng ta đến ‘Điệp lâu’ đi, nghe nói có người đẹp rất khá…” Cậu còn chưa nói xong liền nhìn thấy một người đang ngủ trên giường.

Nhìn quanh bốn phía, đèn phòng tắm sáng trưng, còn có tiếng nước từ bên trong truyền đến, xem ra Sở Dạ đang tắm rửa. Sở Dương rất hiếu kỳ, là người nào nằm trên giường Sở Dạ? Bình thường Sở Dạ không thích người khác nằm ở trên giường anh, sau khi cùng phụ nữ hoan ái xong đều sẽ để các cô ấy trở về.

Đến gần vài bước, Sở Dương mở to hai mắt, nằm trên giường là một cô gái trẻ, còn là một cô gái xinh đẹp, cô ấy đang ngủ, nhưng hình như ngủ không thật an ổn, mày nhăn lại, trên má còn lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Sở Dạ ở đâu tìm được cô gái như thế? Nếu anh ấy đang tắm nghĩa là đã làm qua rồi, Sở Dương nhớ rõ sau khi làm tình Sở Dạ có thói quen tắm rửa.

Thật là, một mình ở trong này hưởng lạc cũng không báo cho cậu một tiếng, để cậu một mình buồn chán thật lâu, Sở Dương có chút không vui.

Quay đầu nhìn lại cô gái trên giường, làn da trắng trắng non mềm, đôi môi hồng nhuận, làm cho người ta nhìn thì tâm ngứa ngáy khó nhịn, Sở Dạ đã hưởng thụ qua, bản thân mình chơi thêm lần nữa cũng không quá đáng chứ.

Nghĩ như thế, Sở Dương đi tới bên giường, chậm rãi xốc chăn lên.

Tuyết Nhi hai chân luôn luôn duy trì tư thế vừa rồi, hơi hơi cong lên mở hướng ra hai bên, chăn vừa vén như thế, bộ phận tư mật toàn bộ bại lộ dưới tầm mắt Sở Dương.

Cảnh tượng trước mắt khiến hô hấp Sở Dương bị đình trệ.

Hấp dẫn ánh mắt cậu nhất tự nhiên là giải đất thần bí giữa hai chân, phần cỏ tư mật nhạt màu ít ỏi và ngắn nhỏ bao trùm khu tam giác, nơi bị dị vật xâm nhập hơi hơi đỏ lên, có chất lỏng trắng hồng lẫn lộn từ trong huyệt khẩu chảy ra xuống dưới, phần giữa bắp đùi cô cũng dính chất lỏng ẩm ướt giống vậy, vừa dâm loạn mà lại dụ hoặc.

Lại nhìn hướng lên trên, bụng bằng phẳng, hai gò đảo nhỏ mà tinh xảo, vùng phụ cận đầu ngực có dấu màu đỏ, không cần nghĩ cũng biết là bị ai vê nặn mà ra.

Sở Dương càng xem cơ thể càng nóng, cậu không phải là chàng trai ngây thơ, hơn nữa thường đến loại địa phương như phố Hoa Đào này, cuộc sống tình dục lại càng phong phú, lên giường với không ít đàn bà, nhưng phụ nữ vừa qua loa nhìn qua đã khiến cậu nổi lên phản ứng thật đúng là không có mấy người.

Giờ phút này Tuyết Nhi giật giật mình, trong lúc ngủ mơ nỉ non một tiếng, cùng với động tác của cô, hai luồng bé bỏng run rẩy, lại có dịch từ dưới thân chảy ra.

Có mấy người đàn ông chịu đựng được tình huống như vậy, thứ đồ phía dưới Sở Dương đã sớm dựng đứng.

Tuy rằng cô gái này thoạt nhìn có hơi nhỏ, nhưng Sở Dương cũng mặc kệ mấy thứ này, vô luận cô ta là ai, cậu đều phải trước tiên phát tiết một phen, trước kia có người đàn bà nào tốt hai người cũng từng dùng chung, nói vậy Sở Dạ sẽ không để ý.

Sở Dương là người muốn thì làm, hai ba cái đã biến bản thân cởi hết sạch bong, trèo lên giường đụng vào giữa hai chân Tuyết Nhi, miệng thì thào, “Thật sự là xinh đẹp! May mắn hôm nay đến một phen, nếu không lỡ mất rất đáng tiếc a.”

Bàn tay ấm áp phủ lên thân thể Tuyết Nhi, bốn phía dao động, cảm thụ đường cong nữ tính mềm nhẵn, cuối cùng đem tinh lực tập trung ở đỉnh nhỏ hai vú, nhẹ nhàng nhào nặn vân vê, bắt chúng nó nằm gọn trong tay đè ép thành những hình dạng khác nhau, như là đang nhào bột mì vậy.

Sở Dương giang rộng chân ngồi quỳ, kéo chân Tuyết Nhi vòng qua bên hông thân, như vậy bộ phận trương cao của cậu có thể dễ đụng chạm đến phần nữ tính non mềm.

“Còn chưa tỉnh sao? Thật sự là vật nhỏ trì độn.” Dường như bất mãn đối với thiên hạ đang ngủ say như trước, Sở Dương khom người, mang vẻ trừng phạt cắn một bên đầu ngực Tuyết Nhi, mạnh mẽ hút một ngụm.

“Uhm.” Tuyết Nhi liền bất an xoay giật thân thể một chút, cô rất mệt rất buồn ngủ rất muốn ngủ, nhưng mà là ai đang chạm vào thân thể cô làm cô không được ngủ ngon, động đậy một chút mới phát hiện thân thể thật là mỏi, không có chút sức lực nào, trốn không thoát bàn tay đang đặt trên mình.

“Vật nhỏ, mau tỉnh lại!” Sở Dương buông đầu vú Tuyết Nhi ra, ngược lại tiến công lỗ tai cô, tuy rằng cậu thực vội vàng muốn đoạt lấy cô gái này, nhưng nếu cô ấy cứ luôn ngủ thì chẳng còn ý nghĩa gì.

Đôi mắt Tuyết Nhi giật giật, cuối cùng mở ra.

Một ánh mắt thật trong suốt! Hệt như nước suối, đàn bà ở phố Hoa Đào cũng có thể có được ánh mắt như vậy sao?

Đôi mắt mờ sương của Tuyết Nhi chậm rãi có tiêu cự, cô nhìn nhìn người đang đè lên trên mình, khuôn mặt đẹp trai dễ nhìn, cô nhớ được anh ta tên là Sở Dạ.

Đột nhiên nhớ tới chuyện vừa xảy ra lúc nãy, Sở Dạ lấy cái kia của anh nhét vào dưới thân mình, rút ra lại đưa vào, không ngừng đẩy lên cô, rất đau, cô đều khóc ra tiếng, nhưng sau lại thật thoải mái, toàn thân tê tê dại dại, cuối cùng còn có thứ cảm giác sắp chết đi nữa, loại chuyện này chính là giống như chị Trân Châu cùng những người đàn ông khác đã làm, nghe chị Trân Châu nói sau khi làm như thế đàn ông sẽ rất thoải mái, sau đó sẽ thích cô.

Tuyết Nhi đỏ mặt, cô mông mông lung lông biết thích là có ý gì.

“Em đã tỉnh? Chúng ta đây cần phải bắt đầu nhé.” Sở Dương nhẹ nhàng chạm một cái lên môi Tuyết Nhi, cười đến thật xán lạn.

“Dạ?” Tuyết Nhi không hiểu anh ta nói bắt đầu là có ý gì, vẫn đang nghi hoặc, cảm thấy có một vật thể nong nóng đang đội phía dưới thân mình, “A!”

Sở Dương đỡ đầu gối Tuyết Nhi đẩy về phía trước, khiến cái mông cô nhếch lên trên, dùng cột trụ đã sớm căng trướng cứng rắn nhẹ nhàng ma sát ở giữa hai bắp đùi cô, cuối cùng đem đỉnh đầu nhắm ngay hoa huyệt chui vào.

“Không cần!” Lần tiến nhập lúc trước đau đớn vẫn còn lưu lại trong đầu Tuyết Nhi, đau quá, cô sợ. Hai tay chụp lấy drap giường muốn hướng thân thể lên trên né tránh độ nóng cháy của vật thể kia.

“Vật nhỏ, em trốn cái gì?” Sở Dương kềm chặt thắt lưng Tuyết Nhi không để cô nhúc nhích.

Tuyết Nhi thật sợ hãi, đau đớn thân thể bị xé ra cô không muốn lại phải trải qua một lần nữa, cho nên cho dù bị nắm lấy, vẫn nghĩ biện pháp vặn vẹo thân thể.

“Hô! Đã nói em không được nhúc nhích.” Cô động đậy uốn éo như thế, càng kích thích Sở Dương, thứ gì đó đang ma sát giữa hai chân cơ hồ muốn lệch xuất ra.

“Không cần! Đau quá.” Nước mắt Tuyết Nhi rất nhanh lại tràn đầy hốc mắt, nếu là bình thường, khẳng định làm cho người ta không nhịn được thương tiếc cô, nhưng mà hiện tại đối diện là một chàng trai dục vọng phấn chấn bừng bừng, càng có dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, càng có thể khiến cậu thêm hưng phấn.

“Đáng giận!” Sở Dương rủa thầm một tiếng, cậu không thể nhịn nữa, kéo qua cái gối bên cạnh lót phía dưới mông Tuyết Nhi, phần eo sâu xuống một cái, cột trụ nóng hổi liền chui vào động khẩu nhỏ hẹp phía trước.

Tuy rằng Sở Dương không có làm khuếch trương hay bôi trơn gì, nhưng vì vừa mới trải qua hoan ái, bên trong lối đi vẫn còn lưu lại tinh dịch vừa quan hệ, tương đương rất thuận lợi liền đi vào.

“Ư… Thật là thoải mái.” Lại động thân một cái đưa toàn bộ phân thân vào trong, Sở Dương thở dài ra một hơi, bên trong cơ thể Tuyết Nhi chặc chẽ nhưng nóng ướt không cản trở, gần như khiến cậu giống như một thiếu niên lần đầu tiên làm tình không cầm giữ được lâu.

“Đau…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Nhi nhíu lại, so với lần trước tốt hơn nhiều, nhưng vẫn là rất đau.

“Không nên động, rất nhanh sẽ không đau.” Sở Dương an ủi, dục vọng kêu gào, ánh mắt đều thay đổi, cậu ngăn chận đôi chân Tuyết Nhi, để bản thân lui về sau một chút, lại mạnh mẽ đội vào.

“A!” Giọng Tuyết Nhi có chút khô khốc, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, thân thể giống như bị từ phía dưới xuyên thủng qua.

Ma sát mang đến khoái cảm khiến cả người Sở Dương thoải mái không ít, nhưng vẫn không thể giảm bớt khô nóng trong cơ thể, cậu cần càng nhiều hơn, thân thể thiếu nữ ngây ngô mê người, tiểu huyệt ẩm nóng, mỗi một chỗ đều kích thích cậu.

Rút ra, tiến vào. Rút ra, lại tiến vào.

Động tác lặp lại mang đến càng nhiều cảm giác tuyệt vời.

Tuyết Nhi cảm thấy thân thể của mình lại bắt đầu trở nên kỳ quái, từ bên trong dần nóng ran, bức thiết khát vọng giải thoát, rõ ràng thân thể rất mệt, vẫn là không tự giác nương theo Sở Dương đẩy động nhẹ nhàng lắc lư.

Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tuyết Nhi trở nên vừa như thống khổ vừa như vui thích, ánh mắt mê ly dao động, Sở Dương biết cô cũng bắt đầu hưởng thụ, thế là không nhẫn nại tiếp, gia tăng biên độ và cường độ động tác, thân thể va chạm phát ra âm thanh “Bành bạch”.

Toàn bộ thân thể Tuyết Nhi rung chuyển lợi hại, tiếng rên rỉ không ngừng tràn ra khóe miệng, tiếng rên tiếng chạm đan vào nhau thành một bộ, kích phát càng sâu một tầng dục vọng, trần trụi xâm phạm, giống như một bữa tiệc xác thịt.

“Đúng thế, cứ như vậy, không cần chịu đựng, tiếng của em rất êm tai.” Sở Dương dừng lại thay đổi tư thế, cúi người áp lên trên Tuyết Nhi, càng đẩy chân của cô về phía trước, lợi dụng phần eo đỉnh động tấu lên giai điệu nguyên thủy.

“Uhm… A…” Tuyết Nhi đã không còn rõ cơ thể mình đến tột cùng là đau đớn nhiều hơn, hay là vui thích nhiều hơn, cô thầm nghĩ muốn giải thoát khô nóng trong cơ thể, tay của người thanh niên rất róng, nhưng dán lên người lại rất thoải mái, cho nên cô kéo bàn tay Sở Dương đặt lên trên mình.

“Vật nhỏ, em thật đúng là chủ động.” Sở Dương thuận theo tâm ý của cô, tay không ngừng chạy khắp nơi trên cơ thể cô, động tác nơi hạ thân không hề ngừng, hơi hơi rời khỏi, thật sâu tiến vào, chất lỏng hồng trắng còn sót lại bên trong con đường theo cột trụ rời khỏi chảy ra ngoài, ở trên giường ẩm ướt thành mảng nhỏ.

Mặt Sở Dương ở bên cạnh cổ Tuyết Nhi, hô hấp nóng nóng phun vào nơi cổ, hơi thở đan xen lẫn vào một khối, ấm áp mà ẩm ướt.

Đang lúc Tuyết Nhi cho rằng hết thảy đều sẽ không kết thúc, tốc độ va chạm đột nhiên trở nên nhanh chóng, cảm nhận được vật kia trong cơ thể run nhảy đánh, rồi một chất lỏng ấm áp phun vào bên trong cơ thể.

Hai cổ thân thể trần trụi đồng thời co rút.

Đầu Tuyết Nhi ngửa về phía sau, cổ và chân căng thành một đường thẳng, móng tay lưu lại vài vết cào trên lưng Sở Dương.

Sở Dương cũng vì cao trào mất khí lực, người ngã vào trên mình Tuyết Nhi dồn dập thở dốc.

Tiểu huyệt co rút liên lục kích thích phân thân vừa mới mềm nhũn xuống, Sở Dương đang ở độ tuổi tính dục tràn đầy, sau khi ngừng lại một lát liền lần nữa nổi lên phản ứng, với cậu mà nói liên tục cái hai ba lần cũng không quá đáng.

“Ư…” Nhận thấy được vật gì đó trong cơ thể lại đang chậm rãi trướng to, Tuyết Nhi bất an chống đẩy Sở Dương, không chút nào sử dụng nổi lực, ngược lại có loại tư thái muốn chống nhưng vẫn nghênh đón.

“Vật nhỏ, còn muốn sao? Em nơi ngày cắn anh thật chặt không chịu buông này.” Ngón tay Sở Dương đè lên địa phương hai người đang chặt chẽ gắn kết, lúc rút ra còn chà sát lên tiểu hạch, khiến thân thể Tuyết Nhi run rẩy một chút.

Sở Dương cúi đầu hôn môi Tuyết Nhi, đầu lưỡi đẩy mở hàm răng vô lực của cô thâm nhập vào bên trong, gần như cuồng dã lật quấy, nước miếng không kịp nuốt xuống theo khóe miệng Tuyết Nhi chảy ra, sợi chỉ bạc trong suốt từ gò má xẹt qua độ cong dụ hoặc.

Thở không nổi, thật sự muốn chết. Tuyết Nhi hiện tại chỉ có loại cảm giác này, vật trong thân thể lại khôi phục độ cứng.

Sở Dương buông Tuyết Nhi ra, gương mặt cô đỏ hồng dồn dập thở dốc biểu cảm lấy lòng cậu, vật không có rút ra tinh thần lại chấn hưng dựng đứng lên, cậu điều chỉnh tư thế một chút, chậm rãi rút ra lại đưa đi vào, bắt đầu hiệp thứ hai.

Tuyết Nhi ngay cả nâng tay lên cũng không có sức, hai tay vô lực xuôi theo bên thân thể, miệng nỉ non thoát ra lời nói, “Không cần… Sở Dạ… Không cần lại đến …”

“Em gọi anh là gì?” Sở Dương nhíu mày, bình thường cậu có thể nhận, nhưng lúc làm tình bị người con gái dưới thân nhận nhầm thành người khác cũng không phải là một chuyện làm người ta vui vẻ gì.

“Sở… Dạ… A!” Hạ thân Sở Dương dùng sức mạnh một cái, Tuyết Nhi khàn giọng kêu lên.

“Vật nhỏ, anh không phải là Sở Dạ, nhớ kỹ, tên của anh là Sở Dương.” Sở Dương rõ ràng dùng sức thanh âm truyền đến tai Tuyết Nhi.

Không phải là Sở Dạ sao? Rõ ràng là người giống nhau như đúc a, cô nhận lầm rồi ư? Trước khi Tuyết Nhi ngất đi, trong đầu cô dâng lên nghi hoặc này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN