Nhà Ai Cầu Nhỏ Nước Chảy
Chương 58: Đánh thì đánh, ai sợ ai
Không biết bắt đầu từ khi nào, trong thôn Diệp gia có mấy cây du rất to, cũng không phải là của nhà ai, liền sinh trưởng bên bờ sông còn có trên đường quan kia, lũ tiểu oa nhi tử muốn ăn quả du, liền đến mấy cây này hái, nghe nói năm thiên tai trước kia, mấy gốc cây du này còn được lý chính phái người canh chừng, sau đó phân theo nhân khẩu đấy.
Bốn người đến dưới một gốc cây du ở bên bờ sông, trên cây kết từng chùm quả du.
Tiểu oa nhi tử nông thôn bình thường đều biết leo cây, trước kia tiểu Phượng cũng từng biết, nhưng Ngô thị nói với nàng, nữ oa lớn rồi, không thể lỗ mãng như vậy nữa, leo cây cái gì, đã không thuộc về tiểu Phượng rồi.
“Đệ leo lên cây hái đi!” Lập Đông lập tức cởi giày leo cây.
Tiểu Kiều vội nói: “Cây này vừa thô lại cao, hay dùng lưỡi hái cột vào cây trúc móc đi. Lập Đông, nghe lời, buổi trưa tỷ làm cơm quả du cho ăn!”
Lập Đông ngẫm nghĩ, vẫn ăn gì quan trọng hơn, nhưng mà, hắn muốn dùng lưỡi hái móc.
“Được, vốn chính là muốn cho đệ móc, cho đệ!”
Quả du mới vừa hái xuống, ăn vừa non lại ngọt, hơn nữa bây giờ không khí ô nhiễm ít đến thảm thương, trực tiếp hái xuống bỏ vào trong miệng ăn, ăn ngon thật!
Hái không sai biệt lắm, Lập Đông cũng không móc nữa, cùng ba người khác ngồi trên mặt đất ăn, mấy người đang ăn vui, không ngờ từ nơi không xa có mấy tiểu tử tới, một người trong đó nói với mấy người tiểu Kiều: “Cây này chúng ta thấy trước, các ngươi làm gì? Quả du là của chúng ta!”
Tiểu Phượng nói: “Cây này là của các ngươi sao? Ngươi hỏi nó một tiếng nó trả lời là của các ngươi, quả du này chúng ta sẽ để lại cho các ngươi!”
Lập Đông và Đông Chí cũng lớn tiếng nói: “Đúng vậy, ngươi hỏi đi, ngươi hỏi không?”
Tiểu tử mới vừa nói chuyện là Nhị Ngưu trong thôn, nghe mấy người tiểu Phượng nói, thở phì phò nói: “Ta nói là của chúng ta chính là của chúng ta!”
Tiểu Kiều nói: “Bên trên cây này còn nhiều, các ngươi muốn phải biết đi lấy chứ, không cần thiết vì thứ này mà chúng ta đi gây gổ đi.”
Thật là, một cây lớn như vậy, mấy người bọn họ cũng không có khẩu vị lớn như thế.
Đại Ngưu đường ca của Nhị Ngưu nói: “Náo loạn cái gì, bây giờ chúng ta muốn những thứ trên tay ngươi, các ngươi một lát nữa móc là được! Nhị Ngưu, lấy đồ tới!”
Nhị Ngưu nghe lời đường ca hắn nói, lập tức định đi qua, đây đúng là cứng rắn tranh đoạt rồi! Trong tay Lập Đông chính là cầm lưỡi hái, tính tình cũng không dễ chọc, “Dám giành!”
Tiểu Phượng nói: “Các ngươi không phải muốn cho Quế Hoa hả giận sao? Đừng cho rằng ta không biết! Người nhà mình làm ra chuyện như vậy, còn không biết sai, ghi hận đến bây giờ! Ai sợ ai!”
Nhị Ngưu này là đệ đệ của Quế Hoa, Đại Ngưu là đường ca của Quế Hoa, hôm nay bọn họ đi dạo không có chuyện gì, vốn không định tới bên này, nhưng nhìn thấy bốn người này ở đây móc quả du, Nhị Ngưu nhớ tới chuyện lần đó của Quế Hoa tỷ tỷ mình, tỷ tỷ Quế Hoa không chỉ một lần nói nếu thấy tiểu Phượng và tiểu Kiều, sẽ phải cho họ đẹp mắt, nhưng mà hai nữ oa tử này không bao giờ đi một mình, mỗi lần không phải ca ca các nàng đi cùng, chính là người lớn đi theo.
Trong lòng Nhị Ngưu suy nghĩ báo thù vì tỷ tỷ, hôm nay nhìn thấy hai nữ oa tử này mang theo hai đứa bé, đây không phải cơ hội tốt sao? Không ra một chút tức sao được?
Mà Đại Ngưu này cũn nghe tỷ tỷ Hạnh Hoa nói chuyện như vậy, cũng muốn cho hai nữ oa tử này một trận giáo huấn, đoạt đồ ăn của các nàng, để cho các nàng biết mình không dễ chọc. Dĩ nhiên trong lòng bọn họ không cảm thấy tỷ muội mình làm có gì sai, cũng không hỏi nguyên nhân, người nhà bao che khuyết điểm, cho dù biết người nhà mình làm sai, cũng sẽ không nói ra. Đại Ngưu và Nhị Ngưu chỉ biết tỷ muội mình bị bắt nạt! Hiện giờ muốn tới báo thù!
Hơn nữa cây này cách chỗ mọi người bình thường giặt quần áo rửa rau còn hơi xa, vốn không sợ bị người bắt gặp được.
Tiểu Kiều không sợ đánh nhau, chính là sợ trên tay Lập Đông không nặng không nhẹ, dùng lưỡi hái làm người bị thương rồi, như vậy cho dù có lý cũng trở thành vô lý, hơn nữa còn phải bồi thường tiền thuốc, nếu sơ sẩy một cái, làm người ta tàn tật, hoặc làm người ta bị thương, vậy được không bù nổi mất!
“Được rồi, chúng ta vẫn qua bên kia lấy đi.” Gia An người vóc dáng cao nhất trong đám tiểu tử nói chuyện, hắn theo chân mọi người cùng ra ngoài, đều nghĩ tới quả du có rồi, tất cả mọi người nếm thử một chút, không nghĩ tới tiểu tử Nhị Ngưu này dẫn mọi người tới đây, vừa bắt đầu đã nói lời này, tâm tư là muốn đến gây chuyện đấy. Hắn cũng không so đo với hai nữ oa tử và hai tiểu hài tử này, như vậy cũng quá không có phẩm chất!
Mấy người còn dư lại, có người có quan hệ tốt với trong nhà Diệp Tiểu Kiều, cũng không trộn lẫn, nghe lời Gia An nói, nói rằng: “Đúng vậy, bên kia nhiều cây hơn, cũng không phải chỉ có cây này mới có! Chúng ta qua bên kia thôi.” Chơi thì chơi, bọn họ cũng không đến mức bắt nạt tiểu nữ oa và tiểu hài tử.
Nhưng mà Nhị Ngưu này bướng bỉnh lên, “Muốn đi các ngươi đi! Ca, chúng ta không để yên cho các nàng!”
Gia An nghe lạnh mặt nói: “Được! Vậy các ngươi ở đây không để yên cho người ta đi, về sau đừng tìm chúng ta lăn lộn!”
Nói xong cũng định dẫn mấy người khác đi. Đại Ngưu nháy mắt với Nhị Ngưu, mặc dù Nhị Ngưu không vui, chỉ có thể đi theo. Còn hung dữ trợn mắt lườm mấy người này.
Lập Đông lập tức không phục cũng trợn mắt lườm sang.
Tiểu Kiều thấy đám người kia đi xa, nói rằng: “Chúng ta nhanh đi về thôi.”
Đông Chí nói: “Đệ về nói lại cho Lập Xuân ca, chính là Nhị Ngưu bắt nạt chúng ta!” Đừng tưởng rằng chỉ có các ngươi mới có ca, ta cũng có! Hơn nữa còn lớn hơn ngươi! Khi oa tử ở nông thôn đánh nhau, thích ca liều mạng, ca của ai nhiều, ca của ai lớn, cũng rất có giá!
Vốn hôm nay mọi người ra ngoài thật vui, kết quả bị chuyện như vậy làm cho mất hứng, thật là!
Nhưng mà tính khí tiểu nhi oa tử tới nhanh, đi cũng nhanh, khi về trong viện cũng không có chuyện gì, nhưng mà Hách thị thấy bọn họ trở về nhanh như vậy, lại hỏi: “Sao trở về nhanh vậy, còn tưởng rằng mấy đứa oa tử các ngươi có thể chơi ở ngoài nửa ngày đấy.”
Đông Chí lập tức tố cáo: “Con và tiểu Phượng tỷ bọn họ hái quả du xong, Nhị Ngưu và Đại Ngưu tới đây muốn cướp giỏ của chúng con, sau đó con và ca đánh bọn họ chạy!”
Lập Đông cũng uy phong ưỡn ngực, trong tay còn cầm lưỡi hái, “Bọn họ muốn cướp, con liền dùng dao chém bọn họ! Xem bọn họ có dám giành nữa không!”
Tiểu Kiều vội lấy lưỡi hái trong tay hắn xuống, người này chính là một thổ phỉ sống.
Hách thị nghe lập tức nổi giận: “Người của Trương gia này quá càn rỡ! Dám bắt nạt người của lão Diệp gia chúng ta! Nhi tử ngoan, bọn chúng nói gì?”
Lập Đông nói: “Bọn họ nói cây kia là của bọn họ, tiểu Phượng tỷ nói muốn bọn họ kêu cây đáp ứng, đó chính là của bọn họ! Sau đó Gia An dẫn người đi!”
Hách thị nhìn tiểu Phượng cười: “Nha đầu này thật đúng là, một chút thua thiệt cũng không ăn! Nhưng mà nên như vậy, chúng ta không thể để cho người bắt nạt, chỉ có điều người nhà Diệp Vạn Phúc này thật là quá bắt nạt người rồi, không tìm bọn họ tính sổ đều không biết mình họ gì!”
Muội muội của Diệp Vạn Phúc này có một người gả đến huyện thành, nghe nói còn là nhà giàu có, do đó trong nhà cũng dần giàu có lên rồi, sau đó cũng có phần xem thường nhà không tốt như bọn họ.
Như lần trước Quế Hoa muốn cướp điểm tâm của tiểu Phượng, còn không phải chính là hình dạng như thế, cảm thấy tiểu Phượng nhà nghèo, chính là đoạt người khác cũng không dám nói gì, không ngờ Trương Mạnh ra mặt làm chứng, bọn họ không dám đối kháng với nhà Trương địa chủ, trong lòng nhất định có oán hận!
Ngô thị nói: “Thôi, chuyện như vậy nếu thật sự tìm tới cửa, chúng ta có lý cũng thành vô lý rồi, cũng may mấy đứa không chịu thiệt.” Trong đám tiểu nhi oa tử, chỉ cần không liên lụy đến người lớn, người lớn liền không tiện ra mặt, nếu không sẽ biến thành đúng lý không buông tha người.
“Hừ, vậy lần này tạm tha cho bọn hắn, chẳng qua chỉ làm tiểu lão bà cho người ta, còn nghiêm chỉnh với thân thích như vậy, cũng chính là người ta ném còn dư lại.” Muội muội nhà Diệp Vạn Phúc gả đến trong huyện thành kia, nhưng không phải là chính phòng, là làm thiếp cho người ta, nhưng mà nhà Diệp Vạn Phúc còn không nói lời này, há miệng ngậm miệng chính là cô gia nhà ta như thế này như thế kia, hơn nữa gả ra, còn là tiểu cô của Quế Hoa và Hạnh Hoa, người hai nhà đều lấy chuyện này làm thành chuyện tốt mà khoe khoang.
Dĩ nhiên, trong thôn cũng không thiếu những người hâm mộ trong lòng, cũng có người nịnh bợ, người nghèo chí ngắn, chỉ cần người sống tốt, có làm tiểu lão bà hay không có liên quan gì? Làm theo còn được nhậu nhẹt ăn ngon.
Hơn nữa mỗi lần tiểu cô của Quế Hoa về nhà mẹ đẻ, đều mặc vàng mang bạc, còn ngồi xe ngựa, đồ chuyển từ trên xe ngựa xuống cũng làm cho người chung quanh đỏ con mắt.
Diệp Tiểu Kiều nghĩ, nếu như vậy, ban đầu vì sao Quế Hoa này còn để ý điểm tâm của tỷ tỷ như vậy, còn chặn trên đường giành? Chẳng lẽ tiểu cô của nàng ta về nhà mẹ đẻ, cũng không mang cho bọn họ sao? Lại còn tham thành như vậy?
“Ta ngược lại nghe nói, vị đến huyện thành kia có quan hệ không tốt với nhị tẩu nàng ta, mỗi lần trở lại đều đi bên chỗ đại tẩu nàng ta.” Hách thị tức thời giải thích nghi hoặc cho tiểu Kiều.
Ngô thị nói: “Chính là khi ở riêng, là đại tẩu nàng ta nuôi nàng ta, cho nên thân với đại tẩu.” Ngô thị không muốn nói thị phi của người khác, cho nên chỉ nói một câu như vậy, nhưng Diệp Tiểu Kiều cảm thấy khẳng định không phải đơn giản như thế, nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, nàng cũng không muốn đi đào móc.
“Nương, buổi trưa chúng ta ăn cơm quả du đi.” Diệp Tiểu Kiều nói.
“Được! Tam đệ muội, muội cũng đừng đi, ở đây ăn một bữa đi, để cho người kêu tiểu Điệp tới, đến lúc đó là được, cũng bưng một chén qua cho tam đệ.” Dù sao Diệp Trụ không ở nhà, nàng làm tẩu tử, nếu chủ động để tiểu thúc tới đây ăn cơm, cũng không tiện, cho nên Ngô thị nói như vậy.
Hách thị vội nói: “Nhị tẩu, thôi, lát nữa muội trở về, còn phải nuôi heo đấy.” Nhưng mà Lập Đông và Đông Chí không chịu đi, cuối cùng để hai tiểu tử này ở lại, Hách thị về một mình.
Lập Đông và Đông Chí vui mừng cao hứng chạy, còn Diệp Tiểu Kiều thì đi ra bờ sông rửa sạch quả du, làm cơm quả du thơm ngào ngạt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!