Vương Phi Hắc Đạo,Tuyệt Đối Không Dễ Chọc! - Chương 32: Thân phận sáng tỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Vương Phi Hắc Đạo,Tuyệt Đối Không Dễ Chọc!


Chương 32: Thân phận sáng tỏ


Cuối cùng cũng về tới Bắc Chu,mỗi bước đi vào thành đều có nhiều nam nhân ngẫn ngơ nhìn chằm chằm vào nàng khiến y thật khó chịu,biết vậy y đã cho nàng dịch dung lại.

“Nét mặt của chàng là sao,đang ghen à??”

Hạ Băng Liên tựa tiếu phi tiếu nhìn y.

“Ta mới không có ghen,ta vừa rồi thấy mọi người nhìn nàng ghê lắm,hình như không thích thì phải,ta có ý này”

Y kéo nàng vào trong lòng,tay y choàng lên cổ nàng,tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.

“Như thế này thì mọi người sẽ không dám nhìn nàng nữa”

Tiêu Nam Hiên mặt dày trừng mắt nhìn những nam nhân đang thèm khát nàng,cái nhìn khiến cho người khác khiếp sợ,những nam nhân khác vội vàng đi chỗ khác không dám nhìn nữa.

“Ca,huynh như vậy mà gọi là không ghen sao haha”

Tiêu Ly Vân chẳng cho y chút hình tượng,mặt y đen lại,biết vậy y đã không cho nàng ta theo.

3 người Mạc Song,Long Ảnh,Vân Phi khẽ cười khúc khích,vương gia chỉ vừa mới vào thành đã ghen.

“Đi thôi,chúng ta vào cung”

“Vào cung?Để làm gì”

“Tí nữa nàng sẽ biết,ta muốn làm rõ 1 chuyện”

Hạ Băng Liên thắc mắc lại càng thêm thắc mắc.

____________________________________

Hoàng cung Bắc Chu.

Khương Lạc Tước trên chiếc cương vị hùng mạnh,gương mặt điềm đạm lạnh lùng đến sợ,mỗi lần thượng triều đám quan lại luôn khiến cho hắn thất vọng.

Đột ngột thái giám đi vào nói nhỏ vào tai hắn mấy chữ,hắn liền nhếch môi khiến thần tử bên dưới phải trố mắt mà nhìn,điều gì khiến hoàng thượng mặt băng này cười vui như vậy.

“Được,cho truyền vương gia vào cung”

“Truyền vương gia nước Đông vào cung”

Tiếng thái giám hô to vang vọng ra ngoài,Hạ Băng Liên khẽ rùng mình một cái,mặc dù đã từng nghe qua nhưng vẫn còn ám ảnh,sao bọn họ phải làm thái giám nhỉ???

“Vương phi bổn vương cũng có lúc sợ thái giám a”

“Cẩn thận ta cho chàng thành như thế”

Nàng hùng hổ đưa 2 ngón tay lên dọa,Tiêu Nam Hiên nuốt nước bọt,yêu tinh này muốn y tuyệt tử tuyệt tôn.

“Nàng mà làm như thế thì tiểu bảo tương lai sẽ phải làm sao”

“Tiểu bảo tương lai là ai???”

Hạ Băng Liên mặt ngơ ra.

“Là tiểu bảo bảo của chúng ta sẽ có”

Y kê môi sát vành tai nàng,hơi thở ấm áp phà vào tai với những lời nói không thể nào tả nổi,nàng gương mặt đỏ bừng đẩy y ra.

“Chàng biến thái,Viên Liệt là đủ rồi”

“Liệt nhi cũng cần phải có đệ đệ và muội muội a”

“Chàng….”

Hạ Băng Liên nghẹn họng,4 người kia nhìn đôi vợ chồng sắp cưới này bồi đắp tình cảm đến phát thèm,bọn họ mỗi người đều che miệng cười càng khiến mặt nàng thêm đỏ.

“Băng Liên à không phải gọi là tẩu tẩu,tỷ phải sớm sinh cho ta một đứa cháu a”

“Sớm hay muộn thì tiểu thư cũng sẽ có bảo bảo,muội cũng muốn a”

Mạc Song mặt hí hửng thốt lên câu hồn nhiên,Hạ Băng Liên cười đầy u ám.

“Hiên,ta là vương phi có phải ta ra lệnh thì phải nghe theo?”

“Ta dưới 1 người trên vạn người,đương nhiên nàng là vương phi thì không ai dám cãi”

1 câu của Tiêu Nam Hiên như đẩy Mạc Song vào địa ngục,nàng cười đầy thâm độc,đôi môi đỏ mận thốt lên từng chữ “Nếu đã như vậy thì ta sẽ cho muội toại nguyện,ta chính thức ban hôn cho Long Ảnh và Mạc Song”

“Hả??????”

Long Ảnh,Mạc Song 2 người hét lên rồi nhìn nhau.

“Ai dám cãi liền chém đầu,đúng không Phu Quân”

Hạ Băng Liên ôm lấy cánh tay y mỉm cười hiền lành,ánh mắt nàng đe dọa y nếu dám nói không phải nàng liền cho y tuyệt tử tuyệt tôn.

“Haha phải a phải a”

Mạc Song như hóa đá,bởi 1 câu nói đùa của nàng mà bây giờ từ một cô nương đơn thân lại trở thành tân nương của người khác,riêng Long Ảnh đứng như tượng đá,hắn có nghe nhầm hay không vậy,hắn có phải vừa được vương phi ban hôn,nếu vậy thì Mạc Song….

“Long Ảnh huynh,chúc mừng huynh nha”

“Chúc mừng ngươi nha Long Ảnh,Song Song”

Tiêu Ly Vân và Vân Phi thật là ăn ý với nhau,Long Ảnh thì trong lòng vui mừng lạ thường,Mạc Song thì khóc ròng khi nghe được câu nghiệt ngã như thế,nàng lỡ dại chọc nhầm Hạ Băng Liên rồi,nàng chưa muốn kết thân a!!!!

“Vương gia nước Đông đến”

Đã đến cửa đại điện Tiêu Nam Hiên tay nắm tay nàng dẫn vào,vừa bước vào cửa nàng như là tâm điểm,nhiều người mắt trợn lên hết cỡ khi nhìn thấy nàng,không chỉ riêng các thần tử,Khương Lạc Tước vừa nhìn thấy nàng cũng phải đứng bật dậy,người hắn run lên bần bật.

“Tiêu Nam Hiên tham kiến hoàng thượng”

“Hạ Băng Liên tham kiến hoàng…”

“Ngươi là Hạ Băng Liên?”

Câu nói chưa dứt liền bị tiếng nói của Khương Lạc Tước làm cho thắc mắc.

“Đúng vậy”

“Thế này là thế nào,gương mặt này rất giống Thượng Quan hoàng hậu”

” Phải phải,nàng ta là ai,gương mặt này không thể nào là Thượng Quan hoàng hậu được “

“Các ngươi im hết cho trẫm”

Khương Lạc Tước mắt trừng quét qua khiến bọn họ im bặt,đột ngột có một gương mặt giống mẫu thân hắn xuất hiện càng làm cho hắn thêm đau khổ,hắn đột nhiên nghĩ đến Khương Thiên Mạc,có lẽ nào…

“Mạc Mạc,muội là Mạc Mạc đúng không”

Khương Lạc Tước như mất bình tĩnh chạy xuống định nắm lấy nàng nhưng với thân thủ của nàng hắn không dễ dàng gì chạm phải.

Hạ Băng Liên khẽ nhăn mặt,lúc trước gặp hắn có thấy hắn như thế đâu,hôm nay sao lại lỗ mãng như vậy,hắn quên nàng là vương phi của Tiêu Nam Hiên sao??

“Hoàng thượng nói gì ta không hiểu,ta là Hạ Băng Liên,không phải Mạc Mạc gì đó,mong hoàng thượng hành động lẽ phải”

“Không phải,muội chính là Mạc Mạc,muội chính là Khương Thiên Mạc hoàng muội của ta”

Hạ Băng Liên bắt đầu đau đầu,nàng nhìn y như cầu cứu,sao tên hoàng đế này cứ nói nàng là Khương Thiên Mạc mãi thế.

“Liên Liên,điều ta muốn xác thực chính là điều này,nàng không phải Hạ Băng Liên,nàng là Khương Thiên Mạc”

“Chàng…chàng nói cái gì vậy”

“Hoàng thượng,vương phi của bổn vương trước kia là do dịch dung biến thành,đây mới là gương mặt của nàng,hoàng thượng chắc hẳn biết rõ hơn ta”

“Đúng rồi,thuộc hạ nhớ rồi,kế bên bức tranh của hoàng hậu chính là hoàng hậu Bắc Chu”

Vân Phi sau khi nghe được hắn đã nhớ rõ.

“Nếu vậy lẽ nào Liên Liên chính là…”

Mọi người sửng sốt,Hạ Băng Liên chính là Công chúa Bắc Chu,vậy còn tướng quân là gì…

“Mạc Mạc muội muội của ta,ta tìm muội bao năm qua ông trời đã không phụ lòng ta,phụ hoàng mẫu hậu hai người nhất định đã phù hộ cho Mạc Mạc”

Hạ Băng Liên bắt đầu rối loạn,trong đầu nàng một loạt hình ảnh hiện ra.

| Lửa cháy rất lớn,2 người phụ nữ trên tay ôm lấy con của mình.

“Dung tỷ ở đây lửa cháy lớn lắm”

“Muội yên tâm sẽ có người đến cứu chúng ta”

Rắc…rắc lửa cháy dữ dội làm cho cột nhà bị gãy,Thượng Quan Bảo Hiền đẩy Hoàng Cẩm Dung ra khỏi cột lửa….rầm….thanh cột to đè lên thân xác nhỏ bé Thượng Quan Bảo Hiền.

“Bảo Hiền”

“Tỷ đừng qua đây,mau đưa Tiểu Tước Tiểu Mạc rời khỏi đây”

“Không tỷ sẽ cứu muội,muội chờ một chút tỷ sẽ cứu muội”

“Mẫu hậu oa oa”

Trong biển lửa Khương Lạc Tước muốn chạy đến nhưng vì lửa to và nóng làm cản trở,hắn ôm lấy Khương Thiên Mạc không cho lửa đến gần.

“Mau dẫn bọn chúng đi đi,đừng lo cho muội,đi,mai đi,muội cầu xin tỷ hãy cứu lấy con của muội”

“Bảo Hiền”

Hoàng Cẩm Dung nước mắt chảy ròng,nàng ta cắn chặt môi ôm Khương Lạc Tước và Khương Thiên Mạc rời khỏi,biển lửa càng lúc càng to,nó thiêu rụi toàn bộ,Khương Thiên mạc ngây thơ nhìn.

Đứng giữa biển lửa một đám người áo đen bao vay 3 người,Hoàng Cẩm Dung ôm lấy 2 đứa nhỏ bảo vệ,nàng cầu mong mau có người đến cứu….|

Hạ Băng Liên tay ôm lấy đầu,nàng càng nghĩ lại càng đau,tiếng khóc lóc tiếng đau thương trước biển lửa lớn.

“AAAAAAAAAA”

“Liên Liên nàng làm sao vậy”

Tiêu Nam Hiên thấy nàng điên cuồng liền hoảng hốt ôm chặt nàng,có phải nàng lại nhớ ra chuyện gì không.

“Mạc Mạc của ta,Mạc Mạc sao lại như vậy”

“Buông ta ra,buông ra,đau đầu quá…buông ta ra”

Hạ Băng Liên đôi mắt ngâm đục,ý thức nàng mơ hồ đi,nàng bị y đánh vào gáy ngất đi.

“Ngươi làm cái gì đó”

Khương Lạc Tước tức giận hất Tiêu Nam Hiên qua một bên,mọi chuyện xảy ra quá đột ngột,các thần tử trong triều ai cũng hoang mang nhưng không ai dám lên tiếng.

“Đưa nàng ấy về phòng”

Tiêu Nam Hiên không phải hư danh,y nhanh chóng cướp lại nàng trong tay Khương Lạc Tước,mắt y lạnh lùng nhìn hắn.

“Mạc Song ngươi theo ta,còn lại tất cả không ai được vào”

Tiêu Nam Hiên dưới sự chỉ dẫn của Khương Lạc Tước,y đặt nàng lên trên giường,Mạc Song bắt đầu bắt mạch cho nàng,cảm thấy mạch tượng đập nhanh có chút hoảng loạn nhưng không có ảnh hưởng gì lớn lao.

“Vương gia yên tâm,vương phi kích động quá mức nên mới vậy,một chút nữa sẽ tỉnh lại”

“Ngươi nói không sao thì sẽ không sao,muội muội của ta nếu có mệnh hệ gì thì ngươi đừng mong sống sót”

Khương Lạc Tước lạnh tanh nói,hắn đi đến bên giường cầm lấy tay nàng,đây thật sự là muội muội của hắn,bấy lâu nay từ sau việc ám sát trong biển lửa hắn cứ tưởng hắn đã mất đi muội muội nhưng thật may mắn,may mắn rằng Khương Thiên Mạc đã trở về.

“Hoàng thượng không phải lo,nàng ta là người thân bên cạnh nàng,sẽ không có việc gì,chúng ta cần nói chuyện”

“Ta không có gì để nói,lui hết cho trẫm”

“Chẳng lẽ hoàng thượng không muốn làm rõ thân phận của nàng,hoàng thượng quên rằng nàng bây giờ là tam tiểu thư tướng phủ”

Tiêu Nam Hiên chậm chậm nói.

“Được,chăm sóc tốt cho muội muội ta,mời vương gia theo ta”

Khương Lạc Tước muốn nhanh chóng tìm hiểu nguyên nhân,Khương Thiên Mạc tại sao lại biến thành Hạ Băng Liên,nhất định năm đó đã xảy ra những chuyện khác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN