Mệnh Phượng Hoàng - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Mệnh Phượng Hoàng


Chương 24


Hắn định cất ngọc bội đi thì ta vội vàng giật lấy: “Nếu tua ngọc bội này đã hỏng, chi bằng để thần thiếp thay cái khác rồi người hãy cầm.” Ta
nói xong, chẳng chờ hắn trả lời đã đứng dậy đi ra ngoài phòng, gọi: “Sơ
Tuyết!”

“Có nô tỳ!” Sơ Tuyết đi vào.

Ta đưa ngọc bội cho nàng ta, nói: “Ngươi lui xuống tìm tua nào đẹp một chút, đổi cái trên ngọc bội này rồi mang lại đây.”

Nàng ta cẩn thận nhận lấy, gật đầu, nói: “Vâng, nô tỳ đi ngay!”

Chờ nàng ta ra ngoài, cảm thấy người ở phía sau cũng đứng dậy, nói: “Cung
tỳ này trẫm thấy lạ mặt, sao thế, cung tỳ cũ của nàng đâu?”

Có lẽ người hắn nhắc tới là Vãn Lương. Ta khẽ cười một tiếng, đáp: “Phạm lỗi nên thần thiếp phạt nàng ta ra ngoài rồi.”

“Hả?” Hắn nhướn mày, nói đùa: “Trẫm cảm thấy nàng không giống người như thế!”

“Người thế nào?” Ta nghiêng đầu hỏi hắn nhưng hắn chỉ mỉm cười, không đáp.

Một lúc sau, hắn lại nằm xuống, vừa kéo ta lại vừa hỏi: “Tới tận bây giờ
trẫm vẫn chưa lật thẻ bài của nàng, nàng có nghĩ gì không?”

Ta
thoáng sững người, đang yên đang lành, sao hắn lại nhắc tới chuyện này?
Hắn còn hỏi ta có nghĩ gì không. Ha, nói thật, ta chưa từng nghĩ gì cả!

Thấy ta không đáp, hắn lại hỏi: “Mấy lần mẫu hậu tìm nàng tới là có việc gì?”

Hóa ra hắn đều biết.

Ta lại nghĩ, không lẽ hắn cho rằng ta là người của Thái hậu? Ngước mắt
nhìn hắn, thấy hắn đang nhìn thẳng vào ta, xem ra đang chờ câu trả lời.
Ngẫm nghĩ một lát, ta thành thật đáp: “Thái hậu nói, trách nhiệm của
chúng hậu phi chính là khai chi tán diệp cho Hạ Hầu gia, Thái hậu mong
hậu cung có nhiều trẻ con hơn nữa.”

“Trẻ con.” Hắn khẽ cười một tiếng, tiến lại gần ta, hỏi: “Trẫm hỏi nàng, nàng có thích không?”

Ta có chút kinh ngạc, hình như từ trước tới giờ ta chưa từng nghĩ tới vấn
đề này. Sao hắn đột nhiên hỏi ta có thích hay không chứ?

Ta ngượng ngùng đáp: “Sao đột nhiên Hoàng thượng hỏi tới chuyện này?”

“Trẫm chỉ là…” Hắn khẽ ho một tiếng nhưng không nói tiếp nữa, lảng sang
chuyện khác. “Muốn tới Thượng Lâm uyển lần nữa, phải đợi tới mùng Chín
tháng Ba.”

Hắn chuyển chủ đề quá nhanh, ta nhất thời không phản
ứng kịp, mãi sau mới ậm ừ đáp một tiếng. Ta lại nhìn hắn, nhưng hắn
không lên tiếng nữa. Đột nhiên ta nhớ tới lời hắn, hắn nói không thích
nữ tử quá yếu đuối, thế nên mới muốn dạy ta bắn cung. Lúc nãy hắn nhắc
tới chuyến đi Thượng Lâm uyển, mùng Chính tháng Ba sẽ mở hội săn bắn vô
cùng long trọng.

Dù Diêu Phi xuất thân là con nhà tướng nhưng giờ đang mang thai nên không thể vận động mạnh. Thiên Phi càng không phải
nói, như vậy, bọn họ chỉ có thể ngồi trên ghế nhìn từ xa.

Phương
Hàm nói, nữ nhân trong hậu cung, nếu muốn có địa vị vững, nhất định phải sinh hạ hoàng tử. Nhưng giờ ta lại cảm thấy, đôi khi có con cũng không
hẳn là chuyện tốt.

Ta nhoẻn miệng cười.

Thấy ta cười, hắn mở miệng hỏi: “Cười gì đấy? Trẫm phát hiện ra nàng rất thích cười.”

Ngước lên, thấy hắn cũng đang mỉm cười, ta nép lại gần, hạ giọng hỏi: “Thần
thiếp chỉ nghĩ tới câu hỏi vừa nãy của Hoàng thượng, thần thiếp lại muốn hỏi người một câu, người có thích trẻ con không?”

Hắn sững người vì câu hỏi của ta, trầm mặc một lát rồi nói: “Con trẻ đối với trẫm, có
loại là trách nhiệm, cũng có loại là chờ mong.” Khi nói câu này, hắn
không hề nhìn ta, ánh mắt nhìn đăm đăm vào tấm màn đang phất phơ trên
đỉnh đầu, cảm giác trống rỗng không thể nói nên lời.

Ta cẩn thận
ngẫm nghĩ lời hắn nói. Hắn là bậc đế vương, đương nhiên phải ban ân mưa
móc cho chúng phi tần trong hậu cung, đấy là trách nhiệm. Dẫu là hoàng
đế thiên triều cao quý, cũng vẫn phải qua lại với đám phi tần nhằm củng
cố quyền lực của Hạ Hầu gia.

Mà sự mong đợi trong lời hắn nói…
Nếu ta không hiểu sai, đó là đứa con của hắn với người hắn yêu. Hạ Hầu
Tử Khâm, đúng không? Ta nhìn hắn, song không dám hỏi câu này, có điều ta thầm nhủ, đúng thế, nhất định là thế.

Hắn yêu Phất Hy, nhưng Phất Hy đã sớm qua đời, vậy thì hắn còn mong chờ con của ai?

Ta đang nghĩ ngợi thì đột nhiên hắn lại lên tiếng: “Xưa nay, đâu đâu trong chốn hậu cung cũng là hiểm họa, dĩ nhiên trẫm cũng lo lắng…” Khi nói
câu ấy, hắn nhìn thẳng vào ta.

Sao ta không biết hắn đang lo lắng điều gì chứ?

Chỉ là, ta đột nhiên nhớ tới Phất Hy, nghe nói nàng ta cũng mắc bệnh sau
khi mang thai. Ta tin rằng Hạ Hầu Tử Khâm cũng giống như ta, hiểu rõ nữ
nhân trong hậu cung, khi đứng trên đỉnh của thánh sủng, hào quang lan xa thì cũng sẽ phải đối mặt với nguy hiểm, điều này không phải một ngày có thể nói hết.

Trong hậu cung thiên triều bây giờ, Thiên Phi và
Diêu Phi đều đã mang thai, ta biết rõ, có rất nhiều cặp mắt đang trông
vào bọn họ.

“Dù chỉ là trách nhiệm, trẫm cũng không hy vọng bọn họ bị tổn thương.” Lần này hắn nói rất rõ ràng.

Ta bỗng sững sờ.

Ngọc Tiệp dư đã nhắc nhở ta, dù thế nào cũng không được đụng tới Thiên Phi,
lúc này, hắn lại còn nói rõ ràng với ta như thế. Ta đột nhiên có cảm
giác, dường như hắn sợ ta ra tay hơn cả việc đứa bé trong bụng họ gặp
bất trắc, thế nên mới phải vội vã nói tất cả ra như thế. Trong lòng cảm
động, ta biết tâm tư của hắn.

Ta cười một tiếng, đáp: “Hoàng
thượng an tâm, thần thiếp tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như thế.”
Dẫu ta có ghét Thiên Phi nhưng ngay từ đầu ta đã nói, ta chưa bao giờ
nghĩ tới việc hại đứa con của tỷ ta.

Hắn đưa tay lên, chậm rãi lướt qua mặt ta, hạ giọng cười, nói: “Trẫm biết.” Khi nói câu này, vẻ mặt hắn vô cùng thỏa mãn.

Ta còn muốn nói nhưng hắn đã nghiêng người, nhắm mắt lại. “Trẫm ngủ một lát.”

Ta đáp “vâng”. Hắn buông bàn tay đang ôm ta, quay người vào trong. Ta vươn tay đắp kín chăn cho hắn, nghĩ một lát lại đứng dậy. Lát nữa Triêu Thần và Sơ Tuyết quay lại, thế nào cũng gọi ta, ta dậy để khỏi ồn ào làm hắn tỉnh.

Hắn không gọi ta lại, ta quay người đi ra ngoài phòng. Vừa bước ra thì thấy Lý công công chạy tới, gọi: “Nương nương!”

Ta đưa mắt nhìn y, lại nhớ tới chuyện Tôn thái y, bèn hỏi: “Chuyện của Tôn Nhuế đã xử lý ổn thỏa chưa?”

Có lẽ y muốn hỏi thăm Hạ Hầu Tử Khâm nhưng không ngờ ta lại hỏi tới chuyện của Tôn thái y trước, y sững sờ giây lát rồi mới gật đầu, thưa: “Vâng,
đã xử lý ổn thỏa!” Y liếc nhìn ta, cuối cùng lại hỏi: “Hoàng thượng vẫn
ổn chứ ạ?”

Ta đáp: “Đang ở trong nghỉ ngơi, ngươi ra ngoài chờ đi, nếu Hoàng thượng có việc thì ngươi hãy vào!”

“Vâng!” Y gật đầu rồi quay người đứng ngoài cửa.

Ta đi được mấy bước, thấy Vãn Lương và một cung tỳ đi đến từ phía đối
diện, thấy ta liền vội vàng tránh sang một bên, hành lễ. “Nương nương
cát tường!”

Ta dừng lại, liếc nhìn Vãn Lương, thấy nàng ta vẫn ổn mới thoáng an lòng, cuối cùng im lặng không nói gì, đi lướt qua nàng
ta. Vãn Lương vẫn cúi đầu, không ngước mắt nhìn ta dù chỉ một cái.
Phương Hàm dạy bảo nàng ta rất tốt.

Đi qua rồi mới nghe thấy
tiếng bước chân rời đi của hai người phía sau. Ta không hề ngoái lại,
khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười, chuyện nhỏ không nhẫn ắt
thành họa lớn, đạo lý này ta hiểu.

Một lúc sau, Triêu Thần trở
về. Thấy ta ở trong sân thì có chút kinh ngạc, nhưng vẫn bước nhanh tới, ghé vào tai ta nói nhỏ: “Nương nương, nô tỳ đã đi nghe ngóng rồi, nghe
nói tình hình của Thái phi đã tốt hơn hôm qua rất nhiều.”

Ta hỏi lại: “Đã hạ sốt chưa?”

Triêu Thần gật đầu: “Hạ rồi ạ!”

Có thế ta mới thật sự yên tâm.

Lúc này, Phương Hàm tới, nàng ta nói với Triêu Thần: “Ngươi lui xuống trước đi, ta và nương nương có chuyện cần nói.”

“Vâng!”

Triêu Thần lui ra rồi Phương Hàm mới nói: “Hôm qua, nô tỳ nghe Triêu Thần nói nương nương truyền Tôn thái y tới Vĩnh Thọ cung, bèn nghĩ trong lòng
nương nương chắn hẳn đã có đối sách. Khi Tôn thái y bị lôi ra ngoài, nô
tỳ cũng ra ngoài trông, ông ta thật sự đã bị đuổi khỏi hoàng cung. Hơn
nữa, Hoàng thượng cũng nói đời này sẽ không tuyển dụng ông ta nữa.”

Nghe nàng ta nói thế, ta càng an tâm hơn, mỉm cười nói: “Giờ Vinh Phi đã
không còn Tôn Nhuế, bản cung muốn xem thử, liệu long thai trong bụng
nàng ta có vấn đề gì thật hay không.”

Nếu Tôn thái y đã bị Thiên
Phi mua chuộc ngay từ đầu, vậy thì chắc tỷ ta cũng không biết ai sẽ là
thái y xem mạch cho mình sau này. Hẳn tỷ ta cũng không có bản lĩnh để
mua chuộc toàn bộ thái y của Thái y viện đấy chứ?

Tới lúc ấy, nếu thật sự đúng như lời đồn mà ta và Phương Hàm nghe được, ta phải xem thử Thiên Phi còn có thể nghĩ ra đối sách gì.

Phương Hàm nhẹ nhàng
nói: “Kế này của nương nương quả nhiên rất hay. Sau mỗi bữa sáng, ngự y
đều phải tới xem mạch cho Vinh Phi, như vậy ngày mai đã có thể biết kết
quả rồi!”

Đúng vậy, ngày mai, ta phải thật sự chờ đợi rồi.

Đột nhiên ta lại nghĩ, nếu long thai trong bụng Thiên Phi bình an vô sự, ta có thất vọng không? Quay phắt người về phía tẩm cung, bên ta tai vang
lên lời của Hạ Hầu Tử Khâm.

©STE.NT

Ta đã nói, sẽ không
làm hại con của hắn. Ta chỉ muốn xem, lời đồn đại mà ta và Phương Hàm
nghe được có đúng hay không. Dù đứa bé của Thiên Phi thật sự có vấn đề
hay không, chuyện này cũng không phải do ta gây ra. Ta chỉ suy đoán tại
sao Dụ Thái phi sốt cao mãi không hạ, còn những chuyện sau đó, tất cả
đều do Tôn Nhuế tự hiểu nhầm.

Ta quay người lại, nói: “Người của Khánh Vinh cung đã biết tin Tôn Nhuế bị cách chức chưa?”

Phương Hàm thản nhiên đáp: “Chắc là đã biết rồi.”

Ta lại hỏi: “Có động tĩnh gì không?”

Nàng ta gật đầu, đáp: “Tích tần đã tới Khánh Vinh cung, còn những người khác vẫn chưa có động tĩnh gì.”

Hai tay ta hơi siết lại. Thiên Lục đã tới Khánh Vinh cung, chắc đã hiến kế
cho Thiên Phi rồi chăng? Điều này càng khiến ta thấy long thai của Thiên Phi thật sự có gì kỳ lạ.

Đứng một lát, ta nghe thấy Sơ Tuyết gọi ở phía sau: “Nương nương!”

Xoay người lại, thấy Sơ Tuyết đang đi về phía ta, đưa ngọc bội trong tay ra, nói: “Nương nương nhìn thử xem, dùng chiếc tua này có được không?”

Ta nhận lấy cẩn thận xem xét, là tua ngọc bội rất tinh xảo, màu sắc tươi
sáng, ở giữa còn có một hạt ngọc bích sang trọng, trông đúng là đồ cổ
hảo hạng. Phương Hàm đi tới nhìn thử, đột nhiên hỏi: “Tua này lấy ở đâu
ra đấy?”

Ta sững người không hiểu tại sao Phương Hàm lại hỏi như
thế. Sơ Tuyết giật mình, vội cúi đầu, úp úp mở mở thưa: “Nô tỳ tìm thấy
trong Khố phòng”.

Sơ Tuyết vừa dứt lời, Phương Hàm đã sải bước đi lên, vung tay tát cho nàng ta một cái, lạnh lùng nói: “Khố phòng của
Cảnh Thái cung trước giờ đều do ta quản, chưa bao giờ thấy chiếc tua như thế này. Trước mặt nương nương mà ngươi dám nói dối sao?”

Ta đã hiểu được ý của Phương Hàm, tua ngọc bội này vốn không phải của Cảnh Thái cung. Vậy thì…

Nhìn gương mặt hoảng hốt, lo sợ của cung tỳ trước mặt, ta đã mơ hồ biết được đôi phần.

Sơ Tuyết quỳ sụp xuống, nói: “Nương nương tha tội, nô tỳ chỉ là… chỉ là…” Nàng ta cúi đầu, nhất thời không thốt được một câu.

Ta khẽ cười, lại cẩn thận nhìn chiếc tua, đi tới bên cạnh nàng ta, cúi nửa người nói: “Sơ Tuyết, bản cung thấy tay nghề của người cũng không tồi
đâu. Trước nay bản cung không biết, hóa ra ngươi làm tua lại đẹp như
thế.”

Người nàng ta run lên, càng cúi thấp hơn, cắn môi nói: “Nương nương, nô tỳ là… là…”

“Là sợ Hoàng thượng không thích tua ngọc bội trong Khố phòng của bản cung
sao?” Ta tiếp lời, lạnh lùng nói: “Đúng là phiền ngươi phải suy nghĩ chu đáo rồi. Cầm lấy!” Ta đưa ngọc bội trong tay cho nàng ta.

Sơ Tuyết run rẩy đưa mắt nhìn ta, không dám đưa tay ra nhận.

Ta cười, nói: “Giờ Hoàng thượng đang nghỉ ngơi trong tẩm cung của bản
cung, bản cung cho ngươi cơ hội, để ngươi tự tay đưa ngọc bội này cho
Hoàng thượng, thế nào?”

“Nương nương!” Nàng ta hoảng hốt kêu lên, dập đầu nói: “Nương nương, nô tỳ không dám! Nô tỳ chỉ nhất thời bị ma
đưa lối, quỷ dẫn đường, sau này nô tỳ không dám nữa!”

Ta liếc
nhìn nàng ta. “Người đang làm gì vậy? Người khác không biết còn tưởng
bản cung làm gì ngươi. Được đưa tua ngọc bội này cho Hoàng thượng không
phải là điều mà người vẫn muốn sao? Bản cung cho ngươi cơ hội, sao ngươi lại không đi?”

Phương Hàm đứng bên đưa mắt nhìn ta nhưng không lên tiếng.

Sơ Tuyết run rẩy, lại cúi gằm mặt xuống, lắc đầu, nói: “Nương nương, nô tỳ… nô tỳ không đi!”

“Không muốn, hay không dám?”

“Không… không phải, nương nương, nô tỳ thực sự biết lỗi rồi!” Nàng ta lại dập đầu, nói. “Xin nương nương tha cho nô tỳ lần này!”

Ta đứng thẳng dậy, nặng nề “hừ” một tiếng. “Nhớ khi ngươi vừa tới Cảnh
Thái cung, bản cung đã từng nói với ngươi, nhất định không được sơ suất
khi làm việc bên cạnh bản cung, chỉ tiếc rằng, hình như ngươi không để
lọt tai. Còn một điều nữa bản cung phải nói cho ngươi biết, có lẽ ngươi
còn chưa hay, ngọc bội này không phải đồ của Hoàng thượng!”

Quả nhiên nàng ta muốn lấy tay nghề của mình để thu hút ánh mắt của Hạ Hầu Tử Khâm. Nàng ta muốn một bước lên mây.

Ta đột nhiên nhớ tới đêm đầu tiên vào cung, chứng kiến chuyện của Như Mộng và Hạ Hầu Tử Khâm. Khi ấy, hắn không thể tin Như Mộng tình cờ xuất hiện ở nơi kia, khăng khăng nói nàng ta hỏi thăm chuyện hắn ra ngoài rồi cố ý xuất hiện trước mặt hắn.

Như Mộng đã chết, rốt cuộc ngày ấy nàng ta có mưu tính gì hay không, ta cũng không kiểm chứng được. Nhưng bây
giờ, đưa mắt nhìn cung tỳ đang quỳ trước mặt, ta không ngờ được, chuyện
giống như ngày hôm ấy lại xảy ra trong cung của mình, diễn ra ngay trước mắt ta. Ha, nàng ta nghĩ ta là kẻ ngốc sao?

Sơ Tuyết hoảng sợ ngước nhìn ta. Ta cười mỉa, nói: “Đây là đồ của Diêu Phi, chẳng lẽ ngươi muốn lấy lòng Diêu Phi sao?”

“Nương nương!” Sơ Tuyết sợ hãi kêu lên.

Nhưng ta không nhìn, chỉ lớn tiếng hô: “Tường Hòa!”

Tường Hòa chạy tới rất nhanh, ta chỉ vào cùng tỳ đang quỳ dưới đất, nói: “Kéo nàng ta ra, nhốt vào phòng trước cho ta!”

Tường Hòa sững sờ một lát. Phương Hàm quát lên: “Ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau đi!”

“Vâng!” Lúc này Tường Hòa mới đáp lời, kéo Sơ Tuyết xuống.

“Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng!”

Sơ Tuyết có van xin, ta cũng sẽ không tha cho nàng ta. Dường như ta lờ mờ
hiểu được một chút những gì Thư Quý tần làm ngày ấy. Nếu ngay cả cung tỳ bên mình cũng không quản được, vậy thì đúng là thất bại.

Ta bình tĩnh lại, thấy Phương Hàm quỳ xuống trước mặt, nói: “Nô tỳ xin nương
nương giáng tội! Là nô tỳ nhìn người không tinh mới dẫn tới chuyện như
thế này.”

Ta thở dài một hơi, nói: “Cô cô, xin đứng lên đi!” Ngay từ đầu nàng ta đã căn dặn phải để ý tới Sơ Tuyết, huống chi, nếu hôm
nay không nhờ có Phương Hàm, ta còn không biết tua ngọc bội kia có vấn
đề.

Ta có chút khó hiểu, hỏi Phương Hàm: “Nhưng cô cô này, nếu
thật sự đưa thứ này cho Hoàng thượng, chỉ nhờ vào một cái tua mà người
có thể nhận ra đây không phải vật trong cung sao?”

Phương Hàm tạ
ơn rồi mới đứng dậy, gật đầu, nói: “Đương nhiên rồi! Nương nương, tua
trong cung đều treo hai viên ngọc, trên một cái, dưới một cái, còn tua
này chỉ có một viên. Hoàng thượng chắc chắn sẽ biết.”

Hóa ra là
thế, Sơ Tuyết chỉ treo một viên vào. Nhưng viên ngọc này, thật sự là
ngọc tốt, xem ra nàng ta đã bỏ vốn khá lớn, chỉ đáng tiếc, sao hắn có
thể chỉ vì thứ này mà động lòng chứ? Nếu không, hắn đã không phải là Hạ
Hầu Tử Khâm. Nhưng cho dù vậy, ta vẫn sẽ không bỏ qua cho cung tỳ ôm tâm tư như thế.

Phương Hàm đột nhiên hỏi: “Nương nương, sao người đột nhiên muốn Sơ Tuyết thay tua ngọc bội?”

Phương Hàm hỏi, ta sực nhớ ra, vốn muốn giữ lại tua ngọc bội cũ nên mới sai Sơ Tuyết đổi cái mới. Lúc nãy ở trong phòng ta không tiện nói rõ trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng đã là đồ trong cung, ta cũng biết Sơ Tuyết sẽ
không tùy tiện đem bỏ. Hơn nữa nàng ta còn nghĩ đó là đồ của Hạ Hầu Tử
Khâm, sẽ càng không vứt đi. Nhưng giờ ta còn chưa lấy được chiếc tua
ngọc bội cũ kia.

Ta vừa định nói thì nghe thấy Lý công công đột nhiên hô to: “Có nô tài!”

Ngoái đầu lại, từ xa đã trông thấy Lý công công đẩy cửa bước vào. Vì cách hơi xa nên ta không nghe thấy tiếng của Hạ Hầu Tử Khâm. Nhưng Lý công công
kia hô to như thế thì cũng hơi lớn tiếng, như chỉ sợ không ai nghe thấy.

Ta vội đưa ngọc bội cho Phương Hàm, nói: “Phiền cô cô đi đổi chiếc tua
khác, chắc Hoàng thượng đã tỉnh rồi, bản cung vào xem thế nào.”

Nàng ta gật đầu, cầm ngọc bội rồi quay người đi.

Ta lại bất giác đưa mắt nhìn về hậu viện, tua ngọc bội cũ hẳn còn ở trong
tay Sơ Tuyết, lát nữa đi lấy là được. Nghĩ vậy, ta liền cất bước đi về
phía tẩm cung. Vào phòng đã thấy Lý công công đang đỡ hắn dậy, ta bước
đến, hỏi: “Hoàng thượng định dậy sao?”

Hắn khẽ cười một tiếng, đáp: “Trẫm chưa ngủ”.

Không ngủ, chắc vì nghĩ ngợi quá nhiều việc.

Ta tới bên cạnh hắn, cười nói: “Hoàng thượng có tâm sự gì sao? Lúc nãy,
khi thần thiếp ra ngoài, nghe nói bệnh tình của Dụ Thái phi đã khá hơn
rồi, cũng đã hạ sốt.”

Hắn thoáng khựng lại nhưng không hỏi ta về
Dụ Thái phi nữa, chỉ nói: “Trẫm đang nghĩ, cung tỳ của nàng đi thay tua
ngọc bội chậm quá, trẫm vốn muốn đợi đưa tới rồi mới dậy, nhưng không
ngờ lại phải đợi tới tận bây giờ.”

Thoáng giật mình, ta vội nói:
“A, lúc nãy thần thiếp tưởng người ngủ rồi nên bảo nàng ta ra ngoài
trước, rồi hãy quay lại, thế nên mới chậm.”

Hắn nghe thấy vậy cũng không nói gì nữa.

Chỉ lát sau đã nghe thấy Phương Hàm ở bên ngoài gọi ta. Ta ra ngoài, Phương Hàm đặt ngọc bội vào tay ta nói, trên tua ngọc bội có hai hạt châu.

Ta quay lại, đưa ngọc bội cho hắn, nói: “Chuyện này làm phiền Hoàng thượng rồi!”

Hắn ậm ừ, bỏ ngọc bội vào trong áo, đứng dậy, nói: “Trẫm đi trước vậy!”

“Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng!” Ta vừa dứt lời, đã thấy hắn sải bước ra
ngoài. Trong lòng không khỏi mỉm cười, tiếc cho Sơ Tuyết tốn bao công
sức chuẩn bị tua ngọc bội kia. Khi ta đưa ngọc bội cho hắn, hắn thậm chí còn không liếc nhìn lấy một cái.

Khi ra ngoài đã thấy Phương Hàm đứng chờ ngoài cửa, ta nói: “Đưa bản cung đi gặp Sơ Tuyết.”

Phương Hàm nhìn ta với vẻ nghi hoặc nhưng không hỏi mà chỉ gật đầu, đáp: “Vâng!”

Nàng ta đi trước dẫn đường. Ta vừa đi vừa nói: “Hôm qua khi Dụ Thái phi và
Diêu Phi giằng co bên Lam Hồ, trong tay bà ấy nắm chặt miếng ngọc bội
lúc nãy. Ngọc bội này vốn là đồ Thái hậu tặng cho Hoàng thượng, sau
Hoàng thượng lại tặng cho Diêu Phi. Bản cung đã từng nghĩ, Thái phi có
thành kiến với Thái hậu từ trong tiềm thức, bởi vậy vừa thấy ngọc bội
kia thì phát điên. Nhưng không ngờ, hóa ra Thái phi không hề biết ngọc
bội ấy là của Thái hậu tặng cho Hoàng thượng. Hôm nay Hoàng thượng lại
nói, tua ngọc bội cũ đã được thay mới. Bản cung nghĩ, chuyện Thái phi
đột nhiên phát khùng có lẽ có liên quan tới chiếc tua ấy.”

Hai đồng tử của Phương Hàm co lại, nàng ta khẽ hỏi: “Vậy nên nương nương mới sai người đi đổi tua ngọc bội?”

Ta gật đầu, cười chán nản. “Chỉ là lúc nãy xảy ra một vài chuyện, bản cung lại quên không đòi Sơ Tuyết tua ngọc bội cũ kia.”

Nghe thấy vậy, Phương Hàm chỉ im lặng không nói.

Hai người vào hậu viện, thấy Tường Hòa đang đứng canh bên ngoài gian phòng
dùng để nhốt cung nhân phạm tội. Sơ Tuyết ở bên trong khóc lóc cầu xin:
“Hòa công công, xin người đi nói với nương nương, ta thật sự biết lỗi
rồi…”

Ta khẽ cau mày, khi Tường Hòa ngoảnh lại thấy ta, vội vàng bước tới, gọi: “Nương nương!”

Ta khoát tay ra hiệu cho y mở cửa. Y gật đầu, đẩy cửa ra. Đột nhiên có ánh sáng chiếu vào, Sơ Tuyết đưa tay lên che mắt, lát sau mới thả tay
xuống, nhìn thấy ta thì vội vàng quỳ xuống. “Nương nương, cuối cùng
nương nương cũng tới rồi!” Gương mặt nàng ta đẫm nước mắt nhưng mơ hồ có nét cười.

Phương Hàm đỡ ta bước vào. Đây là lần đầu tiên ta bước vào căn phòng này, mới phát hiện bên trong không rộng lắm, cả căn phòng không có cửa sổ, phía trên chỉ có một cái lỗ rất nhỏ, đóng cửa lại thì
bên trong tối sầm. Ta đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước nhốt Vãn Lương ở trong này tới ba ngày, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Ha, đưa mắt nhìn cung tỳ ở phía dưới, với Sơ Tuyết, ta không có cảm giác
gì. Khóe miệng nhếch lên cười, ta vẫn luôn là người ân oán phân minh.

Thấy ta im lặng, Sơ Tuyết lại nói: “Nương nương, người tha cho nô tỳ lần này đi! Sau này nô tỳ sẽ hầu hạ nương nương chu đáo, nhất định không dám có ý nghĩ gì với Hoàng thượng nữa. Nô tỳ… nô tỳ không muốn xa nương
nương.”

Sơ Tuyết nghĩ ta sẽ phạt nàng ta ra ngoài làm nô tỳ phụ
trách việc nặng nhọc như Vãn Lương sao? Ha, nàng ta đâu biết, chuyện này không phải ai cũng có thể làm được. Đối với những cung tỳ dám giở trò
trước mặt ta, ta chưa bao giờ nương tay, càng không để bọn họ ở lại bên
mình. Nàng ta ắt hẳn cũng biết hai cung tỳ vì lắm miệng mà bị ta đưa tới phòng giặt giũ, nhưng trước đó, đương nhiên phải lấy lại thứ ta muốn
đã.

Ta chìa tay ra, hỏi: “Tua ngọc bội đã bị đổi đâu?”

Nàng ta sững người, ngước lên nhìn rồi dập đầu, nói: “Xin nương nương tha cho nô tỳ lần này!”

“Tua ngọc bội đó đâu?” Ta hỏi lại lần nữa.

Người nàng ta khẽ run lên, mãi một lúc sau mới cắn răng đáp: “Nếu nương nương đồng ý tha cho nô tỳ, nô tỳ sẽ đưa cho người.”

Tường Hòa đứng bên cạnh hít một hơi, từ trước tới nay, trong Cảnh Thái cung
của ta chưa có cung tỳ nào dám ăn nói với ta như thế.

“Láo xược!” Phương Hàm quát một tiếng, lạnh lùng nói. “Ai cho ngươi nói với nương nương như thế?”

Sơ Tuyết vẫn cúi đầu, cả người không kềm chế được, run lên bần bật, nói: “Nô tỳ khẩn cầu nương nương khai ân!”

Ta thầm cười lạnh, xem ra cọng rơm cứu mạng nào nàng ta cũng tóm bừa lấy thật rồi.

Đưa mắt liếc nhìn Phương Hàm, ra hiệu cho nàng ta lui xuống, ta nhẹ giọng
nói: “Ngươi muốn bảo bản cung tha cho ngươi làm sao đây?”

Nàng ta chợt ngước nhìn ta, trong đáy mắt gợi lên chút hân hoan, vội nói:
“Nương nương để nô tỳ tới phòng giặt giũ, nô tỳ cam tâm tình nguyện!”

Ta nhíu mày, hỏi: “Không phải lúc nãy ngươi nói muốn tiếp tục ở lại hầu hạ bên cạnh bản cung sao?”

Sắc mặc nàng ta thoáng thay đổi, nàng ta lại vội vàng cúi đầu. “Nô tỳ… nô tỳ biết rõ không có phúc được hầu hạ nương nương…”

Ta lạnh lùng “hừ” một tiếng, nhìn chằm chằm người ở phía dưới. Nàng ta
cũng là kẻ thông minh, biết ta sẽ không dùng người thế này nữa, tự mở
miệng nói muốn rời xa ta, còn chủ động xin tới phòng giặt giũ.

Sơ Tuyết sợ ta sẽ lấy mạng nàng ta. Xem ra chuyện của Như Mộng cũng đã được đồn đại rồi nhỉ?

Ta nghĩ, không tới mức vạn bất đắc dĩ, sẽ không lấy tính mạng của người khác. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.

Khẽ chạm vào chiếc vòng tay, ta cười, hỏi: “Sơ Tuyết, ngươi có biết chữ không?”

Có lẽ không ngờ ta sẽ hỏi như thế, nàng ta ngẩn ra trong chốc lát rồi mơ
hồ lắc đầu. Ta đưa mắt nhìn Phương Hàm bên cạnh, ghé vào tai nàng ta nói nhỏ mấy câu, nàng ta thản nhiên gật đầu rồi lui ra ngoài. Có lẽ cảm
thấy sự tình không ổn, Sơ Tuyết nhìn ta với vẻ hoảng hốt.

Suy cho cùng, Sơ Tuyết cũng từng làm cung tỳ ở bên cạnh ta, tránh để nàng ta
nói những chuyện không nên nói khi ra ngoài. Có biết bao người trong hậu cung này đang nhìn chằm chằm vào ta, ta không thể không cẩn thận. Sơ
Tuyết, ngươi đừng trách ta!

Khi Phương Hàm quay trở lại, trên tay nàng ta bưng một chén thuốc.

“Nương nương!” Sơ Tuyết hoảng sợ kêu lên, lùi lại rồi lắc đầu nói: “Nương
nương, người không thể làm thế với nô tỳ! Người… Không phải người muốn
tua ngọc bội kia sao? Người tha mạng cho nô tỳ, nô tỳ lập tức đưa cho
người ngay!”

Ta khẽ cười. “Trước giờ chưa từng có cung tỳ nào ra
điều kiện với bản cung. Tua ngọc bội đó dẫu sao cũng ở trong Cảnh Thái
cung, chẳng lẽ bản cung không tìm thấy sao? Sao bản cung phải chấp nhận
điều kiện của ngươi?”

“Nương nương!” Cuối cùng nàng ta cũng thật sự thấy hoảng sợ.

Ta đưa mắt nhìn Tường Hòa, trầm giọng nói: “Giữ nàng ta lại.”

“Vâng!” Tường Hòa gật đầu, đi tới, giữ chặt Sơ Tuyết.

Phương Hàm bưng bát thuốc lại. Sơ Tuyết còn muốn giãy giụa nhưng sức lực không lại được với Tường Hòa. Nàng ta đột nhiên sợ hãi khóc toáng lên, mím
chặt miệng không dám mở ra.

Ta lạnh lùng nói: “Giờ mới biết sợ
sao? Ngươi yên tâm, bản cung không cần cái mạng của ngươi, chỉ sợ ngươi
ra ngoài ăn nói lung tung mà thôi”, nói xong liền thoáng nghiêng người
đi.

Phương Hàm đã đi tới, dùng sức bóp miệng nàng ta bắt mở ra, đổ thẳng bát thuốc vào trong miệng.

Tường Hòa buông bàn tay đang giữ Sơ Tuyết. Nàng ta vội vàng lấy ngón tay móc miệng, muốn nôn ra nhưng đương nhiên đã muộn rồi.

Ta dẫn Phương Hàm ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Bản cung làm theo ý
ngươi, cho ngươi tới phòng giặt giũ, ngươi phải làm cho tốt, bằng không, cẩn thận cái mạng của ngươi đấy!”

Phòng giặt giũ, trong mắt của
chúng cung nhân là một nơi rất đáng sợ. Làm việc ở đó là những người có
thân phận thấp kém nhất, rất nhiều người phạm lỗi nên bị chủ tử các cung phạt tới đó. Bởi vậy, chẳng có ai thương tiếc bọn họ, chỉ một chút sơ
sẩy đã bị đánh mắng là chuyện thường xuyên, nếu bạc mệnh thì chẳng sống
được bao ngày.

Sơ Tuyết vừa rồi chủ động xin ta phạt tới phòng
giặt giũ, chính là sợ ta có ý muốn giết nàng ta, muốn ta tha cho một
mạng, thế nên dù là phòng giặt giũ, nàng ta cũng đi.

Phương Hàm đi bên cạnh ta, nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, nếu người không dùng nàng ta, sao còn giữ lại mạng?”

Ta im lặng, nếu lúc nãy ta hỏi, Sơ Tuyết nói biết chữ, có lẽ ta sẽ thật sự không tha.

Phương Hàm biết điều, không nhắc tới chuyện của Sơ Tuyết nữa, chỉ nói: “Lát
nữa nô tỳ và Triêu Thần sẽ tới phòng nàng ta tìm tua ngọc bội.”

Song ta đột ngột dừng chân, ngoảnh lại nói: “Không, ngươi tìm trên người nàng ta trước đi!”

Phương Hàm sững người, vội gật đầu, nói: “Vâng, nô tỳ đi ngay!”

Trở lại tẩm cung, đợi một lát đã thấy Phương Hàm bước vào, đưa tua ngọc bội cho ta. “Nương nương, là cái này sao?”

Nhìn kĩ lại, ta gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Ta cầm lấy, nhìn thật cẩn thận,
đột nhiên nhíu mày. Theo lời của Phương Hàm lúc nãy, tua này cũng không
phải vật trong cung.

Vì nó cũng chỉ có một hạt châu, nhưng không
phải màu ngọc bích mà là màu đỏ, loại hạt châu có màu này cũng không
thường thấy. Tua ngọc bội đã bị hỏng nhưng hạt châu vẫn còn nguyên.

Ta đưa mắt nhìn Phương Hàm, hỏi: “Cô cô có nhận ra tua ngọc bội này không?”

Nàng ta lắc đầu. “Lúc nãy trên đường đi, nô tỳ đã cẩn thận xem xét rồi, chưa hề nhìn thấy.”

Không phải vật trong cung, Phương Hàm chưa từng trông thấy cũng là chuyện thường. Ta bèn đưa nàng ta cất đi.

Phương Hàm vẫn chưa lui ra, chỉ nói: “Nương nương, giờ Sơ Tuyết phạm lỗi, bị
người phạt tới phòng giặt giũ, được dịp tìm thời gian gọi Vãn Lương về
thôi!”

Nghe thấy vậy, trong lòng ta vui mừng hỏi: “Thật sự có thể gọi Vãn Lương trở lại sao?”

Phương Hàm gật đầu.

Ta vội gọi: “Triêu Thần!”

Lát sau mới nghe tiếng Triêu Thần chạy tới. Ta nói: “Ngươi ra ngoài nói cho Vãn Lương biết, bản cung thấy thời gian này nàng ta chăm chỉ, cần cù,
cho phép nàng ta trở lại hầu hạ bản cung.”

Trên gương mặt Triêu
Thần tràn ngập vẻ vui mừng, nàng ta cười nói: “Nô tỳ thay Vãn Lương tạ
ân điển của nương nương trước! Nô tỳ xin đi ngay!” Nói xong, nàng ta
chạy như bay ra ngoài.

Ta vẫn biết, khi Sơ Tuyết thay thế vị trí
của Vãn Lương, Triêu Thần lúc nào cũng canh cánh trong lòng, chẳng qua
trước mặt ta, nàng ta không nói gì mà thôi. Giờ ta phạt Sơ Tuyết tới
phòng giặt giũ, nàng ta nhất định cũng nghe thấy, nhưng điều nàng ta vui nhất, đương nhiên là chuyện Vãn Lương trở về.

Thật ra, ta cũng vui mừng, cau mày hỏi: “Cô cô, chuyện ở bên ngoài đã giải quyết chưa?”

Sắc mặc thoáng thay đổi, Phương Hàm lên tiếng đáp: “Hình như tai mắt không ở trong Cảnh Thái cung, thế nên nô tỳ nghĩ, cứ để Vãn Lương quay về trước rồi hãy nói.”

Nếu thật sự không phải trong Cảnh Thái cung thì ta cũng an tâm.

Triêu Thần nhanh chóng đưa Vãn Lương tới. Vãn Lương quỳ xuống trước mặt ta,
cười cười, nói: “Nô tỳ tạ ơn nương nương đã tha tội!”

Ta cũng cười. “Còn không mau đứng dậy! Trong phòng này đều là người của ta, ngươi còn làm mấy thứ lễ nghi kia làm gì?”

Cuối cùng Triêu Thần cũng để lộ vẻ kinh ngạc, không còn để tâm đến lễ nghi,
cắn răng nói: “Hóa ra nương nương cố ý để Vãn Lương ra ngoài?”

Vãn Lương đứng dậy, trừng mắt lườm nàng ta, nói: “Xem ngươi kìa, nương nương có cố ý hay không, ngươi còn không biết sao?”

Triêu Thần cười ngượng ngùng, Triêu Thần biết chuyện hôm ấy Vãn Lương cố ý
nói mình nghe nhầm, song ta vẫn chưa nói cho nàng ta hay chuyện đột
nhiên phạt Vãn Lương ra ngoài, nàng ta cũng không hề hỏi. Nàng ta không
hỏi nhưng cũng không có nghĩa là không biết.

Triêu Thần đi tới
bên ta, nói nhỏ: “Nương nương và cô cô gạt chúng nô tỳ tới mức thê thảm. Hại Thụy công công không ngừng cầu xin cho Vãn Lương!”

Ta khẽ cười, nói: “Được rồi, đừng nhắc lại chuyện này nữa, đừng để Tường Thụy thấy lãng phí nước miếng vì cầu xin bản cung.”

Nói xong, ba người đều mỉm cười.

Nghe nói hôm nay Hạ Hầu Tử Khâm tới Trữ Lương cung ngồi một lát rồi tới thẳng Ngự thư phòng xử lý công việc.

Ta lại nghĩ tới chuyện ngày mùng Chín tháng Ba đang đến gần. Ta vẫn muốn
tìm thứ gì đó để tặng cho hắn, nhưng hôm ấy hắn lại nói muốn con mồi ta
săn được ở Thượng Lâm uyển.

Đúng lúc Phương Hàm vào phòng châm
đèn dầu, ta không nén được liền hỏi: “Cô cô, mùng Chín tháng Ba năm nay
có những ai tới Thượng Lâm uyển săn bắn?” Khi hỏi câu này, chính ta cũng giật mình.

Hơm ấy ta đã cảm thấy “con mồi” mà Hạ Hầu Tử Khâm
nhắc đến không thật sự là con mồi, nhưng tại sao ta lại nghĩ “con mồi”
mà hắn nói là người chứ?

Phương Hàm không hiểu lắm, chỉ đáp: “Lúc ấy, tất cả các vương công quý tộc, các vị đại thần và công tử của họ
đều tới. Một vài tiểu thư xuất thân nhà tướng cũng có thể tham gia.”

Chẳng trách Hạ Hầu Tử Khâm lại dạy ta bắn cung, hóa ra nữ tử cũng có thể tham gia. Nhưng suy cho cùng, thân phận của ta là hậu phi, có thật sự thỏa
đáng không? Nghĩ tới đó lại thấy buồn cười, có thỏa đáng hay không thì
phải xem Hạ Hầu Tử Khâm nói thế nào, sao ta phải phiền não?

Phương Hàm nói tiếp: “Nương nương, năm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm
của Hoàng thương, còn có quý tộc của các nước khác tới dự, nô tỳ nghe
nói, có lẽ còn có quốc quân của họ nữa.”

Chuyện này ta đã nghe từ lâu. Thiên triều là một nước lớn, bốn phương tới chúc mừng sinh nhật
của thiên tử thiên triều là chuyện rất bình thường. Còn có vài nước nhân cơ hội này kết giao hữu hảo với thiên triều, cũng là phúc của bách tính trong thiên hạ.

Trước đây, khi giang sơn thiên triều còn chưa
đổi chủ, ta nghe nói bên nước phía tây rối loạn, bất an, giờ cũng xem
như đã tạm lắng. Thậm chí còn có một nước tên là Nam Ô bị xâm lược, phân nửa lãnh thổ đã bị Hoàng đế Nam Chiếu chiếm đoạt. Khi ấy, Hoàng đế Gia
Thịnh bệnh nặng, thế cục thiên triều rối ren, nghe nói lúc đó Hoàng đế
Nam Chiếu còn chĩa mũi giáo vào thiên triều. Ha, chỉ tiếc rằng, người
cuối cùng bước lên ngai vàng lại là Hạ Hầu Tử Khâm. Những chuyện này ta
đều nghe Tô Mộ Hàn nói qua.

Nhưng ta có chút tò mò. “Cô cô, người nói xem, nếu quốc quân của các nước đích thân tới đây, bọn họ cũng sẽ
tham gia vào đại hội săn bắn kia phải không?”

Nàng ta gật đầu, nói: “Đó là chuyện đương nhiên.”

“Quốc quân nào cũng văn võ song toàn sao?” Ta lại nhớ tới chuyện Hạ Hầu Tử
Khâm kể khi hắn còn nhỏ, khẽ nhíu mày, vậy thì đúng là rất mệt mỏi.

Phương Hàm mỉm cười, đáp: “Cưỡi ngựa, bắn cung chắc chắn là ai cũng biết,
nương nương hẳn đã từng nghe tới một câu nói, giang sơn được giành lấy
từ trên lưng ngựa.”

Giang sơn trên lưng ngựa.

Ta thầm lẩm nhẩm rồi lại bất giác cười. “Cô cô, bản cung có chút chờ mong ngày mùng Chín tháng Ba mau tới rồi.”

Nàng ta cũng cười, hỏi: “Tại sao?”

Lúc này không có cung tên trên tay, ta đứng dậy, làm vài động tác. “Cô cô
có biết cách bắn tên tuyệt vời của Hoàng thượng không? Người có thể cách trăm bước bắn trúng lá dương, bản cung cũng có thể bắn trúng trong năm
mươi bước, ha ha!” Nhắc tới bắn tên, rõ ràng vai hãy còn đau nhức, nhưng trong lòng ta lại bắt đầu kích động.

Phương Hàm ngẩn ra rồi lại hỏi: “Nương nương tập bắn cung lúc nào vậy?”

Ta le lưỡi, đáp: “Chính là lúc tới Thượng Lâm uyển với Hoàng thượng, chỉ
tiếc là bản cung còn quá kém.” Ta mới chỉ tập một buổi sáng, dù rất cố
gắng nhưng suy cho cùng cũng chỉ là học sơ sài, cùng lắm chỉ biết đưa
cung, giương cung, kéo dây mà thôi. Bia bắn cắm trước mắt mà ta phải cố
gắng lắm mới không bắn trượt, nói gì tới chuyện bắn con mồi còn sống
trong Thượng Lâm uyển.

Nhưng Phương Hàm đột nhiên im lặng, sắc mặt có phần khó coi. Ta nhíu mày. “Sao thế, cô cô có tâm sự sao?”

“Không có.” Nàng ta lắc đầu, nói. “Nô tỳ chỉ thấy Hoàng thượng đột nhiên dạy
người bắn cung, chắc không phải muốn người hôm ấy cũng đi săn đấy chứ?
Nương nương, phi tần trong hậu cung sao có thể tham gia được? E là Thái
hậu biết được cũng không vui đâu!”

Phương Hàm nói vậy khiến ta có chút thất vọng. Quả nhiên hậu phi vẫn có sự cách biệt với những nữ tử
xuất thân từ nhà tướng. Dù Hạ Hầu Tử Khâm đã từng nói những lời ấy nhưng ta cũng biết, nếu khi đó Thái hậu kín đáo chê trách, ta chắc chắn không thể làm như mong muốn được.

Ta lắc đầu, không nghĩ tới những
chuyện khiến tâm trạng xấu đi nữa, lại quay người ngồi xuống, chống cằm
trên bàn, khẽ cười, nói: “Cô cô, người đã từng tới Thượng Lâm uyển chưa? Nơi ấy rất rộng, bản cung còn nhìn thấy cả quan thú đài[1], nghe nói
bên trong có rất nhiều thứ hiếm có, kỳ lạ, chỉ tiếc là bản cung chưa kịp tới đó xem.”

[1]: Quan thú đài: đài quan sát động vật.

Phương Hàm khẽ cười, nói: “Nương nương, giờ người thật sự giống một đứa trẻ.”

Ta sững người, trợn mắt lườm nàng ta. “Cô cô, đây là lần thứ hai người nói bản cung là trẻ con rồi.”

Nàng ta đã thắp đèn xong, đặt chụp đèn lại rồi quay người nói: “Nô tỳ xong
việc rồi, xin nương nương nghỉ ngơi sớm một chút, mai còn có việc chờ
nương nương làm nữa.”

Nàng ta vừa nhắc, ta lập tức nhớ tới chuyện Thiên Phi. Đúng rồi, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng để có tinh thần xem trò
vui ngày mai chứ!

Đèn trong phòng bị thổi tắt, chỉ còn một cây
đèn nhỏ đặt trong góc phòng, không sáng lắm nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy đồ vật trong phòng.

Ta lên giường, hít sâu một hơi, nhắm mắt
lại. Đêm nay, điều ta nghĩ tới nhiều nhất không phải là chuyện của Tôn
Nhuế và Thiên Phi, mà chỉ nghĩ rằng sắp tới mùng Chín tháng Ba.

Ta luôn có một cảm giác rất kỳ lạ, dường như hôm ấy sẽ xảy ra một vài
chuyện sẽ khiến ta căng thẳng nhưng cũng sẽ khiến ta vui vẻ. Khóe môi
khẽ giật, ta cứ chờ đợi mà thôi.

Thời tiết sáng hôm sau rất đẹp,
mới sáng sớm thôi mà đã cảm nhận được bầu không khí ấm áp. Lúc này ta
mới thật sự cảm thấy mùa đông lạnh lẽo sắp qua rồi, thời tiết dần ấm lên khiến tâm trạng người ta cũng tốt lên theo.

Tính thử thời gian,
thái y tới Khánh Vinh cung xem mạch cho Thiên Phi chắc cũng đã đi rồi,
ta ngồi trong Cảnh Thái cung chờ đợi, liệu long thai trong bụng Thiên
Phi có gì kỳ lạ hay không, chỉ lát nữa sẽ rõ ràng.

Ta sai Triêu
Thần ra ngoài, có tin tức thì lập tức quay về thông báo cho ta. Lại đợi
thêm lát nữa, loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng người vội vàng
chạy vào, hình như ta còn nghe người đó nói… nói ai đó sảy thai.

Ta đứng bật dậy, hay thật đấy, chuyện đã không thể giấu được, tỷ ta muốn ra tay trước để chiếm được lợi thế sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN