Bắt Được Phu Quân Háo Sắc
Chương 14: Học kỹ xảo
– Cô nương, người bị lạc với người nhà à?
Phu nhân lại hỏi.
– Ừ.
Nàng thoải mái đáp một tiếng.
Sau đó hai người nhìn nhau, hán tử kia bỗng lôi kéo phu nhân đến một bên, hai người thì thầm to nhỏ, đột nhiên hai mắt Phạm Hoài An mở to, nàng mơ hồ nghe thấy hai người kia có nhắc tới từ thanh lâu.
– Cô nương.
Vị phu nhân kia lại tiến tới, hướng về phía nàng nở một nụ cười:
– Chỗ ta có người đang đi tìm người, không biết liệu có phải là người nhà cô nương không?
– Thật sao?
Phạm Hoài An lộ ra một nụ cười ngây thơ, biểu hiện giống như người ngốc.
– Đương nhiên, không biết có phải là người nhà cô nương không.
– Ta cùng ca ca đi ra cửa, dáng dấp ca ca ta cao lớn anh tuấn, mặc y phục màu đen, có đeo một khối mỹ ngọc màu đỏ, có phải người thím nhìn có bộ dáng như vậy không?
– Ôi! Thật là trùng hợp, chính là dáng dấp như vậy, xem ra ông trời chính là sắp đặt cho hai vợ chồng chúng ta tới giúp cô nương.
– Thật tốt quá! Thím biết hắn ở nơi nào sao?
– Ta nhìn thấy ở phía trước cách đây không xa, ta thấy hắn một mực ở phụ cận tìm kiếm, bằng không thì… Ta dẫn người đi tìm.
– Cảm ơn thím.
Phạm Hoài An vội vàng nói lời cảm ơn. Nàng đã sớm nhìn ra đáy mắt phụ nhân kia không có ý tốt, chỉ là nếu bọn họ dự định mang nàng đến thanh lâu, vừa hay hợp ý nàng.
Thanh lâu rốt cuộc là địa phương gì, những cô nương đó có thủ đoạn lợi hại gì.
Phụ nhân dắt tay nàng, hán tử thì đi ở phía sau các nàng, đi một lúc lâu thì quẹo vào trong một cái hẻm nhỏ.
– Chúng ta đi lối này, bằng không sóng người ở phía trước, nếu lại tách ra thì cô nương càng không có khả năng tìm được ca ca.
– Được.
Phạm Hoài An giả bộ nghe lời đi theo bọn họ.
Không bao lâu, bọn họ mang theo nàng đi tới cửa sau của thanh lâu.
– Phùng đại nương, người lại mang theo một người có nhan sắc tốt.
Tên canh giữ cửa ở phía sau nhìn thấy Phạm Hoài An thì con mắt lập tức phát sáng, nước miếng chảy ròng ròng, một bàn tay như heo thò tới gương mặt nàng.
Phạm Hoài An lập tức lui một bước, giả bộ kinh hoảng trốn phía sau Phùng đại nương, mà nàng cũng nhanh chóng tránh bàn tay của tên canh cửa.
– Nàng không phải là người mà người có thể đụng, người nhanh chóng đi mời Nguyễn ma ma đi ra.
Tên canh cửa bĩu môi, con mắt vẫn đắm đuối nhìn chòng chọc Phạm Hoài An một lúc lâu, xác định không thể ăn được thì mới hậm hực đi mời người.
Mắt Phạm Hoài An mở to nhìn hai bóng người đằng trước, đây chính là thanh lâu sao? Bọn họ ôm nhau vừa cười vừa đi? Hơn nữa bàn tay nam nhân kia, tại sao lại để bên dưới xiêm y của cô nương kia? Ở nơi đông người như thế này mà không thấy xấu hổ sao? Ngạo Thiên ca ca thích như vậy sao? Còn có, tại sao cô nương kia cười đến run rẩy cả người mang theo người nam nhân kia đi vào phòng.
– Thím, ca ca ta thật sự ở chỗ này sao?
Nàng cố ý hỏi. Thật là, coi nàng giống đứa ngốc như vậy sao?
– Đúng vậy! Ta nghe hắn nói muốn tới nơi này, thím đã cho người đi gọi bà chủ tới đay rồi, chờ một lúc ma ma kia hỏi cái gì thì người cứ gật đầu, bà ấy mới có thể mang người đi vào tìm ca ca, biết chưa?
Phùng đại nương dặn dòm, khi thấy nàng lộ ra nụ cười khờ dại, thật coi nàng là một cô nương ngốc rồi, cho nên tùy ý bịa chuyện.
– Ta biết rồi.
Phạm Hoài An khéo léo gật đầu, sau một hồi, đã nhìn thấy tên nam nhân khiến nàng chán ghét kia dẫn theo một vị phu nhân sang trọng duyên dáng đi tới.
Phùng đại nương vừa nhìn thấy người tới là Nguyễn ma ma thì nịnh hót cười.
– Nguyễn ma ma, ngài nhìn cô nương này, không tệ chứ?
Nguyễn ma ma không để ý tới bà ta, liếc mắt về phía hán tử phía sau rồi đôi mắt khôn khéo đó nhìn Phạm Hoài An.
– Người là tự nguyện?
Nguyễn ma ma hỏi Phùng đại nương.
– Đương nhiên rồi! Ngài có thấy ta không trói nàng sao! Không tin thì Nguyễn ma ma có thể hỏi nàng!
Phùng đại nương cười nói.
Nguyễn ma ma nhìn chằm chằm Phạm Hoài An, ánh mắt cô nương này lộ lên vẻ thông minh lanh lợi, giống như đang thực hiện mưu kế gì đó, không giống như là một cô nương ngu ngốc dễ bị dụ dỗ, chằng lẽ là tự nguyện?
– Người tên là gì?
Bà hỏi.
Phạm Hoài An khéo léo trả lời:
– Ta tên là Phạm Hoài An.
– Người tự nguyện đến đây sao?
– Đúng vậy!
Phạm Hoài An gật đầu, hướng về phía bà cười một cái thật tươi.
Chân mày Nguyễn ma ma khẽ nhíu lại, tại sao lúc này nhìn lại, cô nương này lại giống người ngu ngốc rồi? Chẳng lẽ mắt bà có vấn đề?
Bà thở dài, gật đầu, hướng về phía Phùng đại nương nói:
– Người đi lĩnh tiền! Ta mua.
Cũng không nói đến giá, bởi vì giá tiền là cố định, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Phùng ma ma cười hì hì gật đầu:
– Nguyễn ma ma, ta có lời muốn nói với nàng.
– Nói đi!
Bà kéo Phạm Hoài An đến một bên, rồi thấp giọng dặn dò:
– Chờ một chút người đi vào cùng với Nguyễn ma ma, thì ngoan ngoãn nghe lời bà ấy, bà ấy sẽ dẫn người đi tìm ca ca, tính tình của bà ấy có phần cổ quái, cho nên nếu người lắm miệng muốn tìm ca ca, thì lại càng không thấy hắn, chẳng qua nếu như người ngoan ngoãn nghe lời thì rất nhanh sẽ thấy hắn, biết chưa?
Đáy mắt Phạm Hoài An hiện lên một tia quỷ dị, Phùng đại nương này thật coi nàng là đứa ngốc sao?
Chỉ có điều nàng vẫn gật đầu, còn cố ý giả vờ dáng điệu bất an, bắt lấy ống tay áo của Phùng đại nương:
– Thím không ở lại với ta sao?
– Không được, thím còn rất nhiều chuyện, vì mang người đi qua đây mà chuyện của thím bị trì hoãn không ít, nếu như không nhanh chóng trở về thì sẽ chịu đòn, người không hy vọng thím bị đánh chứ?
Phạm Hoài An lắc đầu, buông ống tay áo bà ra để cho bà rời đi.
– Đi thôi! Người theo ta vào trong.
Nguyễn ma ma thấy nàng lưu luyến không dời Phùng đại nươn thì hơi bất ngờ, tại sao, tình cảm của hai người bọn họ rất tốt sao?
– Vâng.
Nàng ngoan ngoãn đi theo Nguyễn ma ma.
Dẫn nàng đi tới một gian phòng ngủ, Nguyễn ma ma thấy nàng tò mò nhìn bốn phía thì lại không nhịn được hỏi:
– Người đúng là tự nguyện sao?
Bà không muốn một cô nương hồn nhiên như vậy bị vấy bẩn.
– Đúng vậy! Ta tự nguyện.
Phạm Hoài An lập tức nói.
Nhìn nàng không có dáng dấp khổ sở gì, Nguyễn ma ma lại hỏi:
– Tại sao?
– Bởi vì ta muốn học kỹ xảo của các cô nương thanh lâu.
Nàng đàng hoàng nói.
Nguyễn ma ma ngẩn người, đây là cái lý do gì chứ?
– Được rồi! Chờ vài ngày nữa người sẽ được học, hay là đêm nay bắt đầu?
Chờ thêm vài ngày? Không không, nàng muốn học kỹ xảo, càng nhanh càng tốt.
– Hiện tại bắt đầu ngay, không cần phải đợi.
Nàng nhanh chóng nói.
Nguyễn ma ma nhướng mày, khẩn cấp như vậy?
– Người là lần đầu tiên sao?
Nguyễn ma ma hỏi, nếu là lần đầu tiên, bà phải giúp nàng tìm một đối tượng tốt, tìm một người thương hương tiếc ngọc giúp nàng khai bao.
Lần đầu tiên? Nàng gật đầu, quả thật đây là lần đầu tiên nàng tới thanh lâu.
– Được rồi! Người đứng ở đây chờ, đợi lát nữa sẽ có người tới giúp người trang điểm và trang phục, người đem xiêm y thay ra, son phấn…
Nhìn hai gò má trắng mịn của nàng, căn bản không cần son phấn cũng đã đẹp đến kinh diễm.
– Quên đi, không cần đến son phấn, ta sẽ giúp người an bài tốt.
– Cảm ơn Nguyễn ma ma.
– Khỏi cảm ơn.
Nguyễn ma ma phất tay một cái, rời khỏi phòng ngủ.
Ngoan ngoãn để thị nữ thay xiêm y giúp nàng, đợi thị nữ lui ra thì đôi mắt như quỷ tinh linh của Phạm Hoài An chuyển động, lập tức đi tới cạnh cửa, khẽ mở cửa thò đầu ra bên ngoài nhìn.
Nhìn sương phòng bên này không náo nhiệt như phòng đối diện, vì vậy nàng len lén rời khỏi phòng.
Nàng muốn nhìn xem, các cô nương thanh lâu này có kỹ xảo cao siêu gì.
Phạm Hoài An mất tích khiến cho Long Ngạo Thiên gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, sau đi đoàn người dần tản ra, mà hành tung của nàng vẫn mờ mịt như cũ, trong lòng hắn sinh ra dự cảm bất thường.
Chẳng lẽ bởi vì nàng tò mò, hoặc là cá tính thích chõ mũi vào chuyện người khác, chọc ra cái phiền phức gì?
Càng lúc càng nóng lòng, hắn hồi phủ phái theo một lượng lớn nhân thủ đi tìm kiếm khắp nơi.
– Xin hỏi, người có thấy một vị cô nương, mặc xiêm y màu vàng, chiều cao đại khái đến bả vai của ta, khuôn mặt rất xinh đẹp…
Long Ngạo Thiên không có cách nào ngồi im ở nhà chờ đợi tin tức nữa, mà bắt đầu đi xung quanh hỏi
Đáp án của người qua đường đều là lắc đầu.
Nhưng hắn không từ bỏ mà cứ gặp ai là hỏi một tiếng, thẳng đến trời đã khuya, dòng người trên đường cũng không còn nhiều.
– Hoài An…
Hắn hô to, hy vọng nàng có thể nghe thấy.
Trên đường đi qua nơi này để về nhà, Phùng đại nương kinh ngạc xoay người nhìn về phía Long Ngạo Thiên “Hoài An?” Tiểu nha đầu bị bà bán đi không phải cũng tên là Hoài An sao. Nhưng nhìn kĩ lại người kia thì sắc mặt bà trắng bệch, người kia dĩ nhiên là thiếu gia Long phủ Long Ngạo Thiên.
Bởi vì người trên đường không còn nhiều, cho nên khi Phùng đại nương đột nhiên xoay người kinh ngạc nhìn hắn, Long Ngạo Thiên lập tức phát hiện điều không thích hợp, liền bắt tay bà lại hỏi.
– Vị đại thẩm này, người có nhìn thấy một vị cô nương, mặc xiêm y màu vàng, chiều cao khoảng chừng…
– Không thấy! Ta không nhìn thấy.
Phùng đại nương kinh hãi nhìn hắn, bề ngoài của hắn giống y hệt Phạm Hoài An miêu tả, nhất là một khối mỹ ngọc màu đỏ càng làm cho bà xác định đây là đại ca của cô nương kia.
Thảm, bà lừa bán người nhà Long thiếu gia… Về sau làm sao có thể sinh hoạt ở thành Lạc Dương đây?
– Đại thẩm, người nghĩ thật kĩ, không nhìn thấy sao?
Ánh mắt tinh nhuệ của Long Ngạo Thiên nhìn thẳng bà, thấy vẻ mặt bà không đúng, thì biết rõ trong lòng bà có quỷ.
– Ta nói là không nhìn thấy, Long thiếu gia, hôm nay người đi đường rất nhiều, ta làm sao nhớ được nhìn thấy cô nương nào. Thật ngại quả, ta còn có chuyện cần phải làm, người cũng nhanh chóng đi hỏi người đi đường khác, có lẽ sẽ có người nhìn thấy Phạm cô nương.
Bà vội vàng nói rồi xoay người muốn rời đi.
Ánh mắt Long Ngạo Thiên trầm xuống, lắc mình ngăn bà lại, đôi mắt sắc bén như mắt ưng lạnh lùng nhìn bà chằm chằm.
– Đại thẩm, người mau thành thật nói.
– Ôi! Long thiếu gia, người đừng ép buộc như vậy! Ta không nhìn thấy chính là không nhìn thấy, người rốt cuộc muốn ta nói cái gì?
– Đại thẩm, lời vừa rồi của người lộ ra sơ hở, ta chỉ hỏi người một vị cô nương, tại sao người biết nàng họ Phạm?
– Ờ, cái này… Là vừa rồi thời điểm thiếu gia hô…
Bà còn muốn nói dối.
– Ta chỉ hô tên.
Phùng đại nương cả kinh, biết mình lộ rồi, nhanh chóng nhấc chân chạy.
– Người không trốn được.
Long Ngạo Thiên cười lạnh, nhẹ nhàng tung người lên, một lần nữa chặn đườg bà, bàn tay túm lấy bà rồi phi thân lên nóc nhà cao.
– A… mau thả ta xuống!
Lòng bàn chân Phùng đại nương tê dại, nhìn về phía “cao cao tại thượng” kia mà sợ hãi vô cùng.
– Nói mau, nàng ở chỗ nào?
Hắn quát to, thần tình lạnh lùng như tùy thời sẽ không hề lưu tình ném bà xuống bên dưới.
– Ta… Ta thực sự không biết… A…
Bà hét một tiếng chói tai, bởi vì hắn đẩy bà đến bên ngoài mái hiên.
– Ta hỏi lại một lần cuối cùng, nàng ở đâu?
– Ta nói, ta nói!
Phùng đại nương hoảng sợ hô to, chỉ sợ lực đạo phía sau buông lỏng, cả người bà sẽ rơi xuống.
– Nói nhanh!
– Nàng ở… Ở thanh… thanh lâu…
Bà lắp bắp nói, hai mắt nhắm lại không dám nhìn xuống bên dưới.
Thanh lâu? Hắn nhíu mày lại, rồi phẫn nộ rống to:
– Người bán nàng tới thanh lâu?
– Ta… Ta…
– Người đáng chết!
Long Ngạo Thiên gầm nhẹ, một chưởng đánh về phía bà, chỉ thấy thân thể gầy nhỏ của bà tung bay về phía sau, sau đó rơi xuống nóc nhà đối diện, lăn xuống như một búp bê vải.
Đêm đã khuya, trên đường đã không còn người, không ai phát giác ra tiếng gào thảm thiết.
Hắn nhẹ tung người lên, lần đầu tiên bất chấp bại lộ võ công ở thành Lạc Dương, một lòng chỉ muốn chạy tới thanh lâu.
Chưa kịp tìm cho Phạm Hoài An một nam nhân để khai bao, Nguyễn ma ma tìm thật lâu nhưng cũng không chọn được người hài lòng, đang muốn lùi lại đi làm việc khác thì đột nhiên ánh mắt bà sáng lên, thấy nam nhân bước vào thanh lâu.
– Di? Long thiếu gia, thực sự đã lâu không gặp, Thôi Lan, Tiểu My, Oanh Oanh nhà chúng ta đều chờ ngài đại giá quang lâm.
– Nguyễn ma ma, ta là tới tìm người.
Long Ngạo Thiên vội vàng bắt bà lại hỏi, hy vọng còn kịp.
– Tìm người? Long thiếu gia, ngài nói rõ một chút, tìm người như thế nào?
– Là một cô nương rất xinh đẹp, lại hồn nhiên, dáng dấp xinh xắn nhỏ nhắn, chiều ca tới bả vai của ta.
“Cô nương!?” Trong lòng bà giật mình, há miệng:
– Họ Phạm?
Hắn bắt đầu lo lắng.
– Nàng ở chỗ nào?
– Ai! Thật là nàng? Gọi là Phạm Hoài An. Buổi tối ngày hôm nay cô nương kia tự nguyện bán mình đến đây, ta đã hỏi nàng nhiều lần, thật sự nàng tự nguyện, nói muốn tới đây học kỹ xảo, sau đó ta bảo thị nữ thay xiêm y giúp nàng. Chỉ có điều Long thiếu gia yên tâm, nàng không có chuyện gì.
Bà nhanh chóng trấn an hắn, lần đầu tiên nhìn thấy Long thiếu gia thay đổi sắc mặt đấy.
Học kỹ xảo? Tự nguyện?
Sắc mặt Long Ngạo Thiên trầm xuống, hắn cảm thấy kỳ quái, tại sao nàng lại dễ dàng bị lừa bán như vậy, hóa ra nàng biết thời biết thế tới.
Móc ra một tấm ngân phiếu lớn đưa cho Nguyễn ma ma.
– Người mang ta tới, nàng không phải là cô nương thanh lâu.
– Đương nhiên, đương nhiên, Phạm cô nương đang ở đơn phòng thứ hai của lầu Đào Hoa.
Nguyễn ma ma cười hì hì tiếp nhận ngân phiếu, chỉ thời gian hơn hai canh giờ để cho bà kiếm được hơn một nghìn ngân lượng, không tệ.
Long Ngạo Thiên bước lên lầu Đào Hoa, nhưng không thấy bóng nàng trong phòng, biết rõ cá tính của nàng, hắn lập tức đi bốn phía, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh nhỏ xinh đứng ở cửa phòng rình coi người ta.
Nhìn nàng đứng ở cửa rình coi căn phòng ngủ, khuôn mặt lúc thì cười rồi lại xanh lại, hắn đứng ở đằng sau lưng nàng đã lâu, nàng còn chưa phát hiện.
– Phạm Hoài An.
Hắn âm trầm lên tiếng.
Toàn thân nàng cứng đờ, xoay người nhìn lại, thấy vẻ mặt u ám của Long Ngạo Thiên.
– Ah, Ngạo Thiên ca ca…
Biểu tình đang chột dạ của nàng thay đổi lập tức, đổi thành vẻ mặt như được sống dót sau tai nạn thảm thiết, tiến sát vào trong ngực hắn, nàng làm da điệu bộ đáng thương nói:
– Ngạo Thiên ca ca, rốt cuộc huynh cũng tìm được muội, người ta rất sợ hãi đó nha.
Long Ngạo Thiên lạnh lùng cười:
– Sợ hãi?
– Đúng vậy! Người ta rất sợ hãi.
– Nghe nói muội tự nguyện tới nơi này, còn muốn nói tới chỗ này học kỹ xảo, ta tin tưởng muội sẽ cho ta một câu trả lời thuyết phục rằng muội thật sự “rất sợ hãi”.
– Há!?
Thì ra Ngạo Thiên ca ca đều biết.
– Muốn học kỹ xảo sao? Yên tâm, ta sẽ giáo dục muội thật tốt.
Hắn ôm nàng lên, hướng về phòng mẫu đơn.
– Ngạo Thiên ca ca, huynh muốn làm gì đấy?
Nàng có chút mong đợi, bởi vì hắn nói muốn dạy kỹ xảo cho nàng, lại có hơi sợ bởi vì rõ ràng hắn đang tức giận.
Phịch một tiếng đem cửa phòng đá văng ra, sau đó vứt nàng xuống giường, hắn xoay người cài chốt cửa, rồi đối mặt với nàng.
– Không phải muội muốn học kỹ xảo sao?
Vì lo lắng cho nàng, hơn hai tháng nay, cùng nhau ăn cùng nhau ngủ, hắn miễn cưỡng nhịn xuống dục vọng chính mình đối với nàng, vậy mà nàng lại chạy tới thanh lâu học kỹ xảo? Vậy nhẫn nại của hắn là cái gì?
– Ah, đúng như vậy…
Phạm Hoài An lùi người về phá sau, nhưng lại bị hắn tóm lấy mắt cá chân, đè nàng xuống dưới người.
– Ngạo Thiên ca ca…
– Yên tâm, ta sẽ giáo dục cho muội tất cả kỹ xảo lấy lòng của ta.
Đáy mắt hắn đốm lửa phập phùng, không cho nàng nói nhảm thêm câu nào nữa, mà cúi người ngậm lấy môi nàng.
Nụ hôn nhẹ nhàng mà ôn nhu, như muốn dụ dỗ nàng, đầu lưỡi tinh tế ngậm mút lấy môi nàng rồi linh hoạt tiến vào khe hở, cuốn lấy cái lưỡi đầy hương thơm ấy.
Một khoái cảm tê dại vọt qua sống lưng nàng, khiến cho nàng mờ mịt nhắm mắt lại.
“Cốc cốc!” Tiếng đập cửa truyền đến, cắt đứt dục vọng đang dâng lên của hắn.
“Chết tiệt!” Long Ngạo Thiên thấp giọng nguyền rủa, nằm ở trước ngực nàng mà thở khẽ.
– Ngạo Thiên ca ca…
Phạm Hoài An lẩm bẩm, không biết vì sao hắn ngừng lại.
– Thay y phục vào.
Hắn đứng dậy, loại xiêm y này rất dễ dụ người khác lâm vào phạm tội.
“A…” Nàng thấp giọng đáp rồi ngồi dậy.
Trên cửa lại truyền tới hai tiếng gõ nhẹ, ngay sau đó, âm thanh Nguyễn ma ma truyền vào.
– Long thiếu gia? Ngài ở…
Long Ngạo Thiên thở sâu, sửa sang y phục rồi đi ra mở cửa.
– Nguyễn ma ma, có việc gì?
– Long thiếu gia, người hầu của ngài ở ngoài cửa có nói quý phủ đã xảy ra chuyện, xin ngài nhanh chóng về nhà một chuyến.
Hắn nhíu mày lại, từ khi nào thì tiểu Hiếu thần thông quảng đại như vậy, rõ ràng hắn cũng ra ngoài tìm người, tại sao lại biết hắn đang ở chỗ này.
– Ta biết rồi.
– Ngạo Thiên ca ca, muội xong rồi.
Sau khi đổi lại xiêm y cho bản thân mình, Phạm Hoài An đi tới cạnh cửa, nhìn thấy Nguyễn ma ma thì ngượng ngùng cười:
– Làm phiền Nguyễn ma ma rồi.
Bà đáp:
– Phạm cô nương, lần sau đừng nghịch ngợm như vậy, may mắn hôm nay người tới thanh lâu của ta, chứ nếu đi vào thanh lâu khác thì người vô pháp trở ra, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì thì hối hận cũng muộn.
Nguyễn ma ma cố gắng giải thích, lại không nhịn được giáo huấn.
– Còn không mau cảm ơn Nguyễn ma ma.
Long Ngạo Thiên trầm giọng nói.
Phạm Hoài An len lén lè lưỡi:
– Cảm ơn Nguyễn ma ma.
– Nguyễn ma ma, chúng ta đi trước.
Hắn nắm tay nàng rồi cáo từ.
Bước ra khỏi thanh lâu, nhưng lại không thấy tiểu Hiếu đâu.
– Quái, không phải Nguyễn ma ma nói tiểu Hiếu chờ ở ngoài cửa sao?
Phạm Hoài An nghi ngờ, tuy rằng nàng ở trong phòng thay quần áo nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng.
– E rằng hắn đi về trước, chúng ta đi thôi!
Long Ngạo Thiên nghi ngờ nhíu mày, trong nhà rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!