Từ Ngục Kiếp Hoàng - Chương 7: Phụ mẫu hứa cả đời đừng rời xa con!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Từ Ngục Kiếp Hoàng


Chương 7: Phụ mẫu hứa cả đời đừng rời xa con!


Một giọt nước mắt tiếp tục chạy xuống hai hõm má, giọt rần giọt rần, đi đến cuối mặt đất.

Tạch tạch!

Dạ! Thưa phụ mẫu.

Hức hức! Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên (1 kẻ được mệnh danh là vĩ trị, lần đầu tiên thấy giọt nước mắt khóc vì một người phụ nữ)

Trừ phụ mẫu của hắn đời trước.

– ” con người không có ai không có cảm xúc, bất kể là ai. Ra sao, họ vẫn luôn không tìm thấy hạt sen là do hoàn cảnh, vận mệnh và những người yêu thương họ. “

Đó là thứ họ cần..

Phi phong vẫn cúi mặt xuống nói với phụ mẫu:

Thưa phụ mẫu hài nhi đêm qua mơ một giấc mơ rất đáng sợ..

Híc híc!

Tiếng nấc càng thêm lớn mạnh!

Hắn ta nhớ ở địa cầu những quá khứ đau thương của hắn ta..

Nhớ lại người mẹ của hắn, nước mắt thẩm vào tim. Tâm trạng xót xa về những gì đã qua đó là một sự đả kích thật lớn trong cuộc đời phong..

Cả cuộc đời hắn không bao giờ quên bóng dáng của người phụ mẫu đó, cho rù linh hồn tan rã nhưng hình ảnh đó vẫn mãi mãi khắc ghi từng chi tiết một. Từng góc khuất của thước phim quay chậm lại thật rõ nét in đậm sâu vào hắn..

Một người mẹ với mái tóc dài đơn sơ giản dị của người nông thôn nhỏ bé, hắn cùng gia đình sống một cuộc sống hạnh phúc cho đến khi bi kịch đó hiện ra trước mắt hắn.. Thời gian, không gian, cảnh vật.. Chi tiết đó đã biến hắn thành một con người khác lạ. Cũng chính là lúc con mắt” tử ngục của hắn hiện ra “

Ở trên đời những tấm hình bi kịch tang thương sẽ thay đổi một con người thành một con người khác lạ.

Hahahaha!

Thiên mĩ ngươi hôm nay sẽ chết, không gặp lại người mình yêu đâu.. Một thiên kim đại tiểu thư lại chỉ đi lấy một thằng khá giả, nghèo nàn, đây là do cái số do ngươi đã chọn vậy nên hãy nhận lấy và chấp nhận đi

Hahahaha!

Nụ cười sảo trá hiện lên khuôn mặt của một bọn mặc áo đen!

Bên nào cũng thay nhau nối tiếp, tiếp rần. Kẻ thì cầm súng. Kẻ cầm gậy,

Kiếm.

Ôi!

Thiên kim đại tiểu thư nhà lục gia không ngờ.. Chà chà! Chật chật..

À mà không bây giờ chỉ là một người nông dân nghèo! Bình thường mà thôi.

Thiên mĩ hét to lên thế hiện một sự oán giận:

” Các người thực chất là đến đây có mục đích gì, nếu không có xin mời các người ra ngoài giùm.. “

Khặc khặc! Đương nhiên bọn ta đến đây là có mục đích chứ sao không

Nhà lục gia các người đã chuyển khoản cho cô, bây giờ đương nhiên là chúng tôi muốn cô kí vào giấy chuyển nhượng tài sản lại cho chúng tôi rồi!

Đây tờ giấy đây kí vào đi!

Hahahaha!

Thiên mĩ cầm cây bút run bần bật lên, từng giây từng phút một.. Một giọt nước mắt chảy xuống hai hõm má..

Thiên mĩ cố gắng hỏi một câu:

Nếu ta không kí vào thì sao!

Haha! Không kí!

Thật buồn cười nếu như ngươi không làm vậy thì ta xin chia buồn với người là!

Một cú nháy mắt, kèm theo một nụ cười bi ẩn, nham hiểm tỏa ra.

Các người, các người không được làm hại con của tôi. Tuyệt đối không thể.

Ở trong nhà phi phong nghe thấy vậy cầm con dao, từng đó gân xanh nổi lên. Bộ mặt đầy mồ hôi chảy xuống.. ____

Phong lao ra ngoài với một vận tốc thật nhanh chạy đến lao ra. Đang chuẩn bị đâm con dao vào tên đó thì phong gục xuống.

Một tiếng súng nổ vang lên bắn vào đầu gối. Phong khuỵu xuống đầu gối chạm xuống mặt sàn..

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Không các người không thể làm hại con tôi các người muốn làm gì ta cũng đồng ý chỉ mong đừng động đến đứa con này..

Hahahaha!

Để ta xem sét lại đã bây giờ ta đã muốn đổi ý.

Một nụ cười sảo trá hiện lên một khuôn mặt chằng chịt đầy vết sẹo..

L chụp..

Một hành động nhìn vào bộ ngực của thiên mĩ.. Thè lưỡi ra nếm vào.. Vậy thì mọi chuyện đã rõ chúng cần thêm một thứ đồ chơi cho thỏa mãn dục vọng của mình.

Thiên mĩ biết vậy trong lòng thấy hoảng sợ, bất an.

Các người, các người!

Hahahaha!

” Đương nhiên, đương nhiên rồi, đó chính là thứ ta cần. “Cô thông minh như vậy đáng lẽ phải hiểu chứ” “”

Không.. Phong dôn hết sức mạnh lao ra mặc cho hai bên đầu gối bị hai viên đạn bắn vào.. Đau nhưng cố chịu đựng lao thật nhanh đam cho hắn một phát vào bụng..

Xoẹt!

Vết dao xuyên qua bụng.

Tên áo đen tức giận đạp một phát thật mạnh vào bụng phong làm phong bay ra đập vào tường..

Rút cây súng ra.. Một tiếng súng vang lên..

Đoàng. Nhưng may thay người trúng đạn là thiên mĩ.

Không gggggggggggg!

Âm thanh ngân vang lên! Phong hiện tại đau khổ đến nỗi giọt nước mắt không thể nói lên lời!

Ở bên ngoài tiếng cảnh sát đi đến lao ra thật nhanh cầm súng bắt tội phạm.

Một con mắt màu xanh hiện lên. Phong ngất đi.

Trở lại với nơi phong đang ở.

Nhìn thấy, tỉnh lại sau khi hồi ức. Phong nhìn người mẹ nói một câu: Phụ mẫu hứa cả đời đừng rời xa con! Người đừng rời xa con!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN